Crush Có Chút Bất Lương

Chương 45: Chương 45



Hạ Sáng Dương trầm ngầm.

Quê ở Đông Bắc, lại lớn hơn anh 3 tuổi? Cả người anh thoáng rùng mình, sao trong đầu anh lại liên tưởng đến người bạn thân thời đại học của mình vậy?
“Nói rõ tên ra đi.

Nói mơ hồ như vậy làm anh tưởng thằng đó là Mộ Triết.”
Hạ Bối muốn dở khóc dở cười, anh trai, anh còn tưởng cái gì?
“Anh hai đừng tưởng, sự thật là vậy rồi.”
“…” Hạ Sáng Dương cúp máy.

Đầu óc như muốn nổ tung.

Không thể nghĩ ra được chuyện em gái mình lại yêu đương với bạn thân mình.
Bên tai Hạ Bối truyền đến tiếng “tút… tút” làm lòng cô thêm vài phần lo lắm.

Cô nhấn gọi lại cho Hạ Sáng Dương nhưng kết quả lại là tiếng tổng đài nghe máy.

Ruột gan cô nóng như lửa đốt, không lẽ tên anh trai này đi mách lẻo với ba mẹ rồi sao?

Hạ Bối không nghĩ ngợi nhiều, cô nhấn vào dãy số điện thoại của anh.

Không bắt máy? Cô kiên nhẫn gọi lại thêm lần nữa, lần này lại nhận được tiếng nói từ chị tổng đài.

Hạ Bối lo sợ, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này sao anh lại không nghe máy cô chứ?

Mộ Triết ngồi trên giường chỉnh sửa lại mấy tính năng phần mềm, chuông điện thoại vang lên.

Anh nhanh chóng bắt máy.
“Nghe đây.”
Hạ Sáng Dương ở đầu dây bên kia giọng nói có chút lạnh nhạt: “Tôi đột nhiên có hứng thú với ‘cô bạn gái có chút nhỏ tuổi’ của cậu.”
“Đột nhiên hứng thú?” Anh nhíu mày.
“Ừm, không biết cô gái đó ngu dại đến mức nào lại đâm đầu vô một tên già cỗi như cậu.”
“Ngu dại? Tên già cỗi?” Anh bực bội: “Anh vợ, anh nói về bạn gái tôi có phần hơi quá đáng rồi đấy!”
“…” Hạ Sáng Dương đen mặt: “Ai là anh vợ cậu? Ai cho cậu dụ dỗ em gái tôi hả?”
“Hạ Bối nói với cậu rồi à?”
Hạ Sáng Dương bực dọc: “Không nói thì còn lâu tôi mới quan tâm chuyện yêu đương của cậu.”
“Vừa hay tôi cũng rất muốn gọi cậu hai tiếng anh vợ.” Khóe miệng Mộ Triết khẽ cong lên, anh không ngờ được cô nhóc đó lại dám công khai chuyện này.

Còn nhớ lần trước anh đề nghị nói cho Hạ Sáng Dương biết chuyện, Hạ Bối đã hoảng sợ đến mức nào.
“Cậu im miệng đi.” Hạ Sáng Dương trở về bộ dạng nghiêm túc: “Khi nào định thưa chuyện với ba mẹ tôi?”
“Hạ Bối muốn thưa chuyện khi nào thì thưa thôi.” Quyền quyết định là ở Hạ Bối, anh không muốn làm dở đời Hạ Bối, dù gì Hạ Bối cũng còn trẻ nên cần phải suy nghĩ thật thấu đáo.
“Cậu thật lòng với nó hả?”
Mộ Triết nhíu mày: “Tôi qua tuổi trêu đùa tình cảm người khác rồi.”
Hạ Sáng Dương thở dài: “Vậy là tốt rồi.”
“Nghe nói cậu đang gặp chút trục trặc trong chuyện tình cảm? Có cần “em rể” này giúp gì không?”
“Cậu có chắc sẽ giúp được không?” Hạ Sáng Dương bất lực, đành đọa chấp nhận mấy từ “anh vợ”, “em rể” kia.
“Cậu không nói thì làm sao tôi biết được?”
“Cô gái đó theo đuổi tôi 10 năm, bây giờ cô ấy đã không còn đủ kiên nhẫn với tôi nữa rồi.” Hạ Sáng Dương cười trừ: “Tôi nên làm sao đây.”
“Chuyện giữa cậu và An Sơ Hạ, tôi có nghe Hạ Bối kể qua rồi.”
“Kể rồi?”
Mộ Triết ừ một tiếng: “Cậu không kiên nhẫn thì làm sao chữa lành vết thương lòng của người ta được?”
“…” Hạ Sáng Dương im lặng vài giây: “Tôi đợi không được nữa.

Muốn cưới cô ấy về làm vợ.”
“Vậy thì ép người ta mang thai con cậu đi.

Không liêm sỉ, không lấy được vợ.”
Đôi mắt Hạ Sáng Dương sáng lên: “Ý kiến không tồi.”

Hạ Bối sáng sớm đã đến ở nhờ nhà anh, máy điều hòa nhà cô hôm nay bị hỏng.

Nhân lúc người sửa chữa còn chưa đến thì Hạ Bối nhanh chóng qua nhà anh ở nhờ.

Thời tiết vào những ngày cuối năm có chút lạnh, tuy Lạc Hà không lạnh lẽo bằng Bạch Sa nhưng không đồng nghĩa nó không rét buốt.
Hạ Bối ngồi trên ghế sô pha đọc sách, Mộ Triết thì lười biếng gối đầu lên đùi Hạ Bối.
“Anh làm cách nào để Hạ Sáng Dương có thể về phe chúng ta vậy?”
“Có được người em rể như anh thì cậu ta hẳn phải vui vẻ đón nhận rồi.”
“Sao anh tự đắc quá vậy?”
Mộ Triết quay đầu vào bụng Hạ Bối, nhẹ nhàng cọ cọ vào bụng cô: “Anh có tự đắc sao? Hạ Sáng Dương bây giờ cần anh lắm, cậu ta đương nhiên phải hoan hỉ đón chào anh rồi.”
“Vậy cuối năm chúng ta về thưa ba mẹ em ha?”
“…” Mộ Triết trầm ngâm vài giây rồi khẽ cười: “Đương nhiên phải về thưa chuyện rồi…”
Hạ Bối khẽ cười, đến tận bây giờ đến ngờ cô cũng không ngờ được việc cô cùng anh ấy yêu đương như thế này.
“Mộ Triết…” Hạ Bối vuốt nhẹ mái tóc anh: “Tự nhiên em muốn hôn anh.”
Mộ Triết xoay đầu nhìn Hạ Bối, khuôn miệng anh cong lên: “Môi anh này, hôn đi!”
Hạ Bối cúi đầu, áp môi mình lên môi anh, cùng anh giao lưu trong khoang miệng.

Mộ Triết giữ lấy đầu Hạ Bối, anh ngồi dậy làm chủ tình thế.

Anh đè Hạ Bối xuống ghế, đan tay mình vào tay cô, nhẹ nhàng sờ soạng trên người cô.
Mộ Triết rời môi Hạ Bối, giọng nói anh trầm lại: “Hạ Bối, cho anh được không?”
“Em không có làm chuyện đó trước khi kết hôn đâu.” Hạ Bối đỏ mặt.
“Vậy bây giờ chúng ta liền đăng ký kết hôn.”
“… Còn chưa thưa chuyện với ba mẹ mà.”
“Bây giờ chúng ta bay về Bạch Sa thưa chuyện.” Mộ Triết cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai Hạ Bối, giọng nói nỉ non: “Hạ Bối, anh thật sự nhịn đã lâu lắm rồi.”
“…” Mặt mũi ngày một đỏ hơn, Hạ Bối đưa tay che mắt lại: “Nhưng mà….

Nhưng mà em chưa tốt nghiệp đại học mà.”
“Anh thừa sức nuôi Hạ Bối mà?” Anh thở dài: “Hạ Bối à, anh năm nay đã 30 tuổi rồi, nếu như chúng ta còn không sớm có con thì sau này sợ là sẽ không có được đó.”
“A- Ai… ai thèm sinh con cho anh…”
“Hạ Bối không muốn sinh con cho anh?” Mộ Triết cầm lấy tay Hạ Bối ướm lên nơi đó của mình, giọng nói bỡn cợt: “Chuyện sinh nở em nên hỏi qua nơi này một tiếng chứ?”
Hạ Bối vội rụt tay lại nhưng người kia không cho cô rút về, Hạ Bối đành bất lực: “Anh bị biến thái sao?”
“Như vậy là biến thái sao? Vậy nếu như anh đi vào bên trong em thì gọi là đồi bại hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.