Editor: Nơ
Một tiếng “Anh” xa cách nhiều năm, khơi lại ký ức đã phủ đầy bụi bấy lâu.
Những âm thanh ngắt quãng từ phòng Đàn truyền ra, cô gái mặc váy dài đứng bên cửa sổ cầm đàn violin, tiết tấu kéo dây dần trở nên cáu kỉnh.
Cậu thiếu niên ngoài cửa hơi khựng lại, sau đó đẩy cửa ra: “Nếu kéo thêm nữa, đàn violin của cậu sẽ hỏng mất.”
Cô gái ngừng kéo dây: “Mình không muốn luyện nữa.”
Từ khi còn học tiểu học đến lúc trưởng thành, đàn violin như một người bạn thân quen của cô, khi thích thì nóng lòng muốn đến gần, nhưng thỉnh thoảng cũng cần một không gian riêng để thả lỏng.
Nhưng có rất nhiều người đã nhìn chằm chằm vào cô và nói rằng cô phải nỗ lực gấp đôi, chỉ cần lười biếng một chút là giống như có tội, sẽ bị mọi người phê bình.
Cô chán ghét những âm thanh dai dẳng không thôi bên tai, dẫn đến việc bài xích cây đàn violin yêu thích của mình.
Minh Trầm đi vào phòng, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi bên cây đàn dương cầm, thuận miệng hỏi: “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Mình muốn ra ngoài.” Muốn được nhận cuộc gọi từ người bạn thân Khương Ngải Chanh, muốn được ra ngoài ăn uống cùng hội chị em, muốn được đi chơi, muốn được xem ca nhạc và chụp ảnh, chứ không phải nhốt mình trong phòng Đàn từ sáng đến tối chỉ để luyện đi luyện lại một khúc dạo đầu.
“Mình cũng muốn, nhưng dù sao cũng không ra ngoài được.” Cậu thiếu niên lười biếng, không để lời nói của cô trong lòng.
Hình U đặt violin xuống, rón ra rón rén đi đến bên cạnh anh: “Cậu giúp mình đi.”
Cậu thiếu niên Minh Trầm cầm bản nhạc trên giá đàn lên, vừa xem vừa nhắc nhở: “Mình nhận lệnh tới đây để giám sát cậu.”
Hình U không muốn từ bỏ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng thương lượng: “Mình ra ngoài chơi một lát, cậu bao che giúp mình đi, mình sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu.”
Minh Trầm: ?
“Trông mình tham ăn lắm à?”
Nực cười.
Anh là người có thể dễ dàng bị mua chuộc bởi mấy món đồ ăn sao?
Đương nhiên là không rồi, Minh Trầm không hề có niềm đam mê theo đuổi đồ ăn ngon.
Nhưng sau hơn mười mấy năm quen biết, Hình U biết rõ một điều: Minh Trầm thích xem phim truyền hình, thích đối đầu với người khác, và ăn mềm không ăn cứng.
Vì thế cô tìm đủ mọi cách, nói biết bao nhiêu lời hay ý đẹp, nhưng đáng tiếc đối phương vẫn không buông tha.
“Mình chỉ ra ngoài một lát thôi, một lát thôi mà.”
“Không được.”
Hình U nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, tức giận ném cho anh một bóng lưng, sau đó lặng lẽ liên lạc với Khương Ngải Chanh bằng tin nhắn.
Hình U:【Mình không ra ngoài được, tên kia nhận lệnh đến giám sát mình, nói gì cũng vô ích.】
Chanh tử:【Gần đây mình học được một chiêu mới, cậu thử xem?】
Hình U: 【Nói ra nghe thử một chút?】
Khương Ngải Chanh gửi đến một đoạn video, Hình U quay đầu, liếc nhìn về phía cây đàn dương cầm, cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Cô vặn nhỏ âm lượng rồi bấm vào video, sau khi xem xong liền gửi ba dấu chấm lửng cho Khương Ngải Chanh.
Khương Ngải Chanh biết là cô đã xem xong, đáp lại một câu mang hàm ý sâu xa:【Đợi đến lúc cần thiết thì phải biết co biết duỗi.】
Nếu người giám sát Hình U là gia sư hoặc người lớn, thì chắc chắn một trăm phần trăm là không ra ngoài được.
Nhưng hiện tại người ngồi ở đó là Minh Trầm, đối với Hình U mà nói, xuống tay từ chỗ anh sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.
Tiểu Khổng Tước xem lại video hai lần rồi mới tắt điện thoại, thong thả bước trở về.
Chiếc váy dài thướt tha đung đưa theo từng bước chân của cô gái phản chiếu trong tầm mắt, Minh Trầm đặt bản nhạc xuống, nhìn cô: “Đã nghĩ thông suốt rồi?”
Hình U kiên trì không thôi: “Mình vẫn chưa nghĩ ra, cậu giúp mình một lần đi.”
Minh Trầm gạt bỏ suy nghĩ của cô không chút do dự: “Không thể.”
Hình U mím môi cười khẩy.
Rất tốt.
Đây là đang ép cô tung ra đòn sát thủ.
Hình U nhắm mắt lại, sau khi mở ra lần nữa, đôi mắt lập tức trở nên khác hẳn.
Cô học theo video, chắp hai tay trước ngực, dùng đôi mắt to tròn vừa ngây thơ lại đáng thương nhìn thẳng vào Minh Trầm, giọng nói cầu xin khẽ khàng: “Cậu giúp giúp giúp mình đi.”
Minh Trầm mở miệng: “Không…”
Lần này không đợi anh từ chối, Hình U cao giọng gọi một tiếng: “Anh ơi!”
Mí mắt Minh Trầm giật giật, nhíu mày khó tin: “Cậu gọi mình là gì?”
Gọi cũng đã gọi rồi, Hình U không làm ra vẻ kiêu ngạo nữa.
“Anh ơi, em muốn đi ra ngoài chơi.”
“Chơi bao lâu?”
“Anh cảm thấy bao lâu thì được ạ?”
“Đi nhanh về nhanh.”
“Được ạ.” Lúc này Hình U ngoan ngoãn cực kỳ, sợ anh phản đối nên không dám nói những lời dư thừa.
Một tiếng kêu giòn tan làm cho lòng người nào đó vô cùng thoải mái, không khỏi thả lỏng nguyên tắc, sửa miệng: “Thôi, muốn đi bao lâu thì đi.”
“Cảm ơn anh!” Vốn dĩ là không định được nước lấn tới, nhưng nào ngờ đối phương nhất định đòi nhượng bộ, cô còn có thể làm gì? Đương nhiên là vui vẻ chấp nhận rồi.
Ngay tại thời điểm cô sắp mở cửa phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói: “Quay về.”
Không hiểu được suy nghĩ của anh, Hình U chuyển sang vẻ mặt ngây thơ: “Anh ơi, sao vậy ạ?”
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu thiếu niên đứng dưới nắng vàng, nhếch môi cười: “Tiền tiêu vặt đủ xài không? Không thì anh đây cho cưng thêm.”
*
Quay ngược thời gian, như thể hơi thở ngưng đọng ngay lúc đó.
Minh Trầm nghiêng đầu sang một bên, hít sâu một hơi, nhưng vẫn không ngăn được ý cười lan tràn trong mắt.
Anh đưa tay trái lên xoa nhẹ thái dương.
Sức lực của Tiểu Khổng Tước làm sao có thể sánh ngang với anh, vừa rồi anh chỉ muốn trêu cô nên mới giằng co không thôi.
Thế nhưng cô…
Minh Trầm dời tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt cán cờ, anh không những không buông ra mà còn trực tiếp rút lá cờ dưới cái nhìn chăm chú của Hình U.
Những tưởng kế hoạch của mình thất bại, Hình U trợn mắt há mồm muốn tấn công đối thủ.
Nào ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng, Minh Trầm đã cởi ba lô của mình xuống, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Muốn bao nhiêu?”
Tiêu Kỳ đến sau: ???
[Cậu Minh Trầm này đúng là thiếu nghị lực! Cậu ấy thực sự có thể vì người mình thích mà gian lận!]
[Móa nó, cái này nào có phải là xả nước, là xả toàn bộ Thái Bình Dương thì đúng hơn]
*Xả nước: có nghĩa là bạn có khả năng giành chiến thắng trong trò chơi, nhưng vì một lý do nào đó, bạn cố tình không thể hiện hết sức mạnh của mình mà để cho đối thủ giành chiến thắng. Xả toàn bộ Thái Bình Dương thì hiểu cỡ nào rồi đó :)))))
[Mặc dù không nghe rõ hai người họ nói cái gì, nhưng mà Minh Trầm thật sự rất cưng chiều Tiểu Khổng Tước]
Hình U cũng sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, cầm lấy lá cờ mà Minh Trầm vừa mới lấy xuống.
Cô chỉ mới thử một chút, lại không ngờ sức mạnh của từ “Anh” vẫn giống năm đó.
Nhưng ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện ra bí mật nhỏ này.
Thấy Hình U cuộn lá cờ bỏ vào ba lô, Minh Trầm xác nhận lại một lần nữa: “Từ bỏ những cái khác?”
“Minh Trầm, cậu cũng thiếu nguyên tắc quá rồi.” Kêu một tiếng “Anh” là lập tức cho, vậy nếu từng người kêu thêm vài tiếng, thì có lẽ bao nhiêu lá cờ trong ba lô cũng không đủ chia.
Minh Trầm đeo ba lô vào một bên vai, khẽ nói: “Nguyên tắc là thứ….”
“Hình U.” Cuộc nói chuyện bị Hứa Hàn Thiên đến sau cắt ngang đột ngột.
Hình U hồi phục tinh thần, đeo ba lô lên lưng rồi trở về bên cạnh đồng đội.
Minh Trầm nhếch môi cười lạnh, ghìm chặt ba lô đi về phía trước.
Tuy cùng một tuyến đường nhưng cờ đỏ được cắm ở khắp mọi nơi, hai đội nhỏ ở phía trước đều ngầm hiểu rõ, chia ra thu thập ở hai bên sườn núi.
Vất vả lắm Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông mới leo lên tới, nhưng khi nhìn về phía trước, cả người đều choáng váng: “Cờ đâu hết rồi?”
“Nhất định là bị lấy rồi.” Tô Mông Mông khom lưng, chống tay lên đầu gối thở dốc.
Phó Diệc Bạch ngẩng đầu nhìn ra xa, trong tầm mắt không hề có một bóng dáng của lá cờ đỏ, sau đó thúc giục: “Đừng nghỉ ngơi, chúng ta phải nhanh lên.”
Tô Mông Mông đấm bóp chân, bất mãn trách móc: “Còn nói nữa hả! Nếu không phải cậu đi nhầm đường thì chúng ta có ra nông nỗi như bây giờ không?”
Phó Diệc Bạch đầu cơ trục lợi*, định tự tạo ra một con đường tắt để đi trên quãng đường thẳng, kết quả là đi vào ngõ cụt, buộc phải trở lại con đường cũ, làm chậm trễ không ít thời gian.
*Đầu cơ trục lợi: Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng.
Về phần đội còn lại…
Hạ Úy Lam không giỏi thể thao, đi được một đoạn là phải nghỉ ngơi. Ôn Tuấn cũng không thúc giục cô ta, chỉ chịu khó thu thập những lá cờ đỏ, hai người chậm như rùa vừa vặn đụng phải Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông đi sai đường.
Kết quả thắng thua của trò chơi đã rõ, giờ chỉ còn chờ xem ai là người đứng đầu, ai là người đứng cuối bị công khai nhiệm vụ bí mật.
Càng leo lên cao, hầu hết mọi người đều kiệt sức.
Trên đường đi, ngoại trừ các chàng trai thì người có thể lực tốt nhất lại là Tiêu Kỳ.
Hình U thực sự không đi nổi nữa, hai tay chống ở bên hông nghỉ ngơi tại chỗ, thỉnh thoảng quan sát tình hình của đội bên cạnh.
Minh Trầm và Tiêu Kỳ nhanh hơn bọn cô một chút.
Hứa Hàn Thiên cuộn lá cờ rồi bỏ vào ba lô, đứng ở trước mặt cô: “Em ổn không?”
Hình U thở dốc, hít sâu một hơi: “Nói thật là có hơi không đi tiếp được.”
“Phía trước là đất bằng.” Hứa Hàn Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, con đường mấy trăm mét phía trước không còn là bậc thang lên thẳng nữa, mà là một con dốc đi lên tương đối thoải mái.
Chiến thắng đang ở phía trước, Hình U tự cổ vũ bản thân cố lên, sau đó bước đi một lần nữa: “Tốt quá rồi, kiên trì chính là thắng lợi.”
Tiếc là vui mừng quá sớm, ngay tại thời điểm cô bước chân lên nền đất bằng phẳng để chuẩn bị nghênh đón chiến thắng, thì lòng bàn chân giẫm phải hòn đá cuội, sau đó ngã “Bịch” xuống đất.
Hình U chống tay đứng dậy, lúc đó liền cảm thấy ở chân phải có chút khác lạ, vui quá hóa buồn cũng chỉ có thế.
Để ý thấy biểu cảm nhíu mày của cô, Hứa Hàn Thiên có chút lo lắng: “Có phải bị trẹo chân rồi không?”
Cô cúi đầu nhìn mắt cá chân, Hứa Hàn Thiên cũng ngồi xổm xuống, đưa tay ra kiểm tra.
Hình U hơi rụt chân lại theo bản năng, lắc đầu: “Vấn đề nhỏ thôi, chắc là bị chuột rút.”
Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, Hứa Hàn Thiên rút tay về: “Em đi thử xem xem có thể đi được không.”
Hình U đứng dậy đi thử hai bước, cảm giác ở mắt cá chân đã rõ ràng hơn. Cô có thể đi được, nhưng với tốc độ của cô thì chắc chắn sẽ làm chậm tiến độ.
Hình U lập tức quyết định để Hứa Hàn đi trước: “Đừng lo lắng cho tôi, anh cứ đi thu thập những lá cờ ở phía trước trước đi.”
Sắc mặt Hứa Hàn Thiên hơi trầm xuống, nói một cách kiên định: “Tôi không thể để em ở đây một mình.”
Hình U lắc đầu, dạy anh ta cách tùy cơ ứng biến: “Trên con đường này có camera, hơn nữa phía sau vẫn còn rất nhiều người, sẽ không sao đâu.”
“Không được.” Hứa Hàn Thiên vẫn không chịu di chuyển.
Nếu không phải đang thi đấu thì có lẽ Hình U sẽ cảm động, nhưng hiện tại cô chỉ quan tâm đến chuyện thắng thua: “Bây giờ tôi không còn sức, vừa hay ngồi ở đây nghỉ một lát, hơn nữa anh ở lại với tôi cũng vô ích. Sắp đến điểm đích rồi, nếu dừng ở đây thì mọi nỗ lực lúc trước đều uổng phí.”
Sắc mặt Hứa Hàn Thiên ngưng đọng.
“Đi nhanh đi mà.” Hình U thở dài, trịnh trọng nhấn mạnh, “Không thể thua! Mỗi người được mười điểm lận đấy!”
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô, Hứa Hàn Thiên do dự hỏi: “Em rất muốn thắng sao?”
Hình U nhìn anh ta: “Ai chơi trò chơi mà không muốn thắng?”
“Được.” Hứa Hàn Thiên nhìn vào đôi mắt cô, hứa hẹn: “Nhất định sẽ để em thắng.”
Sau khi thương lượng xong, Hình U tạm thời ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, Hứa Hàn Thiên vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Mình Trầm quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng một người, đôi mắt hơi nheo lại, đứng im tại chỗ chờ người đó đi qua: “Hình U đâu?”
Hứa Hàn Thiên im lặng đi ngang qua người anh, không trả lời câu hỏi của anh, không biết là cố ý hay là không nghe rõ.
Tiêu Kỳ đi trước mấy chục mét quay đầu lại gọi đồng đội của mình: “Minh Trầm, nhanh lên.”
Sắp bị Hứa Hàn Thiên đuổi kịp mà vẫn không nhúc nhích, bộ định đứng đó tán gẫu với anh em à?
Minh Trầm cúi đầu, khởi động vòng đeo tay để gửi giọng nói: “Cô đi trước đi, tôi phải trở về một chuyến.”
Vòng đeo tay giữa các đồng đội có chế độ ràng buộc, sau khi nghe xong, Tiêu Kỳ còn tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
Trở về?
Sắp đến điểm đích rồi mà Minh Trầm nói phải trở về?
“Không thấy Hình U.” Vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, Minh Trầm nhíu mày.
Tiêu Kỳ ngay lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
“Trên đường đi có camera giám sát nên cô ấy sẽ không bị lạc, hơn nữa, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao Hứa Hàn Thiên có thể chạy về phía trước?” Ngay cả đồng đội Hứa Hàn Thiên vẫn chưa lên tiếng thì có thể xảy ra chuyện gì? Phần lớn là Hình U không thể leo tiếp nên bị tuột lại phía sau.
Thuyết phục đầy lý trí vẫn không lay chuyển được quyết định của Minh Trầm: “Tiêu Kỳ, nếu cô thua, tôi sẽ đưa cờ của tôi cho cô.”
Với tư cách là đồng đội, anh sẽ đảm bảo không để Tiêu Kỳ về chót.
Chỉ là…
Nếu Hình U ở phía sau, anh nhất định sẽ quay đầu lại.