Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 12-13: 12: Ngại Ngùng Biết Bao



Chương 12: 

Editor: Nơ
Đối với hai người kia, món ăn trên bàn có thể nói là chọn một trong bốn, nhưng đối với Hình U, nó đã trở thành chọn một trong hai.
Món bít tết rất tinh tế, nhưng cô có bóng ma tâm lý.
Lúc đó là đang đến kỳ thay răng, trong lúc cắn miếng bít tết thì bị rụng mất một cái, Tiểu Khổng Tước ham mê sắc đẹp đã vì chuyện này buồn bã rất lâu, sau này chỉ cần nhìn thấy bít tết là đi đường vòng.
Còn về phần rau mùi.
Mỗi người đều có món ăn mà mình không quen ăn, rau mùi rất ngon, nhưng nó lại nằm trong số những loại kháng cự của Hình U.
Chỉ còn một đĩa đồ ăn phụ và một bát canh sủi cảo trong vắt…
Hình U không vội, bởi vì hai người phụ nữ bên cạnh đều đang chăm chú vào miếng bít tết, không ai chịu bỏ qua.
Tài nấu ăn của Minh Trầm nổi tiếng khắp mạng xã hội, vậy nên ở trong mắt bọn họ, món bít tết khéo léo kia chắc chắn là của anh.
[Hình U bình tĩnh quá nhở]
[Nếu không xem qua quá trình thì hoàn toàn không đoán ra được là ai làm]
[Cái này thú vị thật]
Hai người Tô Mông Mông và Hạ Úy Lam, một phần muốn giữ thể diện cho mình, một phần lại muốn tranh giành CP, ngoài mặt thì tỏ ra thân thiện, nhưng thực tế là cả hai không ai chịu nhường ai.
Hiển nhiên, không phải lúc nào tổ tiết mục cũng để các cô kéo dài thời gian, vì vậy liền nhắc nhở: “Trong vòng một phút, ba khách mời nữ hãy đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Hình U liếc nhìn về phía phòng bếp, nơi khách mời nam đang bị “nhốt” bên trong và chờ được chọn.
Quay đầu sang trái, là hướng của món bít tết và đĩa đồ ăn phụ.
[Hình U vẫn nhìn về phía đó, chắc hẳn cũng muốn chọn bò bít tết?]
[Ba người phụ nữ, một vở kịch]
[Ùi ui kích thích quá đi]
Dưới ánh mắt của mọi người, Hình U tiến lên một bước, di chuyển sang hướng bên phải, cuối cùng cầm lấy bát canh sủi cảo trong vắt ít nước.
Người xem biết trước sự thật suýt chút nữa nhảy dựng lên.
[A a a a, đây có phải là đầu bếp* trong mắt kẻ si tình không?]
Câu gốc: 这就是情人眼里出新东方吗?
Nguyên văn của câu này là: 情人眼里出西施: Vẻ đẹp trong mắt kẻ si tình
Tác giả thay từ “西施”thành “新东方”.

Từ “新东方 – Tân Phương Đông” là một tên của một trường dạy nấu ăn, ý nghĩa mở rộng là ở trước mặt người yêu của bạn, cho dù kỹ năng nấu nướng của bạn tệ đến đâu thì theo quan điểm của họ bạn vẫn là một đầu bếp giỏi, vẫn nấu ra được những món ăn ngon.

(Mình không tìm được từ thích hợp nên mình để “đầu bếp” nhé, nếu mọi người thấy có từ thích hợp hơn thì cứ góp ý bên dưới cho mình ạ)
[Hai anh chị thực sự không có thông đồng với nhau trước hả?]
[Thanh mai trúc mã vô cùng ăn ý!!!]

Hai người phụ nữ bên cạnh rốt cuộc cũng im lặng, vừa kinh ngạc lại khó hiểu.
Thấy Hình U đã đưa ra lựa chọn, Hạ Úy Lam nở một nụ cười miễn cưỡng với Tô Mông Mông, cô ta nói: “Thôi thì nhường em vậy.”
Cuối cùng cô ta chọn nồi lẩu mà Phó Diệc Bạch đã nấu, sau đó cũng tự tạo bậc thang cho mình: “Chị khá thích rau mùi.”
Tô Mông Mông được như ý nguyện, nhưng số lượng người xem ngoài màn hình đã giảm xuống.
“Tốt lắm, ba khách mời nữ của chúng ta đã lựa chọn xong, tiếp theo mời các vị ra sau hoa viên, quản gia đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho mọi người.” Tổ tiết mục cũng không nói cho khách mời biết tác phẩm và sự lựa chọn của đối phương, mà chỉ trực tiếp tập hợp hai bên vào bàn ăn, để lại sự hồi hộp cho họ thảo luận.
Lúc nãy, người xem ngồi trước màn hình nóng lòng muốn biết đáp án thì nay lại càng nóng lòng muốn xem phản ứng của các khách mời khi biết kết quả lựa chọn.
Cảnh sau hoa viên được bố trí lãng mạn, đồ ăn ngon kết hợp với rượu vang đỏ, khiến người xem thèm thuồng đến mức muốn đập màn hình nhảy vào nếm thử.
Chiếc bàn dài có tám cái ghế dựa, mỗi bên ba cái, trên cùng một cái và dưới cùng một cái.
Khách mời nữ ngồi phía ngoài, đến trước khách mời nam một bước, ba chỗ ngồi vừa vặn gần kề nhau.
Theo thứ tự là Hạ Úy Lam, Hình U, Tô Mông Mông.
“Không biết món vừa rồi mà chúng ta chọn là ai làm nhỉ?” Hạ Úy Lam khơi mào chủ đề.
Tô Mông Mông tiếp lời: “Đúng vậy, hoàn toàn không nhận ra.”
Hạ Úy Lam mỉm cười, đột nhiên nhìn người bên cạnh, như đang thuận miệng nói chuyện phiếm: “Hình U, sao cô lại chọn sủi cảo thế?”
Đột nhiên bị gọi tên, Hình U liếc nhìn vào đôi mắt cười của Hạ Úy Lam.
Nơi đó cất giấu vài phần thâm ý, như thể đang muốn thăm dò điều gì đó từ cô.
“Ờm…” Hình U ngập ngừng một lúc, sau đó cong môi dưới cái nhìn của Hạ Úy Lam, giải thích một cách tự nhiên: “Đại khái là bởi vì nó có tính sáng tạo độc đáo.”
Trên một bàn ăn có đầy hương vị, tự nhiên tòi ra một bát nước canh trong vắt lại ít nước.
Lúc này, màn hình chỗ khách mời nữ được thu nhỏ và đặt ở góc trên bên phải, máy quay chuyển sang phòng bếp, liền nghe thấy Phó Diệc Bạch gọi to “Anh Trầm”.
Sau khi trải qua “trận chiến” trong phòng bếp, mối quan hệ giữa Phó Diệc Bạch và Minh Trầm đã tăng lên đáng kể, từ thầy Minh đến Minh Trầm rồi đến anh Trầm, sự thay đổi này chỉ mất một giờ ngắn ngủi.
Lúc này, bọn họ cũng không biết lựa chọn của các khách mời nữ, Phó Diệc Bạch đi theo bên cạnh Minh Trầm, tò mò hỏi: “Anh Trầm, mọi người đều biết anh nấu ăn rất giỏi, nhưng sao hôm nay chỉ nấu một bát sủi cảo? Có phải anh cố ý nhường bọn em không?”
Minh Trầm nâng mắt: “Chỉ là nhớ đến lần đầu tiên xuống bếp nấu bát canh sủi cảo, bởi vì học chưa thạo, nên suýt chút nữa bị người ăn sủi cảo mắng cho một trận.”
Nhắc đến những chuyện thú vị trong quá khứ, nụ cười trên gương mặt anh càng thêm quyến rũ.
[Anh tui cười, anh tui cười kìa trời ơi! Là ai đã ăn cái bát sủi cảo mà lần đầu tiên anh tui xuống bếp!]
[Ha ha ha ha thì ra anh mị cũng có lúc học không giỏi, đó giờ cứ tưởng ảnh có máu thiên phú]
[Mạnh dạng đoán người ăn bát canh sủi cảo là Hình U]
[Aisss chít tịt, có quá đáng quá hong zợ!]
Trước miếng bít tết khéo léo và nồi lẩu thập cẩm thơm lừng, Hình U làm như không thấy, lúc cô đơn độc lựa chọn sủi cảo thì mọi người đều cảm thấy đây là ăn ý.

Cho đến khi nghe Minh Trầm giải thích, thì tóm lại đây chính là bí mật nho nhỏ của thanh mai trúc mã nhà người ta đúng không?
Bốn người lần lượt tiến vào hoa viên, vị trí trên bàn ăn đặt không đối xứng.
Phó Diệc Bạch là người đầu tiên đi vào, theo lý thuyết là phải ngồi theo thứ tự, nhưng cậu ta lại cố ý chọn chỗ ngồi chính giữa, đối mặt với Hình U.
[Bạch Bạch có cảm tình với Hình U ư?]

[Chân trước vừa bái sư phụ, chân sau liền cướp sư mẫu]
[Mấy mẹ đừng cố chấp ship CP nữa, ai quy định thanh mai trúc mã là phải yêu nhau?]
[Trong mắt Minh Trầm có sát khí]
Phó Diệc Bạch chiếm vị trí đối diện với Hình U, tiếp theo là tới Minh Trầm, sự lựa chọn của anh như một nhân tố quyết định.
Rốt cuộc là cô bạn gái tin đồn Hạ Úy Lam được lan truyền khắp mạng xã hội cách đây không lâu, hay là cô em gái trẻ trung Tô Mông Mông mới gặp ngày hôm nay?
Đôi chân dài miên man của Minh Trầm đi thẳng đến chỗ ngồi chính, kéo ghế ngồi xuống một cách dứt khoát.
Anh không chọn ai hết, trực tiếp chiếm vị trí chủ tọa.
Bên tay trái còn một ghế trống, kế bên phải là Tô Mông Mông, ai tinh mắt là có thể nhận ra anh cố tình tránh Hạ Úy Lam.
Ôn Tuấn không tranh không giành, xây dựng hình ảnh một người đàn ông tốt bụng, để Hứa Hàn Thiên chọn trước.
Dựa theo nguyên tắc gần kề*, có khả năng Hứa Hàn Thiên sẽ ngồi đối diện với Hạ Úy Lam, nhưng anh ta lại bước thêm vài bước rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Tô Mông Mông.
*Nguyên tắc gần kề: Ưu tiên gần trước xa sau.
Khu bình luận cười như điên: “Ba khách mời nam đều không chọn cô ta, sắc mặt của người nào đó cũng thay đổi liên tục như tắc kè rồi.”
Cuối cùng, chỉ còn lại Ôn Tuấn lấp chỗ trống, anh ta chọn cách giải vây cho Hạ Úy Lam.
Một bữa tối kỳ diệu được bắt đầu như vậy.
Có người nhắc đến phòng bếp, đây là lần đầu tiên Phó Diệc Bạch nấu ăn ở nơi công cộng, nên cũng rất háo hức muốn biết liệu nồi lẩu thập cẩm thơm phức của mình có được nhìn trúng hay không, nên nhân cơ hội xen vào hỏi: “Vừa rồi các chị chọn món nào vậy?”
Ba cô gái không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Thế các cậu làm món gì?”
Phó Diệc Bạch thành thật, thẳng thắn thừa nhận: “Cái nồi thơm nhất là em làm.”
Mặc dù nó được hoàn thành dưới sự giúp đỡ của Minh Trầm.
Tiếp theo là Ôn Tuấn giơ tay: “Anh chỉ biết nấu mấy món phụ, khiến mọi người chê cười rồi.”
Cứ như vậy, các cô gái đều biết Hạ Úy Lam chọn Phó Diệc Bạch, chỉ còn lại bò bít tết và sủi cảo, Tô Mông Mông gần như chắc chắn rằng cô ta đã chọn đúng người mình thích.
Lúc này, quản gia biệt thự dẫn theo người trình lên bốn món, bên dưới có khay lót, trên mặt đều có nắp đậy, từ bên ngoài nhìn vào không thể phân biệt được.
Ba trong số đó được đặt trước mặt ba khách mời nữ, món còn lại không được chọn nên được đặt ở giữa.
Bí ẩn sắp được hé lộ.
Hình U ngồi ở giữa, chống khuỷu tay lên bàn, chiếc cằm tinh xảo chống lên mu bàn tay, cô hơi nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ở vị trí chủ tọa đang cong ngón tay gõ lên mặt bàn, động tác vừa nhỏ lại nhẹ, gần như không nghe thấy tiếng.
Màn đêm dần dần buông xuống, hoa viên được bao quanh bởi ánh sáng lung linh rực rỡ, tỏa bóng dài trên mặt đất.
Minh Trầm thoải mái ngồi đó, khuy măng sét được nới lỏng và xắn đến tận khuỷu tay, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết bước ra từ phòng bếp vẫn sạch sẽ như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú trời ban được bao phủ bởi ánh sáng và bóng tối, dù không cười nhưng vẫn mê hoặc lòng người.
Thấy cô nhìn qua, động tác trên tay Minh Trầm dừng lại, khóe môi khẽ cong lên.
“Mau mở ra xem.”

Dưới sự thúc giục của Phó Diệc Bạch, các cô cùng nhau nâng nắp lên.
Đáp án sắp được công bố.
Tô Mông Mông nhìn sang Minh Trầm, cõi lòng đầy chờ mong, nào ngờ ánh mắt của Minh Trầm chỉ lướt qua cô ta rồi dừng lại trên đĩa đồ ăn của Hình U, từ tốn mở miệng: “Sủi cảo ăn ngon không?”
Hình U chống cằm, chớp mắt nhìn anh: “Vẫn chưa ăn thử.”
Minh Trầm gật đầu: “Vậy thử xem.”
Biểu cảm của những người còn lại gần như không cần nhìn cũng biết, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai người họ, sợ bỏ lỡ cơn sóng mập mờ đang dâng trào giữa hai người.
[Cíu mị! Mị vốn là fan độc duy, thế nhưng CP này ngọt quá]
[Anh ấy đang đắc ý, rất! Đắc! Ý!!]
[Hức hức, tui no cmn rồi]
Nghe được đoạn đối thoại này, Tô Mông Mông và Hạ Úy Lam đều choáng váng.
Sủi cảo?
Món mà Minh Trầm nấu chính là bát sủi cảo nhạt nhẽo này?
Qua một lúc lâu, Hạ Úy Lam chỉnh lại biểu cảm của mình, mỉm cười hỏi: “A Trầm, anh nấu ăn rất giỏi, nhưng sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện nấu sủi cảo?”
Cô ta là người duy nhất trong tổ tiết mục gọi tên anh thân thiết như vậy, ai mà không biết còn tưởng rằng hai người đã quen nhau từ đời nào rồi.
Sau khi món của mình được chọn, Phó Diệc Bạch cảm thấy thỏa mãn trong lòng, nên tính tích cực cũng tăng vọt, giành nói trước: “Cái này em biết, lần đầu tiên anh Trầm xuống bếp là nấu sủi cảo, nên nó có một ý nghĩa đặc biệt đối với anh ấy.”
Phó Diệc Bạch thuật lại những gì mà mình tự hiểu sau khi nghe Minh Trầm kể lại, Minh Trầm nhìn bát sủi cảo liền nhớ đến lần đầu tiên xuống bếp, nhất định đó là một ấn tượng sâu sắc, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Nghe Phó Diệc Bạch giải thích, Hạ Úy Lam gật đầu, nụ cười trên mặt gần như cứng lại: “Thì ra là như vậy.”
Sau bữa tối là sẽ tiến vào phần tin nhắn trao đổi, vì để tránh người xem mất kiên nhẫn, màn hình sẽ chuyển sang phòng quan sát, ba vị “Học giả ship CP” là Vạn Gia Lỗi, Nhiếp Kiều Kiều và Thích Hồng Ngọc sẽ bắt đầu suy đoán tin nhắn ngay trên sóng trực tiếp.
Nhiếp Kiều Kiều: “Tôi nghĩ hôm nay có hai người đã xác định rõ người mình muốn.”
Vạn Gia Lỗi: “Cô Thích có ý kiến gì không?”
Thích Hồng Ngọc: “Khách mời trong chương trình có người là người quen cũ, có người là lần đầu gặp gỡ, có thể họ sẽ chọn người mà mình quen thuộc, hoặc cũng có thể vì đã quá quen thuộc nên sẽ chọn thử sức với người mới.”
Trong khoảng thời gian nhóm Học giả ship CP thảo luận với nhau, bảy người đã dùng xong bữa tối, bên tai vang lên mệnh lệnh của tổ tiết mục: “Mời các bạn vào phòng bí mật để kiểm tra thẻ nhiệm vụ của mình, đồng thời cũng chọn một khách mời để gửi tin nhắn “yêu thương”.”
Lúc bắt đầu chương trình đã đưa ra quy tắc, mỗi khách mời sẽ có một nhiệm vụ bắt buộc, nó có thể là hỗ trợ hoặc cũng có thể là hạn chế.
Người đầu tiên đi vào là Ôn Tuấn, ung dung đi vào, thong thả đi ra.
Theo sau là Phó Diệc Bạch, Tô Mông Mông, Hứa Hàn Thiên, Hạ Úy Lam.
Lúc đi ra, có người tươi cười hớn hở, có người lại nghiêm mặt, cũng có người vừa đi ra thì ánh mắt liền đặt lên những khách mời khác.

Một loạt phản ứng này khiến người xem ngứa ngáy hết cả người, nhưng nhiệm vụ bí mật vẫn chưa thể tiết lộ.
Chỉ còn lại Minh Trầm và Hình U, người xem sợ hai người sẽ lại cãi nhau theo hình thức ấu trĩ nào đó, cũng may chiếc loa đã gọi tên: “Hình U.”
Lúc rời đi, Hình U còn cố ý liếc sang bên cạnh, cằm hơi hất lên, như thể ta đây là người chiến thắng.
[À há, đây có phải là lợi ích của việc phát sóng trực tiếp không?]
[Chị ấy ngạo kiều*, rất! Ngạo! Kiều!!]
*Ngạo kiều: tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.
[Đến đạo diễn cũng sợ hai người họ cãi nhau á trời]
Theo chỉ dẫn, Hình U đi đến căn phòng bí mật, trên bàn có một phong bì.
Khi phong bì được mở ra, ống kính nghiêng sang mặt bên của cô, có thể nhìn thấy động tác nhưng không thể nhìn thấy nội dung bên trong thẻ nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bắt buộc chỉ có một câu ngắn ngủn, yêu cầu đơn giản rõ ràng, nhưng lại khiến Hình U nhíu mày.

Nhưng chưa tới một phút, Hình U đã nhét thẻ nhiệm vụ trở lại phong bì, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại gửi tin nhắn SMS cho đêm nay.
Phương thức nhắn tin của “Tình yêu phi khoa học” như sau: Khách mời sẽ gửi tin nhắn đến tài khoản Official đã được định sẵn trong điện thoại, sau khi tổ tiết mục nhận được, họ sẽ đọc tin nhắn trước mặt mọi người thông qua chiếc loa trong biệt thự.
Ngẫm lại thì, nếu bảy người cùng nhau ngồi nghe tin nhắn thì sẽ ngại ngùng biết bao.
Từ lúc kiểm tra thẻ nhiệm vụ đến khi gửi tin nhắn chỉ mất không quá ba phút, Hình U cất điện thoại rồi xoay người rời đi, phong bì đựng thẻ nhiệm vụ của cô đã bị tổ tiết mục lấy lại và thay vào đó là một phong bì mới tinh, bên trên có viết hai chữ “Minh Trầm”.
Lúc Minh Trầm đi vào, mọi người phát hiện anh và Hình U đều nhanh lẹ như nhau, thậm chí còn nhét ngược thẻ nhiệm vụ trở về chưa đến mười giây, trực tiếp cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.
Mục tiêu rất rõ ràng, nhất định là đã sớm nghĩ ra mình sẽ gửi tin nhắn cho ai và nội dung gửi đi là gì.
Khi bước ra khỏi căn phòng bí mật, ánh mắt của Minh Trầm dừng lại trên người Hình U.
Hình U vô tình ngẩng đầu lên, ngay lập tức sa vào một đôi mắt chứa đầy ẩn ý.
“Tốc độ của hai người cũng nhanh thật đó.” Tô Mông Mông phá vỡ bầu không khí vi diệu bằng một câu nói, nháy mắt tinh nghịch với mọi người: “Xem ra anh chị đã sớm quyết định sẽ gửi cho ai rồi nhỉ, vừa rồi em còn ở trong phòng rối rắm một lúc lâu, sợ làm trễ thời gian của anh chị nữa cơ.”
Hình U vén một lọn tóc ra sau tai: “Tùy tiện gửi thôi.”
Minh Trầm nhướng mày không nói gì.
Qua một hồi lâu, trong nhà vang lên giọng nói qua micro của tổ tiết mục:【Tiếp theo sẽ là khoảng thời gian trao gửi tin nhắn “yêu thương”.】
(Mình muốn nói một xíu, bên Trung thì chỉ có xưng hô wǒ – nǐ (Ta – Ngươi) thôi, nên mọi người vẫn không biết ai gửi cho mình và vẫn dùng phép loại trừ.

Mà trong truyện hiện đại thì đâu thể edit “Ta – Ngươi” được đúng không nè? Với cách gọi mà mình đã edit bên dưới thì mấy bạn cũng đoán ra được phần nào rồi hen ^^)
“Hứa Hàn Thiên, bạn nhận được một tin nhắn: Cảm ơn bữa tối của anh.”
Mọi người nhìn về phía Tô Mông Mông, Tô Mông Mông cũng thoải mái gật đầu.
“Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Rất vui được làm quen với em.”
Làm quen, hai chữ này có thể loại trừ Minh Trầm đầu tiên.
“Hạ Úy Lam, bạn nhận được một tin nhắn: Hôm nay em còn đẹp hơn hôm qua, ngủ ngon.”
Câu này chứng tỏ người gửi tin nhắn là người quen biết Hạ Úy Lam, mọi người đều nghĩ đến Minh Trầm đầu tiên, nhưng lại cảm thấy đây không phải giọng điệu của anh.
“Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Muốn giao lưu âm nhạc với chị.”
Âm nhạc chính là chìa khóa để họ gắn kết CP Nam Trầm Bắc U, một giây trước còn chắc chắn rằng Minh Trầm đã gửi tin nhắn cho Hạ Úy Lam, ngay giây sau lập tức quay lưng.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn SMS tiếp theo vang lên: “Hình U, bạn nhận được một tin nhắn.”
Bốn khách mời nam, Hình U liên tục nhận được ba cái, mọi người như ngừng thở.
Giọng nam phát thanh viên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đọc.
“Sủi cảo ăn ngon không?”
“So với bảy năm trước thì thế nào?”
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Người xem: Thật đáng kinh ngạc…
Đoán xem Tiểu Khổng Tước sẽ gửi cho ai nào?
– ———–
Nơ: Hôm qua phần giải thích “chứng “đội quần” xã hội” không hiện lên mà sao không ai nhắc mình hết zậy -.- Tận 70 lượt xem lận á, hong lẽ mọi người đều hiểu??!!!
Thôi thì vẫn để đây cho ai chưa đọc được nha.

Chương 13:

Tin nhắn SMS thứ ba được gửi cho Hình U trực tiếp khiến khách mời tại hiện trường và người xem ngồi trước màn hình phải trố mắt sững sờ.

Mọi người đều biết Hình U chọn sủi cảo do Minh Trầm làm, vậy nên danh tính của người gửi tin nhắn đã được xác định. Không chỉ vậy, thậm chí Minh Trầm còn trực tiếp tiết lộ trên chương trình rằng lần đầu tiên anh xuống bếp là có liên quan đến thanh mai.

Bởi vậy mới nói CP thanh mai trúc mã này ngọt ngào lắm.

Cho đến hiện tại, Hình U ba tin, Hạ Úy Lam một tin, bốn khách mời nam đã bỏ hết số phiếu.

Về phía các cô gái, họ đã biết Tô Mông Mông gửi tin nhắn cảm ơn đến Hứa Hàn Thiên vì món bít tết, vậy nên chỉ còn lại nội dung tin nhắn của Hình U và Hạ Úy Lam vẫn chưa công bố,

So với ba tin nhắn cạnh tranh lúc nãy, mọi người càng mong chờ nội dung của hai tin nhắn còn lại hơn.

Một người là bạn gái tin đồn, một người là thanh mai trúc mã, có lẽ nào đều gửi cho Minh Trầm?

Quá trình trao gửi tin nhắn SMS “yêu thương” vẫn tiếp tục.

“Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn: Rất vui vì được làm việc cùng nhau một lần nữa.”

Làm việc cùng nhau, mọi người đều biết anh và Hạ Úy Lam đã quay phim trong cùng một đoàn phim cách đây không lâu, những lời này cũng rất phù hợp với giọng điệu của Hạ Úy Lam.

Chỉ còn một cái cuối cùng, khán giả im lặng không một tiếng động, tất cả đều dựng tai lắng nghe.

Giọng nói qua micro lại vang lên lần nữa.

“Ôn Tuấn, bạn nhận được một tin nhắn: Một icon mặt cười.”

Lời vừa dứt, hầu như ánh mắt của mọi người đều lập tức tập trung vào một người.

Độ cong nơi khóe môi của Minh Trầm vẫn không giảm đi, nhưng ý cười trong mắt đã hoàn toàn biến mất.

Nhất thời, đáy mắt bắn ra những tia lạnh lẽo.

Hình U ngồi trước bàn cầm cốc nước lên nhấp một ngụm như không có gì xảy ra, đến mí mắt cũng chả buồn nâng lên, không biết là do không thèm để ý hay là do chột dạ không dám đối mặt.

Một loạt hành động này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Bọn họ điên cuồng ship CP thanh mai trúc mã, đột nhiên phát hiện sự tương tác của CP không đến từ hai phía, thật đúng là đau con mẹ nó lòng.

[Không có nội dung mà chỉ để icon mặt cười là có ý gì dzậyyy?]

[Mị cảm thấy hoa mắt chóng mặt ù tai đầu óc quay cuồng…]

[Ngàn lần không ngờ tới Hình U sẽ gửi tin nhắn cho Ôn Tuấn, người mà em ấy hầu như không giao tiếp]

Mọi người vò đầu bứt tai ngẫm lại, điểm giao nhau duy nhất giữa hai người là lúc Ôn Tuấn đề nghị giúp cô xách vali trước cửa biệt thự, lẽ nào vì chuyện này mà Hình U có ấn tượng sâu sắc với Ôn Tuấn?

[Mặc dù tui không nghĩ đến việc chèo thuyền hai người này… Nhưng hành động này của Hình U đúng thật là không ngờ đến]

[Vậy là Minh Trầm không được coi trọng sao, người ta căn bản không để tâm đến món ăn anh làm]

[Đệch, chắc anh tui đau lòng lắm]

Sau khi trao gửi tin nhắn “yêu thương” xong, tiếp theo sẽ là khoảng thời gian tự do hoạt động của khách mời.

Sau màn truyền tải nội dung tin nhắn đầy căng thẳng và kích thích vừa rồi, bầu không khí tại hiện trường trở nên vi diệu.

Tổng cộng có bảy người, ngoại trừ một số thông tin rõ ràng lúc sau, thì họ gần như không cần đoán cũng biết người gửi là ai.

Những hành động đặc biệt mà Minh Trầm dành cho Hình U mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng cô lại cố tình gửi tin nhắn cho người không có khả năng nhất là Ôn Tuấn, như thể đang khéo léo từ chối sự ưu ái của Minh Trầm.

Mà quan trọng nhất chính là, một trong ba tin nhắn mà Hình U nhận được lại có liên quan đến âm nhạc, cái này ngoại trừ Minh Trầm, thì Phó Diệc Bạch và Ôn Tuấn cũng rất am hiểu về âm nhạc.

Ban đầu đều nghĩ là Phó Diệc Bạch, nhưng hiện tại tình thế đã đảo ngược, nói không chừng là Ôn Tuấn cũng nên?

Dù sao tin nhắn duy nhất mà Hạ Úy Lam nhận được chỉ có thể chứng minh rằng khách mời nam đó quen biết Hạ Úy Lam, nói lời khen ngợi người khác, Phó Diệc Bạch và Ôn Tuấn cũng đều có thể.

Tô Mông Mông không chịu được sự tẻ nhạt, sờ sờ cánh tay mình rồi nói: “Hiện tại vẫn còn sớm, mọi người có đề xuất hoạt động nào không?”

Ông vua cổ động Ôn Tuấn phụ họa theo: “Hôm nay mọi người mới gặp nhau, có lẽ còn chưa quen, chi bằng chúng ta tâm sự?”

Những người khác không có phản đối, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được nội dung gì.

Ôn Tuấn mở miệng hỏi: “Tại sao mọi người lại tham gia chương trình này?”

Tô Mông Mông trả lời không chút do dự: “Em thì là do vận khí tốt, cách đây không lâu có quay một vlog, rồi đột nhiên được nhiều người biết đến, sau đó là nhận được thư mời từ tổ tiết mục.”

Boy thẳng thắn – Phó Diệc Bạch: “Vì có trong lịch trình nên mới đến.”

Hứa Hàn Thiên tích chữ như vàng: “Trải nghiệm thử, khiêu chiến.”

Hạ Úy Lam nhoẻn miệng cười: “Hai năm gần đây bận rộn quay phim, đột nhiên có một show truyền hình độc đáo mới lạ nên muốn đến xem thử, cũng nhân cơ hội thả lỏng bản thân.”

Mọi người đều đang trả lời lý do, nhưng xem ra có người vẫn duy trì trạng thái người ngoài cuộc, Ôn Tuấn như một NPC* tận tâm dẫn dắt: “Minh Trầm, còn cậu thì sao?”

*Non-player character (viết tắt: NPC hay nhân vật không phải người chơi) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi trong cách thức chơi, cung cấp nhiệm vụ trong trò chơi.

Minh Trầm cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh, thản nhiên đáp: “Đưa quá nhiều.”

Một câu trả lời không đầu không đuôi, mọi người đều ngẩn người, tò mò nhìn sang: “Cái gì?”

Minh Trầm ngước mắt, khóe môi hơi cong lên: “Bọn họ tìm tôi, nói cho tôi tiền.”

Ôn Tuấn như nghe được câu chuyện cười của năm, căn bản là không tin: “Cho cậu tiền thì cậu tham gia? Cậu thiếu tiền sao?”

Minh Trầm lười biếng dựa vào ghế sofa: “Thiếu chứ.”

Bình luận trên màn hình bay vèo vèo.

Lừa ai vậy hả?

Trước đây có biết bao nhiêu người cầu xin anh xuất hiện trên show truyền hình, nhưng anh đều không thèm nhìn lấy một cái, nhiều nhất cũng chỉ là hai, ba lần tham gia Countdown giao thừa. Đang ở đỉnh cao sự nghiệp mà nói thiếu tiền, ai tin?

Bọn họ không tin, nhưng Phó Diệc Bạch tin, cậu ta vội vàng ném cái gối đang ôm trong lòng sang một bên rồi hỏi: “Anh Trầm, anh kiếm tiền làm gì thế?”

Chỉ vì công cuộc dạy học trong phòng bếp mà Phó Diệc Bạch đã đơn phương thành lập tình anh em kiên cố không gì phá vỡ nổi với Minh Trầm.

Minh Trầm cử động ngón tay, ngẩng đầu lên đối mặt với máy quay, mọi nhất cử nhất động, thậm chí là mọi biểu cảm của anh đều được người xem nhìn thấy rõ ràng.

Bọn họ nghe thấy ngôi sao hàng đầu giới giải trí có hàng chục triệu fan bạn gái* trả lời một cách hợp tình hợp lý: “Để có vốn cưới vợ.”

*Fan bạn gái: Xem idol là người yêu của mình, tự ship/YY bản thân với idol và cự tuyệt tất cả các couple hay scandal tình ái có dính líu đến “bạn trai”.

Hình U vốn đang uống nước thì bị câu nói của anh làm ho sặc sụa.

Cô nhanh chóng đặt cốc nước xuống, cầm lấy tờ khăn giấy mà người bên cạnh đưa cho, sau đó lau vết nước bên môi. Nhìn thoáng qua Minh Trầm, Hình U vuốt cổ mình rồi ho khan hai tiếng: “Cảm ơn.”

“Cẩn thận một chút.” Người đàn ông vừa rồi vẫn còn lười biếng ngả người ra sau, lúc này đã ngồi thẳng dậy, thậm chí còn có xu hướng nghiêng người về phía trước.

Một lời dặn dò dịu dàng bất ngờ thốt ra khiến người ta có chút không thích ứng kịp, Hình U nghĩ, chắc là muốn duy trì hình tượng mà mình đã thiết lập trước ống kính.

Đáng tiếc là cô còn chưa kịp nhuận giọng, người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Câu trả lời của tôi dọa người lắm à?”

Bàn tay ở giữa không trung run lên, trong đầu Hình U chợt hiện lên đoạn đối thoại của cô gái và chàng trai.

Cô mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, quay đầu cười khẩy với Minh Trầm, sau đó duỗi tay đẩy chiếc cốc ra: “Tôi chỉ không cẩn thận bị sặc mà thôi.”

Mọi người…

Thật sự không xem chúng tôi là người ngoài.

Đoạn đối thoại không để ai vào mắt này kích thích một số người, Ôn Tuấn nhanh chóng chuyển đề tài: “Tiểu U thì sao? Tại sao lại đến tham gia chương trình này?”

Hình U nhất thời nghẹn lời.

Câu hỏi hay đấy, nhưng cô vẫn chưa kịp bịa ra kịch bản.

Tất cả mọi người đều đã trả lời nên cô không thể không nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được lý do thích hợp, vì vậy dứt khoát nói: “Tôi là được người khác giao phó.”

Phó Diệc Bạch tò mò: “Câu này có nghĩa là gì?”

Câu hỏi phía trước còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì lại tiếp tục nhận được câu hỏi khác, Hình U vô thức chống tay xuống ghế, đệm ghế sofa lạnh lẽo hơi lõm xuống.

Đột nhiên, cô bị chạm nhẹ một cái, theo phản xạ có điều kiện mà thẳng lưng lên.

Ở một góc mà ống kính không thể bắt được, một ngón tay ấm áp nhảy lên mu bàn tay của cô, sau đó ấn nhẹ vào ngón út cô.

Hơi ấm từ đầu ngón tay như một dòng điện truyền thẳng vào kinh mạch, cũng không biết chạm đến dây thần kinh nào trong cô, khiến cô thốt ra một câu mà chẳng kịp suy nghĩ: “Đạo diễn nói nếu tôi tham gia chương trình thì sẽ trả gấp đôi, với cả giúp cậu ta kiếm vốn cưới vợ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.