Editor: Búnn.
Nghênh Hỉ trai.
Liễn của Thuận Khải Đế còn chưa đến cửa, thì đã có tiểu thái giám vội vã chạy nhanh như gió tới hồi bẩm.
Đợi liễn của Thuận Khải Đế hạ xuống, vừa đi vào cửa cung, đã có một nhóm cung nhân ở đó vội vàng dập đầu lạy, hô vang: “Hoàng thượng kim an.”
Thuận Khải Đế chỉ nói một tiếng, vung ống tay áo sau đó chắp tay sau lưng, sắc mặt u ám tiến vào trong.
Cát An khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: “Đứng hết lên đi.” Rồi vội vàng bước theo sau.
Đi vào tẩm cung của Nghênh Hỉ trai, một mùi hương nồng đậm bỗng ập đến khiến Thuận Khải Đế nhớ tới chuyện đã xảy ra vào tám tháng trước, mặt lại đen thêm vài phần.
Chiếu theo quy định mùng một và mười lăm hàng tháng Hoàng Đế vốn nên ngủ lại trong cung của Hoàng Hậu. Nghênh Tần vốn là Nghênh nữ quan, phụ trách ghi lại sinh hoạt thường ngày của Hoàng Hậu và các Cung phi khác, ngày đó là lần đầu tiên đến ngự thư phòng đưa vật phẩm, mùi hương hôm đó chính là mùi hương này, khiến đầu Thuận Khải Đế choáng váng, sau đó đã làm một chuyện hoang đường.
Đợi đến lúc tỉnh lại đã là canh ba, Thuận Khải Đế vội vàng đứng dậy rồi khoác áo, đi thẳng đến Khôn Thái cung. Khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp dưới ánh trăng nhu hòa bên cạnh cửa sổ trong Đông Noãn các giống hệt như mỗi đêm chờ ông tới kia, không biết vì sao tâm trạng đang bối rối bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thuận Khải Đế đẩy cửa, vén rèm bước vào trong. Cẩn Hoàng Hậu thấy Thuận Khải Đế bước vào, vội vàng đặt sách đang cầm trong tay lên bàn, phúc thân hành lễ, cho cung nhân lui xuống, tự mình hầu hạ Thuận Khải Đế rửa mặt cởi áo, dịu dàng hiểu ý, không có chỗ nào không tận tâm chu đáo. Càng khiến Thuận Khải Đế giảm bớt buồn phiền.
Chỉ khi bốn chữ Khải ‘Binh Pháp tôn tử’ hiên ngang trên bàn tiến vào mắt, động tác lưu loát của Thuận Khải Đế bỗng khựng lại, đồng tử mắt khẽ rụt lại, môi mỏng đóng mở, nói: “Cẩn Nhi…Hoàng Hậu…”
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, nên nghỉ sớm thôi, ngày mai còn phải lâm triều.”
Hôm sau, ý chỉ của Cẩn Hoàng Hậu được đưa đến chỗ Nghênh nữ quan, Nghênh Thừa Nhàn, chuyển đến ở trong Nghênh Hỉ trai, cũng kèm theo yêu cầu phải sao chép ‘Kim Cương Kinh’ ba lần.
Còn Cẩn Hoàng Hậu lại ở trong Khôn Thái cung đọc ‘Binh Pháp tôn tử’ mấy ngày.
Hai tháng sau, Nghênh Thừa Nhàn có thai. Cẩn Hoàng Hậu ban ý chỉ, chuẩn cho Nghênh Thừa Nhàn làm Nghênh Tần, vẫn ở Nghênh Hỉ trai, giao cho cung nhân tốt, thái y chuyên về sinh sản hầu hạ.
Còn Cẩn Hoàng Hậu lại tiếp tục ở tron Khôn Thái cung đọc ‘Binh Pháp tôn tử’ mấy chục ngày.
Sau chuyện ngày hôm đó, Nghênh Tần chưa từng gặp lại Thuận Khải Đế. Ngày tiến vào vị Tần, hôm đó cũng là lần đầu tiên Thuận Khải đế bước vào Nghênh Hỉ trai từ khi nàng ta chuyển vào trong đó.
Hôm nay là lần thứ năm Thuận Khải Đế đi vào Nghênh Hỉ trai, mà nguyên nhân mỗi lần tới đó đều là Nghênh Tần phiền não mà miễn cưỡng đi vào.
Trên giường bên trong phòng, thai phụ xinh đẹp Nghênh Tần nằm trên đó, sắc mặt trắng bệch, môi không có một chút máu, cơ thể vì mang bầu mà không ngồi dậy được, lệ trong mắt như rơi mà lại không rơi. Dáng vẻ làm bộ, lông mày Thuận Khải Đế lại nhíu lại, chán ghét trong lòng lại tăng thêm một phần, nhưng khi ánh mắt lướt qua bụng dưới đã lộ lên rõ ràng thì lại thở dài, thôi, dù sao ở đó cũng có con nối dòng của mình.
“Miễn lễ, nằm đi.” Thuận Khải Đế ngồi vào ghế đệm mà cung nhân mang đến.
“Hoàng thượng…” Nghênh Tần khom người, môi chưa kịp mở, nước mắt đã rơi xuống trước.
Thuận Khải Đế cau mày, không nhận trà thơm mà cung nhân đưa tới, nói: “Nghênh Tần cũng biết, thai nghén long tử chính là trách nhiệm lớn, đừng nên nghĩ có một lại muốn một.” Ông ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Trẫm bận rộn việc quốc sự, có phải Nghênh Tần nên đồng tình không? Được rồi, trẫm đã đến đây rồi, ngươi cũng nên an tâm mà dưỡng thai đi.”
Vứt dứt lời, lại đứng lên, nói: “Bãi giá, Ngự thư phòng.”
“Vâng…” Cát An khom người đáp. Lén nhìn rồi thầm nghĩ: Nghênh Tần nương nương à Nghênh Tần nương nương, phấn trân châu không phải dùng như vậy, người bình thường đều có thể nhìn ra manh mối, huống chi Hoàng Thượng còn có mắt rồng.
****
Trong Khôn Thái cung.
“Nương nương, đây là Hoàng Thượng phân phó ngự thiện phòng mang tới, sữa dê phải loại trừ mùi tanh nồng, còn dặn là nhất định phải uống lúc còn nóng.” Anh Ngọc cô cô đưa chén dương chi bạch ngọc được khảm cánh hoa sen đến gần, sau đó lại nói: “Người chính là người đứng đầu hậu cung, nên đi thăm Nghênh Tần nương nương cùng Hoàng Thượng.”
“Ta đi làm gì? Qua đó để tìm khó chịu sao?” Cẩn Hoàng Hậu tiếp nhận bát ngọc, khẽ ngửi, sau đó đẩy bát sang một bên, nói: “Phàm là nữ tử trong thiên hạ này, làm gì có người nào không muốn lúc có thai sẽ có phu quân ở bên cạnh làm bạn chứ, chỉ có điều phu quân của chúng ta là Hoàng Thượng…”
Cẩn Hoàng Hậu bỏ lửng câu nói, khẽ thở dài: “Ta hà tất phải đi làm khó nàng ta, còn làm khó chính mình nữa.”
“Nương nương, dù sao Nghênh Tần cũng là họ bên ngoại nhưng khác chi của nương nương, vào cung cũng có người chiếu cố, cũng không…”
“Anh Ngọc!” Chưa đợi cô cô nói nóng, Cẩn Hoàng Hậu đã trầm giọng quát.
“Nương nương thứ tội.” Anh Ngọc thấy sắc mặt Cẩn Hoàng Hậu không tốt, tự biết mình đã lắm lời, vội vàng quỳ xuống.
“Thôi, ngươi và ta tự hiểu là được.” Bàn tay của Cẩn Hoàng Hậu khẽ giơ lên, ý bảo nàng đứng dậy, sau đó nói: “Bên cạnh ta chỉ có mình ngươi, ý của ngươi chính là ý của ta, ngươi đã hiểu chưa?” Trong thâm cung này, bệnh vào từ miệng, họa từ miệng mà ra, mặc dù bà là Hoàng Hậu có địa vị cao quý, nhưng những điều nói ra cũng cần phải vô cùng thận trọng.
“Nô tỳ biết sai rồi.” Anh Ngọc vội vàng đáp, trong lòng cũng tự xét lại, cái miệng này của nàng thật là, làm thế nào cũng không thay đổi được.
Sau đó lại nghe được Cẩn Hoàng Hậu rủ rỉ: “Tường cao nhà làm quan, câu tâm (dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau) trong nội viện, việc tranh thủ tình cảm thấy rõ như ban ngày. Huống chi trong thâm cung này, ta là nhất quốc chi mẫu, an ổn của hậu cung này là trách nhiệm của ta. Loại chuyện như đố kị, tranh sủng, ta không thể mà cũng khinh thường làm vậy….Chỉ với cái tâm này, cũng không hoàn toàn như ta nghĩ…” Vừa dứt lời, Cẩn Hoàng Hậu bỗng nhiên nở nụ cười lạnh lẽo tiêu điều, giống như nhành mai đơn độc trong trời đông giá rét.
“Nương nương…” Anh Ngọc muốn nói lại thôi, sau đó lại nghe được….
“Hả? Là ai khiến Hoàng Hậu của trẫm không vừa ý vậy?” Rèm che được nâng lên, Thuận Khải Đế bước vào.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng kim an.” Anh Ngọc phúc thân hành lễ.
“Ừ, lui xuống đi.”
Anh Ngọc lại vén áo thi lễ, khom người lui xuống.
“Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng…”
Không đợi Cẩn Hoàng Hậu hành lễ xong, Thuận Khải Đế đi lên phía trước, đỡ lấy tay bà.
“Bây giờ Cẩn Nhi đang có thai, đừng nên hành những nghi lễ xã giao này nữa.” Dứt lời, tay cũng nắm chặt bàn tay nhỏ của bà, đỡ bà ngồi lên giường nhỏ, rồi lại thấy sữa dê trên bàn không nhúc nhích chút nào, sau khi lợi dụng mu bàn tay chạm vào thành chén, cầm lên đưa đến bên môi của Hoàng Hậu: “Người có thai uống cái này rất tốt, nhân lúc còn nóng thì mau uống đi.”
“Vẫn nên để nô tỳ tự mình uống thôi.” Cẩn Hoàng Hậu đưa tay nhận bát ngọc, nhíu mày nhấp qua loa hai ngụm cho xong.
Thuận Khải Đế thấy bà miễn cưỡng uống vào, cũng cầm lấy nhấp một ngụm, sau đó cau mày nói: “Không phải lệnh cho ngự thiện phòng khử mùi tanh này sao, tại sao vẫn còn như thế này?”
“Hoàng Thượng, sữa dê vốn có hương vị như vậy, làm sao có thể loại trừ hết được.” Cẩn Hoàng Hậu nở nụ cười xinh đẹp, giống như hoa mẫu đơn nở trong tiết trời mùa xuân. Lòng Thuận Khải Đế khẽ động, đưa tay ôm bà vào trong ngực.
Vừa rồi, trước khi bước vào cửa, Thuận Khải Đế nghe rõ cuộc đối thoại ở bên trong: “….An ổn của hậu cung này là trách nhiệm của ta. Loại chuyện như đố kị, tranh sủng kia, ta không làm cũng khinh thường…” Đáng ra ông nên vui vì có Hoàng Hậu tài đức sáng suốt như vậy, nhưng tại sao lòng ông lại như bị nhéo một cái vậy
“Vậy thì, vì sao suy nghĩ của Cẩn Nhi lại không giống như trong lòng vậy?” Bàn tay dày rộng khẽ xoa ngực Cẩn Hoàng Hậu.
“Hoàng thượng….” Giọng nói của Hoàng Hậu mang chút nũng nịu, hai gò má hồng như rặng mây, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trước ngực.
****
Trong Nghênh Hỉ trai.
“Bẩm Nghênh Tần nương nương, thời gian Hoàng Thượng nán lại ở ngự thư phòng chỉ chừng một nén hương, sau đó lại đến Khôn Thái cung…” Cung nhân run run rẩy rẩy bẩm báo.
“Hừ!” Sau khi Nghênh Tần nghe xong, đôi mắt đẹp bỗng mở to ra. Bất chợt đứng lên, quét toàn bộ ly trà trên bàn tròn làm bằng gỗ lim khảm ngọc thạch xuống đất. Nhưng lại dẫn đến động thai khí, “A” lên một tiếng, khom người bảo vệ bụng dưới.
“Nương nương, nương nương…” Hai nữ quản sự ở bên cạnh vội vàng tới đỡ, cũng cuống quít la lên: “…Thấy đỏ rồi, nhanh tới báo cho Hoàng Hậu nương nương, truyền Thái y.”
***
Trong Thừa An cung.
“Bẩm Tề phi nương nương, Hoàng Hậu có thai, mấy ngày liên tiếp sau khi hạ triều xử lý chính vụ xong Hoàng Thượng vẫn ở lại Khôn Thái cung. Còn cái thai của Nghênh Tầng nương nương liên tục không khỏe, đã thấy đỏ nhiều lần, sợ là…”
“Lui xuống đi.” Không đợi cung nhân bẩm xong, Tề phi đã phất tay, cho người này lui xuống. Ánh mắt hơi cô đơn, nàng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn là một mỹ nhân. Chỉ có điều mỹ nhân cũng sẽ đến tuổi xế chiều, dù hoa có nở đẹp như thế nào đi nữa mà không có người thương tiếc thì cũng sẽ héo tàn.
Tề Phi nhắm mắt lại, giống như hiểu ra điều gì, cảm xúc vốn đang rối rắm bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cũng muốn nơi nơi tranh giành với Hoàng Hậu, nhưng trận giằng co này chỉ tranh được sự chán ghét của Hoàng Thượng. Từ đầu đến cuối Hoàng Hậu chỉ mỉm cười giống như người ngoài cuộc, yên lặng theo dõi, nói như vậy thì ở trong mắt Hoàng Hậu, nàng giống như loại tôm tép nhãi nhép kia. Bây giờ, nhìn Nghênh Tần, dường như thấy lại bản thân mình trước kia.
Thôi, thôi, đều để xuống đi, nàng chỉ cần bảo vệ Đại Hoàng tử, sống yên ổn qua ngày là được rồi.