Lạc An ngả người nhắm mắt, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ vẽ thành một đường thẳng vàng nhạt xiên qua gương mặt anh tuấn của cậu.
Đột nhiên Lạc An lại nhớ về buổi chiều ngày đông hôm ấy, nắng cũng nhàn nhạt như thế này, Phi Vũ ngồi trên giường mỉm cười nói muốn cùng cậu chụp ảnh cả đời.
Lúc đó, trái tim vốn vẫn yên tĩnh của Lạc An cũng bởi vì câu nói này mà hưng phấn hoan hỉ.
Còn hiện tại, vẫn là câu nói ấy, thế nhưng khi nhớ đến trái tim cậu lại giống như bị ai đó nghiến răng hung hăng bóp thật chặt.
Tâm trạng phức tạp khiến Lạc An trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, bên tai cậu bỗng nhiên vang lên tiếng động khiến người ta cồn ruột khó chịu, tiếng nôn.
Lạc An mở mắt quay đầu nhìn sang người bên cạnh, đó là một chàng trai nhỏ người Tây.
Mái tóc của người ấy đẹp đến mức khiến cậu không thể nào rời mắt khỏi sắc bạch kim dường như đang toả ra hào quang mờ nhạt ấy.
Ấn tượng của Lạc An về cậu ta sẽ là hoàn hảo nếu như cậu ta không khổ sở gồng mình úp mặt vào túi nôn như thế này.
Lạc An vươn tay ra, do dự trong chốc lát rồi vỗ vỗ lưng cho cậu ta, trong dạ dày không kìm được thắt lại một chút.
Một lúc sau, khi mà có vẻ đã tống hết tất cả những gì có thể tống ra ngoài rồi thì chàng trai nhỏ mới ngẩng đầu lên, buộc túi nôn lại, uống một ngụm nước.
Sau khi hít thở sâu một hơi, cậu ta quay sang nói với Lạc An:
“Cảm ơn cậu!”
Lúc này Lạc An mới phát hiện người này vốn không phải người Tây hoàn toàn, mà là người lai.
Đôi mắt cậu ta đen láy như biết cười, đôi lông mày ngang càng khiến đôi mắt trở nên sâu hơn.
Có điều, dù cậu ta có đẹp thế nào đi nữa thì bộ dạng hiện tại của cậu ta vẫn vô cùng thảm hại.
Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước, khoé miệng còn dính một chút dịch nôn.
Lạc An mỉm cười lắc đầu.
Cậu còn chưa kịp nói “Không có gì!” thì đã thấy những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh lăn dài trên gương mặt tuyệt mỹ của người nọ.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lạc An, chàng trai nhỏ vội vàng lau nước mắt, nở nụ cười, giọng nói nghèn nghẹn:
“Xin lỗi, tôi khó chịu quá! Thực sự rất khó chịu!”
Lạc An lâm vào hoàn cảnh bối rối không biết phải làm sao, một vài hành khách nhìn hai người bằng ánh mắt hiếu kỳ khiến Lạc An chỉ có thể xấu hổ cười trừ.
Cậu nhìn chàng trai nhỏ đang không ngừng xin lỗi mình trong khi bờ vai vẫn còn run rẩy, vươn tay xoa đầu cậu ta, Lạc An nhỏ giọng gần như là đang thì thầm:
“Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Chàng trai nhỏ liên tục gật đầu, hàm răng cắn chặt bờ môi để kìm nén tiếng khóc nức nở.
Những giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên gò má.
Rơi xuống bàn tay đang nắm chặt.
Vỡ oà.
☆彡
Máy bay đã sớm xa dần rồi khuất dạng sau những tầng mây, thế nhưng Phi Vũ vẫn chưa chịu rời khỏi phi trường mà chỉ một mực ngẩng đầu nhìn tầng mây hờ hững trôi.
Trên bầu trời xanh ngắt kia, khi máy bay vừa cất cánh anh dường như nhìn thấy ánh mắt Lạc An rơi xuống nơi đây.
Phi Vũ tự cười nhạo bản thân mình đa cảm rồi quay người định rời đi.
Lúc này, ánh mắt Phi Vũ vô tình lướt qua bãi đỗ xe, ở đó có một chàng trai trạc tuổi anh.
Anh ta dựa người vào thân chiếc xe hơi màu đồng sáng, ưu tư ngẩng đầu nhìn trời.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Phi Vũ, người ấy quay đầu nhìn anh, khẽ cười.
Anh cũng theo lệ gật đầu coi như là đáp lại.
Chính Phi Vũ cũng không rõ tại sao mình lại đối với một người hoàn toàn xa lạ khách khí đáp lễ như vậy, có thể là do, người kia cùng với anh có điểm tương đồng.
Đột nhiên trong không gian vang lên một tiếng gầm khàn khàn:
“Phi Vũ, em chậm chạp quá đấy! Thành rùa thật rồi à?”
Phi Vũ ngán ngẩm lắc đầu, Tô Bình không thể dịu dàng hơn một chút à?
Tô Bình hùng hục lao về phía Phi Vũ, giọng điệu rõ ràng là đang tức giận:
“Hà Phi Vũ, em thật quá đáng! Bắt chị với Hàn chờ lâu như thế! Tính nhẫn nại của Lạc An quả nhiên thành thần rồi.”
Phi Vũ nhún vai, lách người qua Tô Bình, chẳng thèm để lời cô nói vào tai.
Lúc này, chàng trai kia bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói có vài phần trêu chọc:
“Tô Bình này, tôi phải nói, sức chịu đựng của Thái Dương cũng lên thần rồi.”
Tô Bình khựng lại, đưa mắt nhìn chàng trai nọ, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó thì đầu mày cuối mắt toàn bộ đều là vui mừng.
“Duy Kiên, sao anh lại ở đây? Về khi nào thế?”
Duy Kiên mỉm cười, thong dong tiến đến chỗ Tô Bình, “Cũng gần một tháng, sắp đến ngày giỗ đầu của Kỳ Nhiên rồi mà.”
Tô Bình nheo mắt nghi hoặc, “Lạy hồn! Giỗ Kỳ Nhiên là cuối tháng Năm cơ mà.
Giờ mới tháng Một.”
Duy Kiên bật cười ha ha, híp mắt nói, “Busted!”
Tô Bình chỉ gật đầu cười mà không hỏi truy cứu lý do Duy Kiên nói dối.
Phi Vũ cảm thấy sự tồn tại của mình hoàn toàn thừa thãi vì anh là người ngoài, không hề liên quan một chút gì đến câu chuyện của họ.
Vậy nên anh lặng lẽ quay người, thong thả đi tìm Tiêu Hàn.
Nhìn bóng lưng Phi Vũ, Duy Kiên không nén nổi tò mò, hỏi, “Kia là ai đấy?”
“Là em họ tôi, tên là Hà Phi Vũ.”
Duy Kiên xoa cằm suy nghĩ một chút, sau đó bật cười, “Phi Vũ à? Tại sao tôi lại không tìm thấy ở cậu ta sự tiêu diêu tự tại nhỉ?”
Tô Bình lắc đầu, cười trừ.
Phi Vũ không thể tiêu dao mà sống là do bản thân anh không muốn.
Hơn nữa, trái tim của anh từ trước tới nay căn bản là chưa từng đặt tại chính bản thân.
☆彡
Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh và cân bằng lại được cảm xúc, lúc này Lạc An cùng chàng trai nhỏ kia mới có thể chính thức làm quen.
Cậu ta tên là Jeremy Brown, mẹ là người Việt còn bố là người Mỹ.
Khi Lạc An nghe Jeremy nói cậu ta là sinh viên năm nhất trường Đại học New York, cậu đã kích động đến mức suýt thì nhảy chồm lên người cậu ta.
Nhìn nét mặt rạng rỡ như tìm thấy đồng hương nơi đất khách của Lạc An mà Jeremy không nhịn được bật cười:
“Cậu là du học sinh à?”
Lạc An chống cằm cười, “Thực ra cũng không hẳn.
Hai trường chỉ đơn giản là trao đổi sinh viên mà thôi, học hỏi lẫn nhau trong vòng một năm.”
“Nhưng mà cũng thật kỳ lạ! Trao đổi sinh đáng lẽ ra là nên trao đổi khi vào năm học mới mới phải.
Hiện tại là đầu năm mà.” Jeremy nhíu mày thắc mắc.
Lạc An thành thật đáp, “Vấn đề này tôi cũng đã thắc mắc với giáo sư rồi, ông ấy là do bên đối phương.
Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ.”
“Vậy, Lạc An, người đến trường cậu là ai?” Jeremy phát âm tên cậu một cách gượng gạo nhưng lại hết sức chậm rãi và chú trọng thanh điệu.
Lạc An thật cẩn thận suy nghĩ rồi lại suy nghĩ thật cẩn thận.
Cuối cùng, cậu lắc đầu nói cậu không nhớ.
Thực ra Lạc An đã từng nhìn thấy tên của trao đổi sinh nọ, thế nhưng lúc ấy cậu đang bận suy nghĩ xem phải mở lời với Phi Vũ thế nào về việc xuất ngoại.
Cho nên cái tên của người không quan trọng kia đã rất nhanh chóng bị Lạc An quẳng ra khỏi đầu.
Jeremy không quá hiếu kỳ chuyện trao đổi sinh nên cũng không truy hỏi gì thêm nữa.
Cậu ta xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của Lạc An, sau đó rất lịch sự mời cậu tiếp tục nghỉ ngơi còn bản thân thì ngồi đọc sách.
Lạc An rất muốn nói với Jeremy rằng, đối với những người có thể chất như cậu ta, tập trung quá lâu rất dễ say máy bay.
Thế nhưng cậu lại quyết định không nói, bởi vì cậu biết Jeremy lúc này chẳng để một chút tâm trí nào vào quyển sách trên tay.
Cậu ta, cầm ngược sách rồi!
Nhớ lại bộ dáng khóc nấc lên của Jeremy mấy phút trước, Lạc An đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Muốn khóc thật to nhưng không thể lại còn phải luôn miệng giải thích là do khó chịu.
Lạc An chăm chú nhìn mái tóc của Jeremy.
Mái tóc bạch kim kia dù cho có rực rỡ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể che giấu vẻ u buồn trên gương mặt xinh đẹp ấy..