Sau khi kỳ thi thống nhất kết thúc, Tần Du Du lập tức bắt đầu đi làm thêm. Kỳ thi trường vào tháng 12 đối với cậu không có gì khó khăn, nên việc ôn tập không tốn quá nhiều thời gian.
Thực ra khi còn đi học, thành tích của Tần Du Du luôn đứng đầu lớp. Cậu thông minh, ham học và chăm chỉ. Nếu không xảy ra chuyện, việc thi đỗ một trường đại học như mong muốn hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ tiếc là cuộc đời không có chữ “nếu”.
Sau khi có kết quả kỳ thi thống nhất vào tháng 10, Tần Du Du vô cùng phấn chấn. Cậu xua tan mọi u ám, những nét hồn nhiên và sôi nổi của tuổi trẻ bị dập tắt trong tính cách bắt đầu lộ ra. Cậu trở nên hay cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn. Mỗi ngày về nhà thấy Vệ Đông là cậu cười rạng rỡ áp sát vào anh, kể lại hôm nay đã gặp chuyện gì, kiếm được bao nhiêu tiền.
Mỗi lần Vệ Đông đều cười lắng nghe, thỉnh thoảng hôn lên khóe miệng đang cười của cậu và nói: “Giỏi quá.”
Tần Du Du vui sướng không thể kiềm chế.
Mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn, đều đang tiến lên phía trước.
Đối với cậu, cuộc sống dường như từ đây đã vén mây thấy trời xanh, mưa tạnh trời quang.
– —
Hôm đó làm việc xong sớm hơn, trên đường về nhà Tần Du Du gọi điện cho Vệ Đông hỏi tối nay anh muốn ăn gì, cậu sẽ mua đồ về nấu.
Từ khi hai người sống cùng nhau, tần suất nấu ăn cũng nhiều hơn. So với mua ngoài thì tự nấu vẫn tiết kiệm và ngon hơn. Tuy chỉ nấu được những món ăn gia đình bình thường như nấu canh, luộc mì gì đó, nhưng dù tay nghề bình thường, thắng ở chỗ đầy ắp tình cảm.
Vệ Đông rất thích cảm giác vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cũng thích tan ca về nhà sớm nấu xong đợi Tần Du Du về ăn. Anh thích cuộc sống bình dị có nhau như vậy.
Tần Du Du cũng thích.
Cậu đi dạo quanh chợ rau ven đường, chọn mua một ít cái này một ít cái kia mà Vệ Đông thích ăn, chẳng mấy chốc đã xách được mấy túi nilon.
Trong tầm mắt, một người đàn ông đeo kính cứ lảng vảng không xa chỗ cậu, Tần Du Du tưởng cũng là người ra mua rau nên không để ý. Cho đến khi người này giả vờ vô tình va vào cậu, Tần Du Du ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào mắt người đó.
“Có phải cậu không?” Người đó hỏi khẽ.
“Hả?” Tần Du Du sững người, ngơ ngác nhìn ông ta.
Thời tiết lạnh, đường phố vắng người, chủ quầy rau quấn áo khoác dày ngồi phơi nắng trước cửa hàng một cách uể oải.
Người đàn ông đeo kính tỏ vẻ hồi hộp pha lẫn vui mừng khó hiểu, ông ta nhìn xung quanh rồi quay lại nói với Tần Du Du: “Đường Nam Công Viên… cái công viên nhỏ đó, cậu không nhớ tôi sao?”
Trong khoảnh khắc, Tần Du Du cứng đờ từ đầu đến chân.
Cậu đứng đó, mặt tái nhợt.
Người đàn ông vội vàng giải thích nhỏ nhẹ: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là nhìn giống cậu, hôm đó trời tối quá nên có thể cậu không nhớ tôi.”
“Tôi không biết ông đang nói gì, tôi không quen ông.” Tần Du Du chợt tỉnh lại, vòng qua ông ta bỏ đi, người đàn ông vội vàng đuổi theo.
“Cậu nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói, đừng đi…” Ông ta gọi với, giọng gấp gáp nhỏ nhẹ.
Tần Du Du hoảng loạn chạy đi.
Rẽ vào một con hẻm sâu, càng vắng vẻ hơn, Tần Du Du xách đồ chạy lảo đảo, chưa được mấy bước đã bị túm lấy dây đeo ba lô ấn vào tường.
“Cậu đừng chạy, đừng sợ…” Người đàn ông cố kìm nén hơi thở gấp gáp, vừa nắm chặt Tần Du Du vừa đưa tay đẩy kính, “Tôi không phải người xấu, thật đấy, tôi không phải…”
Tần Du Du trợn mắt nhìn ông ta, run rẩy và không nói nên lời.
“Đúng là cậu, chắc chắn là cậu, cậu không nhớ tôi sao? Sau đó tôi đã tìm cậu mấy lần, nhưng không gặp được, không ngờ cậu lại sống ở đây…”
Tần Du Du giật lại dây đeo ba lô: “Ông nhận nhầm người rồi!”
“Tôi không nhận nhầm đâu,” người đàn ông nhìn cậu, “Cậu cũng biết tôi không nhận nhầm, chắc chắn là cậu đúng không?”
Tần Du Du căng thẳng toàn thân, tim đập nhanh đến choáng váng, buồn nôn. Cậu nắm chặt túi đồ trong tay, hạ giọng hỏi: “Ông… muốn làm gì?”
“Tôi không… Tôi chỉ tình cờ thấy giống cậu, tôi quá vui mừng, cậu không biết từ khi… từ sau lần đó, tôi đã mơ thấy cậu bao nhiêu lần…”
“Nói thẳng đi! Ông rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Tôi muốn với cậu… với cậu…”
“Im đi! Ông mau đi đi!” Tần Du Du vừa giận vừa sợ, toàn thân run rẩy đẩy người đàn ông ra chạy vào hành lang, người đàn ông vừa kìm giọng “Này… này…” vừa đuổi theo.
Tần Du Du thở hổn hển chạy lên lầu, mở cửa lao vào nhà rồi khóa chặt cửa lại. Người đàn ông đứng ngoài cửa, áp mặt vào cửa nói nhỏ: “Cậu đừng sợ, đừng sợ được không? Tôi không phải người xấu…”
Tần Du Du nghiến răng nói: “Ông mau đi đi! Tôi không quen ông!”
“Tôi biết cậu không quen tôi, nhưng chúng ta có thể làm quen…”
Người đàn ông nhìn quanh, nhà đối diện yên ắng, có lẽ chưa đến giờ tan làm, trong nhà không có ai. Ông ta nói qua khe cửa, giọng rất nhỏ.
“Tôi không biết cậu tên gì, nhưng sau lần đó… tôi luôn nghĩ về cậu. Thật lòng mà nói, tôi đã kết hôn rồi, nhưng sống rất ức chế, cậu hiểu chứ? Chúng ta là cùng một loại người, chắc chắn cậu hiểu hoàn cảnh đó…”
Tần Du Du bấu chặt tay vào cửa, các khớp ngón tay trắng bệch, hơi run rẩy.
“Tôi rất thích cậu, thật đấy. Tôi rất hối hận lúc đó không lấy thông tin liên lạc của cậu. Sau đó tôi đã đến đó mấy lần nhưng không gặp lại cậu…”
“Ông đừng nói nữa! Ông mau đi đi được không!”
Tần Du Du run rẩy cả cổ họng, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Những ký ức đau buồn trong quá khứ như những đám mây đen dày đặc xoay vòng, bao phủ lấy cậu. Cảm giác nghẹt thở xé nát cậu, khiến cậu không thở nổi, sợ hãi đến đau đầu muốn vỡ.
“Cậu có thể cho tôi số điện thoại không…” Giọng người đàn ông vẫn vọng vào từ ngoài cửa, “Tôi sẽ không làm phiền cậu nhiều đâu. Nếu cậu vẫn… vẫn làm việc đó, tôi có thể tiếp tục tìm cậu không? Giá cả gì đều có thể thương lượng, tôi thật sự, tôi thật sự rất hài lòng về cậu…”
Tần Du Du ném túi đồ xuống, chạy ra ban công, co ro trong góc tường. Cậu không muốn nghe thấy giọng nói lải nhải như ma quỷ từ ngoài cửa nữa.
– ————
Vệ Đông về nhà khi trời đã tối.
Bước vào nhà, anh ngạc nhiên thấy đèn chưa được bật, tưởng Tần Du Du chưa về.
“Du Du?” Anh gọi vài tiếng, căn hộ nhỏ, anh đảo mắt nhìn quanh rồi lấy điện thoại ra gọi.
Tiếng chuông vang lên từ ban công, Vệ Đông giật mình, ngẩng lên thì thấy Tần Du Du bước ra.
“Anh…”
“Em…” Vệ Đông bước tới nắm lấy tay cậu.
Nhiệt độ ngoài ban công thấp, Tần Du Du lạnh đến tái mặt, đầu ngón tay không còn chút hơi ấm.
Vệ Đông nhíu mày, xoa vai cậu rồi nâng mặt cậu lên nhìn: “Sao vậy em?”
“Không có gì…” Tần Du Du nghẹn ngào. “Em quên nấu cơm rồi anh.”
“Lát anh nấu, em nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có chuyện gì đâu…” Tần Du Du cố nén một lúc, cúi đầu, cố kìm nước mắt.
Vệ Đông nhìn cậu, không động đậy.
Anh thấy rõ Tần Du Du đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, muốn làm bản thân bình tĩnh lại. Nhưng vừa thấy anh, cảm xúc đó lại không thể kiểm soát được, cứ nghẹn lại, nén lại, khiến toàn thân run rẩy.
“Không muốn nói thì tạm thời đừng nói,” Vệ Đông vội ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu: “Nhưng đừng sợ, có anh đây Du Du à, dù chuyện gì xảy ra cũng còn có anh.”
Tần Du Du bám chặt lấy Vệ Đông, cuối cùng cũng bật khóc nho nhỏ.
“Anh à, chúng ta chuyển nhà đi… Đừng ở đây nữa…”