Con Đường Nam Công Viên - Hạ Đại Vũ

Chương 14



Một tuần sau, Tần Du Du lại xuất hiện dưới nhà Vệ Đông.

“Anh.” Cậu dựa vào tường ở lối vào, thấy Vệ Đông liền đứng dậy đi tới.

“Ăn chưa?” Vệ Đông cười hỏi.

“Chưa ạ, muốn đến đây ăn, ở chỗ anh được ăn no mà.”

Vệ Đông bật cười, vỗ nhẹ tay Tần Du Du: “Đi thôi.”

Hai người giống như lần trước, mua vài món ăn, trái cây, và một miếng bánh nhỏ cho Tần Du Du.

Tần Du Du ôm bánh trong tay, ngẩng đầu nhìn Vệ Đông cười.

Trên phố người qua kẻ lại ồn ào náo nhiệt, trời đã tối, những dãy đèn đường và đèn neon trải dài không thấy điểm cuối lại càng rực rỡ.

Vệ Đông như thấy có những gợn sóng đầy màu sắc lấp lánh trong mắt Tần Du Du.

Đẹp đến nỗi khiến người ta rung động.

Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, Tần Du Du bước vào, một lúc sau đi ra với một túi nilon nặng trĩu, Vệ Đông liếc nhìn, thấy là vài chai bia.

“Muốn uống rượu à?” Anh đón lấy túi xách trong tay.

Tần Du Du “ừm” một tiếng, cười ngượng ngùng, đi theo anh vào tòa nhà.

Việc đầu tiên Vệ Đông làm khi về nhà vẫn là tắm rửa, không tắm một cái anh không thể ăn được.

Tần Du Du không vào theo nữa, tiếng nước xối xả vang lên từ phòng tắm, cậu ngoan ngoãn ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm vào tivi, chờ đợi.

Vệ Đông tắm xong đi ra, cậu mới cầm quần áo đi vào.

Trên tường vẫn treo khăn của cậu, trên kệ gương đặt cốc đựng bàn chải đánh răng của cậu.

Tần Du Du nhìn ngắm, trong lòng bỗng dâng lên từng đợt cảm xúc ấm áp.

Cảm giác này giống như đang sống chung vậy, như thể cậu cũng là một chủ nhân khác của căn phòng nhỏ này, cũng đang sống ở đây, một chiếc cốc đánh răng nhỏ dường như đánh dấu lãnh thổ của cậu.

Khi đi ra, Vệ Đông đã bày biện xong đồ ăn. Nơi nấu ăn ở đây là một góc nhỏ được ngăn ra sát tường, bếp là một tủ đơn giản, trên đó đặt bếp từ và một số gia vị cơ bản. Vệ Đông tìm trong tủ ra hai cái cốc thủy tinh có in nhãn hiệu, quên mất là mua đồ gì được tặng kèm rồi.

Tối nay Tần Du Du không nói nhiều, cậu cầm chai bia rót cho Vệ Đông, rồi rót cho mình, uống vào, niềm vui cố nén đã hiện rõ trên gương mặt.

Vệ Đông cười hỏi: “Khả năng uống rượu của cậu thế nào?”

“Không tốt đâu.” Tần Du Du cười xua tay: “Một chai say, hai chai ngã.”

“Vậy thì uống ít thôi.” Vệ Đông nói.

Tần Du Du gặm sườn, vừa gặm vừa cười: “Em vui mà.”

Vệ Đông gắp thêm một miếng vào bát cho cậu: “Vui là chuyện tốt, vui nghĩa là cuộc sống có hy vọng.”

“Vâng.” Mặt Tần Du Du đã đỏ ửng, cười gật đầu.

Vệ Đông không nhận ra mình đã uống hai chai, Tần Du Du uống hơn một chai.

“Được rồi.” Vệ Đông giữ tay Tần Du Du đang cầm đồ mở nắp chai, “Ngày mai anh còn phải đi làm, cậu cũng đừng uống nữa, ăn hết bữa cơm cho ngon đi.”

Tần Du Du ngoan ngoãn nghe lời, bảo không uống thì không uống nữa.

Ăn xong, Vệ Đông ấn cậu xuống, bảo cậu ngồi yên, tự mình dọn dẹp bàn ăn, rồi đi rửa trái cây bưng ra.

Tần Du Du lấy từ trong ba lô ra một xấp giấy, bước đến trước mặt Vệ Đông.

Vệ Đông khựng lại.

Không cần hỏi, anh biết thứ trong tay cậu là gì.

“Anh.” Tần Du Du kéo anh, để anh ngồi xuống sofa, rồi quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn anh: “Anh ơi.”

“Tần Du Du.” Vệ Đông nhìn cậu, gọi tên cậu.

Tần Du Du cúi đầu nhìn mấy tờ giấy trong tay, khi ngẩng lên, trong mắt đã tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng.

Như thể cuối cùng trong lòng đã có chỗ dựa vậy.

Cậu nhẹ nhàng đặt mấy tờ giấy đó vào tay Vệ Đông.

“Anh xem đi, anh ơi, anh xem em, vẫn tốt mà…”

Vệ Đông không cử động, chỉ im lặng nhìn cậu.

Mắt Tần Du Du trong sáng, có vẻ rất vui.

“Đều bình thường cả, những gì cần kiểm tra em đều đã kiểm tra, nhiều loại lắm, đều đã làm, em vẫn tốt, anh à.”

“Được.” Vệ Đông lướt qua một lượt, đặt sang một bên, kéo cậu ngồi lên sofa, “Vậy thì tốt, sau này đừng đi nữa, vì sự an toàn và sức khỏe của cậu. Thiếu tiền thì đến tìm anh, anh nhất định sẽ giúp cậu.”

“Anh, anh biết em ám chỉ điều gì mà.” Tần Du Du nhìn anh.

Đã lâu lắm rồi cậu không thẳng thắn và nhiệt thành như vậy, đã lâu rồi cậu không dám mạnh dạn như thế.

Cậu nhìn thẳng vào Vệ Đông, hỏi: “Được không… anh có thể làm bạn trai em không?”

– —

“Không được.”

Vệ Đông thở dài, khóe miệng hơi cong lên mang theo chút bất lực, nhưng giọng điệu kiên quyết.

“Anh giúp cậu không phải để cậu lấy bản thân báo ơn, anh không cần cậu làm vậy.”

“Em không báo ơn, em muốn theo đuổi người em thích, em thích anh, anh à.” Mắt Tần Du Du hơi đỏ lên, nụ cười phai đi đôi chút.

“Cậu thích anh điểm nào?”

“Thích tất cả.” Tần Du Du nói rất chắc chắn.

Vệ Đông không nói gì, dịu dàng nhìn cậu.

Tần Du Du lại suy nghĩ một chút, nói: “Anh tốt với em, em thích anh tốt với em.”

Vệ Đông cười.

“Vậy cậu hiểu không? Du Du, nếu không phải anh, mà là một người khác tốt với cậu, có lẽ cậu cũng sẽ có cảm giác tương tự, đây chỉ là một dạng… nhu cầu tâm lý của cậu thôi, không phải thật sự thích đâu.”

Tần Du Du không nói gì, cậu nhìn Vệ Đông.

Nước mắt xoay tròn, đọng lại trong khóe mắt.

Mắt vừa chớp, nước mắt đã lăn dài.

“Vậy anh từ chối em rồi sao? Anh ơi, anh không đồng ý…”

“Du Du à.” Vệ Đông dùng mu bài lau nước mắt cho cậu, lau đi lau lại mấy lần.

“Không đồng ý cũng không ảnh hưởng đến việc anh tốt với cậu, cậu gọi anh một tiếng anh, anh đều đã nhận lời rồi, chúng ta đều là người khổ cực cả, sau này có thể coi nhau như người thân mà đùm bọc lẫn nhau, anh hy vọng cậu có thể sống tốt, cậu còn trẻ như vậy, tương lai còn nhiều trải nghiệm lắm, vượt qua giai đoạn này, sau này sẽ có điều tốt đẹp hơn đang chờ cậu đấy.”

Tần Du Du rưng rưng nước mắt lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.

Vệ Đông cười trêu cậu: “Anh tuổi đã lớn rồi, hơn cậu nhiều lắm, chúng ta không hợp nhau đâu, đợi cậu gặp người tốt hơn, dẫn đến đây anh giúp cậu xem xét nhé.”

Tần Du Du vẫn lắc đầu.

Cậu quay mặt đi dựa vào sofa im lặng rất lâu, rồi đứng dậy, nhìn Vệ Đông nói: “Anh à, em chỉ công nhận anh thôi, bởi vì người em gặp chính là anh, không phải ai khác.”

“Người tốt hơn anh chắc chắn có, nhưng đó không phải của em, em cũng không cần.” Cậu túm lấy ba lô đeo lên vai: “Tối nay em không ở đây nữa, khi nào rảnh em sẽ đến.”

“Lời từ chối này của anh… không tính đâu, em sẽ không nghe đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.