Trán của Tô Nhan Hề đang rỉ máu, mắt cô nhắm nghiền lại, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Cố Tây Thành không lo được nhiều đến vậy, chỉ bế cô chạy nhanh vào đại sảnh.
– Gọi bác sĩ!
Quản gia nghe phân phó, liền lấy điện thoại ra gọi.
Trong lòng lại rất mơ hồ, sao thiếu phu nhân lại cùng đi về chung với thiếu gia? Và còn bị thương nữa! Chuyện này có cần phải thông báo với lão phu nhân không?
———–
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lần thứ hai khi Tô Nhan Hề tỉnh dậy đã là sáng sớm của ngày hôm sau, trời đã bừng sáng.
Khung cảnh xa lạ xung quanh khiến cô hoang mang, từ từ mới nhớ lại được, đây không phải phòng cô thuê ở, mà là Cố gia!
Từ từ ngồi dậy, cảm thấy đầu choáng váng, cô cau mày, dùng tay chạm vào vùng vết thương đang đau trên trán.
Bây giờ mới nhận ra, trán bên trái lại dán miếng băng cá nhân, giờ đây cô mới nhớ ra chuyện đã xảy ra từ tối hôm rồi.
Tối qua, cô không gặp được mẹ, nhưng lại gặp Cố Tây Thành.
Ai….., đây là cái dạng nghiệt duyên gì!
Nhưng mà, cô có quên chuyện gì của tối hôm qua không?
Tô Nhan Hề nhớ kỹ lại, nhớ đến hành động và lời nói của đêm hôm qua, cô thật có xúc động muốn chết.
– Tô Nhan Hề à Tô Nhan Hề, ngươi còn có gì mất mặt hơn nữa không?
Cốc cốc…… đột nhiên, có người gõ cửa phòng.
Tô Nhan Hề liền giả vờ bình tỉnh.
– Ai đấy?
– Thiếu phu nhân, Hạ phu nhân đến rồi.
– Hạ phu nhân?
Tô Nhan Hề chợt nhíu mày, vợ của Hạ Chấn Đông, mẹ của Hạ Cẩm Hề, bà ta đến đây làm gì?
Nghĩ đến khuôn mặt đó, tâm trạng của Tô Nhan Hề liền trở nên không tốt.
Rời giường, cô tỉ mỉ lựa chọn một chiếc váy thích hợp, sau khi trang điểm xong ung dung bước xuống nhà.
Được rồi, cô cố tình kéo dài thời gian, để Hạ phu nhân ngồi đợi.
Khi xuống tới lầu nhìn thấy khuôn mặt không vui vẻ gì của Hạ phu nhân, tâm trạng của Tô Nhan Hề lại thấy tốt hơn.
Hạ phu nhân sớm đã không kiên nhẫn, nên khi Tô Nhan Hề xuất hiện, bà liền bắt đầu trách móc.
– Hạ Cẩm Hề, làm thiếu phu nhân của Cố gia xong liền quên ta là ai rồi hay sao?
Lại dám để bà ấy đợi lâu như thế!
Tô Nhan Hề cười nhạt:
– Sao có thể chứ, quên ai đi chăng nữa thì sao có thể quên bà được.
Nếu như không phải bà ta, thì số phận của mẹ cô không phải thê thảm đến vậy.
Cho tất cả người giúp việc đều lui xuống, Tô Nhan Hề mới đi qua đó, ngồi vào ghế sofa.
– Nói đi! Bà đến đây có việc gì?
– Có việc gì ư, ngươi còn dám hỏi ta?
Nét mặt Hạ phu nhân đầy phẩn nộ:
– Hợp đồng chúng tôi đưa cho cô, sao Cố Tây Thành vẫn chưa ký tên vào?
Tô Nhan Hề hướng về bà, nhúng nhúng vai với bộ dạng như lực bất tòng tâm.
– Anh ấy không chịu ký!
– Cái gì?
Hạ phu nhân bà Tống Nhã Trân lập tức cau mày.
Cậu ấy có ý gì, lão phu nhân đã đồng ý sau khi kết hôn sẽ đầu tư cho Hạ Thị chúng tôi, sao lại có thể nói lời không giữ lời kia chứ.
– Cái này thì bà phải hỏi lại lão phu nhân!
Tô Nhan Hề nói và đặt văn kiện trên bàn uống trà của Tống Nhã Trân.
– Tôi nghĩ bà thật không biết xấu hổ mà lại đến đây hỏi, vẫn là cầm bản kế hoạch này về đi, để cho nhân viên của công ty làm lại một phần nữa.
Có lẽ chỉ như vậy thì Hạ thị mới còn một tia hy vọng.
Nhìn thấy bản kế hoạch, Tống Nhã Trân chợt hiểu ra.
Với đôi tay được bảo dưỡng cực tốt, bà nhẹ nhàng cầm lên bản kế hoạch đó.
– Thì ra vấn đề là ở chỗ này!
Đột nhiên, bà ta cười lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Tô Nhan Hề một cách đầy toan tính.
– Hạ Cẩm Hề, phần kế hoạch này là do tập đoàn cô phụ trách lãnh đạo làm ra, cho nên cô phải có trách nhiệm đến cùng, tôi không cần biết cô dùng cách gì, phải khiến cho Cố Tây Thành ký tên cho bằng được, đầu tư vào Hạ Thị chúng tôi.
Nếu không, vị trí Cố gia thiếu phu nhân này cô đừng hòng làm tiếp.
Hừm!
Bỏ lại câu nói hung ác đó, Tống Nhã Trân liền đứng dậy đi ra ngoài tòa biệt thự của Cố gia một cách kêu ngạo.
Tô Nhan Hề nắm chặt nắm tay, câm lặng nhìn bà ta rời khỏi.
Cô không ham gì địa vị Cố gia thiếu phu nhân, nhưng cô đã hứa với Hạ Cẩm Hề là sẽ đợi cô quay trở về.
Cho nên, cô phải nhẫn nhịn.
Còn về bản kế hoạch, Tô Nhan Hề bổng cảm thấy đau đầu.
Phải dùng cách nói như thế nào, để cho Cố Tây Thành ký tên đây?
Cố Tây Thành đã từ chối bản kế hoạch này rồi, vậy thì phải nên làm lại thêm một phần.
Nhưng mà, cô không biết cái gì, làm sao có thể làm lại?
– A a a!
Tô Nhan Hề nằm trên ghế sofa, phiền não mà hét lên.
– Thiếu phu nhân! Cô không sao chứ?
Lúc này quản gia đi đến, cẩn thận hỏi.
Tô Nhan Hề ngạc nhiên, ngồi bật dậy, nhìn quản gia và lắc lắc đầu.
– Không sao, tôi đang tập yoga.
– À, thiếu phu nhân, lão phu nhân vừa gọi điện đến, nói muốn đích thân đến biệt thự một chuyến.
– Cái gì? Lão phu nhân? Ý ông nói là Cố lão phu nhân?
Tuyệt đối đừng nha.
———-.