Mấy ngày nay bên phía Đường Bách Khiêm không có động tĩnh gì, không thể không nói, Đường Bách Khiêm quả thật là cao thủ ẩn mình, suốt mấy hôm nay, anh ta giống như một con rùa ẩn nấp trong chiếc mai của mình, sau đó lặn ngụp vào sâu trong nước, vùi mình vào đáy bùn rồi nằm im bất động.
Cứ tình hình như vậy, cho dù trong hồ có cạn sạch nước cũng không thể nào lần ra hắn ta.
Tuy nhiên, vào lúc này, Đường Bách Khiêm lại gọi điện cho Hàn Nhã Thanh?
Dương Tầm Chiêu bất giác nghĩ đến vấn đề này, anh vây hãm Đường Bách Khiêm ở thành phố A, vậy chẳng phải cô cùng với hắn ta đang ở cùng một thành phố hay sao? Như vậy khác nào tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau?
Anh có ngốc không vậy?
“Là chị đây, chị đang ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ, chị làm rơi điện thoại rồi, điện thoại của cậu ta vừa hay ở chỗ chị, nên chị dùng điện thoại của cậu ta, chị đang gặp chút vấn đề, có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của em, lát nữa chị sẽ gửi tài liệu cho em, em xem qua giúp chị nhé” Phía đầu dây bên kia không phải Đường Bách Khiêm mà là Nhạc Hồng Linh.
Đường Bách Khiêm có một vài số điện thoại, trong đó có 2 số điện thoại anh ta thường xuyên dùng để liên lạc với cô, lần này
Đường Bách Khiêm về nước chỉ dùng có 1 số.
“Ừm, được rồi, chị…” Hàn Nhã Thanh vội nói.
“Vừa rồi tâm trạng của em hơi khác nhỉ? Xảy ra chuyện gì rồi à?” Hàn Nhã Thanh muốn đổi cách xưng hô nhưng Nhạc Hồng
Linh ở phía đầu dây bên kia lại đột nhiên ngắt lời cô.
“Chuyện này mà chị còn nghe ra được thì em còn có thể giữ được tí riêng tư gì nữa không đây?” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói có chút nũng nịu.
Không hổ danh là đàn chị, quả nhiên lợi hại như vậy, chỉ với một cuộc điện thoại thôi có thể đoán ra được tâm trạng của cô
đang không ổn.
Thực ra cô còn nghĩ là mình đã che giấu tốt lắm rồi cơ.
Thấy cô thản nhiên bày ra dáng vẻ nũng nịu như vậy, Dương Tâm Chiêu nheo mắt đầy nguy hiểm.
Kết hôn với cô đã lâu vậy rồi nhưng anh chưa bao giờ thấy cô làm nũng trước mặt mình.
Thế mà bây giờ cô lại ngang nhiên làm nũng với người đàn ông khác sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hồng Linh liền ra vẻ hóng hớt, tất nhiên là cô ta cũng rất quan tâm, bởi cô ta biết rõ một điều là chẳng có mấy chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Hàn Nhã Thanh.
“Cũng không có chuyện gì to tát, có người hãm hại em, có một tên khốn bày mưu với em, em giải quyết xong rồi” Hàn Nhã
Thanh cong môi, nói chuyện không chút giấu diếm.
Cô cảm thấy là trước mặt đàn chị, cô mãi mãi là một đứa đứa trẻ không bao giờ lớn, nhiều năm như vậy, may mà có đàn anh
cùng đàn chị đã giúp đỡ cho cô. Trong lòng cô sớm đã coi bọn họ như người thân, vậy nên, trước mặt bọn họ, cô không bao giờ cố che giấu đi cảm xúc của mình, đặc biệt là với đàn chị.
Bình thường, mối quan hệ giữa cô với chị Hồng Linh rất tốt, rất thân thiết với nhau.
“Người nào mà lại không sợ chết thế, dám giở trò với em cơ à?” Giọng điệu của Nhạc Hồng Linh không hê có chút lo lắng nào, ngược lại lại có chút hả hê khi người khác gặp nạn, dám trêu chọc Hàn Nhã Thanh, chán sống rồi hay sao?
“Khi nào thì em về? Chị nhớ em với hai đứa nhóc lắm rồi” Hồng Linh nói thêm một câu.
“Tạm thời em không thể qua đó được” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, cô cũng muốn nhanh chóng quay về, nhưng khổ nỗi hiện
giờ không đi được.
“Là vì ông xã tạm thời của em à” Nhạc Hồng Linh cười, nửa thật nửa đùa trêu ghẹo cô.
“Vâng” Hàn Nhã Thanh mím môi, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cũng hùa theo Hồng Lĩnh mà đùa lại: “Mặc dù là ông xã tạm thời, nhưng hiện tại vẫn là hợp pháp, vẫn phải còn một thời gian dài nữa thì hợp đồng mới kết thúc”
Bỗng dưng cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, thật sự rất chậm, hóa ra cô mới kết hôn với Dương Tầm Chiêu được hơn một tháng, sao cô lại có cảm giác mọi thứ như đã rất lâu rồi.
“À, thế nên em còn phải chịu đựng dài dài đấy” Nhạc Hồng Linh ở đầu dây bên kia không khỏi bật cười.
Mà ở trong một gian phòng khác, Dương Tầm Chiêu càng lúc càng trầm mặt đi. Ông xã tạm thời?
Trong lòng cô, anh chỉ là ông xã tạm thời thôi sao, hơn nữa nghe giọng cô như có vẻ lúc nào cũng sẵn sàng kết thúc hợp đồng?
Hơn nữa, cô như thế này khác nào nói mỗi ngày ở cùng anh dài đằng đẳng như là một năm.
Được, được lắm, Dương Tầm Chiêu chắc chắn rằng, nếu như bây giờ Hàn Nhã Thanh đang đứng trước mặt anh, anh thực sự sẽ bóp chết cô.
Người khác mà nhìn vào dáng vẻ này của Dương Tầm Chiêu đêu không dám ho he tiếng nào.
Dù cuộc hôn nhân của bọn họ có khúc mắc, nhưng câu ông xã tạm thời này của cô quả thật quá mức dứt khoát rồi…
Trước giờ mọi người cứ nghĩ Hàn Nhã Thanh không xứng với Dương Tâm Chiêu, nhưng hiện giờ xem ra, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không coi trọng Dương Tầm Chiêu, không hề đặt anh trong lòng.
Hàn Nhã Thanh thực sự chỉ coi cuộc hôn nhân của bọn họ như một hợp đồng, không hê có suy nghĩ nào khác nữa.
Dương Tầm Chiêu lại câm điện thoại lên, ấn nút gọi, tất nhiên là đường dây bận, chỉ có điều, Hàn Nhã Thanh ở phía bên kia vẫn nhận được tín hiệu.
Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại ra trước mặt, nhìn một hôi liên cau mày lại, nhưng chỉ liếc qua thôi chứ không nhận cuộc gọi
này của Dương Tầm Chiêu, cô vẫn đang trò chuyện cùng với đàn chị.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, dù sao cô cũng đang nhận một cuộc gọi khác rồi, không nghe chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh ở trên màn hình, đôi mắt nheo lại đây nguy hiểm, hận không thể ăn tươi
nuốt sống Hàn Nhã Thanh.
Rõ ràng cô nhìn điện thoại rồi, biết là anh gọi điện cho cô, nhưng lại vờ như không biết, vẫn cứ tiếp tục “tâm sự thân mật” cùng với đàn anh kia.
Được, được lắm!
Mọi người xung quanh Dương Tầm Chiêu đều hít sâu một hơi.
Ai nấy nhìn vào tình huống này đều không khỏi há hốc mồm, người phụ nữ này quá dũng cảm đi.
Đương nhiên, nếu lúc này bọn họ không nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trên camera giám sát thì không sao, dù sao thì cô cũng đang nhận một cuộc gọi khác, không nghe điện thoại anh cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mấu chốt lại là, hiện giờ bọn họ, bao gồm cả Dương Tầm Chiêu, đều đang nhìn cô, nhìn thấy cô rõ ràng biết Dương Tâm Chiêu gọi điện đến nhưng lại không nghe máy.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Dương Tầm Chiêu âm thầm hít một hơi, lại ấn số gọi thêm lần nữa, nhưng lần này, Hàn Nhã Thanh sau khi liếc một cái liền
không để ý đến nữa, tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng đàn anh.
Lúc này, không chỉ có sắc mặt Dương Tầm Chiêu trở nên khó coi, mà vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
Dương Tầm Chiêu gọi hết cuộc này đến cuộc khác, Hàn Nhã Thanh rõ ràng trông thấy rồi nhưng lại vờ như không thấy, hơn nữa còn vui vẻ trò chuyện cùng người đàn ông khác!!
Cảnh tượng này quả thật quá là kích thích đi thôi!
Tất nhiên, giờ phút này, tất cả mọi người trong phòng không chỉ cảm thấy kích thích, mà còn thấy khủng bố nữa.
Dương Tầm Chiêu lần thứ 3 gọi điện sang cho cô.
Lần này, Hàn Nhã Thanh không thèm nhìn nữa, dứt khoát coi như không biết.
Tiểu Thất đứng bên cạnh Dương Tầm Chiêu âm thầm nuốt nước bọt, sau đó lặng lẽ lùi về phía sau một bước, cậu ta cảm thấy lúc này nếu ở quá gân anh ba sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cơ mà chị ba dũng cảm quá đi mất, rõ ràng đã trông thấy điện thoại anh ba gọi rồi, thế mà vẫn giả vờ như không thấy, dứt
khoát không nghe.
Cậu ta mới chỉ thấy có mỗi mình chị ba là dám đối xử với anh ba như vậy.