Khả Hân dồn toàn bộ tâm huyết thu thập những dữ liệu quan trọng để cung cấp cho Nhật Dương và điều này đã bước đầu có kết quả, cô vô cùng vui sướng khi Nhật Dương nhắn tin báo cho cô dự án đã được thông qua và bắt đầu quá trình thực hiện.
Anh muốn mời cô tham dự một buổi tiệc chúc mừng.
Bữa tiệc được tổ chức vào cuối tuần và hôm đó trùng hợp là mẹ chồng cô yêu cẩu Đình Phong mang bé Bin sang chơi, do vậy, Khả Hân rất hoan hỉ có thể đến bữa tiệc này thay vì phải sang nhà chồng.
Mặc dù có chút tiếc nuối khi không được đến thăm ông nội nhưng nghĩ đến vẻ lạnh nhạt và chán ghét của mẹ chồng dành cho mình thì cô cảm thấy tốt nhất là cô không.
nên xuất hiện.
Đình Phong cũng cảm thấy đưa cô sang cùng không phải một lựa chọn hay nên cũng tùy cô.
Khả Hân lựa chọn một trong những bộ váy mà Đình Phong đã mua cho mình để mặc, tất nhiên là hoàn toàn vừa vặn và phù hợp với cô, thậm chí càng tôn lên những ưu điểm nổi bật trên cơ thể.
Gương mặt cô vốn cũng đã đẹp nên chỉ cần tô một chút son nữa là được.
Hoàn thành xong bước chuẩn bị, Khả Hân hài lòng ngắm mình trong gương, cô chợt phát hiện khuôn mặt mình rất rạng rỡ, giữa hai hàng lông mày còn ẩn chút phong tình của một người phụ nữ được âu yếm, như bông hoa nở rộ khi được tưới nước thường xuyên.
Nghĩ đến đêm qua bị Đình Phong quấn lấy chơi đùa cả đêm, Khả Hân đỏ bừng cả mặt mũi, cô không dám tiếp tục nhìn khóe mắt kiều diễm và gương mặt ửng hồng của mình mà với tay lấy chiếc túi xách và bước xuống nhà.
Cô không muốn lần đầu đến dự tiệc mừng của dự án từ thiện mà lại đi muộn.
Bữa tiệc được tổ chức ở một không gian tương đối sang trọng nhưng ấm áp và riêng tư, rất phù hợp với phong cách của chủ nhân bữa tiệc – Nhật Dương.
“Đây rồi, từ nãy đến giờ mọi người tại đây đều đang tò mò về công thần số một của dự án đấy.”
Nhật Dương hài hước trêu chọc khi thấy Khả Hân bước vào.
Ánh mắt anh tán thưởng khi quan sát Khả Hân.
Dù từng có nhiều cơ hội được tiếp xúc với không ít người đẹp nhưng Nhật Dương không thể phủ nhận rằng Khả Hân là cô gái đẹp nhất anh từng nhìn thấy.
Gương mặt nhỏ xinh với những đường nét hài hòa cân đối, đôi mắt hạnh to tròn linh động ẩn dưới hàng mi dài cong vút.
Bên dưới là chiếc mũi cao thanh tú cùng đôi môi nở nang gợi cảm.
Đây cũng là điểm thu hút trên gương mặt của Khả Hân.
Nếu đổi lại là đôi môi anh đào nhỏ thì tổng thể gương mặt cô trông sẽ cực kỳ ngây thơ trong sáng, nhưng đôi môi nở nang này lại khiến sự ngây thơ của cô pha thêm một chút mị hoặc.
gợi cảm, chưa kể đến thân hình nóng bỏng có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào.
Tóm lại, Khả Hân điển hình là mẫu phụ nữ mà rất nhiều người đàn ông khao khát.
“Tôi không đến muộn chứ?”
Khả Hân làm vài động tác đơn giản và cô nghĩ Nhật Dương có thể hiểu, rốt cuộc hơn một tháng nay cô và anh trao đổi cũng tương đối nhiều về những cử chỉ của người khiếm khuyết nên anh cũng có thể bắt đầu quen thuộc hơn.
“Không muộn, không muộn.
Bất chợt một người đàn ông từ đâu bước tới gần hai người và nói xen vào, trên tay anh ta cầm một ly rượu vang đỏ.
Khả Hân và Nhật Dương cùng quay đầu về phía người đàn ông đó.
Người này có vẻ trạc tuổi Nhật Dương, cũng là một người đàn ông có ngoại hình tương đối ưa nhìn.
Ngũ quan không quá xuất sắc nhưng nụ cười luôn thường trực trên môi khiến người khác dễ có hảo cảm ngay từ lúc đầu.
Tuy nhiên, nụ cười của người này không giống vẻ ấm áp dịu dàng của Nhật Dương mà lại mang một chút khôn khéo, Khả Hân bỗng nhiên cảm thấy anh chàng này có nét gì đó giống như hồ ly khiến cô nổi cả da gà.
“Nhật Dương, đây chính là Khả Hân đúng không? Cậu giấu đúng là kỹ đấy, một cô gái xinh đẹp như thế này mà bây giờ mới giới thiệu cho mọi người.”
Duy Anh không hề keo kiệt khen ngợi Khả Hân, đôi mắt nhìn cô chằm chằm khiến Khả Hân có chút không thoải mái.
Không biết vì sao cô lại thấy ánh mắt của người này giống như đang tìm tòi thứ gì đó trên người cô.
“Nói chuyện đứng đắn chút, cậu khiến Khả Hân sợ rồi đấy Nhật Dương nghiêm mặt nói chuyện với bạn mình rồi quay sang giới thiệu với Khả Hân.
“Đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta lúc nào cũng thích đùa giỡn như vậy, giới thiệu với cô, đây là Nguyễn Duy Anh, là một trong những người sáng lập dự án từ thiện này với tôi.”
“Làm gì mà xưng hô cô cô tôi tôi khách khí thế, nhìn Khả Hân anh đoán em còn ít tuổi đúng không, cho phép anh xưng hô anh em cho thân mật nhé.”
Duy Anh hớn hở nói với Khả Hân, hoàn toàn không để ý gì đến ánh mắt cảnh cáo của Nhật Dương.
Cũng chỉ là một loại xưng hô nên Khả Hân gật đầu đồng ý.
Anh chàng Duy Anh này cũng thật không kiêng nể gì, nhiệt tình quá mức khiến cô hơi sợ hãi.
Tiếp theo, khách khứa bắt đầu dần xuất hiện, Khả Hân ngạc nhiên khi phát hiện ra có rất nhiều người thích nói chuyện với cô, hoàn toàn không tỏ ra khó chịu, thậm chí có vài người còn hứng thú yêu cầu cô dạy họ những động tác đơn giản của người câm điếc.
Khả Hân cũng nhạy: cảm nhận ra những người này thật lòng muốn học chứ không hề chỉ làm bộ làm tịch.
Điều này khiến Khả Hân lập tức vui sướng, rất lâu rồi cô mới có cảm giác được nhiều người chú ý tôn trọng như vậy.
Nhật Dương đứng một góc nói chuyện với bạn mình, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Khả Hân, anh hơi lo lắng khi để cô một mình tại đây khi mà cô chưa quen biết ai, nhưng khi thấy Khả Hân hào hứng đứng giữa một đám người và dạy họ vài động tác thì anh cảm thấy hài lòng.
Anh ngắm nụ cười với hai chiếc má lúm xinh xắn trên má cô và bất giác cũng cười theo.
“Thế nào, có hứng thú với người đẹp rồi hả.“ Duy Anh cầm thêm một ly rượu đưa cho Nhật Dương, hắn cũng uống một ngụm và nhìn về phía Khả Hân.
Cô gái này thật sự rất thú vị, nói chuyện một cách tự nhiên với Nhật Dương nhưng lại có chút cảnh giác với hắn.
Duy Anh bất chợt sờ soạng gương mặt mình và bỗng nhiên cảm thấy hơi ghen ghét gương mặt của bạn thân.
Tên Nhật Dương chết tiệt này Ì vào gương mặt đẹp trai hơn hắn nên lúc nào cũng được đám con gái thích hơn “Đừng nói bậy, cô ấy kết hôn rồi.”
Nhật Dương đón ly rượu từ tay Duy Anh và uống một hớp, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát cô gái đang là tâm điểm của bữa tiệc.
“Nghe có vẻ tiếc nuối nhỉ, nếu không phải Hoàng Đình Phong ra tay trước thì khéo khi giờ này người được ôm người đẹp lại là cậu đấy.”
Duy Anh vui sướng khi người gặp họa, từ khi phát hiện ra bí mật thú vị này hắn thường xuyên lấy ra để trêu chọc bạn mình.
Nhưng đôi khi hắn cũng hết sức đồng cảm với Nhật Dương, tưởng tượng món ngon được dâng đến miệng rồi mà còn bị thằng khác nó đoạt mất đúng là khó chịu.
Nhật Dương lại uống một ly rượu, vẻ mặt trầm ngâm không nói gì.
Thực ra anh cũng mới biết chuyện này cách đây không lâu.
Sau lần đầu gặp gỡ Khả Hân và thấy thái độ khác thường của cô khi nghe đến mình, Nhật Dương tò mò và sau đó tìm hiểu rồi phát hiện ra sự thật.
Thì ra năm đó Khả Hân bị anh trai ruột của mình dâng lên cho Hoàng Đình Phong để trừ nợ.
Trước đó người này còn định nhắm đến anh vì vốn dĩ công ty của hắn có liên quan đến tập đoàn Thiên Thành của nhà anh.
Nhưng không hiểu vì lý do gì sau đó hắn ta lại quyết định đẩy Khả Hân cho Đình Phong.
Có lẽ Khả Hân cũng biết chuyện này nên khi nghe thấy tên anh cô mới thảng thốt như thế.
Nhớ đến ánh mắt cô nhìn anh lúc đó tràn ngập.
sự đau thương, Nhật Dương thở dài, đôi khi duyên phận giữa người với người thật kỳ lạ.
Tưởng đã lướt qua nhau rồi bỗng nhiên gặp lại nhau trong một hoàn cảnh nào đó.
Đối với Khả Hân, anh cảm thấy tiếc hận, nhưng đó không phải tiếc nuối do nghĩ đáng lẽ cô đã thuộc về mình mà là tiếc nuối khi biết cô phải ở bên một kẻ như Đình Phong.
Tuy chỉ quen biết xã giao với Đình Phong bởi hai nhà thỉnh thoảng cũng có mối làm ăn chung, chỉ vài lần gặp mặt cũng đủ để Nhật Dương hiểu biết phần nào về con người của anh ta.
Nếu nói đến Đình Phong, chỉ có thể dùng bốn từ kiêu ngạo, ngang ngược để miêu tả “Mà tôi đoán chắc cậu cũng không thấy tiếc nuối gì, nếu có tiếc thì cũng phải là tiếc nuối cho…”
“Im miệng.”
Nhật Dương trừng mắt nhìn Duy.
Anh, khí chất của anh bỗng thay đổi, không còn vẻ ấm áp nhẹ nhàng như bình thường mà trở nên ẩn nhẫn sắc bén.
Duy Anh cũng biết mình lỡ lời nên vội vàng cười trừ và nhanh chóng tìm cớ đi ra chỗ khác.
Hắn xoa xoa cánh tay đang nổi hết cả da gà da ngỗng lên và thầm mắng mình nhát gan.
Nhưng không thể phủ nhận một điều là người vốn hiền lành nho nhã như Nhật Dương một khi đã giận lên thì cực kỳ đáng sợ.
Hắn cũng hơi rầu rĩ vì suýt nữa nói ra điểm mấu chốt của bạn mình.
Ai ôi, chỉ tại cái miệng, đáng đời bị người ta lườm đến nỗi phải chạy trốn.
Tâm trạng của Nhật Dương hết sức nặng nề, anh siết chặt ly rượu trong tay và nhắm mắt lại để điều chỉnh lại cảm xúc.
Trái tìm ẩn ẩn đau đớn khi nghĩ đến điều mà Duy Anh vừa định nói.
Phải rồi, chính bản thân anh cũng có điều tiếc nuối đến đau thấu tim gan thì có tư cách gì mà đi tiếc nuối cho người khác.
Nhật Dương mở mắt ra, ánh mắt lại ấm áp mềm mại như cũ, dường như khí chất sắc bén lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác xuất hiện trên người anh.
Ánh mắt không tự chủ tìm kiếm bóng dáng của cô gái đang được bao quanh bởi rất nhiều người, anh đột nhiên phát hiện hai người có một điểm chung rất lớn, đó là không thể tự quyết đinh cuôc sống của mình.
– —–oOo——