Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 159: Phiên ngoại 2: Đồng Ấu Ninh & Hứa Ảnh Thiên (Hoàn)



Đừng thấy rằng đoạn thời gian về sau trải qua rất tốt, kỳ thực khi vừa xuất ngoại vào làm tại bệnh viện Frans lúc trước, khoảng thời gian đó đối với Hứa Ảnh Thiên mà nói quả thực là như Địa ngục.

Vì công tác, Đồng Ấu Ninh đã sớm đi trước, nói rằng sẽ sắm sửa, chuẩn bị phòng ốc nhà cửa chờ nàng đi qua – chỉ cần nàng mang theo người cùng đồ dùng liên quan đến học tập đi theo là được.

Bốn chữ “Đồ dùng học tập” cũng lại làm cho Hứa Ảnh Thiên tốn mất mười cân.

Mặc dù bệnh viện Frans đã gửi thư mời cho nàng, nhưng muốn trở thành bác sĩ hành nghề tại bệnh viện kia còn cần phải thông qua một loạt bài thi US-MLE, chỉ cần nàng lấy được chứng nhận ECFMG, con đường phía trước liền dễ dàng hơn rồi.

( *Kỳ thi cấp phép y tế Hoa Kỳ (The United States Medical Licensing Examination), hoặc viết tắt là USMLE cho ngắn, là một cuộc kiểm tra cấp giấy phép gồm ba phần, đó là yêu cầu bắt buộc để nhận được một giấy phép hành nghề Y tại Hoa Kỳ.

** ECFMG là chứng chứng nhận: kiểm soát chất lượng “hành nghề” của các bác sĩ tốt nghiệp ngoài nước Mỹ, Các bác sĩ nước ngoài khi được cấp chứng nhận ECFMG thì được xem như tương đương với bác sĩ đang làm việc trong nước Mỹ).

Hứa Ảnh Thiên làm bác sĩ nhiều năm, cũng được cho là tuổi trẻ tài cao, kỹ năng chuyên nghiệp vẫn luôn không ngừng tiến bộ, nhưng bài thi US-MLE cũng không phải đơn giản như vậy. Mỗi năm số lượng bác sĩ có tay nghề trong nước nghĩ muốn ra nước ngoài hành nghề có bao nhiêu, cuối cùng thật thực hiện được cũng chỉ có mấy người, tỷ lệ đều thấp. Tất cả mọi người đều muốn hưởng mức thù lao hợp lý, sự nghiệp phát triển tốt hơn cùng với phẩm giá càng chuyên nghiệp hơn, quan trọng nhất là… Rời xa nơi ngành y ồn ào.

Đồng Ấu Ninh đã đem cách cửa chính mở ra, đợi cô bước tới.

Càng như vậy, Hứa Ảnh Thiên càng là không có lý do thất bại, áp lực lại càng lớn.

Nếu như điều này còn không thể thành công, có lẽ cả đời nàng sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Đồng Ấu Ninh đi.

Đã từng bởi vì Quan Nguyên – mối tình đầu của Đồng Ấu Ninh xuất hiện, Hứa Ảnh Thiên cảm thấy năng lực bản thân chưa đủ, đều muốn thay đổi để chính mình tốt hơn. Lần này xuất ngoại, thật là có cơ hội để nàng biến nó thành hiện thực.

Đồng Ấu Ninh vẫn luôn một mực trấn an nàng: “Không có chuyện gì, từ từ sẽ đến, cho dù lần này không được còn có lần sau, nếu như lần sau cũng không được chúng ta nghĩ biện pháp khác có phải hay không? Nếu như đến cùng cũng đều không được, thì chị coi trọng em đến đây, cũng không cần công tác, tựu ở nhà chăm sóc lũ thú cưng, chăm hoa chăm cỏ, giúp em làm một chút đồ ăn Trung Quốc là được.”

“… Tôi xem như đã hiểu, em nào có chỗ nào gọi là trấn an, căn bản chính là uy hiếp.”

Đồng Ấu Ninh giả ngu: “Uy hiếp? Em như thế nào uy hiếp chị?”

“Ở nhà chăm sóc thú nuôi, dọn dẹp nhà cửa, loại sự việc này em tìm người giúp việc theo giờ là được rồi, còn cần tôi đi chiếu cố sao? Ý em ở đây chính là nếu như tôi không cố gắng một chút thì về sau an phận ở đây đúng không?”

“Ai nha, em đâu phải là loại người này? Giúp việc theo giờ chỉ phụ trách phòng khách cùng hoa viên, không chịu trách nhiệm trên giường.”

“…”

Tuy rằng đã không phải là tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, nhưng thường xuyên thức đêm, thể lực Hứa Ảnh Thiên vẫn rất tốt. Cũng không biết có phải là dính đến Đồng Ấu Ninh hay không, thuận lợi trải qua cuộc thi, chứng nhận tư cách cũng thuận lợi tới tay, một khối đá tảng trong nội tâm cũng theo đó vững vàng đáp xuống đất. Chẳng qua là chưa kịp chải chút lại chính mình, ôm lấy khuôn mặt tiều tụy hốc hác bay nửa vòng trái đấy tới gặp Đồng Ấu Ninh, thế nhưng lúc gặp mặt, đều đã đi đến bên cạnh xe nàng, Đồng Ấu Ninh đeo kính râm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, như thể nghĩ thầm người này ai a, lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Hứa Ảnh Thiên cạch cạch gõ cửa xe, Đồng Ấu Ninh mới buông cửa sổ xe, sửng sốt, đem kính râm kéo xuống lộ ra đôi mắt xinh đẹp mang theo chút tia máu, lâng lâng nghiêm túc nhìn Hứa Ảnh Thiên qua một phút đồng hồ mới nhận ra vị này là ai.

“Sao lại thành bộ dạng này? Đến em xem một chút, suýt chút nữa không nhận ra chị.” Đồng Ấu Ninh đem nàng kéo lên xe, tỉ mỉ nghiêm chỉnh quan sát từ trên xuống dưới.

“Cái gì gọi là suýt tý nữa, rõ ràng là đã nhận không ra.” Hứa Ảnh Thiên tức giận nói, “Em cho rằng tôi những ngày này ở trong nước sống an nhàn sung sướng sao? Vì cuộc thi tóc đều mất một bó to rồi có được không, nhìn! Rãnh tóc rộng một khoảng! Em phải chịu trách nhiệm!”

“Được, đi, chịu trách nhiệm, tuyệt đối chịu trách nhiệm. Chị đã đến rồi vừa vặn nếm thử tay nghề em vừa học đi.”

Hứa Ảnh Thiên kinh ngạc: “Em cũng nấu cơm?”

“Đây có gì phải kinh ngạc, nhìn em sẽ không làm loại chuyện này sao?”

“So sánh với Trình độ ca hát của em thì…?”

“Này để yên chuyện ca hát được không.” Đồng Ấu Ninh bị sung khí nở nụ cười, “Cũng chỉ mình chị suốt ngày chê em, không được, như thế nào cũng phải ăn!”

Đồng Ấu Ninh bóp mặt nàng một chút: “Xem, gầy tới da bọc xương, người khác không biết còn tưởng rằng em ngược đãi chị.”

“Còn cần người khác hiểu rõ sao? Em không phải chính là ngược đãi tôi sao.”

Hai người vừa thấy mặt, miệng liền không nhàn rỗi, Đồng Ấu Ninh tâm tình khoan khoái dễ chịu.

Không biết từ khi nào, theo thời gian, có một người xuất hiện trong cuộc sống của bạn, có thể cùng bạn đấu võ mồm, càng đấu càng cảm thấy đúng người, có đôi khi làm cho nàng bất đắc dĩ nhưng cũng có đôi khi lại kích thích được nàng nghĩ mấy chuyện xấu xa.

Nàng đã diễn qua rất nhiều nhân vật, thể hiện qua vô số nhân sinh, công tác bận rộn mớt kết thúc diễn xuất bộ phim này liền lao đầu vào một bộ phim khác, một nhân vật khác, trải qua một thời gian dài nàng đều muốn nhanh quên đi cuộc sống của mình nên là dạng gì rồi.

Có Hứa Ảnh Thiên ở bên, thời gian liền vô cùng náo nhiệt, đây mới giống như là cuộc sống của nàng, là nhân sinh của nàng.

Đồng Ấu Ninh không bao giờ nói dối, không làm qua loa, nàng nói với Hứa Ảnh Thiên không cần lo lắng gì về sinh hoạt liền thật sự đem tất cả mọi chuyện đều làm tốt. Dù đang ở một khu nhà tại Los Angeles, cao cấp, rộng rãi lại ấm áp, nhưng nàng nói đây chẳng qua chỉ là nơi ở tạm thời.

“Tráng Tráng ở trong nước cũng đều đã ở trong khu Đường con nai, em cũng là loại người không ở khu nhà cao cấp, xương cốt liền mềm yếu đấy.”

“Vậy sao em còn chưa ra tay đi?” Hứa Ảnh Thiên hỏi.

“Đây không phải là chờ chị đến sao, chúng ta cùng nhau đi xem phòng. Không thể chỉ một mình em ưa thích, chị cũng phải ưa thích, đó là nhà của hai chúng.”

“Nhà” – cái chữ này phát ra từ chính miệng Đồng Ấu Ninh, ít nhiều có chút hư ảo, Hứa Ảnh Thiên cũng không cảm thấy nàng là người có thể an phận. Cho dù là nàng ấy không thuộc về đám tiền nhiệm còn dư tình, cũng thuộc về đám fan hâm mộ cuồng nhiệt của nàng. Nàng mặc dù luôn miệng nói không thích Quan Nguyên – mối tình đầu kia, nhưng đến cùng nàng cùng Quan Nguyên chính là cùng một loại người —— lấy sự nghiệp làm trọng. Nói xa hơi thì chính là, nàng nhất định là người phải đi vào lịch sử điện ảnh.

Thật lâu lúc trước, chính là thời điểm hai nàng bị dính vào scandal, Aileen- người đại điện của Đồng Ấu Ninh đến tìm nàng. Cũng không phải muốn nói điều gì làm cho nàng rời đi —— dù sao Aileen biết rõ Đồng Ấu Ninh có chừng mực, mà cũng đúng mực làm tròn trọng trách của mình —— Aileen chẳng qua là đến cùng nàng nói chuyện tâm tình: “Bác sĩ Hứa đúng không. Tôi đối với ngành y của các cô cũng không hiểu rõ lắm, chẳng qua về đạo lý đều là giống nhau. Các cô có bác sĩ lợi hại nhất, có thể nghiên cứu làm ra rất nhiều loại thuốc tân tiến, trợ giúp nhân loại mạnh khỏe sống lâu sống thọ đúng không. Loại người này đối với giới y học các cô thậm chí đối với toàn bộ nhân loại mà nói đều là vô cùng quan trọng, suốt cuộc đời bọn hắn tính ra tuyệt đại đa số đều dùng để làm nghiên cứu, thời gian dành cho gia đình thường rất ít, nhưng có người sẽ trách cứ bọn họ sao? Sẽ không. Bởi vì bọn họ thế nhưng là suy nghĩ cho toàn bộ nhân loại. Lấy ngành Giải trí ra so sánh cùng y học khả năng có chút điểm vô lễ rồi, nhưng nhân loại cũng cần giải trí, nhân loại cũng cần…”

Hứa Ảnh Thiên cắt ngang nàng: “Được rồi, ý của chị tôi hiểu được. Tôi sẽ không làm chậm trễ Đồng Ấu Ninh, đồng dạng nàng cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội kéo chân sau nàng. Nàng là liều thuốc tinh thần cho mọi người, tôi hiểu được.”

Có đôi khi Hứa Ảnh Thiên sẽ nghĩ, nếu như Đồng Ấu Ninh là một người bình thường thì tốt rồi, một người bình thường sẽ đi làm hoặc là đơn giản lãnh đạo một công ty, có một phần sự nghiệp của mình, chứ không phải một đại minh tinh đi chỗ nào cũng phải che phủ kín mít, cha mẹ cũng nhận không ra. Có lẽ cuộc sống của các nàng có thể nhẹ nhõm một ít.

Nhưng sự thực nó là thế, Hứa Ảnh Thiên còn có thể thích nàng sao?

Thân phận nàng, sự kiêu ngạo của nàng, những trải qua của nàng cùng tất cả những thành tựu hiện nay của nàng, đều làm cho Hứa Ảnh Thiên thêm yêu nàng. Thiếu đi bất luận cái gì, nàng cũng sẽ không phải Đồng Ấu Ninh – người mà nàng yêu, người mà nếu nàng buông tay sẽ tiếc nuối suốt đời.

Là tự mình tìm lấy phiền toái cho mình a. Chẳng qua nhớ lại trước kia, từ nhỏ đến lớn, nàng mặc dù không phải xuất thân gia đình đại phú đại quý, nhưng ba mẹ nàng luôn cho nàng những điều kiện phát triển tốt nhất, dưỡng cho nàng hình thành tật xấu—— không phải thứ tốt nhất nàng không muốn.

Hứa Ảnh Thiên nghỉ ngơi ở nhà một ngày, trong ngày này hơn nửa thời gian Đồng Ấu Ninh vẫn phải công tác. Ngày hôm sau nàng liền đi báo danh tại bệnh viện Frans.

“Muốn Em đi cùng chị không?”

Rạng sáng, hơn năm giờ, Đồng Ấu Ninh đã rời giường, tựa ở cạnh cửa trang điểm, hỏi Hứa Ảnh Thiên.

Hứa Ảnh Thiên trên giường trở mình, chênh lệch thời gian còn chưa có điều chỉnh tốt, đêm qua một đêm cũng đều ngủ không tốt, lúc này vẫn là buồn ngủ. Nhưng nhìn Đồng Ấu Ninh đã chờ sẵn đợi xuất phát, tinh thần nàng cũng trỗi dậy, ngồi dậy nói: “Tôi là bạn gái của em hay là nữ nhi của em đó, là dẫn tôi đi nhà trẻ hay sao. Được rồi, em cũng còn bận việc chính mình, cứ đi đi, hoàn thành tốt công tác của mình a.”

Đồng Ấu Ninh đeo mắt kính lại: “Vậy, tối gặp lại. Em kết thúc công việc sẽ điện thoại cho chị.”

“Hay để em đưa chị đi?”

“Em vẫn nên dành thời gian tranh thủ lựa chọn trang phục phù hợp đi a”.

Hứa Ảnh Thiên cũng không biết đang cùng ai phân cao thấp.

Cùng Đồng Ấu Ninh sao? Có lẽ là chính nàng.

Từ sau khi bắt đầu làm việc tại Bệnh viện Frans, mỗi ngày Hứa Ảnh Thiên đều giống như mũi tên đã lên dây, vô luận tình trạng thân thể có như thế nào, nàng đều yêu cầu mình xốc lại tinh thần. Với gương mặt mang đậm người Châu Á, ngay từ đầu nàng cũng không thể đạt được đầy đủ sự tín nhiệm từ người bệnh, ít nhiều có chút ấm ức, chẳng qua nàng cũng không nhụt chí.

Nàng biết rõ Đồng Ấu Ninh cũng giống như nàng, bởi vì vấn đề chủng tộc, những chuyện có hại phát sinh không phải là ít. Đồng Ấu Ninh liều mình cũng rất mệt a, nhưng Đồng Ấu Ninh chưa bao giờ ở trước mặt nàng thể hiện oán giận, nàng vĩnh viễn bày ra dáng điệu tươi cười cùng mình.

Nói nụ cười này dối trá cũng tốt, đây là Đồng Ấu Ninh săn sóc cùng cổ vũ, nàng hiểu.

Nàng cho tới bây giờ đều hiểu, cho dù Đồng Ấu Ninh cái gì cũng không nói, cũng không cần nói.

Các nàng là thân mật – là người yêu, cũng là chiến hữu kề vai sát cánh, tại trên một mảnh đất lạ lẫm dùng lực lượng của chính mình đi khai hoang tạo ra địa phương thuộc về mình.

———————————

Tin tức Đồng Ấu Ninh hào phóng ném ra 75 triệu đôla mua lấy khu nhà biệt thự Beverly Hills không chỉ rúng động toàn bộ Hollywood, mà ngay cả những nước trong khu vực cũng đưa tin nhảy lên hàng tiêu đề. Nghe nói diện tích khu biệt thự này chiếm tới 20,000 m2, có 15 chỗ đậu xe, bể bơi vô cực, căn bếp không gian mở có thể quan sát toàn cảnh 180° Los Angeles, có rạp chiếu phim tư nhân, cùng hầm rượu còn lưu giữ những chai rượu quý mà toàn thế giới chỉ còn vài chai…

Vô số phóng viên đều muốn quay hình khu biệt thự cao cấp này mà không được, Lúc Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân và một vài ‘Hảo hữu’ của Đồng Ấu Ninh được mời tới đây tụ họp, thiếu chút nữa cũng bị khứu giác nhạy cảm bát quái của đám phóng viên đánh hơi tới.

Lục Tĩnh Sanh vốn là đối với căn nhà ở Đường con nai của mình có âm thầm phê bình, sau khi nhìn ngắm căn nhà mới của Đồng Ấu Ninh liền lập tức đánh điện thoại về cho tiểu Quý, kêu nàng đem tấm biển hiệu rao bán treo ngoài cổng, nàng muốn chuyển nhà lên núi, nàng cũng muốn bể bơi vô cực, cũng phải ngắm nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngắm nhìn đường chân trời.

Đồng Ấu Ninh có chút xấu hổ nhìn về phía Diệp Hiểu Quân giải thích: “aiz, đám chị em bạn bè tôi từ nhỏ đã như vậy, cũng thích cùng tôi dùng thứ đồ giống nhau. May mắn trong chuyện đối đãi nữ nhân vẫn có khác biệt.”

Người khiến Diệp Hiểu Quân cảm thấy khó đối phó nhất chính là vị khuê mật này của Lục Tĩnh Sanh, tổng cảm thấy nàng thoại lý hữu thoại (*Lời nói mang hàm ý), chỉ cần lời nói phát ra từ miệng nàng, tựa hồ có thể biến ra thứ tư vị khác biệt.

Diệp Hiểu Quân bảo trì mỉm cười, không nói chuyện.

“Thật sao? Vậy thái độ của em đối với nữ nhân là như nào đó?” Hứa Ảnh Thiên trong tay nắm lấy ly rượu, chậm rãi đi tới.

Đã một đoạn thời gian Diệp Hiểu Quân không có gặp bác sĩ Hứa rồi, trong ấn tượng nàng, bác sĩ Hứa là một người lão luyện, bình thường rất ít cười, nhìn qua tựa như cái danh bác sĩ. Thế nhưng lúc này nhìn thấy, tổng cảm thấy nàng có chút khác biệt.

Trong sáng, lợi hại, cũng kiên cường rất nhiều. Nhìn qua thật không giống như là một bác sĩ, càng là giống như một nhân vật nổi tiếng.

Đồng Ấu Ninh ha ha vài cái hồ lộng qua, quay đầu hướng bên tai Hứa Ảnh Thiên nói: “Chị còn không hiểu em sao? Chính là ngoài miệng yêu thích trêu chọc, kỳ thật phần chân thực nhất thì chị nắm rõ nhất.”

Hứa Ảnh Thiên quay đầu trong đám người tìm được Quan Nguyên, cùng nàng trao đổi ánh mắt.

Đồng Ấu Ninh phát hiện chi tiết này, hít sâu một hơi: “Hai người… Chẳng lẽ…”

“Đừng nhạy cảm, tôi cùng Quan tiểu thư chẳng qua cùng nhau ăn vài bữa cơm, tán gẫu tâm sự vài chuyện trước kia.”

“Hắc… Lúc trước là ai không thích nhắc đến những sự việc trước kia nhất, như thế nào còn chủ động tự mình tìm ngột ngạt?”

“Tôi thật không nghĩ tự mình ngột ngạt.”

Đồng Ấu Ninh hồ nghi mà nhìn nàng.

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Quan tiểu thư rất thích ý chia sẻ cùng tôi cách thức đối phó với những thủ pháp của em.” Hứa Ảnh Thiên từ bên người Đồng Ấu Ninh tránh ra, cùng Quan Nguyên ngồi cùng một chỗ uống rượu.

Đồng Ấu Ninh: “…”

Nghìn tính vạn tính cũng sẽ không tính đến hai tên oan gia này có thể ngồi cùng một chỗ tâm sự đi.

Hứa Ảnh Thiên gần đây đều tập trung chú ý sự việc bên viện dưỡng lão. Nàng phát hiện Viện dưỡng lão thực tế so với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn bất đồng, ở tại đó, lão nhân một chút cũng không hạnh phúc, bị bắt rời đi những đồ vật cùng hoàn cảnh đã cùng làm bạn suốt mười mấy năm, để ở lại một khung cảnh mới, xa lạ, mỗi ngày dựa theo quy định thời gian làm sự việc có khả năng chính mình không thích —— bọn hắn không giống như là đang an dưỡng, mà như là tù phạm, đau khổ đi nốt đoạn cuối cuộc đời.

“Tôi đang liên hệ một vài tổ chức vì người cao tuổi, hy vọng sẽ cung cấp thêm nhiều điều tốt đẹp nữa cho những người già”. Hứa Ảnh Thiên đều muốn cống hiến sức mình vào việc chăm sóc y tế cho người cao tuổi, mảnh y tế ít được coi trọng.

“Chị ấy tìm thấy thứ khiến mình thích và có thể vì nó phấn đấu hết mình”. Đồng Ấu Ninh đứng ở một bên cùng Lục Tĩnh Sanh nói chuyện, “Còn có điều gì tốt hơn so với điều này chứ?”

Nhắc tới Hứa Ảnh Thiên, trên mặt Đồng Ấu Ninh hiện ra dáng tươi cười hạnh phúc đầy tự hào.

Họ để cho nhau hiểu rằng: Cách yêu thương tốt nhất không phải là ai truy đuổi ai, ai phải bắt kịp ai, mà là thân mật kề vai sát cánh, cho nhau cùng đạt thành tựu.

Rất may mắn, các nàng đã làm được.

——— END ———

Cuối cùng cũng post xong bộ này rồi, quá hay, g999 cả nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.