Mục Noãn Tô đột nhiên có hơi kinh ngạc, nếu như cô nói đang đợi anh, có phải Hoắc Chi Châu sẽ nghĩ rằng mình đang mời gọi anh không?
Không nên không nên.
Cô vội vàng bổ sung: “Em còn muốn chơi chút nữa, anh ngủ trước đi.”
Hoắc Chi Châu cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, dường như đang cân nhắc lời nói của cô.
Mục Noãn Tô lơ đãng nghịch điện thoại, luôn có cảm giác có một ánh mắt đang quan sát mình.
Ngay tại thời điểm cô sắp không chịu được nữa, giường bên cạnh lõm xuống, có người ngồi lên, ánh mắt tìm tòi kia cũng biến mất.
Hoắc Chi Châu dựa lên đầu giường, trên sống mũi đeo một gọng kính cận, tiện tay cầm lấy máy tính bảng đang đặt ở một bên lên.
Anh còn mấy cái email chưa đọc, vừa khéo xử lý một chút.
Mục Noãn Tô đợi trong chốc lát, người bên cạnh không hề có ý muốn đi ngủ.
Cô len lén dùng mắt còn lại đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Nét mặt của anh rất nghiêm túc, hẳn là đang xử lý việc làm ăn. Môi của anh mím thành một đường thẳng, ngón tay thon dài trắng nõn liên tục gõ bàn phím. Chiếc kính gọng vàng càng làm tăng thêm khí chất nhã nhặn cho anh.
Khó trách người ta thường nói khi đàn ông nghiêm túc cực kỳ có mị lực. Đây là lần đầu tiên Mục Noãn Tô nhìn thấy dáng vẻ khi anh làm việc, không hiểu sao lại không thể dời mắt được.
“Tô Tô.”
Một giọng nói đã cắt đứt sự không kiêng nể gì của Mục Noãn Tô, cô trở tay không kịp, “Hả?” một tiếng.
Động tác tay của Hoắc Chi Châu dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô vợ nhỏ vẫn còn đang không hiểu gì, khóe môi hơi cong lên, “Em muốn nhìn anh, có thể quay đầu quang minh chính đại mà nhìn. Cái tư thế này sẽ làm mỏi mắt đó.”
Bị anh nói trúng, Mục Noãn Tô nhất thời thẹn quá hóa giận, “Em mới không thèm nhìn anh đấy, em đi ngủ đây.”
Cô nói xong liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại.
Hoắc Chi Châu nhìn cái người đang nằm đưa lưng về phía mình, tóc xõa trên gối, đường cong cơ thể dưới lớp chăn mỏng hiện ra rất rõ ràng.
Anh có chút tâm thần bất định, bụng dưới cũng trở nên nóng bừng.
Nghĩ đến ngày hôm qua là lần đầu tiên của cô, anh cố nhịn xuống, vươn tay tắt đèn ngủ đầu giường ở chỗ cô, nhẹ giọng nói câu “Ngủ ngon.”
Lúc Mục Noãn Tô nghe thấy câu “Ngủ ngon” kia, nội tâm vốn kích động dần dần buông lỏng.
Cơn buồn ngủ dần xuất hiện, rất nhanh cô đã tiến vào mộng đẹp.
Có lẽ ngày suy nghĩ gì thì đêm sẽ mơ thấy cái đó, Mục Noãn Tô mơ thấy tình cảnh lần đầu tiên cô gặp gỡ Hoắc Chi Châu.
Khi ấy cô 16 tuổi, mọi chuyện vẫn còn chưa phát sinh, thế giới của thiếu nữ sóng yên biển lặng.
Gia cảnh giàu có, ba mẹ ân ái, còn có bạn trai ưu tú và bạn bè rất nghĩa khí, khi đó Mục Noãn Tô quả thực là được cưng tận trời.
Ngày sinh nhật ấy, sáng sớm cô đã thay một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp, ở nhà đợi thờ trang điểm quen biết đến giúp cô trang điểm và tạo kiểu tóc.
Chờ mãi cũng nhàm chán, cô đứng trước gương liên tục bới tóc lên rồi thả xuống, xoay từng góc xem dáng vẻ của mình.
Từ nhỏ cô đã biết làm đẹp, rất thích chụp ảnh và soi gương. Ngay cả khi đứng trước gương soi cả một tiếng cũng không cảm thấy chán.
Trong lúc đang loay hoay với mái tóc của mình, Mục Noãn Tô nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng động.
Nghĩ rằng thợ trang điểm đã đến, cô vội vàng mang dép lê vào, mở cửa vui vẻ đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu đi qua ngã rẽ, cô mới thất vọng phát hiện, người đến không phải thợ trang điểm mình chờ mong, mà là khách của ba.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Chi Châu.
Anh mới vừa từ nước ngoài trở về không bao lâu, đi cùng ba của mình đến thăm hỏi nhà họ Mục.
Hoắc Chi Châu 23 tuổi mặc áo sơmi trắng, thân cao chân dài, đứng bên cạnh cha mình, trên mặt nở nụ cười lễ phép lịch sự lại vui vẻ, nơi khóe mắt đuôi lông mày hiện lên sự thanh lãnh nhưng lạnh lùng và xa cách.
Mấy người bọn họ nhìn thấy Mục Noãn Tô đột nhiên xuất hiện, đều sững sờ.
Mục Phong là người phản ứng đầu tiên, kéo con gái qua giới thiệu một phen, bảo cô chào hỏi người ta.
Mục Noãn Tô thu hồi tâm tình của mình, khóe môi khẽ cong, lộ ra nụ cười ngọt ngào, thanh thúy hô lên một tiếng, “Chào chú Hoắc, chào anh Chi Châu.”
Sau khi nhận lại được câu chào hỏi, Mục Noãn Tô không còn tâm tư xã giao, lên tiếng chào tạm biệt rồi đi lên lầu.
Mười phút sau, cuối cùng thợ trang điểm cũng đến.
Đợi cô trang điểm xong, làm xong kiểu tóc, đã là hai tiếng sau.
“Xong rồi! Ăn mặc xinh đẹp như vậy, có phải muốn đi gặp bạn trai không?” Thợ trang điểm Amy cuối cùng cũng đã chỉnh sửa xong kiểu tóc và quần áo cho cô, lên tiếng trêu ghẹo.
“Đúng vậy!” Mục Noãn Tô thẳng thắn thừa nhận.
“Tuổi còn nhỏ đã yêu sớm, giáo viên không quản em à?”
“Amy, em nói thật nhé.” Giọng điệu của Mục Noãn Tô đột nhiên trở nên nghiêm túc, chỉ vào mặt mình nói, “Em không nói chuyện yêu đương, chẳng phải sẽ phí phạm sắc đẹp của em sao?”
Amy lập tức cười rộ lên, “Em đấy nha!”
Thiếu nữ thanh xuân phơi phới, thực sự là có lý chẳng sợ thật đáng yêu.
“Bạn trai của em nhất định rất ưu tú, đúng không?”
Mục Noãn Tô hất cằm lên, khuôn mặt đầy kiêu ngạo, “Đương nhiên rồi! Cậu ấy ưu tú nhất trường đó!”
Công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, mặt nào cũng tốt.
Bạn trai, đương nhiên cũng phải tìm người giỏi nhất.
Mục Noãn Tô kiễng chân xoay một vòng đến cửa, làn váy màu đỏ tung bay, giống như một đóa hoa nở rộ, rực rỡ lại xinh đẹp.
Cô mở cửa, hơi cúi người làm động tác mời ra cửa, “Tiểu thư Amy, xin mời.”
Amy cầm lấy hộp đựng trang điểm của mình, dở khóc dở cười.
“Ngồi xe của em, tiểu thư Amy?” Mục Noãn Tô dường như diễn đến nghiện, học theo giọng điệu trong phim.
“Không cần, chị có xe.”
“Ồ ~ Vậy thì thật quá đáng tiếc ~” Giọng nói của Mục Noãn Tô có vẻ khá khoa trương.
Trong đôi mắt trong trẻo mang theo sự tinh nghịch vui vẻ, nào có dáng vẻ tiếc nuối gì.
Amy cong môi, đây cũng là nguyên nhân cô ấy thích trang điểm cho Mục Noãn Tô.
Vẻ ngoài rất xinh đẹp còn chưa nói, con người cũng thú vị thân thiện, rất dễ ở chung.
Vừa rời khỏi phòng, hai người đụng phải Hoắc Chi Châu từ đâu đi ra.
Mục Noãn Tô cùng Amy đang thảo luận kiểu trang điểm mới, lơ đãng gật đầu với anh, đi lướt qua người anh, hào hứng bừng bừng đi đến cuộc hẹn của mình.
Sau đó, ở trong nhà cô thường xuyên chạm mặt Hoắc Chi Châu, thỉnh thoảng nói vài câu với anh, nhưng chỉ có như vậy thôi.
Một lần nữa có ấn tượng sâu sắc đối với anh, chính là vào ngày tang lễ của mẹ cô.
Năm 17 tuổi ấy, chính là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Hình tượng ân ái của ba mẹ bị đâm thủng, mẹ qua đời, chia tay với mối tình đầu…..
Chỉ trong một đêm, dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều đổ lên đầu cô.
Lâu đài thủy tinh vốn hoa lệ đẹp đẽ lập tức sụp đổ, cuối cùng cô không bao giờ có thể quay trở lại làm cô công chúa nhỏ vô tư vô lo của một năm trước được nữa.
Tại tang lễ, cô khóc đến khản cả giọng.
Đó là lần cuối cô nhìn thấy mẹ của mình. Xung quanh được bao phủ bởi những bông hoa màu vàng, bà im lặng nằm ở nơi đó, khuôn mặt bình yên, như thể bà đang ngủ quên trong bụi hoa.
Trong lòng của cô, mẹ Đường Uyển Khanh luôn là người tao nhã, xinh đẹp, ôn nhu.
Ngay cả trong khoảng thời gian mẹ bị bệnh nặng, trên khuôn mặt của mẹ vẫn luôn bình thản, thậm chí bà còn yêu cầu cô đừng vì chuyện của mẹ và ba mà ghi hận ba của mình.
“Tô Tô, mẹ đối với con không có yêu cầu gì cả. Nhưng kỳ vọng duy nhất chính là con có thể vui vẻ sống cuộc sống hạnh phúc. Vì vậy con đừng hận ba của con. Tuy ông ấy không được xem là một người chồng tốt, nhưng với tư cách của một người ba lại làm rất tốt.”
“Mẹ không muốn con làm tiểu thư khuê các gì hết, chỉ cần con vui vẻ, nhớ chưa?”
Lời mẹ nói vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng thân thể mẹ đã sắp hóa thành tro tàn….
Thời điểm hỏa táng, Mục Noãn Tô không vào đó, không muốn nhìn thấy cảnh tàn khốc kia.
Cô ngơ ngác ngồi bên ngoài phòng hỏa táng, nước mắt chảy ra, trên khuôn mặt vẫn còn vương những vệt nước mắt.
“Lau đi.” Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một cái khăn tay màu xám.
Cô lắc đầu, không muốn cử động.
Người nọ thở dài, cầm chiếc khăn trong tay nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt cô.
Dường như sợ làm cô đau, anh chỉ dùng khăn chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, từng chút một lau đi dấu vết của nước mắt.
Mục Noãn Tô ngẩng đầu, sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai ngay trước mắt.
“Cảm ơn anh.” Cô lẩm bẩm nói.
“Đừng khách sáo.” Anh lau xong, cất khăn tay đi, khuỵu gối, ngồi bên cạnh cô.
“Nếu như gặp bất cứ khó khăn nào, em có thể đến tìm anh.” Im lặng một lúc, anh đột nhiên nhẹ giọng nói.
Những người từ nước Anh trở về, đại khái trên người ít nhiều gì cũng thể hiện một bộ dạng thân sĩ.
Mục Noãn Tô chỉ xem lời nói của anh là lời nói khách sáo nên không để tâm, nhưng không thể phủ nhận, lúc ấy anh đúng là đã mang đến cho cô một tia ấm áp.
Trong lúc đang cảm động, một người vốn nho nhã lịch sự đột nhiên ôm lấy vai cô, thân thể nóng bỏng cũng áp vào…..
Mục Noãn Tô sợ hãi, lập tức thức giấc.
Vừa mở mắt lên, đập vào trong mắt chính là cánh tay đang đặt trước ngực mình, trong bóng tối hình dáng nó mờ mờ ảo ảo, nhưng sức lực đè lên người khiến cho người ta khó lòng xem nhẹ.
Cằm của Hoắc Chi Châu chống lên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp lướt qua mái tóc trên đỉnh đầu của cô, đều đều lại rõ ràng. Thân thể của anh dán chặt vào người cô, một chân quấn lấy chân nhỏ của cô, tư thế của cánh tay dường như muốn khóa cô vào trong lồng ngực.
Trước khi kết hôn, Mục Noãn Tô chưa từng trải qua việc ngủ cùng giường với người khác.
Hôm qua cô vừa mệt vừa buồn ngủ, sau khi chìm vào giấc ngủ không hề có cảm giác gì đối với tư thế này của hai người.
Hôm nay là lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng được dáng vẻ khi hai người ngủ cùng nhau.
Đối với sự thân mật này, cô vẫn còn chưa quen.
Cô vặn cổ tay, cố thoát khỏi cánh tay của anh.
Vừa mới di chuyển, cánh tay đặt trước ngực cô chợt siết chặt hơn, ôm chặt lấy cô.
Mục Noãn Tô: “…..”
Cô lại đẩy cánh tay của anh, thử mấy lần cũng tốn công vô ích.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Giọng nói khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến, còn tặng thêm một nụ hôn lên đỉnh đầu.
Mục Noãn Tô: “….”
Được rồi, cô kính già yêu trẻ, không quấy quầy giấc ngủ của ông già này nữa.
Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn buông bỏ chống cự.
Cảm nhận được hô hấp của cô gái dần dần trở nên vững vàng, Hoắc Chi Châu cong khóe môi, điều chỉnh lại tư thế, rồi chìm vào giấc ngủ.
—————//—//—————
*Tác giả có lời muốn nói: Hoắc tiên sinh muốn ôm vợ ngủ X Cô vợ nhỏ không thích ôm nhau cũng không thoải mái.