Đầu tháng 9, thời gian khai giảng của đại học A cũng đến.
Mục Noãn Tô là người địa phương, không có quá nhiều thứ phải mang đến trường. Vì vậy, buổi tối trước ngày khai giảng, Hoắc Chi Châu tự mình lái xe đưa cô đến đại học A.
Không biết có phải do ban đêm quá tối hay không, Mục Noãn Tô cảm thấy suốt đoạn đường đi sắc mặt Hoắc Chi Châu cứ âm trầm, cả người toát ra khí tức “Anh rất không vui.”
Với tư cách là một người vợ biết thức thời, đương nhiên cô sẽ không nói chuyện với anh vào lúc này, miễn cho phải dẫn lửa vào người.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, khóe miệng Mục Noãn Tô lộ ra ý cười.
“Trông em vui vẻ quá nhỉ?” Đột nhiên lỗ tai bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hoắc Chi Châu.
Nụ cười nơi khóe miệng Mục Noãn Tô lập tức tắt lịm.
Hoắc Chi Châu khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Hai người im lặng đi đến cửa đại học A.
“Được rồi, dừng ở đây đi.” Mục Noãn Tô ra hiệu cho anh dừng xe lại.
Xe vừa mới dừng lại, cô vội vã nói “Bye bye” chuẩn bị đi xuống xe.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, chợt nghe thấy “Cụp” một tiếng, cửa xe bị khóa lại.
Mục Noãn Tô không mở cửa xe ra được, quay đầu hoang mang nhìn về phía Hoắc Chi Châu, “Anh khóa cửa làm gì?”
Hoắc Chi Châu mặt không cảm xúc, giọng nói vẫn lạnh lùng, “Có phải em đã quên gì đó rồi không.”
Mục Noãn Tô buộc phải kiểm tra một phen, cô mở túi xách to ra, thậm chí ngay cả chiếc ví vạn năm không mở cũng phải sờ một chút.
Ví tiền, có.
Thẻ căn cước, có.
Chìa khóa, có.
Điện thoại, có.
Những vật dụng hàng ngày khác đều ở trong vali ở phía sau xe, không bỏ sót thứ gì mà.
Nhìn thấy hành động của vợ mình hoàn toàn không đi đúng hướng, sắc mặt Hoắc Chi Châu càng đen, sắp hòa thành một thể với bóng đêm rồi.
Mục Noãn Tô cũng nhận ra sự khác thường của anh, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn mặt anh.
“Em đã quên cái gì?”
Nửa bên mặt của Hoắc Chi Châu thoát ẩn thoát hiện dưới ánh đèn màu cam trên nóc ô tô, ngón tay thon dài không nhanh không chậm gõ nhẹ lên tay lái, chờ cô tự nhớ ra.
Mục Noãn Tô đợi một lúc vẫn không thấy anh nói gì, mất hết kiên nhẫn.
Cô hơi nhổm người dậy, cúi người về phía bảng điều khiển muốn mở chốt khóa xe.
Chết tiệt, khoảng cách có hơi xa.
Cô cố gắng duỗi thân thể và tay ra, cả người dán chặt lên ghế lái của Hoắc Chi Châu, tay còn lại chống lên vai anh để trợ lực.
Trong lúc cô nghiêng người tới, mùi hương trên người cô gái lập tức tràn vào chóp mũi của Hoắc Chi Châu. Đường viền cổ áo không cao, khe ngực sâu kia gần ngay trước mắt, trắng nõn như sứ cách hai lớp quần áo dán lên người anh.
Khóe mắt Hoắc Chi Châu lập tức tối xuống, ngọn lửa dưới bụng “Bộp” thoáng một phát xông ra.
Mục Noãn Tô chỉ quan tâm đến chốt mở, sự vui mừng ở trong lòng, còn chưa kịp đè xuống —
Phần lưng đột nhiên chịu một lực, ngược lại cô vượt lên trước một bước bị người nọ đè xuống.
Mục Noãn Tô nhất thời không để ý, úp mặt xuống đùi Hoắc Chi Châu.
Cô đau kêu lên một tiếng, ngay lập tức phát cáu, “Anh có bị bệnh không?”
Trong cơn tức giận, cô chống tay lên đùi Hoắc Chi Châu muốn đứng lên. Nghĩ đến việc gì đó, vừa rồi chạm phải đùi anh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng anh kêu rên.
Mục Noãn Tô nhất thời quên cả cử động, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông trong khoang xe yên lặng vô cùng rõ ràng.
Mặt cô đối diện với đùi anh, ngạc nhiên nhìn một chỗ.
Anh anh anh anh……….
Mục Noãn Tô vội vàng ngồi thẳng lên, vẫn chưa hoàn hồn, trong ánh mắt tràn đầy lên án nâng cao giọng nói: “Anh là cầm thú sao? Ở đây mà cũng có thể động dục?!”
“Nếu như anh nói phải, em có về nhà với anh không?” Hoắc Chi Châu nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm khàn.
“Không về!” Cô nhíu mày, không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Bản thân mình trước kia đúng là đầu óc bị chập mạch mới có thể cảm thấy anh Xx lãnh đạm.
“Mở khóa, em muốn xuống xe.” Mục Noãn Tô thúc giục.
Đã hơn 7 giờ rồi, cô còn phải trở về ký túc xá thu thập một chút.
Hoắc Chi Châu gật đầu, cởi dây an toàn ra, nghiêng người đến đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên đôi môi khẽ mím của cô.
“Bây giờ em có thể đi rồi.”
Anh quay lại chỗ ngồi, “Cùm cụp” một tiếng mở khóa.
Lúc này Mục Noãn Tô mới kịp phản ứng lại, thứ mà anh gọi đã quên chính là nụ hôn tạm biệt.
Ui, đồ biến thái ngầm.
Trong lòng phỉ nhổ một câu, Mục Noãn Tô mở cửa bước xuống xe, đi đến cóp xe lấy vali của mình cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng một nước.
Hoắc Chi Châu nhìn bóng lưng tức giận phía trước, bật cười.
Mãi cho đến khi bóng lưng Mục Noãn Tô biến mất khỏi tầm mắt, anh suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
“Chi Châu?” Giọng nói vô cùng mừng rỡ ở đầu dây bên kia.
“Tô Cảnh.”
……..
*
Lúc Mục Noãn Tô quay trở lại ký túc xá, chỉ có Vưu Vưu, những người bạn cùng phòng khác đã đi ra ngoài.
“Tô Tô, tớ đã giúp cậu lấy nước rồi.” Vưu Vưu thấy cô đến, nhắc nhở.
“Ồ, cảm ơn.” Mục Noãn Tô nói lời cảm ơn, rồi đi đến bồn rửa tay giặt khăn lau, lau bàn học và tủ quần áo, sau đó mang vật dụng hàng ngày cùng sách vở của mình ra~ ~xong việc.
Vưu Vưu ngồi trên ghế của mình nhìn Mục Noãn Tô làm cái này làm cái kia, bất giác quan sát thật lâu.
Đây có lẽ là lực hấp dẫn của người đẹp, thậm chí dáng vẻ khi làm việc cũng giống như một cảnh đẹp.
Mục Noãn Tô quay người, nhìn thấy Vưu Vưu nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, không khỏi cúi đầu đánh giá bản thân mình một phen, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì, cô lấy trong túi ra một số đồ mỹ phẩm dùng thử, hỏi thử: “Có muốn không?”
“Muốn!” Vưu Vưu “Woa” một tiếng, lập tức lấy chúng về ngay, “Không bị ngu sao mà không lấy!”
“Cậu thực sự là người đẹp tâm cũng đẹp, idol tiểu tiên nữ! Moa moa moa!” Vưu Vưu vẻ mặt vui vẻ khen ngợi.
Mục Noãn Tô cười không nói gì.
“Đúng rồi, cậu có xem hot search gần đây không?” Vưu Vưu cất kỹ hàng dùng thử, quay đầu hỏi.
“Hot search gì?” Trong đầu Mục Noãn Tô lờ mờ xuất hiện một cái tên.
“Chính là Tô Cảnh đó! Không phải tin tức cô ta có kim chủ gần đây rất hot sao?” Vưu Vưu khẳng định phỏng đoán của Mục Noãn Tô.
“Sau đó thì sao?”
“Lúc trước không phải Mạnh Nhứ đi thử vai cho bộ phim [Mộng Nguyệt] à? Tuy không thành công, nhưng cô ta ở đó nghe được tin tức liên quan đến Tô Cảnh, cậu biết kim chủ sau lưng Tô Cảnh là ai không?” Vẻ mặt Vưu Vưu thần thần bí bí, giống như sắp phá vỡ một tin chấn động.
Gân xanh trên trán Mục Noãn Tô nổi lên, giọng nói đầy khẩn trương cũng không phát hiện ra, “Ai?”
“Ông chủ của Hòa Húc, Hoắc Chi Châu.”
Vưu Vưu đột nhiên nâng cao âm lượng giống như một quả bom, “Bùm” nổ bên tai Mục Noãn Tô, tất cả năng lực suy nghĩ của cô lập tức tan thành mây khói.
“Không có khả năng.” Cô vô thức phản bác.
Vưu Vưu kỳ quái nhìn cô, “Tại sao không có khả năng? Ngược lại tớ cảm thấy rất có đạo lý nha! [Mộng Nguyệt] vốn do Hòa Húc đầu tư, kỹ năng diễn xuất của Tô Cảnh không tốt, có thể nhận được vai nữ chính là do Hoắc Chi Châu cấp, nói vậy đã thông chưa.”
Mục Noãn Tô lòng dạ để đâu đâu nghe Vưu Vưu phân tích, trong nội tâm rối tung cả lên.
Rõ ràng cô đã hỏi qua Hoắc Chi Châu, anh nói mình và Tô Cảnh không có quan hệ.
Nhất thời cô cho rằng đây nhất định là có hiểu lầm, lại nhất thời cảm thấy Hoắc Chi Châu đang lừa dối mình.
Bất tri bất giác, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nhéo cô một cái đau đớn.
Cô ghét nhất người khác lừa gạt mình, nếu như Hoắc Chi Châu thức sự có gì đó với Tô Cảnh, cô nhất định không nhẫn nhịn.
“Tô Tô?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói quan tâm của Vưu Vưu, “Cậu không sao chứ? Sắc mặt có chút tái nhợt.”
Mục Noãn Tô giơ tay lên, chầm chậm sờ lên mặt mình.
Tái nhợt sao?
Nhất định là vì chuyện mình bị con sói già vẩy đuôi Hoắc Chi Châu kia lừa gạt, cô mới có thể khác thường như vậy.
Bởi vì ảnh hưởng của chuyện này, hai ngày liên tiếp Mục Noãn Tô có hơi mất hồn mất vía.
Cuối cùng, sau khi cô không cẩn thận vẽ lệch eyeliner của mình một lần nữa, cô bực bội ném cây bút kẻ mắt lên bàn.
Không được, cô phải cho rõ ràng!
Dù sao thỏa thuận trước hôn nhân đã ký rồi, cùng lắm thì ly hôn thôi.
Một thân một mình ở đây nín thở thực sự không phải là tính cách của cô.
*
Bên kia, Hoắc Chi Châu đang họp trong phòng họp của truyền thông Hòa Húc.
Trong phòng họp yên tĩnh, trưởng phòng báo cáo tổng kết quý PPT trên màn hình lớn.
Đột nhiên, một tiếng chuông vang lên, phá vỡ tiết tấu vốn có của cuộc họp.
Tất cả nhân viên trong cuộc họp đều vì âm thanh đó nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc vốn có của công chủ nhà mình khi nhìn đến điện thoại di động bỗng nhiên giãn ra, khóe môi cũng hơi cong lên.
“Cuộc họp tạm dừng một chút, tôi nghe điện thoại.”
Anh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhận điện thoại.
“Tô Tô, em tìm anh có chuyện gì?” Trong giọng nói trầm thấp có một tia ngạc nhiên không dễ dàng phát hiện ra.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.” Mục Noãn Tô nhẫn nhịn hai ngày nay, cuối cùng không nhịn được nữa, đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện gì?” Nghe thấy giọng nói của cô, Hoắc Chi Châu có một cảm giác chẳng lành.
“Em hỏi anh một lần nữa, anh có quen biết Tô Cảnh không?” Thực ra cô cũng hiểu rõ, loại chuyện này đứng trước mặt đối phương hỏi sẽ tốt hơn, có thể cô chờ không được đến ngày cuối tuần về nhà, hiện giờ cô rất muốn biết.
Hoắc Chi Châu dừng lại hai giây, thừa nhận. “Quả thực anh quen biết cô ấy. Nhưng anh và cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì vượt qua giới hạn bình thường.”
“Việc cô ta nhận vai trong [Mộng Nguyệt] có quan hệ với anh không?” Giọng nói Mục Noãn Tô lạnh xuống, tim cũng dần dần đập nhanh hơn, chờ anh trả lời.
Có lẽ lời anh nói là sự thật, cho nên lần trước khi cô hỏi anh, anh mới thản nhiên trả lời anh và Tô Cảnh không có quan hệ. Nhưng mà, anh cũng che giấu việc mình quen biết Tô Cảnh.
“Chuyện casting phim anh không tham dự, về sau anh mới biết Tô Cảnh được chọn vào vai nữ chính.” Hoắc Chi Châu giải thích.
Nghe anh nói như vậy, Mục Noãn Tô im lặng cả nửa ngày.
“Thật không?” Cô hỏi lại một lần nữa.
“Thật mà.”
“Hoắc Chi Châu, em ghét nhất người khác lừa gạt em. Nếu như về sau em phát hiện anh lừa gạt em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Nghe thấy giọng nói lạnh như nước của Mục Noãn Tô từ ống nghe truyền đến, mi tâm của Hoắc Chi Châu “Thình thịch” nhảy dựng lên.
“Không có lừa em, thực sự không có liên quan gì đến Tô Cảnh.” Anh nghiêm túc nói, tay kia ấn mi tâm lại, ra sức vuốt vuốt.
Anh và Tô Cảnh trong sạch, không thẹn với lương tâm, không có bất kì điểm nào để chỉ trích. Nhưng mà……
Trong đầu Hoắc Chi Châu bỗng nhiên hiện lên tên của một người khác, trái tim dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào, không thể thở nổi……
Bốn năm trước, anh thích một cô gái nhỏ.
Đáng tiếc, cô gái xinh đẹp đó đã có một người bạn trai ưu tú, trai tài gái sắc hết sức xứng đôi.
Năm đó, lần đầu tiên anh nếm trải được mùi vị tiêu hồn thực cốt* cầu mà không được.
(*Tiêu hồn thực cốt: có thể hiểu là cảm giác mãn nguyện sung sướng khi hoan ái. Nguồn GG)
Vì vậy, anh đã làm một chuyện tiểu nhân.
— Anh tìm đến giáo sư của mình ở nước Anh.
Dưới tác động của anh, người “Bạn trai ưu tú” kia đúng hẹn nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường danh tiếng ở nước Anh.
Anh biết rõ, giấy báo trúng tuyển này hấp dẫn như thế nào. Người càng ưu tú, lại càng khát vọng thành công.
Anh giống như con rắn dụ dỗ Eva ăn trái cấm, trong bóng tối “Xì xì” lè lưỡi, yên lặng nhìn chăm chú tất cả mọi thứ.
Quả nhiên, nhận được tin tức nam sinh kia ra nước ngoài.
Cô gái nhỏ cũng quay về trạng thái độc thân.
Sau 4 năm, anh cưới cô.
Trong chuyện này, tuy theo nghĩa chặt chẽ anh không phải là kẻ lừa gạt, nhưng quả thực không tính là người thẳng thắn vô tư.
Anh thừa nhận mình xấu xa, nhưng sẽ không bao giờ để cho cô biết được.
–Vĩnh viễn.
Hoắc Chi Châu nhắm mắt lại, qua vài giây, anh cất điện thoại quay về chỗ ngồi.
————-//—//———-
*Tác giả có lời muốn nói: Nam chính lòng dạ hiểm độc, online lừa gạt.