Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 30: Nguy cơ bại lộ



Người đàn ông đứng bên lề đường nhìn chằm chằm vào ngã tư hỗn loạn cách đó không xa, đè mũ lưỡi trai trên đầu xuống, dùng điện thoại nhắn một tin cho dãy số xa lạ đối diện:

“Đã xử lý xong.”

Trong phòng tối tăm, rèm khép chặt, không khí vẩn đục, bế tắc, từ trong ra ngoài đều lộ ra một hơi thở chán chường và mục nát.

Điện thoại bị đặt tùy tiện trên bàn vang lên ong ong, màn hình đột ngột sáng lên trong căn phòng im ắng trông có vẻ đặc biệt chói mắt.

Một bóng người cách đấy không xa đột nhiên chạy tới, dùng đôi tay run rẩy vội vội vàng vàng thu dọn rác rưởi tán loạn trên bàn, chộp điện thoại vào tay.

Màn hình ánh sắc xanh chiếu sáng mặt người nọ.

Là Vương Duệ Thành.

Gương mặt mập mạp đẫy đà ban đầu của hắn đã gầy đi trông thấy, trong mắt đầy tơ máu, quầng thâm và bọng mắt đều dày đặc như vừa bị đánh, râu um tùm không được xử lý lan đến tận cổ gã, tóc cũng lộn xộn hết cả, trông chán chường và có vẻ thần kinh.

Vương Duệ Thành nắm chặt điện thoại trong tay, đọc đi đọc lại mấy chữ ngắn ngủn trên tin nhắn rồi cười khúc khích, gương mặt tiều tụy tràn đầy khoái cảm trả thù.

Gã vốn là một nhánh nhà họ Vương, dựa vào bản lĩnh nịnh nọt của mình lăn lộn làm thân với người nhà chính, mãi mới bắt được công việc béo bở ở sòng bạc, không ngờ kết quả lại bị lật thuyền trong mương ở cái địa phương nhỏ này, không chỉ bị thằng què chết tiệt kia xếp đặt, còn đúng lúc bị người nhà chính phái tới tóm được —— Nghe nói là mang theo cậu ấm hòng trải nghiệm cuộc sống, không ngờ lại dính phải phiền phức này, nên bên thành phố A bắt đầu chú ý vào đây.

Bây giờ không chủ sòng bạc bị đóng cửa, ngay cả địa vị cực khổ kiếm được trước kia cũng về 0 trong một đêm, lại còn bị cảnh sát theo dõi điều tra.

Để tránh tai tiếng của mình ảnh hưởng đến sự phát triển của gia tộc, nhà chính đã đóng băng gã.

Hiện tại chức vị gã bị huỷ bỏ, tài sản và cổ phiếu nắm giữ trước đó cũng bị đóng băng luôn, bây giờ chỉ còn lại mấy bất động sản trên danh nghĩa, những hồ bằng cẩu hữu ( bạn xấu) trước kia tụ tập bên người gã cũng lập tức giải tán.

Vương Duệ Thành chậm rãi trượt xuống đất, gã vừa điên loạn gặm cắn móng tay mình vừa lẩm bẩm:

“…Mẹ nó, thằng nhãi xấu xí, thế mà lại dám đối nghịch với ông, còn hại tao thảm như vậy, vào địa ngục mà sám hối đi…”

Gã lại nở nụ cười nham nhở.

·

Hàn Lệ vội vàng chạy tới bệnh viện.

Sắc mặt hắn lạnh băng, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đen như bóng đêm tràn đầy sương giá.

Trông hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, khập khiễng đi trong hành lang thật dài, nhưng bàn tay rũ bên người lại hơi hơi run rẩy.

Bác sĩ từ đầu hành lang khác đã tiến đến, khi nhìn thấy Hàn Lệ vô thức thả nhẹ bước chân, cẩn thận mở miệng nói:

“Cái đó, Hàn tiên sinh…”

Con ngươi Hàn Lệ khẽ nhúc nhích, vô cảm nhìn ông ta.

Cả người ông ta dường như đều bị bao phủ trong cảm xúc dồn nén và bất ổn nào đó áp lực, phảng phất bão táp trước mặt biển tối tăm, bình tĩnh bên ngoài ẩn chứa sóng gió ngược dòng đáng sợ và lạnh lẽo, sẽ ập đến lúc nào không hay.

Bác sĩ bị hắn nhìn nhút nhát, nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Cái đó… do kịp thời bẻ lái, tính năng bảo vệ của xe cũng đủ tốt, thân thể Từ tiên sinh và Trình tiên sinh không có trở ngại gì. Từ tiên sinh chỉ chịu xước xát nhỏ, hôm nay có thể xuất viện. Còn Trình tiên sinh nghiêm trọng hơn một chút, cậu ấy bị gãy xương sườn, có mức độ xuất huyết trong nhất định, não bộ cũng bị đập mạnh, tạm thời vẫn đang theo dõi…”

Lúc nghe đến bốn chữ “Không có trở ngại”, ngực Hàn Lệ đột nhiên phập phồng một chút, dường như hắn muốn kiềm nén cảm xúc mạnh mẽ của mình, dùng sức nhắm chặt hai mắt.

Một lúc lâu, hắn mới ngước mắt nhìn bác sĩ, giọng nói hơi nghẹn ngào:

“Bọn họ ở đâu?”

Bác sĩ nghiêng người tránh đường, chỉ về nơi sâu trong hành lang:

“Từ tiên sinh ở trên tầng kiểm tra sức khỏe toàn diện, còn Trình tiên sinh vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt…”

Ông ta chưa nói xong, Hàn Lệ đã nhanh chân nện bước ngang qua người ông ta, đi về phía ngón tay ổng chỉ.

Xuyên thấu qua thủy tinh thật dày có thể nhìn thấy bài trí giản lược trong phòng bệnh.

Ngọn đèn trên cao sáng rực như ban ngày, chiếu sáng nhàn nhạt cả căn phòng bệnh rộng rãi, trên giường bệnh giữa phòng phồng lên hình người, có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh tích tích đều đều và đơn điệu phát ra từ máy móc ở mép giường.

Gương mặt Hàn Lệ khắc mờ trên thủy tinh, hắn xuyên thấu qua ảo ảnh của mình nhìn vào trong phòng bệnh.

Hắn áp bàn tay vào thủy tinh, chậm rãi phả ra một hơi, để lại một lớp hơi nước trắng đục trên đó, trong đôi mắt khắc lên thủy tinh cũng bị bịt kín một tầng sương mù dày đặc.

Từ lúc nghe thấy tin tức tai nạn giao thông, Hàn Lệ lập tức cảm thấy dường như mình rơi vào trạng thái gần như hư vô nào đó.

Phảng phất không thể thò đầu ra mặt nước giả chết đuối, dưới chân là vực sâu vạn trượng, đỉnh đầu là trời cao vô biên, tuyệt vọng vô tận và cảm giác vô lực biến thành dây thừng khó có thể chống lại, kéo hắn vào trong vực sâu đen thẳm.

Cho tới bây giờ, Hàn Lệ mới có chút cảm giác chân thực.

Sau khi làm kiểm tra đơn giản, thân thể Từ Bá không chịu tổn thương nặng gì, bị đưa về nhà nghỉ ngơi.

Còn Hàn Lệ vẫn ở lại bệnh viện.

Hai tiếng sau, Trình Thần được di chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Hàn Lệ đẩy cửa phòng bệnh đi vào, chậm rãi đi đến trước giường.

Đối phương đang hôn mê bất tỉnh nhân sự, mày hơi cau lại, như là rất bồn chồn.

Miệng vết thương trên cánh tay và đùi khá nghiêm trọng đã được xử lý xong, bị băng bó kín mít nhưng còn rất nhiều chỗ xây xát thật nhỏ bị bại lộ trong không khí, máu đã đọng lại, vết thương màu đỏ sậm rải rác trên người thiếu niên, làm anh trông hết sức yếu ớt.

Mái tóc nâu nhạt tán loạn trên gối đầu, gương mặt tái nhợt dưới ánh đèn có vẻ hơi tiều tụy, lông mi thật dài lẳng lặng rũ xuống in bóng rất sâu trên mặt.

Hàn Lệ đứng bên mép giường nhìn anh chăm chú, rũ đôi mắt đen nhánh như mực, đáy mắt dường như đang đè nén tình cảm sâu sắc nào đó.

Thật lâu sau, hắn mới khắc chế vươn tay ra, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh.

Xúc cảm làn da lạnh băng và bóng loáng, nhưng lại làm Hàn Lệ rụt tay lại nhanh như bị bỏng.

Đúng lúc này, mí mắt thiếu niên nằm trên giường bệnh thoáng giật giật, chậm rãi mở mắt ra ——

Trình Thần hơi mờ mịt chớp chớp mắt, giật giật cổ, sau đó kêu lên một tiếng vì cơn đau đột ngột.

Ngực Hàn Lệ nhảy mạnh, vội vàng cúi người xuống, căng thẳng nhìn anh, nửa ngạc nhiên vui mừng nửa lo lắng hỏi:

“Cậu tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?”

Hai mắt Trình Thần vô định hơn nửa ngày mới dừng hình ảnh trên người Hàn Lệ, dường như cậu ta bị dọa sọ, ngơ ngác ngây ngẩn cả người, lắp bắp dùng giọng nói khàn khàn hỏi:

“Tôi, tôi ở đâu? Cậu… cậu là…”

Hàn Lệ ngẩn người, hình như đột nhiên nhận ra cái gì, hắn mở miệng hỏi: “Cậu còn nhớ tôi là ai không?”

Trình Thần co rúm lại trộm liếc mắt nhìn hắn, do dự gật gật đầu:

“Cậu, cậu là bạn học Hàn Lệ, đúng không.”

Trên mặt cậu ta tràn đầy sự nghi ngờ sâu sắc: “Đây, đây là bệnh viện à?”

Trình Thần quay đầu nhìn xung quanh nhưng lại bị hành động này làm đau đớn ập đến đánh úp bất chợt, không khỏi kêu lên đau đớn:

“Ai nha, sao trên người tôi lại đau như vậy…!”

Gương mặt có đường nét rõ ràng của Hàn Lệ lạnh dần, hơi mím đôi môi mỏng như lưỡi đao, đôi mắt đen nhánh dường như ấp ủ u ám.

Hắn bỗng chốc xoay người đi ra ngoài.

Trong hành lang thật dài im ắng không người, ánh đèn trắng lạnh lẽo phản xạ ánh sáng lạnh băng trên mặt đất, tràn ngập mùi thuốc khử trùng gay mũi.

Hàn Lệ đứng một mình giữa hành lang, ảnh ngược cô tịch kéo dài từ dưới chân hắn ra ngoài, hòa thành một thể với bóng đêm mơ hồ bên cạnh.

Hắn rũ mắt, gương mặt có đường nét lạnh cứng bị ánh đèn trên đỉnh đầu chia ra, một nửa hiện ra dưới ánh sáng, một nửa ngâm ở trong bóng tối, một nửa tuấn mỹ, một nửa âm u.

Hàn Lệ mở lòng bàn tay ra, rũ mắt nhìn xuống.

Không biết từ khi nào, trên lòng bàn tay trắng nõn và sạch sẽ bị hắn cứng rắn đâm ra bốn vết máu hình trăng rằm, vết máu đỏ thắm chậm rãi thấm ra ngoài, không bao lâu sau hội tụ thành một vũng máu nho nhỏ trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng dường như Hàn Lệ không cảm nhận được đau đớn, sắc mặt bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Hắn dùng cái tay không bị thương móc điếu thuốc lá kia từ trong túi ra, nhìn ngắm nó dưới ánh đèn lúc lâu mới cúi đầu xuống ấn lên đó một nụ hôn.

—— Lần sau, nhất định sẽ bắt được anh.

·

Đầu Thẩm Không đau như búa bổ.

Tiếng va chạm kịch liệt dường như làm màng nhĩ anh đau nhức, giữa môi răng tràn đầy hương vị rỉ sắt, ngay cả hô hấp cũng có thể cảm nhận được mùi xăng và máu nồng nặc trong xoang mũi.

Anh mở mắt ra, trong tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ.

Thẩm Không chớp chớp mắt, càng nhiều nước mắt tuôn trào từ trong hốc mắt, hơn nửa ngày sau anh mới hậu tri hậu giác nhận ra ——

Mình đang điên cuồng chảy nước mắt.

Từng giọt từng giọt nước mắt lớn lăn xuống gương mặt anh, làm cả khuôn mặt đều ướt dầm ướt dề còn lạnh như băng, cực kì khó chịu.

Thẩm Không hơi ngạc nhiên, muốn giơ tay lau nước mắt trên mặt theo bản năng, lại nghe thấy một giọng nói rõ ràng cách đó không xa:

“Cắt!”

Không gian vừa mới im ắng dường như đột nhiên bị kích hoạt, tiếng người ầm ĩ và âm thanh thiết bị va chạm vang lên bên tai, kích thích màng nhĩ mẫn cảm chưa kịp hồi phục của Thẩm Không, làm anh càng thêm choáng váng.

Đỉnh đầu vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn:

“Mạnh Minh Hiên, cậu ngồi dưới đất làm gì thế?”

Thẩm Không ngẩng lên theo phương hướng giọng nói phát ra, tuyến lệ của thân phận tạm thời lần này thật sự phát triển rất tốt, bây giờ mà nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống dưới, theo cằm anh chảy vào cổ, giống như vòi nước mãnh liệt không dứt không thể nào tắt đi vậy.

Anh nhìn xuyên qua tầm mắt vẫn mông lung mơ hồ thấy một bóng người đi đến trước mặt mình. Người đó nhìn mình từ trên cao xuống, giọng điệu xa cách:

“Đứng dậy nhanh lên, dọn bãi này xong phải quay cảnh tiếp theo, đừng chiếm chỗ không đi.”

Rốt cuộc Thẩm Không cũng dừng được nước mắt của cơ thể mình bây giờ, anh lắc lắc cái đầu vẫn hơi choáng, bò từ dưới đất lên.

Anh quay đầu không dấu vết đánh giá chỗ mình đứng một vòng.

Hình như đây là phim trường quay chụp tác phẩm điện ảnh, chỉ thấy một chiếc xe bị đâm vặn vẹo biến hình nằm ở chính giữa, thân xe phía dưới là một vũng máu chói mắt, nữ diễn viên đóng thế mặc váy trắng nhuốm máu đang bò từ dưới xe dậy, cầm lấy chai nước khoáng trong tay người bên cạnh uống, còn sau lưng chiếc xe là một mảnh vải nhỏ xanh biếc, hình như là để hậu kỳ bổ sung hiệu ứng.

Thấy Thẩm Không đứng lên, người nọ vội vàng đi qua đám diễn viên quần chúng cách đó không xa, đạo diễn đang giao tiếp cái gì với diễn viên ở bên kia phim trường, nhân viên công tác trong phim trường bắt đầu thu dọn thiết bị chụp ảnh và quay phim, tiếng người ồn ào và âm thạn kim loại va chạm ngập bên tai.

Thẩm Không đi ra ngoài, vừa đi vừa để tâm lắng nghe tiếng người nói chuyện bên cạnh, từ đó trích xuất và tổng kết thông tin.

Hình như đây là hiện trường quay chụp web drama, còn thân phận tạm thời lần này của Thẩm Không – Mạnh Minh Hiên, hình như là diễn viên nào đó trong đoàn phim, nhưng xét từ thái độ của những người xung quanh đối với mình, chắc là vai diễn không quan trọng lắm.

Thẩm Không vừa mới đi đến góc tường, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống:

“Tích! Phòng làm việc kiểm tra phát hiện nguy cơ bại lộ ở điểm mấu chốt trước trong cốt truyện! Gửi cảnh cáo cho uốn nắn viên một lần! Sau ba lần cảnh cáo sẽ trực tiếp triệu hồi uốn nắn viên, tất cả các điểm sẽ về 0, xin uốn nắn viên chú ý!”

Thẩm Không hơi nhướng mày: “Cho nên, vụ tai nạn xe vừa rồi là kế hoạch của phòng làm việc à?”

Hệ thống im lặng không trả lời.

Mi tâm Thẩm Không nhăn lại càng sâu, anh rũ mắt giấu đi thần sắc dưới đáy mắt, tiếp tục ép sát từng bước để truy hỏi:

“Tao nhớ là, trước đó vì tao thay đổi cốt truyện biên độ lớn, nên phòng làm việc chỉ có thể thả tao xuống thời gian và địa điểm ước tính, hơn nữa cũng không có thể biết trước cốt truyện sau khi bị sửa chữa, đúng không?”

m thanh hệ thống vang lên lần thứ hai: “Đúng vậy, tiết điểm cốt truyện lần này cũng thế, cốt truyện truyền đi có thể không phải…”

Nó còn chưa nói xong đã bị Thẩm Không ngắt lời:

“Ý tao là, nếu chúng mày không thể thấy được cốt truyện đã xảy ra chuyện gì, vậy thì sao lại kiểm tra phát hiện nguy cơ bại lộ được?”

Ánh mắt anh an tĩnh bình thản nhưng lại mang theo nhuệ khí sắc lạnh khó có thể bỏ qua.

Hệ thống im lặng lần thứ hai, như là chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Thẩm Không vậy.

Thẩm Không chớp chớp mắt, cố hỏi vòng vo bằng giọng điệu ôn hòa: “Nếu mày không nói cho tao biết chúng mày kiểm tra phát hiện nguy cơ bạn lộ như thế nào, sao tao có thể phòng ngừa loại chuyện này lại xảy ra lần nữa chứ. Dù gì bây giờ cốt truyện thật sự thay đổi quá lớn, tao chỉ căn cứ theo cốt truyện gốc chúng mày cung cấp, sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ thân phận một lần nữa. Mày nói có đúng không?”

Bên tai vẫn im lặng như cũ.

Đúng lúc Thẩm Không sắp từ bỏ ý tưởng hỏi thông tin từ trong miệng hệ thống, âm thanh cơ học kia lại đột ngột vang lên bên tai anh:

“Tôi sẽ truyền đạt yêu cầu của uốn nắn viên với phòng làm việc.”

Tóm lại hình như có tiến triển.

Ngay từ ban đầu, Thẩm Không đã không tin tưởng cái lý thuyết mà hệ thống này truyền cho mình, theo thời gian trôi qua, luận điệu này bắt đầu dần lộ ra nhiều sơ hở khó hiểu, khiến Thẩm Không không khỏi tò mò sự thật đằng sau cái gọi là “Phòng làm việc uốn nắn tam quan.”

—— Mà anh vốn là người cực kì vụ lợi, chỉ biết sở thích của bản thân.

Thẩm Không hơi nheo mắt lại, bên môi lộ ra một nụ cười mỉm thuần lương, nói với hệ thống trong đầu:

“Yên tâm, lần này tuyệt đối tao sẽ không lãn công tiêu cực giống lần trước, tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”

Hệ thống không nói chuyện nữa, cũng không biết có tin lời Thẩm Không không.

Thẩm Không cũng không lắm để ý, anh tùy ý duỗi tay lấy một chai nước khoáng trên bàn, còn chưa kịp vặn nắp đã nghe thấy một giọng nói khác văng vẳng bên tai:

“Ê ê ê! Cậu làm gì thế?”

Anh quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người đàn ông có dáng vẻ trợ lý đang cau mày nhìn anh:

“Đây là khu nghỉ ngơi của diễn viên chính, nước khoáng bên này đều là chuẩn bị cho các thầy, các cậu qua bên kia lấy nước uống đi.”

Thẩm Không nhìn theo tay người đàn ông. Chỉ thấy một loạt ghế dựa đơn sơ xiêu xiêu vẹo vẹo đặt ở đầu bên kia phim trường, mấy diễn viên nhỏ đang ngồi trên ghế vùi đầu học lời thoại, ghế bày hai thùng nước ấm hơi loang lổ rỉ sét, trên vách tường dán một mảnh giấy nghiêng lệch viết ba chữ “Chỗ nghỉ ngơi.”

Anh tốt tính thả nước khoáng xuống, hảo tính tình, đi về chỗ ghế dựa, ném ánh mắt châm chọc âm dương quái khí của người nọ ra sau lưng.

Một diễn viên nhỏ ngồi bên ngoài thấy Thẩm Không, vội vàng đứng dậy nhường đường cho anh, Thẩm Không tỉnh bơ gật đầu với cậu ta rồi ngồi vào ghế trống duy nhất bên trong.

Anh duỗi tay kéo áo khoác đặt trên lưng ghế, ngực áo khoác kẹp một tấm thẻ công tác, phần tên họ viết ba chữ:

Mạnh Minh Hiên.

Xem ra đây đúng là chỗ ngồi của anh.

Thẩm Không dịch ánh mắt đến ảnh chụp trên chứng minh công việc.

Trên ảnh là một thanh niên trẻ tuổi, ngũ quan đoan chính, nụ cười tiêu chuẩn, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng ống kính. Nhưng… luôn cho người ta một loại cảm giác bình thường, chỉ có làn da tinh xảo xinh đẹp có thể lọt vào mắt, không biết vì sao Thẩm Không lại cảm thấy ngũ quan của thanh niên này cho anh một chút cảm giác quen thuộc kì lạ.

Thẩm Không nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên thẻ công tác, thần sắc sâu trong đáy mắt khó phân biệt.

Đột nhiên, anh cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm.

—— Cho dù là đuôi mày khóe mắt hay độ cong nhếch bên môi, đều không khác ảnh chụp chút nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.