Đại chiến ba trăm hiệp kết thúc, Mộc Tử Quân rúc cả người vào lòng A Mộc Mộc, thở dốc một thôi một hồi rồi mới uể oải nói: “Có tiến bộ… Mệt chết ông rồi.”
A Mộc Mộc nghịch nghịch tóc người trong lòng: “Anh yếu quá, cần rèn luyện thêm.”
Mộc Tử Quân hun cái chóc lên môi A Mộc Mộc: “Thế cậu giúp tôi “rèn luyện” nhé?”
Mắt A Mộc Mộc tối lại, đỡ lấy gáy Mộc Tử Quân, làm sâu thêm nụ hôn.
Mộc Tử Quân chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Sao đằng ấy lại cắn miệng mình?””
A Mộc Mộc đứng hình mất năm giây, sau đó áp trán mình lên trán Mộc Tử Quân: “Đâu có nóng đâu ta…”
“Chả có khiếu hài hước gì hết trơn!”
“Anh cứ lạ lạ làm sao ấy…” A Mộc Mộc nghiêng đầu suy nghĩ, chợt hiện liên tưởng đến sinh vật cậu sợ nhất: “Giống như thiếu nữ.”
“Gì? Ngon thì lặp lại lần nữa, tôi hứa sẽ không đánh cậu đâu mà.” Mộc Tử Quân cười gằn.
A Mộc Mộc nghiêng đầu sang bên kia: “Không đánh thiệt hở?”
Mộc Tử Quân: “… Cái đồ gian manh này, cậu giỏi lắm!”
Ầm ĩ một hồi, Mộc Tử Quân thiếp đi vì kiệt sức. A Mộc Mộc đắp chăn cho anh, xuống giường, lén lút đi xử lý hai cái quần lót đẫm thứ chất lỏng nào đó, sau đó đi chạy bộ với ba Mộc Mộc.
Lúc hai ba con chạy bộ về, phòng khách phòng bếp vắng tanh. A Mộc Mộc thấy ngờ ngợ, đi về phòng mình, quả nhiên nghe thấy cái giọng oanh vàng của mẫu hậu đại nhân.
Mộc Tử Quân đang rúc trong chăn ngủ ngon lành thì đột nhiên bị mẹ Mộc Mộc dựng đầu dậy tán gẫu. Điều đáng nói là hiện tại anh chẳng có lấy một mảnh vải che thân, chỉ quấn mỗi cái chăn để giấu bớt những dấu đo đỏ khả nghi trên làn da trắng nõn. Lúc anh đang nghĩ bảy bảy bốn chín kế thoát thân, cửa mở, A Mộc Mộc về.
A Mộc Mộc nhận được ánh mắt rực lửa chứa hàng ngàn lời muốn nói của Mộc Tử Quân thì quay sang nói với mẫu hậu đại nhân: “Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi.”
Mẹ Mộc Mộc trợn mắt: “Thằng nhóc thối, không thấy mẹ đang nói chuyện với con dâu à?”
A Mộc Mộc: “Mẹ, Mộc Tử đang khoả thân đó.”
Mộc Tử Quân: “…” Cậu trực tiếp vậy luôn đó hả? Nói mé mé không được sao…?
Mẹ Mộc Mộc ngớ người, sau đó kín đáo liếc Mộc Tử Quân, sau đó nữa thì ca bài ca xin lỗi dài ba phút, vi diệu ở chỗ bà nói mà không cần dừng một giây nghỉ lấy hơi. A Mộc Mộc phải tốn công sức năn nỉ một hồi mới tiễn mẹ mình đi được.
Đến khi cửa đóng cái “cạch”, dây thần kinh căng như dây đàn của Mộc Tử Quân mới dám thả lỏng. Anh hất chăn, phi thân, đè A Mộc Mộc xuống giường, vừa mắng vừa đánh: “Ta đánh chết mi cái đồ khốn kiếp!”
A Mộc Mộc bất đắc dĩ chịu đòn: “Sao lại đánh tôi?”
Mộc Tử Quân khè lửa: “Cậu ra ngoài sao không khoá cửa hả hả hả?!! Còn dám nói với mẹ cậu là tôi đang khoả thân!! Não cậu bị úng nước hử?!”
A Mộc Mộc vuốt lưng anh: “Tôi lỡ làm mất chìa khóa phòng nên chỉ có thể khoá từ bên trong. Còn chuyện khoả thân, bộ không thể nói với mẹ tôi sao?”
“Đương nhiên!” Mộc Tử Quân chỉ từng vết tích trên người mình: “Đây đây đây, đây nữa, cậu nghĩ tôi có thể chường mặt ra nhìn người với cái bộ dạng này sao?”
A Mộc Mộc đỏ mặt: “Ồ.”
Mộc Tử Quân tức tối búng trán cậu: “Ồ cái đầu cậu!”
Một lúc sau, Mộc Tử Quân, bấy giờ đã quần áo chỉnh tề, hăng hái xuống bếp phụ làm cơm, nhưng chưa kịp mó tay vô thì mẹ Mộc Mộc đã vội đuổi anh ra, xách tai A Mộc Mộc vào.
Mộc Tử Quân cười trộm, vừa cầm remote TV lên thì nghe thấy tiếng rít gào của mẹ Mộc Mộc: “Trời ạ, mẹ phải nhắc bao nhiêu lần nữa thì con mới nhớ cắm điện nồi cơm đây?”
Đánh một hơi dài thườn thượt, Mộc Tử Quân thả remote xuống, nhận mệnh xuống bếp, nở mỉm cười bất đắc dĩ: “Thôi, để con phụ dì cho ạ.”
Mẹ Mộc Mộc cười ngượng, đoạn đanh mặt liếc A Mộc Mộc: “Con đó, có mấy chuyện đơn giản cũng làm không xong, cứ đà này thì sao mẹ yên tâm cho con ra riêng được chứ hả?”
A Mộc Mộc nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chỉ Mộc Tử Quân: “Anh ấy biết.”
Mộc Tử Quân phì cười, mẹ Mộc Mộc thì tức muốn xì khói. Bà túm lỗ tai A Mộc Mộc: “Con trai con đứa vậy đó hả?! Đã không biết kiếm tiền nuôi gia đình, lại còn muốn được người khác chăm sóc?!”
“Đau đau đau mẹ ơi!” A Mộc Mộc mặt đơ: “Con biết rồi, con sẽ kiếm tiền nuôi gia đình mà.”
Mẹ Mộc Mộc buông tay nhưng vẫn còn giận lắm. Bà giậm đùng đùng đi ra phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sô pha, vớ lấy trái táo, cắn một cái “rốp”: “Đúng là cha nào con đó! Tôi hết hứng nấu cơm rồi, ai là chủ gia đình thì xuống nấu đi!”
Ba Mộc Mộc vừa tắm xong: “…” Có ai nói tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
Ăn xong, Mộc Tử Quân rủ cả nhà A Mộc Mộc đi xem một bộ phim mới công chiếu.
Ba người đồng ý. Lúc đứng mua vé, mẹ Mộc Mộc còn hai mắt long lanh ra chiều trông đợi lắm, thế mà vừa vào rạp thì…
Ba Mộc Mộc: “Khò khò…”
Mẹ Mộc Mộc: “Khò khò…”
A Mộc Mộc: “Khò khò…”
Mộc Tử Quân: “A a a, gã đen thùi này chắc chắn là hung thủ… Mà cũng không đúng lắm… A Mộc! A Mộc dậy đi!”
A Mộc Mộc: “A? Ừ… Khò khò…”
Nhìn ba người đang hết sức chú tâm “khò khò” nào đó, Mộc Tử Quân nuốt nước mắt vào trong: “… Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”
Phim hết, Mộc Tử Quân đánh thức một nhà ba người dậy, sau đó dắt ba cái đuôi hẵng còn đang ngái ngủ ra khỏi rạp.
Trên đường đi, mọi người hưng phấn bàn tán về bộ phim vừa rồi:
“A a, không ngờ trùm cuối lại là ông giáo sư!”
“Tớ đã sớm đoán ra rồi, có điều phải công nhận là phim hay thật á.”
“Đúng đấy đúng đấy! Hiệu ứng khỏi phải chê luôn!”
Mẹ Mộc Mộc ngáp một cái: “Phim này hay thật.”
Ba Mộc Mộc bẻ bẻ eo, lập tức phụ hoạ: “Không tệ.”
A Mộc Mộc dụi dụi mắt: “Ừm.”
Mộc Tử Quân: “…” Diễn hay lắm! Cắt!
Cơm trưa xong, ba mẹ A Mộc Mộc rủ nhau đi ngủ trưa. Mộc Tử Quân trố mắt nhìn hai người vẫn có thể ngủ ngon lành dù đã khò khò nguyên buổi sáng. Thôi kệ, ăn được ngủ được là tiên mà.
A Mộc Mộc thì ngồi vào bàn, bật máy vi tính định làm vài ván game cho tiêu cơm.
Mộc Tử Quân ai oán liếc kẻ vô tâm nào đó: “Này, tôi vẫn còn sống đó.”
“Biết mà.” A Mộc Mộc nhìn Mộc Tử Quân bằng đôi mắt long lanh lấp lánh y hệt cún con xin ăn: “Nhưng mà lâu quá tôi chưa chơi game rồi, ở trường nhiều việc quá.”
Mộc Tử Quân: “…” Ai dạy cậu cái trò bán manh này hả, khai mau!
Mộc Tử Quân đỡ không nổi chiêu này của A Mộc Mộc, đành buông giáo đầu hàng: “Rồi rồi, cậu chơi đi, nhưng đừng chơi lâu quá đó.”
A Mộc Mộc gật đầu như giã tỏi. Mộc Tử Quân nhìn A Mộc Mộc hăng hái gõ bàn phím được một chốc thì đâm chán, bèn chuyển sang nghiên cứu phòng cậu.
Thứ nhiều nhất trong căn phòng này chính là giấy khen, treo kín một mặt tường luôn! Mộc Tử Quân đếm thử, đoạn tặc lưỡi: Ghê dữ ta, giấy khen của cậu ấy còn nhiều hơn số bản kiểm điểm mình từng viết luôn!
Sau đó Mộc Tử Quân chuyển mục tiêu sang giá sách trong phòng, trên đó hầu như là sách chuyên ngành, toàn là thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh Mộc Tử Quân đọc không hiểu. Nhìn lên ngăn cao nhất, anh phát hiện vài quyển trông khá lạc quẻ. Mộc Tử Quân nhón chân lên, nhưng không với tới. Anh đành nhấc một cái ghế con sang, đứng lên để lấy sách.
Vừa nhìn bìa sách, Mộc Tử Quân đã toét miệng cười: Ba cuốn sách, một cuốn là quyển manga mới nhất của anh, một quyển là kỷ yếu, quyển còn lại chính là nhật ký của A Mộc Mộc.
Mộc Tử Quân nằm bò trên giường, hỏi A Mộc Mộc: “Tôi đọc nhật ký của cậu được không?”
Trận đấu đang đến hồi gây cấn, A Mộc Mộc đang phải tập trung cao độ, cho nên cậu căn bản không nghe thấy câu hỏi của Mộc Tử Quân, mà chỉ gật đầu theo phản xạ. Được cho phép, Mộc Tử Quân vui vẻ giở nhật ký ra.
9/27: Bắt đầu viết nhật ký.
9/28: Mưa
10/1: Nghỉ
10/2: Nghỉ
Khoé miệng Mộc Tử Quân co giật vài cái, lật vài tờ liền.
4/8: Bị thầy mắng.
4/9: Ngữ văn lại dưới trung bình.
…
11/12: Thi đấu.
11/13: Tại sao chỉ có một mình mình đi Singapore?
8/26: Ngày mai là ngày khai giảng.
8/27: Say máy bay.
8/28: Làm sao để trải giường chiếu?
Mỗi trang chỉ có lác đác vài con chữ, Mộc Tử Quân càng đọc càng chán, sau cùng, khi kiên nhẫn đã cạn, anh lật luôn ra mấy trang gần đây.
2/14: Ngày mai đi xem mắt.
2/15: Mình có vợ rồi.
2/17: Vợ tương lai thật kỳ lạ.
…
Từng trang giấy ghi lại những việc đã qua, những người đã gặp. Thứ nào cũng chỉ được tóm gọn trong vài ba con chữ. Chỉ có một người là ngoại lệ.
A Mộc Mộc nhẹ nhàng rút nhật ký khỏi tay Mộc Tử Quân, tiện tay lật vài tờ, sau đó cởi ngoài của Mộc Tử Quân ra, đắp chăn cho anh, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.