Huyền Tụng vừa vào trong phòng đầu tiên là bày ra cấm chế, sau đó mới dùng thuật gột rửa dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Phòng khách của Tố Lưu Quang cốc đương nhiên sẽ không có chút bụi nào, chỉ là tính tình Huyền Tụng từ trước đến nay vẫn luôn cổ quái, là một lão nhân gia rất khó phục vụ, ngày thường luôn bắt bẻ mọi thứ.
Trước đó đi theo Cố Kinh Mặc hắn rất nhẫn nại, hôm nay chỉ có một mình bệnh cũ mới tái phát, bắt đầu lại thói quen bắt bẻ của mình.
Phòng khách hắn ở vô cùng đơn giản.
Từ cửa vào là một cái bàn vuông, có bốn cái ghế, cách đó không xa là một cái tủ dựng sát tường, trên bàn đặt ấm tách để uống trà và lá trà, dùng thần thức lướt qua thì trong tủ cũng không có vật gì.
Trong phòng đặt một bình phong bằng gỗ khắc hoa văn, phía trong là nội thất, có một cái giường màn sa mỏng rủ xuống, một cái tủ khắc hoa văn phong lan, còn có một chậu rửa mặt vàng lá đặt trên giá đỡ.
Trong tủ này có y phục sạch sẽ để thay, còn có các loại pháp khí chiếu sáng.
Cố Kinh Mặc được chiêu đãi ở chính phòng, phòng này là sương phòng, cùng viện với Cố Kinh Mặc.
Trong viện cũng chỉ có hai người họ ở mà thôi, coi như cũng thanh tịnh.
Hắn khoanh chân ngồi xuống giường, nhắm mắt lại.
Khi hắn dùng khôi lỗi thuật thì hồn phách sẽ ở bên trong khôi lỗi, lần này hắn cần dùng bản thể đi lấy đồ vật nên chỉ có thể sử dụng pháp thuật để trở lại bên trong bản thể.
Trong Tố Lưu Quang cốc không có ai dò xét, hắn thành công xuất hồn trở về bản thể.
*
Duyên Yên các ở trên dãy Lộng Vũ.
Dãy Lộng Vũ này là một trong những núi có linh khí dày đặc nhất Tu Chân giới, nơi Duyên Yên tọa lạc còn là nơi địa linh nhân kiệt.
Dãy Lộng Vũ kéo dài cả nghìn dặm, núi cao thấp chập trùng, mây mù lượn lờ ở đỉnh núi, mây mù và mây giao nhau, không phân biệt nổi đâu là mây trời, đâu là sương núi.
Sương mù như cổ thụ che trời, cao vời vợi lại không che nổi hoa cỏ giật mình, cây cối xốn xang.
Hôm nay, trong Duyên Yên các có một hội nghị lớn triệu tập rất nhiều tu giả cao giai của các môn phái đến, trong đó có không ít chưởng môn của các đại môn phái.
Không ít người mang theo đệ tử kiệt xuất nhất đến đây, giống như là một ngày hội sư triển lãm nhân tài ưu tú trong môn, những đệ tử này cũng có thể xuất lực chiến đấu lần này.
Nếu không phải ba người Vũ Kỳ Sâm đi làm nhiệm vụ chưa về, hôm nay chắc hẳn cũng sẽ đến đây.
Cũng may mắn bọn họ không đến, nếu không hôm nay sẽ vì chấn kinh mà làm ra chuyện không hợp cấp bậc lễ nghĩa.
“Hôm nay, mời các vị hội tụ ở đây, chắc hẳn mọi người cũng đều biết chúng ta thương nghị chuyện gì.” Hôm nay người chủ trì là một vị trưởng lão của Duyên Yên các, tu vi Hóa Thần sơ kỳ, ở Tu chân giới cũng được coi là trưởng giả đức cao vọng trọng.
Hắn vừa mở miệng, không ai ở đây dám lỗ mãng, thái độ khiêm tốn mà nghe, sôi nổi gật đầu.
“Sau khi Tu Trúc thiên tôn vẫn lạc, chúng ta cũng đã cố gắng thỉnh lão tổ xuống núi trừ ma, tiếc là lão tổ không đồng ý…” Lúc người nọ nói lời này, vừa vặn đưa lưng về phía cửa chính không thể thấy ngoài cửa đột nhiên có người xuất hiện.
Có lẽ là đã nhiều năm chưa từng thấy Già Cảnh thiên tôn, hoặc là chưa từng nghĩ hắn sẽ xuất hiện, mọi người ở đây đều chưa nhận ra thân phận của hắn.
Một nam tử thanh cao chậm rãi đi vào đại điện, vóc người cao ráo, một mái tóc trắng mềm mại rũ trên đầu vai, nhưng lại có vẻ ngoài của thiếu niên mười bảy tuổi.
Sự tích liên quan tới Già Cảnh thiên tôn luôn nói hắn cao ngạo, khó mà tới gần.
Thật sự gặp được lại không cách nào khống chế ánh mắt của mình rời đi, đợi hoàn hồn lúc thì đã nhìn chằm chằm quá lâu, vô cùng bất kính.
Ngay sau đó, đám người cuống quít quỳ xuống.
Người đang nói chuyện khẽ giật mình, quay người lại nhìn người mới tới thì cả kinh, bối rối quỳ xuống.
“Vãn bối bái kiến Già Cảnh thiên tôn.” Đồng thanh tôn kính vấn an.
Đang ngồi có Nguyên Anh kỳ Tiên Tôn, có Hóa Thần kỳ Thiên tôn, nhưng khi gặp đến Già Cảnh thiên tôn đều chỉ có thể quỳ.
Trước mặt Già Cảnh thiên tôn bọn họ đều là vãn bối.
Già Cảnh thiên tôn trước sự quỳ gối của mọi người bên trong đi thẳng vào đại điện, chưởng môn Duyên Yên các tự giác nhường vị trí để Già Cảnh thiên tôn ngồi ở chính vị.
Già Cảnh thiên tôn ngồi xuống mới thanh lãnh mở miệng: “Tiếp tục.”
Đám người kia quay sang nhìn nhau, một đám trưởng giả và chưởng môn lúc này đều có chút bất lực, nếu đứng lên quá nhanh thì có vẻ bất kính với Già Cảnh thiên tôn.
Thật sự do tính tình vị này quá mức cổ quái, bọn họ không dám trêu vào nên mới cần cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Người chủ trì run rẩy mở miệng: “Sư tổ, chúng ta chưa từng nghĩ tới ngài sẽ đến, có nhiều thiếu sót, mong ngài bỏ qua…”
“Tiếp tục!” Ngữ khí Già Cảnh thiên tôn cao thêm lặp lại, tính tình của hắn rất kém, dễ dàng mất kiên nhẫn, cũng không thích phải nói lại một câu.
Bọn họ ngay lập tức đứng dậy, trở về vị trí trước đó ngồi xuống, chưởng môn Duyên Yên các thì đứng bên cạnh Già Cảnh thiên tôn như một tiểu đệ tử, đợi nghe phân phó bất cứ lúc nào.
“Ta, tháng sau chúng ta sẽ tổ chức tụ hội tu giả…” Người chủ sự dùng ống tay áo chùi mồ hôi lạnh trên thái dương, nói chuyện có chút không lưu loát, “Tháng sau, tới Ma Môn vây giết Cố Kinh Mặc.”
Lúc này cũng không phải là nói với mọi người, mà là báo cáo dự định của họ cho Già Cảnh thiên tôn nghe.
Già Cảnh thiên tôn hỏi: “Nàng ta ở đâu?”
Bốn phía yên tĩnh.
“Ở nơi nào cũng không biết mà đòi đi vây giết, phạm vi mà ngươi vây là toàn bộ Tu Chân giới đấy à?” Già Cảnh thiên tôn hỏi chuyện đồng thời gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế, có thể thấy được hắn đã không kiên nhẫn.
“Chúng ta đang cố gắng tìm kiếm.”
Người chủ trì nói như vậy cũng có lý.
Chỉ cần bọn họ nghiêm túc tìm, vận dụng thế lực của chính phái, không đến mười ngày liền có thể xác định vị trí của Cố Kinh Mặc, lúc đó mới sắp xếp người tới vây giết thì vẫn tới kịp.
Nhưng Già Cảnh thiên tôn không muốn bọn họ tới gây sự với Cố Kinh Mặc, còn không thể công khai ngăn cản, chỉ có thể tận lực chỉ ra điểm thiếu sót, muốn cho những người này cảm thấy họ chuẩn bị không chu toàn.
Dù sao trong mắt bọn họ, Già Cảnh thiên tôn là trưởng bối, kinh nghiệm so với họ phong phú hơn nhiều, chỉ cần là hắn nói thì đều đúng.
Già Cảnh thiên tôn uy nghiêm hỏi: “Tìm kiếm? Còn chưa tìm được đã định thời gian, chưa xác định địa điểm sao lựa chọn được trận pháp phù hợp, nếu như thời gian tìm được trễ hơn dự kiến, mọi thứ đều không thể xác định được lại triệu tập nhiều người như vậy đến, ngươi đang khoe khoang với toàn bộ Tu Chân giới là các ngươi ngu xuẩn sao?!”
Tu giả bị hỏi tới chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, suýt nữa phun một ngụm máu ra, cũng may vận chuyển linh lực cưỡng ép nhịn được.
Mặc dù cùng là Hóa Thần kỳ, nhưng tu vi lại chênh lệch cực lớn.
Già Cảnh thiên tôn đã dừng ở Hóa Thần kỳ đỉnh phong quá lâu, nói hắn là tu giả có linh lực thâm hậu nhất Tu Chân giới cũng không quá.
Đây cũng là nguyên nhân hắn được mọi người tôn kính.
Già Cảnh thiên tôn nổi giận, người chủ trì cũng cảm thấy uy áp, ép tới phế phủ của hắn chấn động.
Hắn vội vã quỳ xuống, dập đầu: “Thỉnh sư tổ chỉ giáo! Còn cầu sư tổ rời núi trừ ma!”
Già Cảnh thiên tôn đưa tay xoa xoa mi tâm: “Cút.”
“…”
“Chép ba ngàn lần ngự trận sách rồi tới Thanh Hữu tự tìm ta.”
Ngự trận sách, công pháp nhập môn của tu giả.
Bình thường đấu pháp đầu tiên được học chính là ngự trận sách, giảng dạy các trận pháp chống lại kẻ địch, hoặc là cách bày trận giết địch thông dụng.
Tu giả Hoá Thần kỳ mà bị bắt viết lại loại sách này, rõ ràng là một loại trừng phạt nhục nhã.
Người này cũng không thấy mất hết mặt mũi mà cảm tạ: “Tạ sư tổ chỉ điểm riêng.”
Đợi tu giả kia rời đi, trong điện còn có tu giả âm thầm hâm mộ, bọn họ biết lúc người kia giao ngự trận sách chép phạt tất nhiên sẽ được Già Cảnh thiên tôn chỉ điểm riêng, nói cho hắn biết một chút kinh nghiệm, đây là chuyện khó mà có được, là chuyện rất nhiều tu giả muốn nhưng không thể thành.
Đương nhiên những tiền bối đang ngồi trong này, nếu biết được ba tiểu đệ tử được đi theo bên cạnh Già Cảnh thiên tôn nhận chỉ điểm, chắc sẽ hâm mộ đến đấm ngực dậm chân, đây là đãi ngộ bọn họ đều chưa từng có!
Lúc người chủ sự xám xịt rời đi, lại có hai người chậm rãi đi đến.
Hai người này lâu rồi mới nhìn thấy Già Cảnh thiên tôn nhưng cũng không hoảng hốt, ngược lại thản nhiên tiến vào, ngồi ở hai bên Già Cảnh thiên tôn cùng nghe Già Cảnh thiên tôn an bài.
Hai người đều có tu vi Hóa Thần kỳ, nam tử bạch y Hóa Thần hậu kỳ, nam tử mặc đạo bài xanh lá Hóa Thần sơ kỳ.
Huyền Tụng nhìn hai người bọn họ một cái thì nói: “Người này đã có thể làm càn gây chuyện thị phi tất nhiên sẽ có cách tự bảo vệ mình, nhất là sau chuyện ở Thanh Hữu tự nàng ta đã có đề phòng.
Ta biết bởi vì chuyện của Tu Trúc làm các ngươi thấy phẫn nộ, nhưng việc này sẽ khiến cho hai giới đánh nhau, không thể nóng vội.”
Hắn nói là nói như vậy, nhưng nhớ đến Cố Kinh Mặc kia hoàn toàn không có cái đối sách gì, thậm chí không có ý đi tìm cách ứng phó, luôn cảm thấy mình phân tích như vậy là đánh giá Cố Kinh Mặc quá cao.
Cũng may những người đang ngồi ở đây cũng không biết Cố Kinh Mặc không thông minh, để hắn có thể giấu trời vượt biển.
“Ghi nhớ sư tổ dạy bảo.” Đám người cùng nhau đáp lại.
Những người đang ngồi không ai hoài nghi.
“Các ngươi điều tra rõ ràng mọi chuyện ở Ma Môn, trọng điểm là tam ma, thất quỷ và Thiên Trạch tông, cuối cùng giao kết quả điều tra cho Thanh Hữu tự, đợi nghe ta sắp xếp.”
“Vâng.”
“Còn có một chuyện.” Già Cảnh thiên tôn lại nói tiếp.
Mọi người đều nín thở, sợ vị lão tổ tông này đột nhiên lại nổi giận.
Già Cảnh thiên tôn ánh mắt đảo qua một chưởng môn: “Ta cần lộng thanh thảo của Song Dẫn sơn.”
Mọi người ngồi đây đều giật mình.
Chưởng môn bị ánh mắt của Già Cảnh thiên tôn đảo qua đầu gối lúc này mềm nhũn, nghiêng người quỳ xuống, run rẩy mở miệng: “Sư tổ, cái này…!lộng thanh thảo này là thần vật trong núi của chúng ta, phải dựa hoàn toàn vào lộng thanh thảo để hàng phục thần thú trấn sơn, nếu như…!không có…!Song Dẫn sơn sẽ…”
Mỗi một môn phái đều có thần thú trấn sơn, thú trấn sơn ở Song Dẫn sơn là một con hắc xà.
Thần thảo ở Song Dẫn sơn là lộng thanh thảo, hắc xà vẫn luôn trông coi lộng thanh thảo, đợi một ngàn năm lộng thanh thảo trưởng thành hắc xà sẽ ăn vài phiến lá, tu vi của nó có thể tăng lên một chút, còn có thể tẩm bổ cho nó ngàn năm.
Chính là vì có lộng thanh thảo hắc xà mới yên phận, cam nguyện làm thần thú trấn sơn.
Nếu lấy lộng thanh thảo đi, con thần thú e là sẽ trở thành mãnh thú huỷ diệt toàn bộ Song Dẫn sơn.
Không có thần thú trấn sơn, thực lực Song Dẫn sơn sẽ suy yếu.
Thời khắc này, Già Cảnh thiên tôn thật sự đang dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà nói: Ta muốn Song Dẫn sơn ngàn năm an ổn của các ngươi hủy hoại trong chốc lát.
Ngay cả hai người vào sau cũng hơi giật mình, nam tử áo trắng nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người lấy lộng thanh thảo làm gì?”
Người hỏi chính là đại đồ đệ của Già Cảnh thiên tôn Vãn Chiếu Thiên tôn —— Lý Từ Vân.
Già Cảnh thiên tôn cũng không trả lời đồ đệ, mà nói: “Ở chỗ ta có một con sâu, do Ma Môn khổ tâm luyện chế, ký chủ bị bám vào tu vi được nâng cao còn trở nên hung hãn vô cùng, sau khi khống chế nó các ngươi có thể dùng để hộ sơn.
Lộng thanh thảo ta cũng chỉ lấy một ít mà thôi.”
“Một ít cũng có thể làm con hắc xà kia náo loạn hơn ngàn năm, với lại, vãn bối căn bản không lấy được! Con hắc xà kia bảo vệ rất nghiêm ngặt.”
“Hắc xà thì không ngại, một mình đồ nhi của ta cũng có thể trấn trụ.”
Lý Từ Vân vẫn còn đang nghi hoặc, không hiểu sao sư phụ trăm năm chưa từng rời khỏi Thanh Hữu tự đột nhiên rời núi liền muốn lấy lộng thanh thảo?
Chẳng lẽ nhận ra được tính tình mình quá tệ nên muốn lấy dược liệu này thanh nhiệt giải hỏa? Thế nhưng lộng thanh thảo lại có chút xa xỉ, không khống chế tốt thì tu vi cũng sẽ mất hơn phân nửa.
Đột ngột nghe được mình phải đi trấn áp hắc xà liền ngồi ngay ngắn lại.
Hắn rõ ràng không nên nghe tin sư phụ đến liền chạy tới đây dự thính, tại sao đến còn giao phó nhiệm vụ cho hắn? Sau khi hắn lên Hóa Thần kỳ liền thành tiểu tổ tông tiêu dao ở Duyên Yên các, rất nhiều năm chưa từng làm nhiệm vụ sư môn.
Đây quả thực là trăm năm không thấy vừa gặp liền được tặng một phần đại lễ kinh hỉ..