Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 10: 10: Lời Đồn



Chất lượng pháp khí phi hành trong túi trữ vật của đám người Hứa Minh Khôn cũng không cao, tốc độ đi rất chậm, bọn họ vẫn cần dùng truyền tóing trận mới có thể tới nơi tiếp theo.

Cuối cùng bọn họ phải dùng tới ba cái truyền tống trận mới tới được nơi cần tới.
Khi tới đất Huề Dương, bầu trời đêm đã đầy sao, từng làn sương mù dày đặc đan xen trong rừng tĩnh lặng đến u ám.
Vài tia sáng từ ánh trăng lọt qua kẽ lá chiếu xuống trên người bọn họ phảng phất góc áo đọng sương, cùng với gió thổi qua từng đợt thanh lãnh.
Nửa đường khi tạm nghỉ, Huyền Tụng tò mò hỏi: “Độn thổ thuật của ngươi huyền diệu đến vậy vì sao phải đi đường trắc trở như thế.”
Cố Kinh Mặc cũng không thèm để ý: “Cái độn thổ thuật kia của ta yêu cầu phải bày trận ở điểm đến mới có thể dịch chuyển tức thời được, có thể nói thành truyền tống trận xác định vị trí sẵn.

Loại độn thổ thuật này chỉ thích hợp chạy trốn, không thích hợp đi lại.”
Huyền Tụng rũ mắt không nói gì nữa, chỉ là ở trong lòng âm thầm suy nghĩ, Ma Tôn có vẻ không có tâm cơ gì, đem thuật chạy trốn của mình thản nhiên nói ra như vậy cũng không sợ hắn tuyên truyền cho người khác biết.
Thật sự coi hắn là người một nhà?
Thật sự……!coi hắn là đạo lữ?
Nhắc đến thì……!cái đạo lữ ấn trên trán của hắn vẫn còn chưa gỡ bỏ.
Bọn họ muốn ngừng lại nghỉ ngơi, liền lập tức ra khỏi rừng tìm một khách điếm đặt chân ở thành trì gần đó.

Nội thành Tu Tiên giới nhưng thuê động phủ.
Linh khí ở vùng Huề Dương cũng không dồi dào cho lắm, động phủ cũng chỉ có thể cung cấp cho tu giả nơi đặt chân tạm thời chứ không thích hợp ở lâu tu luyện.
Hoàng Đào bán một ít đồ trong túi trữ vật trên phố lấy tiền mặt cho bọn họ bớt túng quẫn trên đường.
Khi tới khách điếm Hoàng Đào thuê hai động phủ, giao linh thạch xong chờ chủ tiệm đưa kết giới thạch tới.
Cố Kinh Mặc khoanh tay trước ngực đứng cùng Huyền Tụng ở cách đó không xa nhìn, không hẹn mà cùng nhìn về một phía.
Cách đó không xa, ba tên có bộ dạng như đệ tử Duyên Yên Các đang bắt chuyện với người nơi này để nghe ngóng tình hình xung quanh.
Trang phục của Duyên Yên Các đều là màu xanh khói, tóc tai kiểu đạo gia gọn gàng chỉnh tề, dùng một cây trâm noãn ngọc cài cố định trên đầu, ở trên trán có chút tóc con lưa thưa.
Ba người đều đứng nghiêm, khí chất trác tuyệt, chỉ cần nhìn một cái liền có thể thấy rõ ba người đều có tiên khí mịt mờ.
Loại dáng vẻ siêu phàm thoát tục như thế đứng ở thành trì đơn sơ này, dĩ nhiên cực kỳ nổi bật.
Đương nhiên, cũng có người chú ý tới tăng nhân cư nhiên đứng sóng vai với nữ tử diễm lệ, chỉ là hai người vẫn chưa để ý thôi.
Ba người này có một nữ hai nam, trong đó có một nam tử tu vi Kim Đan sơ kỳ, hai người còn lại là Trúc Cơ kỳ.
Ánh mắt Cố Kinh Mặc đảo qua mặt nàng kia, bất giác khoé miệng giương lên.
Trước tiên Huyền Tụng nhìn nữ đệ tử xinh đẹp kia, lại nhìn nụ cười không rõ ý vị gì của Cố Kinh Mặc, mày hơi nhíu lại, bước lên phía trước chặn ánh mắt Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc bị ngăn trở sau cũng không buồn bực, không nhìn thấy tiểu mỹ nhân, nhìn đại mỹ nhân Huyền Tụng cũng không tồi.
Có lẽ là nói đến chỗ khiến người ta oán giận, giọng điệu chủ quán được hỏi thăm đột nhiên cất cao: “Còn không phải do nữ ma đầu kia quấy phá!”

Hắn nói xong thê tử hắn dường như bị kinh hãi, bà ta buông đồ vật đang sửa sang trong tay chạy nhanh lại đây bưng kín miệng hắn, sợ hắn mở miệng bất kính sẽ dẫn đến hoạ sát thân cho bọn họ.
Nam tử trung niên cảm xúc đang kích động né tránh tay thê tử, cả giận nói: “Tiểu Tiên Tôn tới đây để xử lý tai họa, sao lại còn không thể nói?”
“Tu vi của bọn họ……!sợ là cũng, sợ là……” Ba người này chẳng qua là tiểu đệ tử, làm sao là đối thủ của Cố Kinh Mặc?
Ba người tự nhiên đã hiểu, tu giả Kim Đan kỳ khiêm tốn chắp tay nói: “Nhị vị không cần hoảng loạn, chúng ta đích xác không phải là đối thủ của Cố Kinh Mặc.

Nhưng sư môn đã truyền tin tức đến, bọn họ sẽ thỉnh Già Cảnh Thiên Tôn xuất quan tới tiêu diệt Cố Kinh Mặc, bọn ta chỉ là đến đây trước để điều tra tình huống.”
Cố Kinh Mặc nghe xong không khỏi nhướng mày: Như thế nào lại là chuyện của nàng? Nàng lại làm cái chuyện thương thiên hại lí gì mà chính mình cũng không biết?
Còn Huyền Tụng thì mím chặt môi: Hắn đồng ý với đám đồ tử đồ tôn kia khi nào? Sao hắn lại không biết?
Trong lòng hai người đăm chiêu suy nghĩ, người khác đương nhiên không thể nào biết được.
Chủ quán nghe đến danh hào Già Cảnh Thiên Tôn lập tức cả kinh, ngay sau đó cảm thấy yên tâm, phu thê hai người thậm chí nắm tay đối phương suýt nữa thì vui đến phát khóc.
Qua đó có thể thấy được thanh danh và địa vị của Già Cảnh Thiên Tôn ở tam giới vô cùng được người kính ngưỡng và tín nhiệm.
Bộ dạng của hai người làm Huyền Tụng không vui, trong đầu thoáng hiện ra tiếng mắng truyền từ bốn phương tám hướng đến, nội dung dơ bẩn đến mức khiến ngực hắn đau nhói, còn có những đồ ăn hư thối ném vào hắn, nước bẩn ô uế giội lên hắn.
Những kẻ nhục mạ hắn, thậm chí dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào người hắn, cũng đã từng là người kính ngưỡng hắn.
Hắn khinh thường loại kính ngưỡng này.

Thật sự không cần.
Chủ quán bên kia yên lòng, từ từ kể lại: “Việc lạ ở Quý Tuấn sơn trang đã xảy ra liên tục mười bảy năm, mấy năm nay chưa từng ngừng lại.

Chắc hẳn chuyện Cố Kinh Mặc trong một đêm giết sạch hơn trăm mạng người ở Quý Tuấn sơn trang ba vị Tiên Tôn đều đã biết chứ?”
Ba người cùng trả lời: “Đương nhiên là biết.”
Khuôn mặt già nua của chủ quán đầy nếp nhăn, mỗi một vết đều đắm chìm trong bốn mùa phong sương, cảm giác vô cùng tang thương.
Nhớ tới mười bảy năm trước, hắn không khỏi rơi lệ.
Bọn họ là tạp linh căn miễn cưỡng cũng coi như có thể tu luyện, thân thể chătng qua rắn rỏi hơn người thường đôi chút, tuổi thọ chẳng cách nài vượt qua trăm năm.
Mười bảy năm……!Suốt mười bảy năm!
Đờ người lại có mấy cái mười bảy năm đây?
Sau khi tâm tình vững vàng, hắn tiếp tục nói: “Ai có thể nghĩ đến, cái này chỉ mới là sự bắt đầu?”
Hoàng Đào cầm kết giới thạch của động phủ tới bên người Cố Kinh Mặc, Cố Kinh Mặc cũng không sốt ruột, mang Hoàng Đào lại quán trà ngồi xuống, cũng không vội đi nghỉ ngơi.
Hoàng Đào giúp nàng rót trà, dò hỏi: “Buổi tối còn uống trà sao?”
Cố Kinh Mặc nhìn về phía nàng cười “Xì” một tiếng, duỗi tay khảy khảy vành tai nàng: “Lỗ tai chó sao lại không thính thế?”
Hoàng Đào lúc này mới yên lặng cùng nghe.
Huyền Tụng đi đến ngồi cùng, tự rót một ly trà cho mình.
Không thể không nói một người tuấn mỹ ưu nhã là từ túi da đến cốt tướng, còn từ ngôn hành cử chỉ đến mỗi một ánh mắt, thậm chí là độ cao cánh tay khi châm trà.

Cố Kinh Mặc chống cằm nhìn chằm chằm Huyền Tụng, tai vẫn đang nghe bên kia nói chuyện.
Chủ quán tiếp tục nói: “Năm đó Quý Tuấn sơn trang bị tàn sát có hơn trăm người, mà mười bảy năm nay, lại lẻ tẻ ước chừng hơn 300 người ở vùng phụ cận Quý Tuấn sơn trang biến mất.
“Đã từng có một đám tu giả đến Quý Tuấn sơn trang tra xét, cuối cùng cũng là có đi mà không có về, chắc cũng dữ nhiều lành ít.

Cố Kinh Mặc đem nơi này thành hang ổ, là ả giết người hút tu vi thây chất thành đồng mà!
“Vùng Huề Dương này vốn là nơi phồn hoa, ngươi nhìn xem quang cảnh hiện giờ đi, không phải trốn thì chết, đường phố quạnh quẽ như thế, đã không còn ai dám đến gần rồi.”
Hoàng Đào nghe xong nháy mắt nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Cố Kinh Mặc trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng dời được ánh mắt khỏi người Huyền Tụng, nhìn về phía đường phố.
Đôi mắt của nàng ảm đạm, bốc lên một cổ sương mù màu đen dày đặc, lượn lờ khiến sát ý trong mắt lộ ra.
Huyền Tụng nhìn nàng, nàng nhìn phố xá.
Ba người đều im lặng.
– ————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật nữ chính nói câu kia cũng không phải hoàn toàn sai, nàng cho là những người muốn giết nàng đều đã chết hết, nhưng bây giờ nghĩ đến người muốn giết nàng chính là người phản bội…!
Vẫn rất lòng chua xót..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.