Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 12



Trì Gia đi tới trước mặt Cảnh Nhuế, cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống.

Cảnh Nhuế chân trái khoát lên trên đùi phải, thưởng thức ly rượu, cô nhìn về phía Tần Đông, hỏi Trì Gia, “Đêm nay có soái ca uống rượu cùng, còn tới tìm tôi làm gì nữa?”

“Tôi không có hứng thú với anh ta.” Trì Gia hững hờ đáp. Khoảng thời gian này nàng cũng thử tiếp nhận Tần Đông, nhưng sự thực chứng minh, quả thực không có cảm giác gì, “Nếu như cô thấy hứng thú thì tôi giới thiệu ảnh cho cô ha?”

Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, không nói gì.

“Úi xin lỗi he…” Trì Gia cười nhạo Cảnh Nhuế, “Cô thích phụ nữ.”

“Uống rượu đi.”

Nếu như chỉ là tìm bạn nhậu, à nhầm, người uống rượu cùng, Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế là một lựa chọn không tồi.

Tuy rằng các nàng ngứa mắt lẫn nhau, nhưng bình tĩnh mà xem xét, lúc cùng uống rượu cũng khá là thoải mái.

Cả một buổi tối, Trì Gia cùng Cảnh Nhuế uống tới nửa đêm cũng không có ý buông ly.

Tần Đông một mực chờ đợi nàng, cũng không định rời đi.

Trì Gia đỡ trán, càng thêm phiền lòng.

“Có cần tôi giúp cô đuổi anh ta đi không?” Cảnh Nhuế đầy hứng thú hỏi Trì Gia.

Trì Gia ngước mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia, môi đỏ như lửa, từng có “tiền sự”, Trì Gia còn tưởng rằng Cảnh Nhuế lại muốn hôn nàng, “Không cần!”

Cảnh Nhuế nhìn môi Trì Gia, môi dưới thoáng nở nang, non mềm, hôn rất là thoải mái. Cô trêu chọc Trì Gia nói, “Cô cần gì khẩn trương dữ vậy, sợ tôi thả dê cô nữa hay gì?”

Ánh mắt này, biết nói, còn có thể câu người.

Trì Gia có đôi khi hoài nghi, hồ ly tinh khả năng đối với nàng có ý đồ đen tối.

“Cảnh Nhuế. . .” Trì Gia điều chỉnh thân thể, ngồi thẳng lưng, nửa đùa nửa thật, “Tôi không có cảm giác với phụ nữ, đừng có tốn công vô ích dụ dỗ tôi ha.”

Tuy rằng thời điểm cùng Cảnh Nhuế hôn môi rất thoải mái, nhưng Trì Gia không nghĩ mình buê đuê đâu nha.

 

Loại cảm giác đó, chỉ là phản ứng sinh lí bình thường thôi.

 

Nghe được lời giải thích ấy của Trì Gia, Cảnh Nhuế nở nụ cười, “Đừng có nói là cô nghĩ tôi đang tán tỉnh cô á?”

 

“Tôi thấy vậy thật.” Trì Gia hơi say.

 

Cảnh Nhuế mỉm cười lắc lắc đầu, “Tôi không thích kiểu người như cô đâu.”

 

“Cô nói cái gì mà kiểu người như tôi? Người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ đây đến Mỹ lận à nghen!” Trì Gia xù lông, thấy giờ cũng trễ rồi, nàng đứng dậy, “Quên đi, hôm nay không uống nữa.”

 

Lại chỉ còn một mình Cảnh Nhuế.

 

Lúc Trì Gia đứng dậy, Tần Đông cũng đứng lên, theo sát bước chân của nàng.

 

Cảnh Nhuế nhìn, ngồi thêm một chút, vẫn là đi theo ra ngoài.

 

0 giờ, con phố ăn chơi này vẫn còn rất đông đúc, náo nhiệt.

 

Tần Đông bước nhanh chân, đuổi theo Trì Gia, “Tiểu Gia, để anh đưa em về.”

 

“Em tự về được, không phiền anh.”

 

“Đã trễ thế này, em lại uống rượu, anh không yên lòng một mình em đi về.”

 

“Thật sự không cần.” Trì Gia không muốn lại dây dưa dài dòng, nghĩ một hồi, vẫn là đi thẳng vào vấn đề, “Anh rất tốt, nhưng em bây giờ đối với anh không có cảm giác.”

 

“Tự nhiên em nói cái này làm gì. . . Anh chỉ là không yên lòng em đi một mình nên muốn đưa em về thôi, làm bằng hữu cũng rất bình thường, không phải sao?”

 

“. . .” Như vậy đánh Thái Cực, Trì Gia phiền chán, càng nghĩ càng choáng váng.

 

Nàng đi coi bói nghe nói năm nay có vận đào hoa, đặc biệt là nửa cuối năm, hoá ra đều là duyên xấu.

 

Trì Gia hiện tại chỉ muốn quan tâm tài vận, không muốn quan tâm số đào hoa.

 

“Ý của cô ấy là cổ không có thích anh đâu, muốn anh đừng phí thời gian nữa.”

 

Trong bóng đêm truyền tới một giọng nữ trong trẻo.

 

Trì Gia quay đầu nhìn, ngữ khí gợi đòn như vậy thì làm gì còn là ai khác ngoài Cảnh Nhuế đáng ghét (của nàng)? Đúng thật là Cảnh Nhuế, cô đi giày cao gót, vừa từ quán bar đi ra, lúc nói chuyện có vẻ khí tràng mười phần.

 

“Cô ấy là bạn của tôi nên giờ tôi đưa cổ về, không dám làm phiền anh.”

 

Giằng co chốc lát, Tần Đông lần này không còn lời nào để nói, hỏi thăm một chút, chỉ cảm thấy thất vọng rồi xoay người rời đi.

 

Cảnh Nhuế lại một lần nữa giúp nàng giải vây.

 

Trì Gia chỉ là bất mãn cùng Cảnh Nhuế nói, “Tôi đi trước.”

 

Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt các nàng.

 

Cảnh Nhuế không quen ngồi taxi, cho nên buổi tối an bài tài xế tới đón, “Lên xe đi.”

“Tôi tự gọi xe là được.”

Cảnh Nhuế đã kéo mở cửa xe, ngữ khí tùy tiện, “Tiện đường, có thể chở cô một đoạn.”

Nếu như vậy, Trì Gia cũng không khách khí, cùng Cảnh Nhuế chui vào ghế sau xe.

Ngồi xe của nhà giàu đương nhiên sẽ thoải mái hơn taxi rồi.

Tính ra, đây là lần thứ ba Cảnh tiểu thư đưa nàng về nhà.

Ngoại trừ công việc, giữa các nàng hình như cũng không có lời nào có thể tán gẫu, dù sao cũng chưa nói vài câu thì đã muốn chửi lộn, à nhầm, tranh cãi.

“Dự án mấy căn biệt thự kia chừng nào cô mới chịu đưa cho tôi?” Khách hàng từ trên trời rơi xuống này, Trì Gia thời thời khắc khắc nhớ kỹ, nếu như có thể nhận được dự án biệt thự của cô, thành tích quý này của nàng sẽ leo lên hạng nhất.

“Lần trước tại LEFT, không phải tụi mình huề nhau rồi sao?”

Trì Gia sực nhớ lại hình như nàng có nói như vậy thật, sao ngu quá không biết nữa. Tự nhiên chỉ vì hôn hồ ly tinh mà làm mất một đơn hàng béo bở quá chừng, chắc hồi nãy não của nàng không nhận đủ máu nên bị đình trệ hay sao rồi.

“Chóng mặt hả?” Cảnh Nhuế thấy Trì Gia đỡ trán.

Trì Gia đau lòng đến nói không ra lời, trong lòng buồn phiền, mấy căn biệt thự tới tay rồi mà cũng làm cho mất được.

Cảnh Nhuế phảng phất nhìn thấu tâm tư của Trì Gia, chỉ là mất một cái dự án thôi mà không lẽ bị trầm cảm luôn rồi? 

 

“Muốn mấy căn biệt thự đó lắm hả? Hay là cô lại. . .”

Nói đến điểm mấu chốt, Cảnh Nhuế liếc liếc môi Trì Gia, ánh mắt như đang ám chỉ.

Trì Gia co rụt thân thể lại, “Cô nghĩ cái gì nữa vậy?”

“Tôi đã nói gì đâu, Trì tiểu thư, cô mới có suy nghĩ đen tối đúng không?”

Trì Gia: “. . .”

Đáng sợ, hồ ly tinh thật sự rất đáng sợ.

*

Cho tới tận bây giờ, Cảnh Nhuế trong mắt Trì Gia vẫn là tương đối thần bí.

Trì Gia chỉ biết là Cảnh Nhuế không thiếu tiền, còn mở nhà hàng, nhưng cô ấy tuyệt đối không giống một đầu bếp, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một tên bợm rượu chỉ biết uống, uống, uống. Cả ngày lại làm ra dáng vẻ có tiền là có tất cả, muốn làm gì thì làm.

Cảnh Nhuế đương nhiên không rảnh rỗi như Trì Gia, cô còn phải điều hành một công ty nữa.

Ngoài những lúc bán thân cho công việc thì thời gian riêng tư cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Một tuần có thể đi xả stress hai lần, cũng là xa xỉ.

Bình thường làm việc cũng phải thường xuyên đi xã giao với khách hàng, vì vậy mà Cảnh Nhuế mới mở một nhà hàng, ngoài thuận tiện hẹn gặp khách hàng cũng có thể kết giao thêm bằng hữu.

“Cảnh tổng, đây là bảng báo cáo tài vụ của tập đoàn R.”

“Để đó đi. À, đợi một chút. . .”

Thư kí Chu vừa lúc muốn đi thì bị gọi lại, “Dạ?”

Cảnh Nhuế đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Tôi nhớ không nhầm thì anh trai cô làm bên bất động sản đúng không?”

“Dạ đúng.”

“Tôi muốn mua căn nhà.”

Bản thân Cảnh Nhuế luôn đối tốt với nhân viên cấp dưới, phúc lợi đãi ngộ làm việc càng tốt miễn bàn, cho nên ở công ty cô tỉ suất nghỉ việc rất thấp.

“Vậy để tôi báo với anh ấy một tiếng, có gì thì anh ấy muộn chút sẽ gọi điện cho ngài.”

“Không cần, cô giúp tôi xem là được.”

“Tôi. . . Ngài có yêu cầu gì không?”

Cảnh Nhuế cúi đầu vội vàng làm việc của mình, “Không trang trí, năm trăm mét vuông trở lên, chỉ như vậy thôi.”

“Dạ, tôi nhớ rồi.”

Đi ra khỏi văn phòng, thư kí Chu không khỏi cảm thán, bà chủ của nàng cũng hào phóng quá đi, mua một căn nhà hơn năm trăm mét vuông cũng không cần đến xem xét nữa.

Đúng là não người nghèo sẽ khó lòng hiểu được tư duy của kẻ giàu mà!

*

Buổi chiều đi làm, Trì Gia cứ nhìn màn hình vi tính mà thất thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập u buồn.

 

Thành tích tháng này thật đáng lo, nàng vẫn chìm đắm trong cơn trầm cảm mất trắng mấy căn biệt thự, trong đầu và trong lòng tràn ngập nỗi đau mất tiền.

 

Trì Gia mặt mũi phờ phạc mà đi vào phòng trà, mỗi ngày đều đếm không hết bản thân muốn uống bao nhiêu ly cà phê.

 

Thói quen uống cà phê là từ khi Trì Gia vào công ty mới có, mỗi ngày công tác ở cường độ cao, nàng toàn phải dựa vào cà phê để chống đỡ cho mắt không tự ý cụp xuống, riết rồi nàng càng ngày càng ỷ lại vào nó.

 

“Tiểu Gia, em gần đây khí sắc không tốt lắm.”

 

“Được Tần tổng theo đuổi sao lại khí sắc không tốt được, đây là cảnh xuân đầy mặt.”

 

“Mấy bà đừng có ăn nói lung tung, tôi với Tần Đông chỉ là bạn cũ từng học cùng trường thôi, không có quan hệ nào khác.” Trì Gia cũng uống xong cà phê, tiếp tục trở lại bàn làm việc của mình mà cày cuốc.

 

Làm còn chưa được mấy phút, Trì Gia liền nghe sau lưng có người hối thúc, “Trì Gia, khách hàng của cô đến tìm kìa.”

 

“Tôi tới liền.” Trì Gia lấy ra một gương nhỏ soi mặt, nghiêm túc sửa lại tóc.

 

Mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, nói là nhà thiết kế, nhưng cũng không phải chỉ thiết kế bản thảo là xong, lúc thực hiện công trình cũng phải nhọc lòng.

 

Nhưng Trì Gia làm sao cũng không nghĩ ra, khách hàng lần này tới lại là Cảnh Nhuế, mà cô lại còn mang cho nàng một đơn hàng lớn nữa: Trang hoàng biệt thự năm trăm mét vuông.

 

Nhân sinh lên voi xuống chó đến quá nhanh, Trì Gia vẫn còn chưa thể tiếp thu. . .

 

Hai người ngồi ở chỗ lần trước.

 

Cảnh Nhuế thấy Trì Gia có chút ngốc, “Trì tiểu thư hình như không có hứng thú tiếp tôi nhỉ?”

 

“Đương nhiên là có.” Trì Gia có chút buồn bực, “Lần trước không phải cô nói. . .”

 

“Trong tay vừa vặn có một căn nhà còn trống, lần trước phương án thiết kế của cô cũng không tệ lắm, liền nghĩ đến cô.” Cảnh Nhuế làm việc xưa nay thẳng thắn, “Nếu như không có vấn đề, vậy giao cho cô ha.”

 

“Được. . . Không thành vấn đề.” Trì Gia cũng là trên mặt bình tĩnh hơn chút, trong lòng mừng như điên.

 

Tiến trình diễn ra không khác lần trước, giao tiền đặt cọc, cũng coi như là thành giao.

 

Cảnh Nhuế đứng dậy, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

 

“Phương án cụ thể lần sau bàn tiếp, tôi đến Cửu Hào tìm cô.” Những khách hàng VIP giống Cảnh tiểu thư nhiều tiền cục súc cũng sẽ không tự mình đến bàn.

 

Nhìn bóng lưng Cảnh Nhuế xoay người rời đi, Trì Gia cao hứng tới mức giậm chân, cười đến khóe miệng sắp toét đến mang tai, chỉ còn thiếu khoa tay múa chân.

 

“Yeah! Yeah! Yeah!” 

 

Bấy giờ, Cảnh Nhuế đột nhiên quay đầu lại nhìn Trì Gia một chút.

 

Trì Gia nhanh như lật bánh tráng khôi phục trạng thái bình thường, thẳng lưng, dùng nụ cười công nghiệp nhìn theo Cảnh Nhuế, “Đi thong thả. . .”

 

Cảnh Nhuế làm vẻ mặt ghét bỏ, quay đầu lại, vẫn là không nhịn được cười.

 

Vốn dĩ cô cũng định đổi nhà mới, mà lâu rồi chưa làm, Trì Gia vừa vặn nhắc nhở cô, vừa vặn, lần này cô cũng trả lại Trì tiểu thư một ân tình.

 

Bởi vì Cảnh Nhuế, sự nhẫn nại và sức chịu đòn của Trì Gia tăng vụt lên.

 

Đương nhiên, Cảnh Nhuế cũng không có bởi vì các nàng là lần thứ hai hợp tác mà bớt dìm hàng nàng.

 

Cảnh tiểu thư chính là đại bác trong máy bay chiến đấu, miệng ác ôn thích soi mói, luôn biết cách hành hạ người khác đến không muốn sống nữa.

 

Riết rồi, Trì Gia có thể tính là khách quen của Cửu Hào.

 

Nếu như phải sửa bản thảo đến không kịp ăn tối thì Cảnh Nhuế sẽ nấu cho nàng ăn.

 

Những món ăn mà Cảnh Nhuế làm, Trì Gia càng ăn càng nghiện, nhiều lúc còn than trời trách đất sao không thể đến Cửu Hào sửa bản thảo nhiều thêm một chút.

 

“Đi, đi xuống nhà bếp với tôi.”

 

“Không, tôi không nấu ăn đâu. . .” Trì Gia lười cực kì, không thích xuống bếp, nàng thuê nhà hơn một năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng bật lửa, bình thường không phải ở bên ngoài ăn thì cũng là gọi thức ăn mang đến.

 

“Trì tiểu thư, ăn uống chùa nhiều bữa như vậy, cô không thấy ngại hay sao?” Cảnh Nhuế vẫn cố kéo Trì Gia đứng lên, “Phụ tôi một tay đi chớ.”

 

Cảnh Nhuế ở Cửu Hào có một nhà bếp riêng, bình thường cũng chỉ có cô ở đây nấu ăn.

 

Trì Gia vừa vào nhà bếp lại như con ruồi không đầu, vô cùng mờ mịt.

 

“Cô biết rửa rau mà phải không?” Cảnh Nhuế chọn nguyên liệu nấu ăn, “Đem mấy cái này đi rửa cho sạch hết đi.”

 

Đã ăn chùa của người ta thì không có quyền lên tiếng, Trì Gia lòng không cam tình không nguyện đi rửa đồ ăn của mình.

 

Đây là lần đầu tiên Trì Gia thấy Cảnh Nhuế xuống bếp, kĩ thuật dùng dao của cô rất nhuần nhuyễn. Lưỡi dao cùng cái thớt va chạm ra thanh âm tuy chát chúa nhưng cũng không quá mức khó nghe. 

 

Trì Gia lúc này cái gì cũng không giúp được, chỉ ở một bên nhìn Cảnh Nhuế, nhìn một chút, ánh mắt liền rơi trên mặt Cảnh Nhuế. Hôm nay cô trang điểm nhàn nhạt, cũng rất là đẹp mắt.

Cảnh Nhuế chuẩn bị xong nguyên liệu, sắp xếp bàn ăn gọn gàng, cứ bị người kia nhìn chằm chằm, tự nhiên sẽ có cảm giác. Cảnh Nhuế xoay người nhìn thẳng Trì Gia, “tộ nói rồi, cô cứ nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm đó.”

Trì Gia ánh mắt lóe lóe, đổi chủ đề, “Phụ nữ sao lại thích phụ nữ, là do trời sinh vậy hả?”

Trước khi gặp gỡ Cảnh Nhuế, Trì Gia chưa bao giờ đối với đồng tính có ý đồ không an phận.

Cảnh Nhuế giật giấy ăn, lau khô tay, đi đến chỗ Trì Gia.

Trì Gia không biết tại sao mỗi lần Cảnh Nhuế tới gần nàng, tim nàng sẽ bất giác đập nhanh hơn. Chắc là do cô ấy đặc biệt, dù sao thì Cảnh Nhuế cũng là người phụ nữ duy nhất nàng chịu hôn.

Cảnh Nhuế thấp giọng nói với Trì Gia, “Cô thử hẹn hò với tôi một tuần xem, thì sẽ biết, tại sao phụ nữ lại có thể thích phụ nữ.”

Trì Gia lui về sau một bước, “Mắc gì tôi phải biết. Tôi đâu có thích phụ nữ.”

“Có đôi khi những chuyện như vậy bản thân mình cũng không thể khẳng định được đâu. Lúc cô hôn tôi có thật là không có cảm giác gì không?”

Trì Gia hối hận khi đem chuyện này ra nói, “Tôi. . . Không có cảm giác.”

“Nhưng tôi cảm giác được, cô có cảm giác.” Cảnh Nhuế cười đến quyến rũ, lại mang theo vài tia giảo hoạt, “Tôi không ngại cùng cô thử hẹn hò, để xem sau cùng chúng ta có cảm giác gì với nhau không.”

Trì Gia hoài nghi Cảnh Nhuế học được thuật đọc tâm, mỗi lần đều có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

Môi Cảnh Nhuế hướng nàng áp sát vào, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Trì Gia cụp mắt, lông mi khẽ run, nàng khoảng thời gian này thật sự hoài nghi bản thân liệu có phải là thích phụ nữ hay không. . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.