Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 48: Đại hoàng tử



Chu Anh đối với chuyện Khuyết Tĩnh Hàn này tùy thời tùy chỗ xuất hiện sớm đã quen, thong dong nâng cao bụng đứng dậy thỉnh an, trong mắt lại đầy lệ: “Hoàng Thượng đừng chê cười tần thiếp, tần thiếp đến bây giờ còn kinh hồn chưa ổn định đâu.”

Lời nói này giống như giận mà không giận, Gia Nguyên đế nghe xong liền ôn nhu cười, giống như chuyện mới vừa rồi tại Cảnh Nhân cung, cũng như chưa từng phát sinh.

Chu Anh mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng một phần, hoàn cảnh Hoàng Hậu hiện giờ bốn bề thọ địch.

Tuy nói cùng nàng dùng bữa ở trong Vĩnh Hòa cung, nhưng chuyện Khuyết Tĩnh Hàn đích xác không tính là tốt, lúc bắt đầu có chút ôn nhu, lúc sau biểu tình liền vẫn là thản nhiên.

Có lẽ đoán được nửa điểm tâm tư của hắn, Chu Anh cũng thức thời không quấy rầy, để cho hắn một mình trầm mặc viết chữ, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng giúp đỡ nghiền mực.

Khuyết Tĩnh Hàn viết chính là một đoạn trong “tả truyền”:

“Phu sủng mà không kiêu, kiêu mà đánh bại, rơi xuống mà không hám, hám mà có thể truân người, tiên vậy.”

Chu Anh xem chừng, Khương gia phồn vinh đích thật là chấm dứt.

“Hạnh Chi, đi giúp bổn cung điều tra thêm, ngầm hãm hại bổn cung lần này cuối cùng là Trương quý phi hay là Thục phi? Ngầm thay bổn cung đưa thư cho Kỳ quý tần, kêu nàng truyền lời cho phụ thân bổn cung, phải thay bổn cung rửa sạch oan khuất.” Hoàng Hậu tĩnh tâm một phen, sớm đã bình tĩnh lại. Chuyện sai sử Phương tần chỉ vẻn vẹn có việc Tuệ thục nghi khó sanh cùng nàng ta thoát không khỏi liên quan, nếu là Hoàng Thượng điều tra rõ chân tướng, nhất định còn có thể cho nàng ta một cái công đạo.

“Nhưng nương nương…” Hạnh Chi trù trừ nói, “Hoàng Thượng đã phái thị vệ ở bên ngoài trông coi, đừng nói nô tỳ, dù ruồi bọ, hiện giờ bay cũng không ra.”

“Buồn cười, bổn cung hiện giờ vẫn là đứng đầu lục cung, ta rất muốn nhìn, có ai dám ngăn đón bổn cung!” Hoàng Hậu liền đứng dậy muốn ra bên ngoài, lại bị Hạnh Chi ngăn cản.

“Nương nương nghĩ lại, nếu là hôm nay ngài xông ra cửa cung, không phải là đúng như ý muốn kẻ vu hãm nương nương sao? Huống hồ việc này không nên tiếp tục đào sâu, nương nương đừng quên, hiện giờ đại hoàng tử còn ở hoàng tử sở, nếu sự tình náo lớn, đại hoàng tử sẽ bị liên lụy vào! Huống chi nương nương hiện giờ mang thai, không nên làm lụng quá vất vả, Hoàng Thượng mặc dù đem nương nương vây trong Cảnh Nhân cung, nhưng không có trừng phạt khác, chứng tỏ Hoàng Thượng đối với nương nương vẫn là có tình nghĩa.”

Kiên trì của Hoàng Hậu hơi hơi suy sụp, chuyện khác nàng ta sẽ không lo lắng, nhưng đại hoàng tử là nhược điểm duy nhất của nàng ta hiện giờ, nàng ta phải có điều cố kỵ.

“Thôi, bổn cung liền an tâm đợi trong Cảnh Nhân cung đi. Vì hoàng tử trong bụng bổn cung, mặc dù là bị oan uổng cũng nhận. Hạnh Chi, mặc dù là đem Bình Nhi diệt khẩu, cũng không cho lộ ra nửa điểm thân thế của đại hoàng tử, nếu làm Hoàng Thượng đã biết, chỉ sợ hoàng nhi trong bụng này cũng không giữ được bổn cung.” Nàng ta rốt cuộc có chút lo lắng.

Hạnh Chi nhìn thấy nương nương nhà mình có oan khuất lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng, thập phần đau lòng: “Nương nương ngài yên tâm, năm đó những người liên quan nô tỳ sớm đã phụng mệnh đều giết tất cả rồi, Bình Nhi cũng không cảm kích. Về phần bị hãm hại lần này, nô tỳ nhất định tìm cách chứng minh trong sạch cho ngài.”

“Quý phi nương nương, nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng tự mình thẩm vấn Bình Nhi, chỉ sợ sẽ khai ra hết.” Oanh Nhi tiến vào phúc thân bẩm báo, “Nếu là Hoàng Thượng tra được nơi này có tay chân của nương nương, thì phải làm sao?”

Tư thái Trương quý phi thập phần thanh thản, chậm rì rì bóc vải phủ nội vụ mới vừa đưa tới, nghe nói như thế, lông mi cũng chưa động: “Việc này ngươi cho là Hoàng Thượng không biết sao? Phế bỏ Hoàng Hậu đã là chuyện sớm phải làm, Khương gia kiêu ngạo sớm vượt qua điểm mấu chốt của hoàng thượng, bổn cung nếu tại thời điểm này hỗ trợ giúp Hoàng Thượng một tay, chẳng phải là dệt hoa trên gấm?”

“Nhưng Thư tiệp dư dù sao vì mèo hoang mất đi đứa nhỏ…” Oanh Nhi dừng một chút, mới tiếp tục, “Nếu là Hoàng Thượng so đo, sao còn tốt nữa?”

Trương quý phi thản nhiên cười cười: “Oanh Nhi, ngươi nghĩ Thư tiệp dư bị sinh non thật sao? Hoàng Thượng đây là mượn cớ Thư tiệp dư phát tác Hoàng Hậu thôi. Hiện giờ vua và cao thấp dân chúng đều biết Khương thị cơ hồ hoành hành ngang ngược, Hoàng Thượng sao để nàng tùy ý kiêu ngạo?”

“Đâu phải, nô tỳ nghe nói Đại Lý tự cùng Hình bộ đã thẩm ra kết quả, đã chứng minh Chu đại nhân trong sạch, Hoàng Thượng thậm chí còn ban thưởng trăm lượng hoàng kim, thưởng cho Chu đại nhân không sợ cường quyền, có gan tố giác tham quan ô lại. Mà Khương đại nhân bên kia lại tương phản, càng ngày càng nhiều một đảng Khương thị bị liên lụy vào, bị hạ tù, thậm chí có cả đô sát viện Tả ngự sử đại nhân.” Trên mặt Oanh Nhi có chút thổn thức, “Nương nương, nếu lúc này giúp Hoàng Thượng diệt trừ đám người gia tộc Khương thị có Chu đại nhân, sau này Thục phi cùng Thư tiệp dư sợ là sẽ phải trở thành kình địch của nương nương.”

Trương quý phi lơ đểnh: “Tâm tư hoàng thượng thay đổi trong nháy mắt, bổn cung sao có thể bắt được? Chỉ biết sẽ không có một ngày, Thục phi cùng Thư tiệp dư biến thành Hoàng Hậu thứ hai, Chu gia biến thành Khương gia thứ hai? Đến lúc đó, dù bổn cung dung hạ được tỷ muội các nàng, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng dung không được. Thay bổn cung xuất cung nhắn lại, việc này Trương gia không thể làm ra cái gì nổi bật, kêu phụ thân cùng gia huynh gần đây phải làm việc khiêm tốn.”

“Vâng, nương nương.”

Thế cục hậu cung triều đình biến đổi lớn trong một ngày, trong ngự hoa viên, hoa nghênh xuân cũng không nhanh không chậm nở rộ.

Hoa nghênh xuân

Nghênh xuân là một loại cây cảnh đẹp khá lạ mắt, hơn nữa nó còn có tác dụng lọc không khí nên thích hợp để làm cây cảnh trong nhà, cây cảnh nội thất. Ngoài ra chúng cũng thường được sử dụng làm cây cảnh sân vườn, cảnh quan…nhưng rất ít, vì đây là cây ưa bóng.

“Hoa này nở không tồi.” Gia Nguyên đế cùng Kỳ quý tần nhàn nhã thưởng thức hoa xuân mới nở, “Khi sáng sớm trẫm ngủ dậy liền nghe Thôi Vĩnh Minh nói ái phi từ hôm qua tâm tình thập phần tích tụ, hiện nay nhìn hoa này, đỡ hơn chút nào không?”

“Hoàng Thượng cùng nô tì ngắm hoa, sao nô tì còn tích tụ chứ?” Kỳ quý tần tuy là cười, trong mắt lại vẫn có chút sầu lo, “Nhưng hôm qua nô tì đi hoàng tử sở thăm đại hoàng tử, có lẽ là sốt ruột cho mẹ, liền vẫn buồn bực không vui. Dù sao chỉ là đứa bé có chín tuổi, giờ cơm nước không màng, nô tì nhìn cực kỳ đau lòng, trong lòng như là bị đâm một nhát.”

Thần sắc Gia Nguyên đế suy xét công bằng: “Hoàng Hậu phạm phải tội lỗi chồng chất, nhưng đại hoàng tử còn nhỏ tuổi, cũng không can hệ tới nó, cho nên trẫm vẫn chưa trách phạt. Nếu là trong lòng của nó đối với trẫm tồn lấy oán giận, đó chính là không hiểu chuyện.”

“Hoàng Thượng.” Kỳ quý tần do dự một lát, phúc thân khẩn cầu, “Đại hoàng tử đều không phải là không hiểu chuyện, Hoàng Thượng nếu là chịu đi thăm hắn, hắn tất nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Gia Nguyên đế ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu: “Vậy ái phi liền cùng trẫm đi thăm đại hoàng tử đi.”

Một nén nhang, Gia Nguyên đế cùng Kỳ quý tần đã tới hoàng tử sở. Trong hoàng tử sở chỉ có đại hoàng tử cùng ma ma, thái giám, nô tài hầu hạ hắn, mặt khác còn có thái phó tiên sinh, cho nên ngày bình thường cũng không náo nhiệt. Nhưng giờ khắc này lại yên tĩnh có chút kỳ lạ.

Thái giám đang muốn thông truyền bị Gia Nguyên đế phất tay ngăn lại: “Đại hoàng tử lúc này hẳn là đang học bài, đừng quấy rầy hắn.”

Gia Nguyên đế vừa bước vào cung điện liền gặp một thái giám từ thiên điện vội vã chạy đến, thở hồng hộc, sắc mặt gấp đến độ trắng bệch, không nhìn phía trước, phía sau liền va chạm.

May mà thị vệ đi theo tay mắt lanh lẹ đem người áp quỳ gối ngự tiền, nhưng người vẫn sợ tới mức run cầm cập, giống như không có ý thức được chính mình lần này ngự tiền thất nghi.

“Vô liêm sỉ, trước mặt Hoàng Thượng tại sao lỗ mãng như vậy, trong hoàng tử sở có chuyện sao? Đây là xảy ra chuyện gì?” Không cần Gia Nguyên đế phải mở miệng, Thôi Vĩnh Minh liền thức thời chất vấn.

Thái giám kia vừa nghe lời này, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, run rẩy giơ tay lên chỉ vào nội điện: “Đại, đại hoàng tử ngài ấy…”

Gia Nguyên đế liếc mắt nhìn Thôi Vĩnh Minh mới mở miệng, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Từ từ nói chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thôi Vĩnh Minh đã hiểu ý, mang người vội vàng chạy tới nội điện.

“Hồi Hoàng Thượng, đại hoàng tử ngài ấy… Đại hoàng tử trúng độc!” Miễn cưỡng nói xong lời này, thái giám nhát gan kia liền bị dọa ngất.

Gia Nguyên đế sai người đi mời thái y, lúc này mới dắt Kỳ quý tần vào nội thất.

Thôi Vĩnh Minh đã tự mình hầu hạ, nhưng đại hoàng tử trên giường toàn thân run rẩy không ngừng như cũ, sắc mặt bầm tím, miệng sùi bọt mép, bộ dáng thập phần khủng bố. Kỳ quý tần nhìn thấy liền sợ tới mức bưng kín ánh mắt, quay đầu không… dám nhìn thẳng nữa.

Gia Nguyên đế thập phần lo lắng muốn lên xem xét, lại bị Thôi Vĩnh Minh ôm lưng áo: “Hoàng Thượng, ngài cần phải bảo trọng long thể, đại hoàng tử làm như bị mẫn cảm trúng độc, nô tài sợ trên người ngài ấy mang theo độc chứng, Hoàng Thượng ở một bên nhìn là được.”

Đang nói, hai vị lão thái y liền mang theo hòm thuốc đi vào, xem bệnh cho đại hoàng tử, bắt mạch, thi châm. Cứ như thế qua gần nửa canh giờ, bệnh trạng đại hoàng tử mới ổn định lại, nhưng nhìn bộ dáng vẫn thập phần dọa người.

Sớm đã có người hầu hạ, Gia Nguyên đế ngồi ở một bên, tay hắn vuốt vuốt nắp chén trà, thập phần không kiên nhẫn nhìn một loạt cung nhân quỳ gối bên chân, giọng nói bình tĩnh hỏi thái y: “Sao lại thế này? Đại hoàng tử trúng độc gì?”

Thái y cầm đầu trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, đại hoàng tử không phải là trúng độc, chính là bị mẫn cảm nghiêm trọng, đại hoàng tử có thể mới vừa rồi ăn chút thực vật bị mẫn cảm, làm cho xuất hiện một loạt bệnh trạng.”

Kỳ quý tần ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, lúc này trong lòng mới ổn định chút, dương giọng chất vấn cung nhân: “Bữa trưa các ngươi cho đại hoàng tử ăn cái gì?”

Cung nhân cũng bị trường hợp lần này dọa, hoàng tử sở này từ trước đến nay thập phần tiêu điều. Trước đây chỉ có các nàng làm một ít công việc vẩy nước quét nhà, cho đến khi gần đây đại hoàng tử dời lại đây, ngẫu nhiên Hoàng Hậu cũng tới thăm đại hoàng tử, các nàng mới phải hầu hạ. Nhưng mới mấy tháng, các nàng liền làm cho đại hoàng tử trúng độc, ngẫm lại liền sợ tới mức phát run.

Hơi lớn gan chút, thái giám chủ sự đáp lời: “Hồi Hoàng Thượng nương nương, hôm nay ăn trưa đại hoàng tử dùng tôm bóc vỏ xào cần tây, hạnh nhân, bạch quả cùng đùi dê thui, hoa cô áp chưởng.”

清炒虾仁 西芹杏仁白果- thanh sao hà nhân tây cần hạnh nhân bạch quả – tôm bóc vỏ xào cần tây, hạnh nhân, bạch quả

灯烧羊腿 – đăng thiêu dương thối – đùi dê thui

花菇鸭掌 – hoa cô áp chưởng – một món nấu từ nấm hương và hải sâm.

Thái y suy tư một lát: “Hồi Hoàng Thượng, làm cho đại hoàng tử mẫn cảm có thể là tôm bóc vỏ hoặc là hạnh nhân.”

“Tuệ thục nghi mẫn cảm phấn hoa sơn trà, nhị hoàng tử mới có thể như thế, nhưng trẫm cùng Hoàng Hậu chưa từng có mẫn cảm với tôm bóc vỏ cùng hạnh nhân, tại sao đại hoàng tử lại như thế?!” Trên mặt Gia Nguyên đế đã phủ một tầng lãnh ý, “Người tới, bãi giá Cảnh Nhân cung!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.