*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Đan Mộc
Pharaoh là vị thần tồn tại ở nhân gian.
Nữ thần say mê hôn lên dung mạo tuấn mỹ của hắn, nam thần giao cho hắn thân thể kiện mỹ dũng mãnh thiện chiến, Thần Mặt Trời Ra ban cho hắn thần lực mạnh mẽ cùng vinh quang vô thượng.
Nữ thần Nekhbet*, đại diện cho vương quyền, hóa thành chim kền kền giương cánh đứng trên vai trái, con rắn trên vương miện, tức thần Wadjet* bảo vệ hạ Ai Cập hạ mình dưới chân hắn.
Thần Âm phủ Osiris khiến những kẻ dám phản kháng hắn tiến đến cái chết.
Các tinh linh hát vang ngợi ca hắn, đội vương miện cho hắn.
Thần Mặt Trăng Bastet* bảo vệ sau lưng hắn.
Trên dưới Ai Cập đều đem tất cả từ thân thể đến linh hồn dâng hiến cho vị thần tại nhân gian, điên cuồng sùng bái hắn quỳ rạp dưới chân hắn, hôn mu bàn chân của hắn, trông theo con đường mà chiến xa hoàng kim từng chạy qua.
Đối với bình dân, có thể một lần trong đời được trộm thấy chân dung của Pharaoh một lần, liền có thể khoe khoang suốt đời, tận đến lúc chết xuống âm phủ lẫn cả kiếp sau.
Pharaoh tức thần linh.
Hùng ưng giương cánh bay lượn trên trời xanh, tiếng kêu dài mà sắc lạnh xuyên qua mây xanh, cánh chim dài dài chừng 2 đến 3m sải rộng bay liệng, đột nhiên khựng lại rồi đột ngột lao vút xuống đất.
Xuyên qua những trụ đá màu trắng khổng lồ, xuyên qua từng hàng chiến sĩ mặc áo giáp cơ bắp cuồn cuộn cao to mạnh mẽ, mắt ưng chiếu rọi ánh sáng sắc lạnh từ trường mâu, một lần nữa tung cánh giữa bầu trời.
Kiến trúc tinh mỹ trong vườn hoa quý tộc, chợ giao dịch phồn vinh nhộn nhịp, đường phố lát đá xanh trải khắp thành thị, tựa như cành cây khuếch tán.
Thần điện thuần trắng uy nghiêm đồ sộ, vương cung tráng lệ đầy bảo thạch.
“Chik — “
Hùng ưng lần thứ hai kêu dài, văn minh cổ Ai Cập trải rộng.
Nó vòng qua vương cung, cánh chim nhanh chóng hạ tốc, bay lượn xuyên qua cổng phòng nghị sự, nhấc lên tầng tầng rèm che, bỏ qua đỉnh đầu nhưng thị nữ xinh đẹp cùng các đại thần run rẩy quỳ dưới đất.
Cuối cùng đáp xuống bên cạnh vương tọa*, nơi đó có giá cao bằng vàng, móng vuốt sắc bén mạnh mẽ quắp trên đó, vòng chân bằng vàng nạm ruby đỏ chợt lóe.
Trên vương tọa, nam nhân liếc mắt, ngón tay thon dài duỗi ra khiêu khích mỏ ưng, sắc lạnh lóe qua trong đôi mắt màu băng lam.
“Về rồi?”
Thanh âm khàn khàn gợi cảm.
Hùng ưng hơi mở cánh đập đập, như đáp lại lời của chủ nhân nó, đôi mắt phản chiếu hình ảnh vua Pharaoh.
Vị Pharaoh này, quá mức tuấn mỹ.
Vải vóc thuần trắng vây quanh hông hắn, phía trên ở trần, thắt lưng hoàng kim rắc rối hoa lệ nạm đầy châu báu rủ xuống cố định vải dệt, làn da là màu trắng lạnh hiếm thấy trong hoàng thất Ai Cập, hai chân thon dài, vòng eo rắn chắc với từng khối từng khối cơ bụng, cùng đường nét vải vóc hãm sâu bên hông…
Nam thần giao cho hắn thân thể kiện mỹ nhất, cơ bắp bao trùm đúng chỗ, tao nhã như một con liệp báo thành niên đường cong thân thể duyên dáng.
Đầu đội song quan*, tóc dài màu bạch kim để xõa, từ vai rủ xuống ngực, đôi môi màu hồng nhạt, con ngươi màu băng lam, cổ đeo trang sức.
Nữ thần từng hôn qua dung mạo của hắn.
Vẻ ngoài khiến mọi người si mê.
Nhưng không một ai dám thổ lộ với hắn.
Bởi vị Pharaoh này, là vang danh gần xa bạo quân cuồng chiến tranh, khát máu vô tình, giết người như ngóe, chỉ khi công phá những quốc gia khác, đem vua nước đó đóng đinh trên vương tọa, hắn mới sung sướng nở nụ cười.
Đương nhiên, lúc thường hắn cũng sẽ cười.
Mặc dù là khi dằn vặt đám quý tộc cùng quan lại…
Bởi vậy dù cho lúc này hắn đang lười biếng chống đầu ngồi dựa trên vương tọa, vẻ đẹp kia lại tỏa ra mùi máu tanh hung hãn khiến người không dám nhìn thẳng, hai chân run rẩy.
“Vương.”
“Hả?”
“Xin ngài hãy ban phát từ bi! Lúc này đang là mùa mưa, bọn nô lệ vừa gây rối chết mất một nhóm, tuy có bổ sung, điện thờ thần mặt trăng e là không thể hoàn thành đúng kỳ hạn…!Xin ngài, xin ngài khoan dung!”
“Cho nên ngươi muốn xin kéo dài kỳ hạn hoàn thành công trình?”
Đôi mắt từ sủng vật dời đi, không chứa một chút cảm tình gì quét nhìn thần tử đó.
Nhận ra tầm mắt của Pharaoh, đại thần mặc trường bào màu trắng dài tới mắt cá chân, quỳ rạp dưới đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Pharaoh là chủ nhân Ai Cập.
Đương nhiên nắm giữ tất cả tài phú lẫn sinh mệnh của cả quốc gia, là quan chỉ huy quân sự tối cao, lãnh tụ tông giáo cùng với thủ lĩnh chính trị.
Coi như là kẻ đứng đầu tất cả quan lại như Vizier* cũng chỉ được quyền giám sát và phụ tá, còn quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay nhà vua.
Không ai dám cãi lời Pharaoh.
Nhưng.
Đại thần gian nan mở miệng: “Vâng…!Xin ngài từ bi!”
“A.”
Nam nhân chống đầu lười biếng ngồi trên vương tọa nhìn xuống, biểu cảm lạnh lùng bỗng thay bằng mỉm cười, Thừa tướng biết nụ cười đó đại diện cho điều gì đáy lòng liền lạnh lẽo.
Tất cả quan chức còn lại đều tặng cho vị đại thần kia một ánh mắt đồng tình.
“Ta có thể gia hạn cho ngươi.” Đại thần ngạc nhiên ngẩng đầu lộ ra ý mừng, Pharaoh khóe môi nhếch cao: “– ba canh giờ.”
“…”
Đại thần sắc mặt xám trắng đổ gục trở lại.
Thưởng thức sự tuyệt vọng của kẻ đang quỳ kia xong, nam nhân tàn khốc tuyên bố hội nghị kết thúc, không lưu tình quay đầu rời đi, Đại thần quan đi theo phía sau.
Các quan chức còn lại cúi đầu hành lễ, chờ vương đi xa mới thở dài an ủi đồng liêu.
Buổi tối.
Thiếu nữ xinh đẹp rót đầy rượu ngon vào chén, cúi đầu bưng bầu rượu lùi sang một bên.
Nam nhân tuấn mỹ hưởng dụng rượu vang đáng giá ngàn vàng cùng bữa tối phong phú, vị đại thần quan nào đó đứng một bên chợt nhìn thấy nô bộc của mình từ bên ngoài yên tĩnh chạy đến, cạnh tai hắn nói nhỏ vài câu, đại thần quan nhíu mày, ra hiệu đã biết, khiến tôi tớ lui ra.
Đại thần quan da màu nâu nhạt tiến lên một bước, đến trước vương tọa thấp giọng: “Vương, Muhansaf sau khi trở về cũng không có trốn đi, mà triệu tập thân tín cùng quan phụ thuộc gã thảo luận làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Muhansaf, vị đại thần xui xẻo tại phòng nghị sự lúc nãy.
Nam nhân tiếp tục uống rượu, nhưng đại thần quan biết đến vương đã nghe được.
Đại thần quan nhìn chủ nhân toàn bộ Ai Cập, có chút do dự, không có lập tức lui ra, mở miệng: “Vương, thần không hiểu tại sao ngài muốn tại mùa mưa gấp rút xây dựng Bastet thần điện trong vương cung.” Rõ ràng vương thành đã có rất nhiều điện thờ thần Mặt Trăng.
“Bởi vì đây là lễ vật ta tặng cho hắn.” Như nhớ tới cái gì, Pharaoh chợt mỉm cười, hai mắt băng lam nhiễm lên chút nhiệt độ.
Đại thần quan: “…” Ông nhất định là nhìn lầm rồi, chủ nhân của ông làm sao có khả năng cười ôn nhu như vậy?!
Huống hồ lễ vật tặng cho hắn?
Hắn là ai? Jesé đại thần quan nghiêm túc xác định ông luôn luôn túc trực bảo vệ trước cung điện của Pharaoh.
Xưa nay chưa từng nghe nói Pharaoh vương gặp qua hắn nào đó.
“Hắn có bộ lông tựa như đêm đen, vóc người tao nhã mê người, cùng với hai mắt màu oánh lục cao quý, so với thần tử nhàm chán, hắn có thể khiêu khích hứng thú của ta.”
Thần tử nhàm chán · Jesé: “…”
Đại thần quan nhăn mày, tuy rằng chưa từng gặp vị nam nhân được Pharaoh sủng ái kia nhưng ông đã sinh ra ác cảm đối với người đó.
Dĩ nhiên mê hoặc vương khiến vương chán ghét thần tử, quá không ra gì rồi! Nam hầu mỹ mạo lại tâm cơ như vậy ông lại chưa từng gặp qua hắn tại vương cung?
Jesé đại thần quan nghi hoặc lại không nén được lửa giận nhẹ giọng dò hỏi.
“Vương, ngài có thể không nói cho thần biết tên của hắn?”
Chủ nhân cao quý của ông, vua Pharaoh Jofar Memphis đệ nhị liếc nhìn ông một cái, ngón tay thon dài xoa xoa miệng ly, một giọt rượu đỏ dính trên đầu ngón tay, tinh khiết và thơm ngọt thoa khắp ngón tay, cười khẽ.
“Bastet.”
Bastet…
Đây không phải là tên Nữ thần Mặt Trăng sao? Lẽ nào nam nhân kia là đời sau của tư tế?
Tuấn mỹ Pharaoh đã dùng xong cơm tối đứng lên, đồng thời nói muốn đi tìm mỹ nhân đáng yêu của y, vẫy lui mấy vị đại thần quan.
Nghiêm túc, cẩn trọng hết sức đại thần quan Jesé nghĩ mãi không thông mà lui ra, trên đường về vẫn tiếp tục suy tư, đồng liêu của ông, nữ thần quan Nefes nhìn bộ dạng này nhịn không được nhỏ giọng bật cười.
Jesé nghiêm mặt thấp giọng quát nàng: “Nefes! Ngươi cười cái gì? Hiện tại vương sủng hạnh một kẻ không rõ lai lịch, ngươi cư nhiên còn cười được?! Lẽ nào ngươi không nên cùng ta đồng thời tìm kiếm tên đàn ông tóc đen mắt xanh lục kia sao?! Hoặc là chúng ta nên theo sau kiểm tra! Ai biết hắn có phải là gián điệp hay không.”
Nefes nhìn ông rồi than thở: “Jesé, có lúc ta thật sự hoài nghi ông cứ cứng nhắc như vậy sẽ đem mình biến thành một tảng đá.”
Jesé: “Có ý gì?”
“Cho ông một gợi ý nhé.” Nefes cười khanh khách nhìn ông, ” Biểu tượng cho Nữ thần mặt trăng Bastet ở Ai Cập là — “
“Mèo?”
Nefes chế nhạo nhìn ông: “Đúng rồi đó~ bộ lông đen tuyền như màn đêm, mắt màu oánh lục, nam nhân khiến vương mê mẩn đến thần hồn điên đảo bây giờ đang ở bảo khố bắt chuột kia kìa, phụt ha ha ha ha!”
Jesé: “…”
Nefes: ” Jesé, sao rồi, ông không phải muốn đi theo sao? Pharaoh trầm mê hít mèo, rất cần lời khuyên can của ông đó.”
Jesé: “…”
Khuyên Pharaoh từ bỏ sờ mèo?
Không được, không cứu được.
Số ít thần quan bọn họ đều biết, vương cả đời này phỏng chừng không cai nổi mèo.
Nam thần quan mặt vô cảm quay đầu bỏ đi, mặc kệ nữ đồng liêu cười càng ngày càng càn rỡ ở phía sau.
Jesé:…!Vương phúc hắc, đồng liêu cũng phúc hắc! Ông sớm muộn cũng từ quan! Không hẹn gặp lại!
Nefes: Hahahahaha!
【 Tác giả có lời: Nói trước, khụ khụ, cổ Ai Cập là cổ quốc cực kỳ văn minh, trình độ phát triển rất cao, so với nước ta cùng lúc đó, lĩnh vực y học, số học lẫn triết học cũng rất lợi hại.
Người ta cũng có núi có nước có rừng, không phải tất cả đều là sa mạc.
Phần lớn toàn văn là không tưởng, hoàng tộc Ai Cập cổ da cũng có bạch, nâu nhật, đôi mắt có màu đen, màu nâu, màu xanh lam, màu xanh lục.
Có một cái bug, chính là tóc giả, Ai Cập đều cạo trọc mang tóc giả, ta trực tiếp bỏ qua, ta…!không quá thích cái tập tục này.
Pharaoh tự xưng, ta điều tra, phát hiện bọn họ không có xưng hô phức tạp, chỉ có ta 】
Lời editor: Tui biết chương này nó ba chấm lắm.
Tha thứ cho newbie như tui ༎ຶ‿༎ຶ.
Chương sau thụ xuất hiện nhé
CHÚ THÍCH:
*Nekhbet, Wadjet: hai vị thần bảo vệ cho Ai Cập, cũng là thần bảo vệ cho pharaoh biểu tượng là con kền kền và rắn hổ mang.
Nữ thần Nekhbet search có ra chứ thần Wadjet bản QT khác nó ghi Neleus thì tui tìm không ra thông tin về vị thần này mà thần Wadjet đi đôi với Nekhbet như người bảo hộ cho pharaoh nên tui ghi vậy luôn.
*Bastet: cũng có thể gọi là Bast, lúc đầu kết hợp với Thần Ra thì được xem như thần chiến tranh sau này kết hợp với Thần Khonsu thì đại diện cho mặt trăng, biểu tượng là thân phụ nữ đầu mèo.
Wiki bảo bà là nữ thần hoàng hôn nhưng tác giả ghi mặt trăng nên tui để vậy cho đúng ý tác giả.
Mọi người muốn tui ghi Bast để giống giống tên thụ hay ghi đầy đủ cho dễ phân biệt?
*Vương tọa: ghế của vua, dịch ngai vàng nó cứ sai sai nên để tạm vậy đã, ai dùng được từ khác thì chỉ tui nha.
* Song quan: cái này không biết tác giả tính viết ra sao nhưng nó có ba loại khác nhau theo từng thời đại là Deshret, Hedjet và kết hợp cả hai là Pschent, ngoài ra còn có mũ đội đầu Nemes cái có sọc xanh xanh ý.
Hedjet
Dehret
Pschent
Nemes
* Vizier: Trong ngữ cảnh ngày nay, vizier là để chỉ những vị bộ trưởng chính phủ ở phần lớn các nước Trung Đông..