Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 23: Ông không có tư cách!



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

– ————————————————-

Nam nhân cặn bã không chịu trách nhiệm lúc nào đều có, Diệp Đống Chi là một ví dụ sống sờ sờ.

Hơn bốn mươi năm trước, Diệp Đống Chi đã có vợ, trong lúc đi Miêu Gia Trại du lịch, lão gặp được Tiêu Mai Mai xinh đẹp động lòng nguòi.

Cô gái Miêu gia chất phác đơn thuần, làm sao thoát khỏi tay con cáo già Diệp Đống Chi, nàng dễ dàng giao tấm thân ngọc bích cho lão, mà lão ăn xong thì phủi mông đi thẳng một mạch, không còn tâm hơi.

Tiêu Mai Mai ở Miêu Gia Trại khổ đợi nhiều ngày không chờ được Diệp Đống Chi đến rướt mình, mà cái bụng lại từng ngày lớn lên.

Sau khi sinh ra Diệp Chí Quốc không lâu, bà tương tư thành bệnh rồi không may qua đời, bởi vậy, trách nhiệm nuôi dưỡng Diệp Chí Quốc rơi vào người của cha ông ngoại Diệp Chí Quốc.

Khi Diệp Chí Quốc 12 tuổi, năm đó Miêu Gia Trại phát sinh biến cố, Tiêu Bằng Cử mang cháu trai bôn ba đây đó, cuối cùng tìm được Diệp Đống Chi, nhưng lão căn bản không thừa nhận Diệp Chí Quốc làm con mình.

Cũng may có muội muội ông, Diệp Minh Nhạn chứa chấp Diệp Chí Quốc, nếu không Diệp Chí Quốc đã lưu lạc thành ăn mày đầu đường xóa chợ rồi.

Lại nói một chút về Diệp Minh Nhạn.

Diệp Minh Nhạn vừa mới được gả chưa được nửa năm, chồng đã mất, thời đại phong kiến mê tín lúc bây giờ rất cao, cả nhà chồng đều nói bà khắc chồng, bà đành rời khỏi nhà chồng, sống độc thân một mình.

Mà bà vợ Diệp Đống Chi mười phần cay nghiệt, không nguyện ý giúp đỡ cho Diệp Minh Nhạn, điều này khiến cuộc sống của Diệp Minh Nhạn thời gian qua thật không tốt. Bởi vậy, khi Diệp Chí Quốc 16 tuổi, đã ra làm công kiếm tiền.

Nhiều năm như vậy, Diệp Đống Chi chả thèm quan tâm tới con trai thất lạc, thậm chí lúc Diệp Chí Quốc kết hôn, lão cũng không có đến.

Diệp Minh Nhạn thấy cả nhà Diệp Hạo trầm mặc liền cười hỏi.

– Tiểu Hạo, con học ở Nhị Trung thế nào?

– Cô nãi nãi, một tháng trước con đã rời Nhị Trung rồi!

Diệp Hạo nói khẽ.

– Cái gì?

Diệp Minh Nhạn cau mày hỏi.

– Ta không phải bảo Chí Dân giúp, điều con đến Ban 2 trọng điểm trong Nhị Trung sao?

– Bùn nhão không vịn lên tường.

Tư Đồ Thu hừ lạnh nói.

– Hơn phân nửa là thành tích quá kém nên bị đuổi ra khỏi cửa chứ sao?

– Ha ha.

Diệp Hạo nghe nói thế cười khinh thường thành tiếng.

– Mày cười cái gì?

Tư Đồ Thu vỗ bàn một cái, giận đứng lên quát.

Bà không nhìn được cái giọng điệu khinh thường này.

– Tuổi tác cao cũng không nên hở chút tức giận, nếu bị tức đến nổi xông máu đầu cũng đừng đổ lên người tôi à!

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn thẳng Tư Đồ Thu nói.

– Làm càn.

Diệp Đống Chi vừa trừng mắt thét lên.

– Làm càn?

Diệp Hạo cười đáp.

– Ông đang khoe khoang uy nghiêm Nhất Gia Chi Chủ của mình sao? Xin lỗi, ông trong mắt tôi, cái gì cũng không phải?

– Oắt con mày muốn chết?

Diệp Đống Chi tức giận ném bình hoa bằng pha lê trước mặt tới đầu Diệp Hạo.

– Cẩn thận!

Quách Tú hoảng sợ thét lên.

Nhưng vượt qua tất cả dự đoán của mọi người, Diệp Hạo thoải mái tiếp nhận bình hoa.

– Ông muốn giết tôi à?

Vẻ mặt Diệp Hạo ngày càng lạnh lùng, dùng lục một chút, bóp nát cả cái bình.

– Tôi muốn hỏi xem, ông có tư cách gì?

Lời nói vừa dứt, bàn tay khẽ buông, những mãnh vụn pha lê rơi vãi xuống mặt đất.

Miệng Diệp Đống Chi khẽ mấp máy, rung động nhìn một màn này, là pha lê hàng thật giá thật nha!

Làm sao có thể hóa thành mảnh vụn?

– Tiểu Hạo, không được vô lễ với ông nội.

Diệp Minh Nhạn lúc này lên tiếng.

– Cô nãi nãi, ngươi ngàn vạn lần đừng nhắc đến hai chữ ông nội này, con thấy chói tay lắm.

Diệp Hạo nói xong, đẩy cái ghế đang ngồi rồi bước ra, lạnh băng nhìn Diệp Đống Chi.

– Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ đòi lại công đạo cho bà nội đã mất.

Nói xong câu này, Diệp Hạo xoay người rời đi.

Quách Tú lạnh lùng lườm cả nhà Diệp Đống Chi một cái rồi nói.

– Về sau, nhà ta cùng Diệp gia mấy người không liên quan gì hết!

Diệp Chí Quốc chưa hề nói cái gì chỉ theo vợ rời đi.

– Chí Quốc.

Diệp Minh Nhạn hô lớn.

Diệp Chí Quốc cứng ngắc lại một chút, bất quá ông nhanh chóng kiên định rời đi.

Hành động vừa rồi của Diệp Đống Chi khiến ông nhận rõ sự thật, lão cha chưa bao giờ nhận Diệp Hạo làm cháu nội mình, chưa bao giờ xem bản thân lão là con trai cả.

Diệp Chí Quốc lão sớm đã nghĩ tới mới đúng, bởi vì lúc mới sinh Diệp Hạo, Diệp Đống Chi đã gọi bảo hắn đặt tên con là Hạo, nhưng không cho phép lấy chữ lót chính của gia tộc, ý tứ đã quá rõ ràng, Diệp Đống Chi không thừa nhận mình cũng như cháu ruột của ông ấy.

Thật buồn cười, bản thân lão nhiều năm như vậy vẫn còn cho rằng lão cha sẽ từ từ thay đổi, nhưng không ngờ…

– Chúng ta về nhà.

Khi ba người ra của nhà hàng, Diệp Chí Quốc cười nói.

– Về nhà.

– Về nhà.

Không có chờ mong, liền không thất vọng.

Diệp Chí Quốc giờ này mở ra khúc mắc, không còn chấp nhất trở về Diệp gia nữa.

Bởi vì lão chưa bao giờ thuộc về nơi đó cả.

– Cha, con sẽ tự tay tạo ra một Diệp gia khác.

Diệp Hạo trầm mặc thật lâu, rồi ngưng trọng nói với lão cha.

– Ta tin tưởng.

Diệp Chí Quốc nhẹ nhàng gật đầu.

1 năm, một lần thi đại học lại tới.

Diệp Hạo đạp xe đi đến Nhị Trung trước nửa giờ, vì điểm thi của hắn được phân tại đây.

– Diệp Hạo.

Sau khi gửi xe, hắn nghe được một âm thanh quen thuộc.

– Thầy Trương.

Diệp Hạo thấy người gọi mình là giáo viên phụ đạo môn Toán bên Tam trung nên vội vàng tiến lên chào hỏi.

Trương Kim Sinh phụ trách kiểm tra ở Tam Trung, lần này ông đến đây thuần túy chỉ vì Diệp Hạo, ông vỗ vỗ vai hắn rồi nói.

– Đừng tự áp lực mình quá, cứ bình tĩnh sẽ phát huy tốt thôi!

– Dạ, em sẽ buông lỏng tinh thần.

Diệp Hạo nhếch miệng cười đáp.

– Như vậy thì tốt, đi vào trong quen thuộc hoàn cảnh một chút đi!

Trương Kim Sinh nói khẽ.

– Dạ, chào thầy Trương, em vào đây.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Lấy ra thẻ thí sinh, sau khi được an ninh xác nhận, hắn nhanh chóng tiến vào phòng thi. Hôm qua, Diệp Hạo đã đi nhìn chỗ này một lần, nên không tốn thời gian bao lâu đã tìm được nơi cần đến.

Không giống những học sinh khác líu ra líu ríu trò chuyện, Diệp Hạo rất trầm mặc.

Theo tiếng chuông vang lên, giám khảo xé bài thi ra, kiểm tra trước mặt tất cả mọi người, sau đó phát bài thi đến cho từng học sinh.

Diệp Hạo nhìn qua bài thi một lần, nhanh chóng viết điền thông tin thí sinh, làm xong những việc quan trọng nhất này, hắn bắt đầu chuyên tâm mà làm bài.

Tốc độ làm bài của Diệp Hạo rất nhanh, hắn chỉ tốn một nửa thời gian đã hoàn thành, sau khi kiểm tra một lần thật kỹ, hắn đứng dậy nộp bài.

Kỳ thật, Diệp Hạo hắn không tồn tại sai lầm trong người, đại não hắn đã được cải tạo không sai biệt lắm rồi, không thể xuất hiện sơ suất được!

Tất cả học sinh trong lớp đều kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, tên này từ trên xuống à, làm nhanh như vậy?

– An tĩnh, không được ầm ĩ!

Giám thị trầm giọng nói.

Trong phòng tức thời im lặng.

Ông tiếp nhận bài thi của Diệp Hạo, rồi nhắc nhở.

– Kiểm tra kĩ chưa?

– Dạ rồi!

– Ừm, vậy mang đồ của em ra phòng đi.

Ông hơi có vẻ bất mãn nhìn Diệp Hạo, bởi vì dưới tình huống bình thường, không ai có có khả năng làm xong bài thi trong 1 giờ cả.

Nhưng loại bất mãn này, ông không biểu hiện ra mặt.

Đợi đến Diệp Hạo rời đi, ông mới nhìn xem bài thi của hắn làm thế nào, sau khi nhìn xong, mắt ông lộ vẻ không thể tin nổi.

Trong đề thi Ngữ Văn, phần khó nhất cũng được điểm cao nhất là phần thi về thơ cổ, riêng một phần đã 50 điểm trên 150 điểm toàn bài rồi, những cổ thơ này nhiều khi những giáo viên gạo cội nhất về môn Văn cũng chưa chắc biết hết.

Nhưng, 50 điểm phần này, Diệp Hạo hình như đã trả lời đúng hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.