Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
– —————————————————-
Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nữ sinh.
– Không sao, người hư hỏng đã bị tôi đánh chạy rồi.
Cô ta vẫn ôm chặt Diệp Hạo.
– Tôi sợ, tôi sợ, tôi sợ.
– Có tôi ở đây, không phải sợ!
Diệp Hạo nói khẽ.
Cô thật sự bị dọa sợ, chỉ há miệng run rẩy lặp lại câu tôi sợ.
Diệp Hạo luôn nói lời an ủi.
Thời gian dần trôi qua, nữ sinh kia dần bình phục lại.
Diệp Hạo cũng thuận thế buông lỏng cô nàng ra.
Nhưng không ngờ có chuyện xảy ra sau đó.
Chỉ thấy cô ta đột nhiên kia túm lấy hắn, sau đó hắng giọng cố gắng la lên.
– Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng.
Sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống, nhìn chằm chằm ả, quát hỏi.
– Ai bảo cô làm?
Cô ta không có trả lời chỉ không ngừng vùng vẫy.
Trùng hợp, lúc này có năm sáu giáo viên đi qua nơi.
Khi những giáo viên này nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng chạy tới, sau đó bọn họ nhìn thấy nữ sinh đang liều mạng vùng vẫy trên mặt đất.
– Dừng tay.
– Còn không dừng tay.
Mấy giáo viên vội vàng tiến lên trước.
Nữ sinh buông lỏng tay đang nắm Diệp Hạo ra chạy tới bên cạnh một giáo viên, trong mắt cô ta đầy nước mắt chỉ hắn, toàn thân run rẩy nói:
– Thầy ơi, cậu ta…cậu ta muốn cưỡng bức em.
– Diệp Hạo.
Lúc mấy giáo viên thấy rõ người bị chỉ, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Diệp Hạo đại diện cho đại học Trung Y đoạt quán quân cuộc thi thành ngữ cả nước, giáo viên trong trường ai cũng biết cậu sinh viên ưu tú này cả!
– Ai sai cô làm?
Diệp Hạo trầm giọng nói.
Nữ sinh đó vội vàng vòng qua sau lưng một giáo viên.
– Thầy ơi, em sợ.
– Diệp Hạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thầy giáo nọ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi.
– Em không có gì để nói a.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
– Em không có gì để nói.
– Diệp Hạo, giữa hai người có phải có chuyện gì hiểu lầm hay không?
Một giáo viên chần chừ một lát mới hỏi.
Một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, thanh danh của Diệp Hạo có khả năng bị hủy.
Bởi vậy giáo viên này dựa theo việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không bỏ qua chuyện này.
– Cảm ơn ý tốt của thầy giáo này, nhưng em muốn vạch trần chuyện này.
Diệp Hạo nhìn thầy giáo kia nói:
– Đối phương tỉ mỉ thiết kế kết cục này đợi em nhảy vào bên trong.
– Tôi nói đúng không?
Nữ sinh kia đều không trả lời câu nào, chỉ không ngừng lùi về sau co rụt người lại.
– Người đàn ông này là ai?
Lúc này một thầy giáo phát hiện cách đó không xa có một người thanh niên đang nằm.
Vẻ mặt người thanh niên kia đầy oán giận nhìn Diệp Hạo nói:
– Ngang nhiên làm loại chuyện người thần đều phẫn nộ giữa trời đất, cậu là một tên cặn bã.
Diệp Hạo nhìn người nọ, nhẹ nhàng lắc đầu.
– Mặt của anh không đỏ à?
Trên mặt người thanh niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta không ngờ đã đến lúc này rồi mà Diệp Hạo vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
– 110 sao?
Người thanh niên kia cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát.
– Đợi đã.
– Còn chưa điều tra rõ ràng chuyện này, không cần vội vàng đưa ra kết luận như vậy.
Hai thầy giáo vội vàng nói.
Nếu chuyện này bị lộ ra, chắc chắn Diệp Hạo xong đời, đại học Trung Y cũng bị liên lụy.
– Chuyện này đã rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ mấy vị giáo viên muốn bao che giúp hắn sao?
Nam sinh kia tức giận nói:
– Nói tóm lại tôi chắc chắn báo chuyện này cho cảnh sát.
– Chuyện này.
Ai cũng không dám gánh chịu tiếng xấu này.
Không lâu sau hai chiếc xe cảnh sát mang toàn bộ đám người tới cục cảnh sát.
Lúc lấy khẩu cung Diệp Hạo trả lời chi tiết toàn bộ những chuyện mình nhìn thấy.
Sau khi chấm dứt lấy khẩu cung Diệp Hạo bị mang tới phòng tạm giam.
Không lâu sau Trương Thành đi đến nơi này.
– Diệp Hạo, cậu đang diễn vở tuồng gì thế?
Trương Thành nhìn thấy Diệp Hạo cười khổ nói.
Chỉ cần Diệp Hạo lấy chứng nhận sĩ quan ra không ai dám động đến hắn đâu.
Bởi vì chức danh của hắn không quản tới quân đội bên trên.
– Điều tra mọi chuyện thế nào rồi?
– Chuyện này điều tra ra không có lợi cho cậu.
– Tôi có khả năng xoay người hay không?
– Dựa vào lời người làm chứng và vật chứng, khả năng cậu xoay người không tính quá lớn.
– Ông có cảm thấy tôi làm loại chuyện này không?
– Với thân thủ của cậu hoàn toàn có thể làm thần không biết quỷ không hay bắt cô ta kia đi, sao trong nửa phút mà không cởi được quần áo cô bé được chứ!
Trương Thành biết thân phận của Diệp Hạo ở cục Võ Đạo.
Chính vì hiểu rõ ông ta mới biết chuyện này có người muốn hãm hại Diệp Hạo.
– Dựa theo bình thường nước chảy mà đi.
– Chuyện này chắc đụng đến nhiều người, nếu ầm ĩ lớn mà nói tôi thấy không tốt lắm.
– Ông cứ dựa theo trình tự bình thường mà làm, ông xem nhẹ thân phận cục Võ Đạo của tôi rồi à.
– Cậu muốn làm gì?
– Nếu chuyện này không dựa theo kịch bản của bọn họ, sao tôi có thể biết được người đứng phía sau chứ?
Diệp Hạo cười nói.
– Có cần tôi điều tra thêm không?
– Không cần.
– Được rồi.
Trương Thành cũng không khuyên bảo nữa.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Lúc tiêu đề “Quán quan cuộc thi thành ngữ cả nước mặt người dạ thú cưỡng bức thiếu nữ giữa ban ngày ban mặt” xuất hiện trên internet, tin tức này trở thành đầu đề của cả nước.
Đại học Trung Y lại càng hoàn toàn như kíp nổ.
Trên web forum diễn đàn trường học, toàn bộ đều là tin về Diệp Hạo.
– Không ngờ Diệp Hạo lại là người như vậy.
– Chuyện này cũng quá điên rồ rồi?
– Bây giờ kết luận như vậy có phải hơi sớm hay không?
– Không sai, cậu nghĩ xem có ai lại làm loại chuyện này giữa ban ngày ban mặt chứ?
– Cho dù nữ sinh kia xinh đẹp như Trương Lan, nhưng Trương Lan vẫn luôn theo đuổi Diệp Hạo mà cậu ta không chịu đó.
– Đâu chỉ Trương Lan, tôi nghe nói Hứa Manh Manh lớp ba cũng đang theo đuổi Diệp Hạo kia mà, hai nữ sinh này người nào không xinh đẹp hơn nữ sinh kia?
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
– Đây là vu oan.
Trương Lan thấy từng tin tức công kích Diệp Hạo trên internet phẫn nộ nói.
– Chuyện này nhất định là vu oan.
Bạch Hà tức giận gần như muốn đập di động.
– Đáng chết, những bình luận kia luôn chửi bới Diệp Hạo.
Trương Lan tức giận không cảm nhận được sự phẫn nộ của Bạch Hà vượt khỏi lẽ thường.
– Tôi muốn đi thăm Diệp Hạo.
Trương Lan chậm rãi đứng dậy.
– Tôi cũng đi.
Lúc hai nàng đi tới cục cảnh sát, họ mới biết bây giờ không được phép thăm tù.
– Vì sao?
Trương Lan hỏi.
– Vì bây giờ Diệp Hạo là tội phạm bị tình nghi, chỉ có công – kiểm – pháp và luật sư mới có thể vào gặp.
Cảnh sát phụ trách vụ án này trả lời.
Đúng lúc này Đường Phiên Phiên và một người trung niên đi tới.
– Tôi là luật sư của Diệp Hạo, bây giờ tôi muốn gặp cậu ấy.
Người trung niên kia lấy chứng chỉ luật sư ra nói.
– Ông đi theo tôi.
Cảnh sát kia khẽ gật đầu.
Đường Phiên Phiên nhìn luật sư rời đi rơi vào trầm tư, cô hiểu rõ chuyện này có người vu oan giá họa cho Diệp Hạo.
Nhưng với thân phận của Diệp Hạo sao có thể bị bắt đến nơi này?
– Cô là Đường Phiên Phiên?
Lúc này Trương Lan tiến lên hỏi.
– Ừm.
Đường Phiên Phiên khẽ gật đầu:
– Cô là – -?
– Tôi là Trương Lan.
– Cô là Trương Lan à.
Đường Phiên Phiên khẽ nói:
– Diệp Hạo từng nhắc về cô.
– Lời này của cô có ý gì?
Bạch Hà nghiêm mặt lại nói:
– Trương Lan là bạn gái của Diệp Hạo đó.