Lúc này ở Phi Long trang ngoài Bách linh cơ và Tam thế tôn ở lại canh giữ Trương Liêm giả đề phòng thoát khỏi gian tiểu sảnh đã trở thành hắc lao bằng thép ra, hầu như toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Phi Long trang đều được huy động do chính bản thân trang chủ Mạc Trấn Tương và hai vị tổng hộ pháp Thiên thủ kiếm và Bát phương tượng chỉ huy cưỡi trên mười lăm chiến thuyền lớn rời bến Quân sơn rẽ sóng băng băng tiến về phía địch nhân.
Chỉ để đối phó với một mình Trương Liêm mà Mạc Trấn Tương phải hưng sư lộng chúng huy động nhiều cao thủ đến như vậy có phần giống như phải dùng nắm đấm để giết một con ruồi.
Nhưng với Trương Liêm giả”đầu tiên mà đã làm cho Phi Long trang điên đảo như vậy, bây giờ Trương Liêm thật thì còn lợi hại đến đâu? Bởi thế việc Mạc Trấn Tương hưng sư lộng chúng nếu nghĩ kỹ ra thì chẳng phải không có lý.
Sợ phát sinh đột biến bất ngờ, lão phải huy động toàn lực.
Trên chiếc thuyền lớn bên tả, Thiên thủ kiếm ngồi ở mũi thuyền cầm kiếm chỉ huy.
Còn ở chiến thuyền bên hữu thì do Bát phương tượng toàn quyền thống lĩnh.
Phi Long trang chủ Mạc Trấn Tương cùng bảy vị huynh đệ khác trong bát long ngồi trang trọng trên chiếc thuyền giữa chỉ huy toàn đội.
Ngay từ khi ở trang môn, mọi người đã thấy chiếc khinh chu đơn độc tiến về phía Quân sơn.
vì khoảng cách từ Nhạc Châu đến Quân sơn có tới mười mấy dặm, hơn nữa trong thời gian đó Phi Long trang chủ đã ra lệnh cấm toàn bộ thuyền bè không được hoạt động trên mặt hồ nên vừa nhìn đã biết thuyền của Trương Liêm đang đến.
Mạc Trấn Tương không hổ là một tên gian hùng uy danh trùm cõi Hồ Tương.
Sai tiếng lệnh vang ra, trên mười lăm chiến thuyền, cứ mỗi chiếc có bốn mươi tay chèo đã chờ sẵn, lập tức khởi hành lướt sóng như phi nhằm hướng địch nhân.
Mười lăm chiến thuyền như mười lăm con giao long khổng lồ cưỡi trên sóng trắng, trông uy phong hùng vĩ Vô cùng!
Chỉ sau vài khắc, song phương chỉ còn cách nhau ba mươi trượng.
Mạc Trấn Tương đứng trên mũi thuyền giữa, dáng uy phong lẫm liệt hướng sang chiếc thuyền địch bé như chiếc lá thét to, “Trong thuyền kia có Trương Liêm không?”
Dễ thấy là lão ta cố hỏi cho có vị để tỏ rõ uy phong mà thôi.
Bởi vì lão đã sớm nhìn ra vị thiếu niên thư sinh đứng như ngọc thụ lâm phong giữa khinh chu giống hệt với hai vị giả Trương Liêm đã từng đến Phi Long trang rồi, Trương Liêm cũng đoán biết vị lão nhân bận hoàng bào, dáng người cao lớn đứng uy nghi trên chiến thuyền chính giữa là ai.
Tuy thấy đối phương không chắp tay, không thi lễ, chứng tỏ mang ý thù địch rồi, nhưng chàng vẫn ôm quyền cung giọng đáp, “Tại hạ chính là Trương Liêm. Xin hỏi Mạc lão anh hùng có trên thuyền không?”
Luận về khí độ thì vị Mạc Trấn Tương danh lừng Hồ Tương đã phải chịu thua thiếu niên thư sinh kia một bậc!
Mạc Trấn Tương có dày mặt bao nhiêu thì vẫn hơi nóng lên, đành phải chắp tay đáp, “Lão phu chính là Mạc mỗ.”
Tuy ngữ khí có đôi phần khách sáo nhưng đoàn thuyền vẫn tiến với tốc độ kinh nhân không hề thuyên giảm.Chỉ sau hai câu đối đáp, cự li giữa song phương đã rút ngắn lại chỉ còn mười lăm trượng.Mũi chiến thuyền cao tới hai trượng nên Trương Liêm muốn nói với Mạc Trấn Tương phải ngẩng mặt lên.
Thấy thuyền địch vẫn lướt đi băng băng như vậy, chàng kinh hãi quát lên, “Khéo chìm thuyền?”
Mạc Trấn Tương chẳng những không hạ lệnh giảm tốc độ mà còn ngửa mặt cười vang đầy đắc chí. Xem ra chiếc khinh chu bị đoàn chiến thuyền đè bẹp là điều không còn gì phải nghi ngờ!
Thế nhưng khi mũi thuyền Mạc Trấn Tương sắp nhấn chìm chu thuyền của Trương Liêm dưới muôn trùng sóng, lão chợt thấy từ mặt sông một nhân ảnh lao vút lên phía thuyền mình!
Vốn là kẻ lão luyện giang hồ, Mạc Trấn Tương biết ngay chuyện gì xảy ra, vội vàng nhằm nhân ảnh phóng xuống một chưởng.
Trương Liêm không ngờ vị bang chủ của một bang phái lớn nhất Hồ Tương, danh mãn thiên hạ lại thâm độc đến mức độ ấy liền chùng người xuống phát một chiêu hóa giải chưởng lực đối phương, run giọng quát lên, “ở đâu có thói tiếp khách như thế?”
Ngay lúc ấy chợt nghe rầm”một tiếng.
Hiển nhiên chiếc chu thuyền đã va vào mũi chiến thuyền tan thành trăm mảnh!
Mạc Trấn Tương trong lúc xuất kỳ bất ý phát ra một chưởng ngỡ rằng ít nhất cũng đánh Trương Liêm bật ngược xuống hồ, ngờ đâu chưởng lực bị hóa giải, khi nhìn lại đã thấy Trương Liêm cũng hai tỳ nữ đã đứng trên thuyền mình rồi, trong lòng bỗng chấn động!
Chợt lúc đó ngay từ bên dưới vang lên tiếng kêu tuyệt vọng, “Cứu mạng!”
Nguyên vừa rồi chiếc chu thuyền bị va vào thuyền lớn vỡ tan, An Quốc Trường mình đang thụ thương rơi xuống nước nhưng không đủ sức bò lên thuyền lớn, một tay yếu ớt bám vào mạn thuyền, miệng kêu la cứu mạng.
Hoàng long Lý Hải đứng sau Mạc Trấn Tương nhưng gần mạn thuyền bên tả, thấy An Quốc Trường bất lực bám vào mạn thuyền nhưng bị sóng đáng trượt về phía đuôi thuyền, vội la lên, “An Quốc Trường kêu cứu đó! Ðuôi thuyền mau hạ tiểu thuyền cấp cứu!”
Mạc Trấn Tương ngầm vận công vào chưởng, trầm giọng quát, “Trương Liêm! Ngươi tự xưng là Nhân hiệp, thế mà manh tâm ti tiện giết sứ giả khi chưa đối trận…”
Trương Liêm biết đối phương mượn cớ để biện bạch hành vi ti tiện của mình, cười nhạt nói, “Nếu An Quốc Trường là sứ giả của quý bang, đương nhiên tiểu khả phải lấy lễ nghênh đón. Thế nhưng hắn chỉ đến Bình Tâm khách điếm nghe lén, mặc dù vậy tiểu khả còn chưa để tâm đưa nguyên vẹn quay về. Nào ngờ khi thấy thủy đội quý bang vừa tới hắn liền nhảy xuống nước định trốn, lại còn buông lời bỉ ổi nên tiểu khả mang hắn trở lại thuyền. Nay chiến thuyền của quý bang đè nát thuyền tiểu khả, hắn võ nghệ không tinh mà không thoát hiểm được, như thế là chính bang chủ làm hại thuộc hạ mình, can gì đến tiểu khả?”
Mạc Trấn Tương đương nhiên biết đối phương sẽ trả lời như thế nên chẳng chút ngượng ngùng, vẫn giảo biện, “Những điều ngươi nói có gì đáng tin?”
Trương Liêm nghiêm giọng, “Nếu bang chủ không tin thì cứ việc cứu An Quốc Trường lên mà hỏi!”
Mạc Trấn Tương bỗng quát lên, “Hỏi ngươi!”
Ðồng thời song chưởng đánh ra với kình lực lực bài sơn đảo hải.
Mạc Trấn Tương đã ngầm vận công từ trước, chỉ cố tình hỏi với mục đích làm phân tán sự tập trung của đối phương mà thôi.
Lão dự định bằng sự bất ngờ sẽ đánh Trương Liêm rơi xuống hồ, đồng thời bắt lấy hai tên tỳ nữ, cho dù Trương Liêm chưa chết thì chẳng khó gì mà không tiêu diệt được.
Bởi thế lão ngầm vận đủ mười thành công lực vào song chưởng đánh ra, chưởng phong rít lên rợn người, uy thế thật kinh nhân!
Thất long sau lưng Mạc Trấn Tương cũng nhất loạt quát lên một tiếng, chưởng chỉ đồng thời đánh tới!
Trương Liêm vốn là thiếu niên trung thực, làm gì cũng nên quang minh chính đại, đâu ngờ đối phương dùng thủ đoạn ti tiện như vậy đối phó với mình?
vừa nghe tiếng quát đinh tai, chưởng kình đã đánh tới trước ngực.
Hai tỳ nữ vẫn đứng hai bên nên không còn chỗ tránh, Trương Liêm chỉ đành nghiến răng đưa chưởng lên đỡ.
Chưởng kình song phương tiếp nhau phát ra một tiếng nổ như sét, thân ảnh Trương Liêm bị đánh bật khỏi mũi thuyền!
Mặc dù Mạc Trấn Tương đã vận toàn lực lại được bảy vị huynh đệ trợ lực nhưng vẫn bị bật lùi mấy bước.
Ngay cả thất long cũng bị dư lực đẩy lui.
Mộc Lan kêu lên, “Quân Vô sỉ!”
Rồi cùng Hoa Lan phân thành hai hướng nhảy sang hai chiếc chiến thuyền bên cạnh, ống tay áo phần phật phát ra những luồng khói màu ngọc bích.
Chiến thuyền toàn bằng tre gỗ ghép lại mà thành, bị bích lân độc hỏa bắn vào lập tức cháy bùng lên.
Chỉ trong khoảng khắc, hai chiếc chiến thuyền cháy rừng rực như bó đuốc.
Không biết ai la lên cảnh báo đầu tiên, “Nguy rồi! Ðó là bích lân độc hỏa!”
Quang cảnh hỗn loạn bắt đầu diễn ra.
Hàng trăm cao thủ và phu thuyền từ hai chiến thuyền thét lên kinh hoàng, phần lớn bị độc hỏa bắn vào người lăn lộn trong đám lửa, một số nhảy ào xuống nước, một ít người người nhảy sang thuyền hai bên tránh nạn.
Trương Liêm vì bị bất ngờ không vận đủ lực nên bị Mạc Trấn Tương đánh bật lùi hơn trượng, nhưng khi kình lực đã hết liền xuất thủ đánh ngược lại một chưởng, thân ảnh liền bật trở lại.
Khi đang lơ lửng trên không, chàng chàng bỗng dưới người búng lên cao tới hai trượng nữa đáp nhẹ xuống thuyền.
Thân pháp lăng không phi độ đó chính là tuyệt chiêu do chàng lĩnh hội từ đạp ba độ thủy mà ra. Bát long chưa từng thấy loại thân pháp tuyệt luân như vậy, đều trố mắt ra vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Hắc long Lý Hà la lên, “Tiểu tử này biết bay!”
Trương Liêm bước tới trước mặt tám lão nhân lừng danh suốt vùng Hồ Tương, Ðưa mắt nhìn một lão mặt vàng bủng đứng bên Mạc Trấn Tương hỏi, “Có phải đại hiệu của lão trượng cũng có chữ long.”
Lão ta chính là Bệnh long, tuy trong lòng còn khiếp sợ nhưng không muốn tỏ ra kém thế trước mặt địch nhân, đảo nhanh đôi tròng mắt đáp, “Không sai! Lão phu là “Bệnh long Chu Tiểu Thương.”
Trương Liêm gật đầu nói, “Nhà đổ còn xây lại, người chết không thể phục sinh. Ðao kiếm Vô tình chẳng kể người Vô tội, đừng nên để lụy đến họ!”
Chu Tiểu Thương nhíu mày hỏi, “Ngươi nói vậy có ý gì?”
Trương Liêm chỉ sang mấy chục tên phu thuyền lăn lộn trong biển lửa nói, “Tiểu khả đến đây thoạt đầu hoàn toàn thiện chí, chỉ mong quý bang cải ác hành thiện mà thôi. Vừa rồi tuy bị quý bang chủ và chư vị đáng rơi xuống nước nhưng chưa hề bị thương, bởi thế cũng không để tâm gì. Nếu chư vị vẫn có lòng phục thiện… “
“Ðộc giác long Mao Bổn Sơ đứng phía sau hậm hực hừ một tiếng nói, “Tiểu tử ngươi dẹp đi! Vắt mũi còn chưa sạch… “
Trương Liêm lướt mắt nhìn bát long khắp lượt, thấy cả tám ánh mắt nhìn mình đều như mắt lang sói đầy thù địch, biết rằng ác tâm khó đổi, nói tiếp, “Nếu chư vị vẫn quyết đối địch với tiểu khả thì xin để cho những kẻ Vô tội đó tự do rời khỏi thuyền!”
“Bệnh long Chu Tiểu Thương gầm lên, “Quốc có quốc pháp, bang có bang quy, ai cần ngươi dạy đời?”
Trương Liêm đang định khuyên thêm mấy câu, chợt nghe Mộc Lan thét lên một tiếng.
Thư sinh thì vẫn là thư sinh.
Trước địch nhân đã lộ vẻ hung ác như vậy mà vẫn cố phí công nói lời nhân nghĩa, lại chẳng nghĩ đến hai tỳ nữ võ công có hạn đang mạo hiểm giữa bầy sói, thật là nông nổi dại khờ vậy!
Tiếng thét đã cảnh tỉnh Trương Liêm.
Chàng liền nhận thức được ngay hoàn cảnh nguy ngập thực tại của mình, nhớ ra Mộc Lan và Hoa Lan đang gặp nguy hiểm, liền nhún mình bay lên cao bốn năm trượng đứng trên một nhánh cột buồm đưa mắt quan sát.
Ðến như phong, đi như điện, bát long chỉ đứng cách hơn trượng mà không ai kịp xuất thủ ngăn cản. Thấy thân thủ đối phương như vậy, tên nào tên nấy đều kinh hồn táng đởm.
Từ trên cao nhìn xuống, Trương Liêm thấy rõ cảnh tượng khốc liệt của cuộc hỏa công, bốn năm chiếc chiến thuyền ngùn ngụt lửa, mảnh ván, sàn thuyền, cột buồm nổi lềnh bềnh ngổn ngang, thây người chết trôi lềnh bềnh, người bị thương cố bám lấy mảnh vãn kêu khóc như ri.
Thật là một cảnh tượng kinh hoàng và rùng rợn!
Chàng nhìn không thấy Mộc Lan đâu, chợt nghe trên chiếc thuyền cuối có người cất lên một tràng cuồng tiếu nói, “Nha đầu! Ngươi xuống đó làm thứ phi cho hà bá!”
Chàng đoán rằng Mộc Lan đã bị đánh rơi xuống hồ, đang định lao tới cứu thì từ bên phải lại vang lên tiếng kêu kinh hãi của Hoa Lan!
Ðưa mắt nhìn sang, thấy cô ta đang bị vây bởi một đám đông võ sĩ, ánh binh khí vung lên sáng loáng.
Trương Liêm thầm tính rằng Mộc Lan rơi xuống nước tính mạng còn chưa nguy cấp bằng Hoa Lan, sinh tử chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
Chàng liền thét to một tiếng, người như thiên mã hành không chuyền qua mấy cột buồm bổ xuống ngay cạnh đấu trường.
Cứu người là nguy cấp, chàng chẳng để tâm đến chuyện nhân nghĩa nữa, chân vừa chạm thuyền, song chưởng lập tức đánh ra.
Chỉ nghe bình bình hai tiếng, vòng vây xung quanh Hoa Lan lập tức bị đột phá một mảnh lớn, bốn năm tên võ sĩ bị đánh giạt ra, hai tên ngã giúi xuống trước mặt Hoa Lan, miệng phun máu thành vòi!
Hoa Lan đang khi nguy cấp chợt thấy cứu tinh, liền vung kiếm đẩy lùi đối phương rồi tiến lại gần Trương Liêm kêu lên, “Công tử hạ thủ đi! Bên này còn một tên đầu sỏ… “
Trương Liêm lại thi triển một chiêu lôi tiên đánh lùi thêm mấy tên võ sĩ rồi uy nghi bước vào giữa vòng chiến.
Vừa nhìn sang, chàng lập tức nhận ra cánh tay trái Hoa Lan đẫm máu ướt cả tay áo nhỏ xuống sàn thuyền liền gấp giọng nói, “Cô nương nhanh trị thương đi đã!”
Bỗng nghe có người quát lên sang lảng, “Trị thương ư? Hắc hắc, luôn cả tánh mạng cũng bỏ lại!”
Trương Liêm ngước mắt nhìn, thấy người vừa nói là một lão nhân bận hồng y mặt mũi đanh ác đang đứng uy nghi trên cột buồm, liền nổi giận quát lên, “Các hạ trông đạo mạo thế mà chỉ huy võ sĩ vây đánh một nữ nhân thì còn thể thống gì? Có bản lãnh thì xuống đây giao thủ với Trương mỗ!”
Vừa nghe hai tiếng Trương mỗ, cả bọn võ sĩ hoảng hốt lùi lại.
Hồng y lão nhân gào lên, “Ngươi là đồ vật gì chứ? Bổn tọa đâu có sợ ngươi?”
Dứt lời từ cột buồm sà xuống đứng trước Trương Liêm cách một trượng như một pho thạch tượng.
Trương Liêm thấy thân pháp hồng y lão nhân linh diệu như vậy, biết rằng gặp phải kình địch liền vận công phòng bị.
Bọn võ sĩ của Phi Long trang sau khi thất thần, thấy Trương Liêm lo đối phó với vị tổng hộ pháp liền trấn tĩnh lại tiến vào vây lấy hai người như trước.
Xưa nay người của Phi Long trang vốn quen thói hung hăng, mới rồi tuy có sợ uy danh Trương Liêm nên nhất thời lùi lại, bây giờ cậy thế đông, lại có hồng y lão nhân trợ lực nên vung đao múa kiếm vây chặt Trương Liêm và Hoa Lan đến nỗi nước chảy không lọt.
Trương Liêm tức giận quát lên, “Các ngươi thật muốn chết!”
Dứt lời vung thiết tiên quất ngang một vòng.
Tiếng loảng xoảng vang lên bất tuyệt, hầu hết bọn võ sĩ đều bị đánh bật binh khí khỏi tay hoảng hốt lùi cả lại.
Hoa Lan thích chí quên cả đau, chuyển kiếm sang tay trái, tay phải đột nhiên phất nhẹ, lập tức mấy luồng khói màu ngọc bích từ tay áo bay tán ra ba phía.
Bọn võ sĩ đã biết bích lân độc hỏa lợi hại như thế nào, hoảng hốt chạy giạt sang phía Trương Liêm.
Chàng liền đánh ra một roi cuốn lấy ba tên võ sĩ bay tít lên không tới hai ba trượng rồi roi tòm xuống nước.
Hồng y lão nhân thấy vậy quát lên, “Các ngươi lùi cả lại!”
Vừa dứt lời liền nhằm Trương Liêm đánh xuống một chưởng.
Trương Liêm vừa đánh lùi địch nhân, vừa thu roi thì chưởng kình đã đánh xuống đầu liền nhảy một bước tới mạng thuyền đồng thời đánh trả lại một chưởng.
Chưởng lục của hồng y lão nhân dư sức đánh vỡ khoang thuyền, nào ngờ Trương Liêm xuất chưởng hoàn chiêu với uy lực chẳng kém khiến lão ta bị đánh bật khỏi cột buồm buộc phải thi triển một chiêu nhạn lạc bình sa đáp xuống đuôi thuyền.
Trương Liêm không bỏ lỡ cơ hội bức tới phát thêm một chưởng nữa.
Hồng y lão nhân chân còn chưa đứng trầm ổn không kịp xuất thủ đối phó đành nép sau tay lái tránh chưởng, còn số võ sĩ hầu hết bị chưởng lực đánh rơi xuống nước!
Hoa Lan reo lên, “Công tử yên tâm mà đánh, có tiểu tỳ bảo vệ phía sau rồi!”
Trương Liêm quay lại thấy Hoa Lan đứng quay lưng ra mũi thuyền, phía sau khói bốc nghi ngút biết rằng cô ta dùng bích lân độc hỏa ngăn địch thì yên tâm nhặt một thanh trường kiếm và một thanh đao cầm hai tay bước tới trước hồng y lão nhân nói, “Lão trượng hiệu là Thiên thủ, tiểu khả tuy chỉ có song thủ nhưng cũng mạo muội dùng một đao một kiếm thỉnh giáo võ học của lão trượng.”
Thiên thủ kiếm ngạc nhiên hỏi, “Nhi tử của Thần kiếm thủ cũng học đao pháp sao?”
Trương Liêm cười đáp, “Vì thế mới xin được lão trượng chỉ dạy thêm!”
Thiên thủ kiếm đâu biết rằng Trương Liêm không chỉ học đao mà được Nhậm Tiến Phương truyền thụ Liên hoàn phi đao Vô cùng ảo diệu, thấy chàng cầm đao tay phải thì cho rằng chỉ muốn khoe khoang nên cười, nói, “Thiên thủ kiếm ta hạ thủ không để ai toàn thây, ngươi hãy cẩn thận lắm mới được!”
Ðột nhiên có một nhân ảnh từ trên không tiếp lời, “Vậy thì dưới chưởng Bát phương tượng ta chỉ còn đống thịt nhão!
ưng lão nhi! Ta đã tới đây.”
Trương Liêm ngẩng lên nhìn, thấy ở chiến thuyền bên cạnh còn một hồng y lão nhân khác đứng trên cột buồm.
Ðối phương tự xưng Bát phương tượng tức cũng là một trong tứ hung rồi, chàng lo lắng nghĩ thầm, “Tất bá bá là lưu tâm đến tứ hung như thế chứng tỏ chúng chẳng phải là những nhân vật tầm thường. Nay phải đối phó với hai tên trong tứ hung đã lừng danh ba mươi năm trước lại còn lo chiếu cố đến Hoa Lan đang bị thương, cần phải rất cẩn thận mới được!
Nghĩ đoạn liền buông một câu nói khích, “Lão trượng đến vừa kịp! Xin hãy xuống đi, tiểu khả thỉnh giáo luôn cả nhị vị một lúc cũng được! “
Thiên thủ kiếm cười nhạt hỏi, “Ngươi có được mấy mạng mà dám ngông cuồng như thế? Muốn đoạn thây hay nát thịt?
Trương Liêm thản nhiên đáp, “Tiểu khả chỉ có một sinh mệnh, đoạn thây cũng được nát thịt cũng được, nhưng nếu không để cho nhị vị có cơ hội thi thố bản lĩnh, chẳng lẽ suốt đời sẽ ôm hận đến Phi Long trang mà chẳng được tích sụ gì?
Hai tên trong tứ hung sao không hiểu ý châm chọc của đối phương?
Bát phương tượng tức giận rít lên, “Tiểu tử! Lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! “
Dứt lời từ cột buồm lao xuống như một con ưng nhằm thẳng đỉnh đầu chàng đánh ra một chưởng!
Trương Liêm biết rằng phạm vi của chưởng kình rất rộng nên không thể dùng binh khí mà chống trả được.
Chờ đến khi chưởng đánh gần xuống đầu mới thi triển thân pháp huyền diệu tránh sang trái một bước.
Bát phương tượng định bụng rằng chỉ một chưởng với mười hai thành công lực lại từ trên cao bổ xuống, cho dù không đả thương được đối phương cũng đánh rơi Trương Liêm xuống hồ. Chẳng ngờ khi chưởng sắp đánh trúng mục tiêu thì chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu nữa!
Người còn lơ lừng trên cao không thể thu về, chưởng kình với áp lực ngàn cân bổ thẳng xuống sàn thuyền.
“Am!”
Sau tiếng nổ cực lớn, tấm ván sàn dày đến ba tấc bị đánh vỡ tan thành một lỗ thủng rộng đến hai thước, dư lực còn làm hai tên phu thuyền ngồi dưới khoang gục xuống chết tại chỗ, may mà đáy thuyền không bị thủng!
Chiếc chiến thuyền chòng chành như gặp cơn bão lớn, cả bọn phu thuyền náo loạn cuống quít dồn về đuôi thuyền.
Thiên thủ kiếm cười kha kha nói, “Ðánh hay lắm”
Bát phương tượng đáp chân xuống thuyền, đang tức vì thất thủ lại nghe Thiên thủ kiếm chế nhạo thì trừng mắt nói, “Ngươi đóng mõm lại thì hơn!”
Dứt lời nghiến răng vung cả song chưởng lên chuẩn bị đánh tiếp.
Trương Liêm chợt nói, “Lão trượng hãy khoan!”
Bát phương tượng dừng tay, ngạc nhiên hỏi, “Ngươi có gì định trăn trối ư?”
Trương Liêm cười đáp, “Trăn trối thì không… “
“Vậy thì chuẩn bị nộp mạng!”
Nói xong lại đưa chưởng lên.
Trương Liêm nói, “Lão trượng chỉ dùng tay không, thế mà tiểu khả lại dùng cả đao lẫn kiếm, như thế là không công bằng…”
Hoa Lan đứng sau chàng liền cảnh cáo, “Công tử nên nhớ rằng còn một tên Thiên thủ kiếm nữa! “
Thiên thủ kiếm cười nói, “Nha đầu ngươi yên tâm đi! Lão phu tạm thời khoanh tay đứng xem, nếu sau khi tiểu tử đó giao thủ với Bùi lão nhi mà còn giữ được mệnh thì đến lượt lão phu xuất thủ cũng không muộn!”
Trương Liêm gật đầu nói, “Thế thì tốt! Nhưng tiểu khả xin nói thêm một câu, trước khi bị bại, tiểu khả quyết không để bất cứ ai làm hại đến vị nữ nhân này.”
Thiên thủ kiếm tỏ ra quân tử, “Tiểu tử đừng lo! Trước khi ngươi chết, chúng ta sẽ không làm gì nha đầu đó đâu!”
Bát phương tượng tỏ ra sốt ruột động đậy đôi tay, cằn nhằn, “Các ngươi có chuyện gì thì nói phứt hết đi! Lão phu chuẩn bị xuất thủ rồi đây! “
Thiên thủ kiếm xua tay ngăn lại, “Nhưng lão phu cảnh cáo một câu, nếu nha đầu đó lại giở trò đốt thuyền thì chớ trách lão phu nuốt lời!”
Trương Liêm chỉ mong muốn có thế, gật đầu ngay, “Rất tốt! “
Rồi ném cả đao lẫn kiếm vào bên mạn thuyền, hướng sang Bát phương tượng ôm quyền nói, “Bây giờ thì lão trượng cứ chỉ giáo! “
Bát phương tượng gần như đã hết kiên nhẫn, chỉ buông gọn một câu, “Lão phu sẽ không khách khí.”
Song chưởng liền phát ra.
Lập tức chưởng phong nổi lên vù vù như dông bão cùng một màn chưởng ảnh như một bức tường cuốn thẳng tới Trương Liêm.
Trương Liêm vừa trông thấy đã biết công lực của đối phương hơn hẳn bọn thủ hạ của Bạch hạc lệnh chủ mà chàng giao thủ mấy lần, thậm chí bọn tọa chủ có bài tử lệnh cũng kém xa.
Chàng cũng vội vàng dùng cả song chưởng vận sẵn khí công chưởng ra nghênh tiếp.
Chiêu giao thủ đầu tiên không phát ra tiếng nổ như vừa rồi, chỉ nghe bịch một tiếng trầm đục, song phương mỗi người cùng lui về hai bước.
Bát phương tượng mở to mắt kinh dị nhìn Trương Liêm hỏi, “Tiểu tử, ngươi do đâu mà học được Thôi vân chưởng pháp thế thế?”
Trương Liêm cười đáp, “Lão trượng còn có thể gọi được tên chiêu thức, còn tiểu khả thậm chí không biết gọi nó là gì.
Thật ra trong pho chưởng pháp của Vô sầu cư sĩ vốn không có tên, nhưng khi nghe Bát phương tượng gọi chiêu vừa rồi là Thôi vân chưởng thì chàng nghĩ đến Trang gia huynh muội cũng vì pho chưởng pháp đó mà sinh ra hiểu lầm.
Ðồng thời qua đó chàng cũng suy đoán rằng Bát phương tượng cũng như Trang gia huynh muội đều là thuộc ha của Bạch hạc lệnh chủ.
Vì thế chàng càng tỏ ra khẩn trương hơn.
Bát phương tượng cười nhạt nói, “Ngươi chẳng biết đó là chiêu thức gì, đương nhiên là do học trộm được. Lão phu cần xem ngươi học lén được bao nhiêu! “
Dứt lời biến thức, cũng thi triển chưởng pháp giống hệt như Trương Liêm.
Chưởng pháp giống nhau, công lực tương đồng, ý chí cũng quyết tâm như nhau, hai đối thủ bắt đầu một cuộc đấu kinh tâm động phách nan phân nan giải.
Vì cả hai đều dốc toàn lực phát chiêu cố chiếm tiên cơ nên chỉ sau mấy chục chiêu, Bát phương tượng khắp người đã ướt đâm mồ hô i.
Cả Trương Liêm hai tay cũng phát tê, chiêu thức chậm lại dần.