Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 9: Say rượu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúc cả nhà mình cuối tuần vui vẻ ~~~

Chương 9. Say rượu

Nhóm người trong đoàn phim chính là được Bạch Tử Uẩn kéo tới. Nghiêm Tự chưa nói cái gì, nhưng thực ra Bạch Tử Uẩn có thể nhìn ra Nghiêm Tự không hề thích việc làm này của cậu ta, cậu ta biểu hiện rất áy náy, vẻ mặt suy sụp đứng ở một bên. Tề Duyệt nhìn không được cảnh ảnh đế khi dễ người mới, nói đùa dường như bênh vực kẻ yếu: “Ai, tôi nói Nghiêm Tự anh cũng thật là, việc nhỏ như vậy đã tức giận, còn có ra dáng tiền bối nữa hay không?”

Bạch Tử Uẩn tìm cho mình cái ly, rót đầy một ly rượu vang đỏ, hướng về phía Nghiêm Tự lễ phép kính rượu: “Nghiêm lão sư, em mời anh một ly.”

Vừa dứt lời, Bạch Tử Uẩn liền uống toàn bộ rượu trong ly, rất mong chờ nhận được sự chú ý của Nghiêm Tự với hành động của mình. Quả nhiên Nghiêm Tự cũng rất sảng khoái uống hết ly rượu trong tay, nhìn hướng Bạch Tử Uẩn, nói: “Đang ngồi đây không chỉ có một vị tiền bối là tôi, cậu nếu thật sự muốn mời rượu không bằng mời toàn bộ đi.”

Khinh miêu đạm tả (*) một câu khiến cho Bạch Tử Uẩn không thể không kính rượu.

(*) Khinh miêu đạm tả: nhẹ nhàng băng quơ

Cậu ta trước mời Từ Kiều, thái độ như cũ cung kính, khiêm tốn khéo léo. Một vòng qua đi, đến phiên mời Kha Tây Ninh, Bạch Tử Uẩn đã có chút men say, ngôn từ và cử chỉ đều không còn tốt như lúc đầu. Thậm chí Kha Tây Ninh còn nhìn thấy trong từ trong mắt của Bạch Tử Uẩn là khinh thường và chán ghét, cảm xúc đó chỉ là thoáng qua, Kha Tây Ninh cho rằng mình nhìn lầm.

Kha Tây Ninh là điển hình của một ly liền gục, tửu lượng rất kém, cũng chỉ biết phân biệt rượu trong mức bình thường. Đêm giao thừa ba năm trước, mẹ Nghiêm làm một bàn “tôm say rượu”, Kha Tây Ninh chưa từng nếm thử qua món này, thích đến mức ăn hết một bàn, Nghiêm Tự giúp cậu lột vỏ tôm. Ai mà nghĩ được có người ăn “tôm say rượu” có thể ăn tới say, con ma men Kha Tây Ninh này, không nói gì bò lên Nghiêm Tự trên khóc lóc om sòm, còn xem lưng Nghiêm Tự như là lưng ngựa, không ngừng hát bài tự sáng tác “Mã nhân bào”, nếu Nghiêm Tự không theo, cậu liền la to, nói Nghiêm Tự bắt nạt mình. Ngày hôm sau rời giường, cái gì Kha Tây Ninh cũng nhớ rõ ràng, nhưng vì trốn tránh trách nhiệm, cậu đành phải làm bộ như một chút cũng không nhớ, bỏ qua chuyện này.

Món Tôm say rượu

Có tiền lệ như vậy, Kha Tây Ninh rất sợ say rượu rồi gây chuyện, cũng không dám ở trước công chúng mà uống rượu. Trong lúc cậu cùng Từ Kiều nói chuyện từ đầu đến cuối không có dính qua một giọt rượu, Bạch Tử Uẩn mời rượu mời đến cậu, cậu vốn muốn tìm lí do ứng phó, nhưng ở trước mắt bao người, còn có lý do nào khước từ. Huống chi Nghiêm Tự còn ở đây, cậu quả thực có uống rượu say cũng không sợ bị ai hãm hại. Đâm lao phải theo lao, Kha Tây Ninh đành kiên trì uống hết một ly rượu.

Mời xong rượu, Bạch Tử Uẩn cười nói: “Tửu lượng của tiền bối thật tốt.”

Kha Tây Ninh ngà ngà say, mặt mày đầy ửng đỏ không nói, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Uẩn: “Hắc hắc hắc.”

Bạch Tử Uẩn: “…”

Từ Kiều cười ha ha: “Bộ dạng này của cậu ấy mà còn tính tửu lượng tốt à, chỉ sợ là uống một ly là liền say đi?”

Bạch Tử Uẩn cúi đầu hạ mi mắt, bộ dáng quả thật nhìn mà thương xót, cậu ta nhẹ giọng nói: “Em không biết Kha tiền bối không thể uống… Xin lỗi.”

“Không sao.” Nghiêm Tự đỡ Kha Tây Ninh đang say rượu ngả vào người mình để cậu không ngã trái ngã phải. Hắn mỉm cười chu đáo nói, “Không thể trách cậu, chúng ta ai cũng đều không biết tửu lượng của cậu ấy.”

Từ Kiều biết rõ nội tình yên lặng liếc nhìn Nghiêm Tự, thầm nghĩ người này thật sự là thủ đoạn mà.

Ma men Kha Tây Ninh nghe nói như thế, chỉ muốn rống giận một câu: Nghiêm Tự anh gạt người!

Cho dù đầu óc cậu có chút hỗn loạn nhưng lý trí vẫn còn, thật rất muốn chất vấn, cậu muốn làm sáng tỏ cho mọi người mối quan hệ của mình và Nghiêm Tự. Kha Tây Ninh cực lực khắc chế ý nghĩ, cố gắng khiến mình thanh tỉnh, không nói ra cái gì để người khác khiếp sợ.

Bạch Tử Uẩn thấy không có người trách cứ, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Kha Tây Ninh lại từ trên người Nghiêm Tự trượt xuống, Nghiêm Tự đỡ lấy cánh tay cậu, chạm vào chỉ cảm thấy một mảng cực nóng, nóng đến phỏng tay. Nghiêm Tự than nhẹ một tiếng, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Tây Ninh, em bình tĩnh một chút, anh mang em về nhà.”

Lần này Kha Tây Ninh giống như uống thuốc an thần, nhắm mắt lại gật gật đầu, không tiếp tục làm khó hắn nữa.

Tề Duyệt nhăn mi quan sát nhất cử nhất động hai người, luôn cảm giác có cái gì không đúng, cô đề nghị: “Các anh bàn chuyện xong chưa? Xong rồi thì gọi người đại diện của cậu ta, nói hắn đến đây đưa Kha Tây Ninh về nhà đi.”

Từ Kiều đầy mặt một bộ dạng xem kịch vui.

“Vậy thì không cần.” Nghiêm Tự nữa đỡ nữa ôm con ma men, “Tôi và Kha Tây Ninh ở cùng tiểu khu, tôi biết nhà cậu ấy ở đâu, tôi gọi trợ lý đến đón.”

Chuyện Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh ở cùng tiểu khu quả thật không phải bí mật gì, chuyện này vừa tuôn ra còn gợi ra một trận tinh phong huyết vũ (*). Kha Tây Ninh diễn viên hạng ba tiền kiếm đủ ăn, mà Nghiêm Tự lại đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, hai người bọn họ làm sao có khả năng ở cùng một tòa chung cư.

(*) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu ( ở đây ý chỉ là những tin đồn thổi nổi lên xung quanh hai người)

Mấy tên ký giả hoài nghi rất nhiều, theo dõi Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự ba tháng, lại không đánh hơi ra được gì, vừa không phát hiện Kha Tây Ninh sau lưng che dấu cái gọi là kim chủ, cũng không thấy được Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự có ái muội. Dần dà, truyền thông cũng không theo dõi bọn họ, cam chịu sự thật Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự chỉ là hàng xóm.

Nửa tiếng sau, A Kiệt hấp tấp đến đây, cậu ta nhìn trong ánh mắt Nghiêm Tự như không có việc gì, áp lực như núi đem Kha Tây Ninh đặt lên vai. Cậu ta hô vài tiếng Kha tiên sinh, Kha Tây Ninh không có đáp lại bất cứ cái gì, xem ra là thật sự say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Rất nhanh, A Kiệt liền cõng Kha Tây Ninh, cùng Nghiêm Tự cùng nhau đi ra khỏi LAM.

Ánh mắt của Bạch Tử Uẩn vẫn dừng lại ở trên người Nghiêm Tự, vẻ mặt khó lường, làm người ta không tài nào đoán được.

Chờ Nghiêm Tự đi, đoàn người cũng cảm thấy không còn thú vị, bọn họ và Từ Kiều cáo biệt, liền trở về ghế lô tổ chức lễ mừng công. Trên đường Bạch Tử Uẩn có tầng tầng tâm sự, Tề Duyệt rất mẫn cảm, cô quay đầu nhìn Bạch Tử Uẩn: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Không có gì.” Bạch Tử Uẩn cười nói, “Cảm thấy trợ lí của Nghiêm lão sư cùng Kha tiền bối có vẻ rất quen thuộc.”

Tề Duyệt nói: “Cũng có chút, chẳng qua Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh là hàng xóm, trợ lý thường xuyên nhìn thấy Kha Tây Ninh, cảm giác quen mắt cũng không có lạ.”

Bạch Tử Uẩn mỉm cười như gió xuân: “Quả nhiên là vậy, chị nói đúng.”

Trong gara tầng ngầm, A Kiệt muốn đem Kha Tây Ninh nhét vào ghế sau. Mặc dù Kha Tây Ninh có gầy như thế nào đi nữa thì cũng là nam nhân nặng hơn 80kg (*). A Kiệt làm việc khó tránh khỏi bó tay bó chân, không cẩn thận khiến đầu của Kha Tây Ninh đụng vào đỉnh xe. Kha Tây Ninh bị đau, nhắm mắt rên rỉ một tiếng.

“Để tôi.” Nghiêm Tự đỡ lấy Kha Tây Ninh từ tay của A Kiệt, đem cậu ôm vào trong ngực, thuận lực cùng nhau ngồi xuống ghế sau. Ngồi vào trong xe, Nghiêm Tự cũng không buông Kha Tây Ninh ra, vẫn duy trì tư thế cũ, để Kha Tây Ninh ngồi trên đùi mình.

Từ ghế lô đến gara ngắn ngủi có mấy phút, A Kiệt chỉ cảm thấy sau lưng như có gai, Nghiêm Tự đi ở phía sau có thể trực tiếp dùng ánh mắt giết chết mình, nhưng vì lấy đại cục làm trọng, không thể không đem Kha Tây Ninh giao cho A Kiệt.

A Kiệt ngồi vào ghế điều khiển, trong lòng run sợ lau lau mồ hôi lạnh, quay đầu xem lão đại và Kha Tây Ninh trong tư thế trẻ sinh đôi dính liền, trong lòng oán thầm người này thật là bên ngoài một kiểu, bên trong lại kiểu khác. Trước mặt người ngoài thì vẻ mặt kiểu “Tôi cùng Kha Tây Ninh không quá quen thân”, chờ lúc không có người, liền lạm dụng tư quyền.

“Lão đại…” A Kiệt run rẩy nói.

“Ừ?” Nghiêm Tự đầu cũng không ngẩng, hết sức chuyên chú dùng khăn ướt giúp Kha Tây Ninh lau mặt, ánh mắt nhu tình như nước, không giống như là kết hôn bảy năm, giống như là chỉ vừa mới kết hôn vậy.

“Sao anh không để Kha tiên sinh xuống đi.” A Kiệt đánh bạo khuyên nhủ, “Cứ ngồi ở đùi anh như vậy lát nữa anh sẽ bị tên chân đấy.”

Nghiêm Tự coi như không nghe thấy, dịu dàng xoa đầu Kha Tây Ninh, dùng ngón tay nhẹ nhàng phác họa lại khuôn mặt mấy tháng không gặp, đến khi hắn cảm thấy mỹ mãn mới để đầu Kha Tây Ninh đặt lên vai mình, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của người con trai ấy dù chỉ một tấc. Hắn nói với A Kiệt: “Cậu tập trung lái xe đi.”

“… Vâng.” A Kiệt biết điều quay mặt đi, thầm nghĩ rốt cuộc không nên tiếp làm trung thần tận tâm khuyên nhủ quân chủ đừng để bị mỹ sắc mê hoặc nữa.

Xung quanh trở nên im lặng, chỉ có Kha Tây Ninh lâu lâu nói mê vài câu, A Kiệt nói: “Em chưa từng thấy Kha tiên sinh uống rượu, Từ tiên sinh nói anh ấy chỉ uống một ly rượu vang đỏ? Là thật hay giả vậy?”

Nghiêm Tự bật cười: “Là thật.”

A Kiệt kinh ngạc nói: “Mấy cô gái cũng không đến mức như vậy.”

Nghiêm Tự lắc đầu: “Điều này nam hay nữ đều không phải vấn đề, mấu chốt là do thể chất. Tôi trước kia có hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói điều này rất bình thường, Tây Ninh bẩm sinh khuyết thiếu một loại enzyme, không thể uống rượu, một ly liền gục.”

Bảo an tiểu khu nhận ra xe Nghiêm Tự, nhìn đến biển số xe liền lập tức cho người tiến vào. A Kiệt nhìn thấy tòa nhà quen thuộc trước mắt, cậu ta đột nhiên cảm giác kỳ quái, lão đại khẳng định là biết Kha tiên sinh không uống nổi rượu, tại sao còn để cho Kha tiên sinh uống rượu ngang trước mặt mình.

Nghiêm Tự bế Kha Tây Ninh lên.

A Kiệt thán phục nói: “Lão đại anh thật lợi hại, đúng là sức mạnh của tình yêu.”

Nghiêm Tự lạnh nhạt nhìn cậu ta, A Kiệt ngay lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ý bảo chính mình sẽ không lắm miệng.

“Cậu lái xe đi đi.” Nghiêm Tự bàn giao công việc tiếp theo cho A Kiệt, “Tôi có việc sẽ gọi cậu.”

Nghiêm Tự nữa đỡ nữa ôm Kha Tây Ninh vào thang máy. Trong thang máy yên ắng không có ai, Nghiêm Tự rốt cuộc có thể chú trọng đến hạ thân của mình. Vừa rồi ở trong xe, Nghiêm Tự không để ý lời khuyên của A Kiệt, cố ý muốn đem Tây Ninh ôm vào trong lòng, để cậu ngồi ở trên đùi. Đường xá thỉnh thoảng xóc nảy, Kha Tây Ninh ngọ nguậy mông ở khu vực nguy hiểm của Nghiêm Tự, ma sát đến ma sát đi, tiếng hít thở nóng bỏng chầm chậm phả vào sau tai hắn, chọc hắn tâm viên ý mã (*), chỉ muốn đem Kha Tây Ninh giải quyết ngay tại chỗ. May mắn là A Kiệt ầm ĩ, trái một câu phải một câu nhắc nhở hắn rằng ngoại trừ hắn và Kha Tây Ninh, còn có người thứ ba tồn tại cho nên Nghiêm Tự mới nhịn đến bây giờ.

(*) tâm viên ý mã: tâm tình chạy loăng quăng như ngựa (ý là anh Nghiêm bây giờ đang đang muốn làm một vài việc ấy) =)))

Lúc này đường về căn hộ rất ngắn nhưng lại là lộ trình khó khăn nhất của Nghiêm Tự.

Kha Tây Ninh vốn đã ngủ, nhưng bị người ôm đến ôm đi, cậu không có cách nào ngủ sâu được. Cậu hơi hơi hé miệng, mở to mắt, thuận theo Nghiêm Tự mở đèn phòng khách, thấy cự vật Nghiêm Tự giấu ở dưới lớp áo quần tây trang, lúc này chỗ đó không giống vài giờ trước im lặng nhu thuận, mà là giương nanh múa vuốt tuyên dương hắn tồn tại, tựa như một thanh kiếm sắc bén, tùy thời có thể sát nhập chiến trường.

Kha Tây Ninh say khướt nhìn chằm chằm vào thứ kia thật lâu, đột nhiên vươn tay hung hăng bắt lấy, híp mắt tà ác xoa bóp nhào nặn, giống như đang nghịch ngợm một món đồ chơi chứ không phải là điểm tử của Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự chỉ có thể trầm mặc nhìn chăm chú vào cậu, không nghĩ tới động tác Kha Tây Ninh càng ngày càng to gan, hắn nhịn không được hít vào một hơi.

“Nghiêm lão sư, nơi này của anh cương rồi.”

Hết chương 9


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.