Lần đầu tiên Hạ Thụy có cảm giác tò mò về một người.
Chu Vũ Khiêm nói: “Phùng Duệ Hiên không biết ba mẹ mình là ai, vì năm anh còn nhỏ xíu đã bị người ta đưa đến cô nhi viện.
Năm 18 tuổi rời khỏi cô nhi viện, không thi đại học vì không có tiền đóng học phí, anh bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội.
Sau đó dần dần gây dựng được chút tiếng tăm cho mình, rồi mở nhà hàng, khách sạn kinh doanh.”
Chu Vũ Khiêm còn nói, Phùng Duệ Hiên là ông chủ của chuỗi khách sạn Shine cao cấp trong thành phố A, ngoài ra còn có mấy nhà hàng năm sao ở đây và ở cả những thành phố khác nữa.
“Nói chung là giàu”.
– Chu Vũ Khiêm chốt lại một câu, sau đó hỏi Hạ Thụy.
“Sao tự nhiên cậu lại hỏi về anh ta?”
Hạ Thụy chỉ nói một nửa: “Đi ăn tối thì gặp trúng nhà hàng của anh ta.”
Chu Vũ Khiêm à lên một tiếng, đúng là cũng dễ bắt gặp một nhà hàng xịn xò nào đó của anh ta trong thành phố này thật.
“Đúng rồi, Phùng Duệ Hiên có con rồi đấy!”
Hạ Thụy cũng không ngạc nhiên, 28 tuổi kết hôn rồi là chuyện bình thường: “Ừ.”
“Nhưng mà bé Bánh Bột ấy là con nuôi.”
“Hả?”
Chu Vũ Khiêm nói thêm: “Phùng Duệ Hiên nhận nuôi bé đó từ 2 năm trước, lúc nó mới 3 tuổi, hình như cũng là cô nhi.
Còn anh ấy thì chưa kết hôn.”
Hạ Thụy nghĩ thầm, cũng là người tốt đấy chứ!
Nhưng cũng chỉ là tò mò nhất thời, Hạ Thụy nhanh chóng quên mất buổi tối hôm đó.
***
Khoảng thời gian sau đó, Hạ Thụy ít liên lạc với mẹ cậu hơn, nếu như là gặp mặt thì cậu sẽ lấy lí do bận ôn thi.
Thực ra đây cũng không hẳn là cái cớ, mà cậu đang trong giai đoạn gấp rút của kì thi đại học rồi.
Trước khi thi đại học, cậu định chọn ngành học trong lĩnh vực truyền thông, đơn giản vì cậu cảm thấy ngành này khá là có triển vọng.
Cậu muốn thử thoát khỏi vòng an toàn, thể hiện mình hơn một chút.
Hơn nữa cậu cũng tự cảm giác được, bản thân có chút tiêu cực rồi, không thể mãi làm một người như thế.
Đến ngày thi đại học, ba Hạ đã nghỉ 2 ngày để đưa đón Hạ Thụy đi thi.
Lúc thi xong môn cuối cùng, cậu chuẩn bị lên xe đi về thì nhìn thấy mẹ đang đứng cạnh ô tô, tay cầm một bó hoa, vẫy tay mỉm cười với cậu.
Hạ Thụy chần chừ giây lát, thấy ba cậu cũng đang nhìn về hướng đó mà không nói năng gì, cậu lại xuống xe, đi về phía mẹ cậu đang đứng.
Mẹ Hạ đưa cho cậu một bó hoa thật to.
“Chúc mừng con đã hoàn thành xong kì thi đại học.
Trưởng thành rồi!”
Hạ Thụy mỉm cười nhận lấy hoa.
“Con cảm ơn.”
Cậu chào mẹ rồi chạy ra xe của ba, lúc ba Hạ khởi động máy, cậu nhìn qua cửa kính ô tô, thấy xe của mẹ cậu cũng đang rời đi.
Nắng và gió mùa hạ hòa quyện với nhau, tạo nên hương vị đặc trưng của mùa hè.
Gió dịu dàng, nắng rực rỡ, vừa lúc kì thi hôm nay kết thúc, vậy là chính thức trưởng thành rồi.
Buổi tối, đám “người trưởng thành” gồm 5 thành viên chuyên môn trốn học trèo tường lại tụ tập với nhau để ăn uống.
Dù sao cũng hết cấp 3 rồi, thế là cả đám vào một nhà hàng có cả dịch vụ karaoke mới mở, bao trọn một phòng.
Nhà hàng đó cách nhà Hạ Thụy không xa lắm, nhưng hôm nay có lẽ sẽ phải “không say không về” nên cậu đi bằng xe bus, về thì định bắt taxi.
Lúc đi bộ vào trong nhà hàng, Hạ Thụy cảm thán trong lòng: Ái chà, mới mở mà mở hẳn ở khu nhiều tiền.
Đang mải ngắm nhìn xung quanh thì Chu Vũ Khiêm vừa lúc được tài xế chở đến, ôm vai bá cổ Hạ Thụy rồi kéo cậu vào trong.
5 người có mặt đông đủ, Hạ Thụy, Chu Vũ Khiêm, Tiêu Lam, Doãn Mộng Ninh, Đinh Dự.
Người thì chọn bài, người thì gọi bia rượu, người thì chọn món, khung cảnh rất náo nhiệt.
Doãn Mộng Ninh thích hát, chưa gì đã ôm mic chọn bài, tay còn không quên đánh nhịp theo bài.
Hạ Thụy nhìn 3 tên đực rựa còn lại chọn nào rượu tây rượu ta, bia loại gì mà đau cả đầu.
Thế nhưng nếu không có đám bạn này thì chắc cậu buồn chết mất!
Thi xong rồi ai cũng bung xõa, Hạ Thụy cũng quên trời quên đất theo luôn, thế là uống không biết bao nhiêu bia, kết quả lúc về khoác vai Chu Vũ Khiêm xiêu vẹo đứng ở cửa nhà hàng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm: “Trăng đẹp quá!”
Doãn Mộng Ninh đi bằng xe điện đến, không đủ tự tin chở Hạ Thụy về.
Đinh Dự và Tiêu Lam nhà cùng hướng nên đi cùng nhau.
Chu Vũ Khiêm còn đủ tỉnh táo để gọi cho tài xế đến đón mình về, may là đường về nhà cậu thì có đi qua khu biệt thự nhà Hạ Thụy nên kêu tài xế đến chở hai đứa về luôn.
Trong lúc đợi tài xế, Hạ Thụy và Chu Vũ Khiêm đi bộ ra bên ngoài.
Đối diện với khu ẩm thực là một khu biệt thự cao cấp, Hạ Thụy trông thấy từ xa có 2 bóng người một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau đi dạo.
Cậu cười ngốc: “Em bé kia đáng yêu vãi!”
Xong nhìn lên người đàn ông đang dắt tay đứa nhỏ, nghĩ thầm, ba thằng nhỏ cũng đẹp trai nữa.
Ớ mà sao trông quen thế nhỉ??!!
Chu Vũ Khiêm nhìn theo ánh mắt của Hạ Thụy, thấy Phùng Duệ Hiên và con trai của anh đang đứng bên đường, cũng vừa mới đưa mắt nhìn sang đây.
“Bé Bánh Bột nè!”
Hạ Thụy ngơ ngác: “Hả? Bột gì? Đâu?”
Chu Vũ Khiêm chỉ: “Đứa nhỏ cậu khen đáng yêu là Bánh Bột đó, con trai Phùng Duệ Hiên.”.