“Thân Bích, tôi yêu cậu, thật sự yêu cậu, yêu cậu hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này” – Hắn hớn hở mà tuyên bố, không để ý mọi người xung quanh đang bùng cháy tột độ, này này chúng tôi còn đứng chừng hững ở đây đấy.
Thân Bích cảm nhận được điều đó mà cứ rúc mặt vào cổ hắn, đỏ mặt thì thào: “Cậu nói gì vậy hả, mọi người đang nhìn tụi mình đấy”. Tiểu tạc mao bị tên phúc hắc bệnh nhân quấy rối không dám ngẩn mặt lên, để trong phòng ai cũng cười rầm rộ lên.
Thân Bích không muốn yếu thế mà lảng sang chuyện khác: “Lúc nãy ông thở dài là ý gì hả?”. Bác sĩ tự dưng từ vô tội thành có tội, dở khóc dở cười mà giật khóe môi, này này thái độ gì vậy: “Lúc nãy tôi định nói là phẫu thuật đã thành công, nhưng phần xương chân cùng xương tay có một vài chỗ bị gãy, cần phải dưỡng thương thời gian lâu mới lành được, cần có người túc trực ở đây để lo cho cậu ta”
“Có vậy mà cũng làm tôi giật mình?” – Cậu nhìn bác sĩ bằng ánh mắt kì dị.
Bác sĩ giật khóe môi tập hai, chẳng phải là do cậu không chịu nghe tôi nói sao.
“Người nhà thăm bệnh nhân khoảng nửa giờ sau thì để cho bệnh nhân ngủ một lát, do mới phẫu thuật nên để cậu ấy ngủ nhiều một chút càng tốt” – Bác sĩ cùng y tá trước khi rời đi căn dặn. Y tá vẻ mặt ấm ức, sao không để người ta ở đây ngắm một chút nữa a.
Nhật Băng cùng Thiên Hàn cũng ra ngoài để cho hai người khoảng không gian riêng, cẩn thận đóng cửa lại. Trong phòng giờ chỉ còn hai người, không khí ngượng nghịu vô cùng, cuối cùng Trúc Đình cũng mở miệng trước: “Cậu.. lo cho tôi vậy sao?”
“Ai… ai… ai thèm lo cho cậu, tôi chỉ sợ là nếu mà cậu không chịu tỉnh dậy là tôi phải mắc nợ cậu thôi, tôi chẳng muốn mắc nợ ai cả” – Thân Bích đỏ mặt mà trả lời, hình như lời nói với trong lòng không đồng nhất với nhau thì phải.
Trúc Đình kéo mặt Thân Bích lại sát mặt hắn, cậu cảm nhận được từng đường nét, từng hơi thở,hơi ấm của hắn và giọng nói đầy từ tính của hắn: “Tôi biết cậu không vô tình như vậy đâu, tôi yêu cậu, dù chuyện gì xảy ra tôi vẫn yêu cậu”
“Cậu nói mãi một câu không thấy chán à?” – Thân Bích lại đỏ mặt mà né tránh cái miệng đang manh động của hắn.
“Với tôi thì không bao giờ là chán”
“Mà chắc gì tôi chăm sóc cho cậu?” – Thân Bích né khỏi cái ôm của hắn, ngạo kiều hỏi.
“Bởi vì.. lúc trước.. chúng ta.. đã từng… ” – Hắn mập mờ nói ra cái đêm mà cậu ngủ lại nhà hắn.
Thân Bích hiểu được ý tứ của hắn liền đánh hắn mấy cái: “Im ngay, im ngay, lần đó do tôi say rượu, không liên quan gì cả”
Hắn bất giác rên rỉ đau đớn, mặt nhăn mặt lại, Thân Bích nghĩ rằng mình đánh mạnh tay quá mà lại đụng trúng vết thương của hắn, liền lại gần hỏi thăm hắn, lại bị hắn hôn thêm một cái, tên này quả thật biết chớp thời cơ quá nha. Cậu tức giận không thèm nói chuyện với hắn nữa, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt đi. Bỗng ở sau lưng lại một lần nữa bị kéo nằm xuống, tên này bị bệnh mà sao lực của hắn vẫn còn đầy thế nhỉ. Thân Bích bị hắn ôm vào lòng, cậu không dám động đậy gì nhiều, chỉ nằm im để không đụng đến vết thương của hắn. Dù gì cũng là hắn xả thân cứu mình mà a, tử thần cũng không vô tình đến nỗi mà bắt hắn đi, nếu không ắt hẳn cậu sẽ ân hận vô cùng nên bây giờ hắn vẫn còn khí lực như vậy thì cứ để hắn thỏa mãn đi.
Thân Bích xúc động mà sờ lên gương mặt dán mấy miếng băng cá nhân, vuốt nhẹ nhàng không để hắn bị đau, vuốt nhẹ đôi mắt của mắt, quầng thâm dưới đôi mắt của hắn nhìn qua cũng biết là hắn đã rất khổ tâm đi, cậu cũng có một chút thương tâm, chỉ một chút, một chút thôi. Hắn cũng để yên cho cậu vuốt, dù sao cũng là cơ hội tốt để tận hưởng nha. Cậu vuốt qua cái mũi của hắn, rồi vuốt đến cái môi dày của hắn, mình chỉ biết những người môi mỏng mới lí sự, dẻo miệng, ai ngờ môi dày cũng giống vậy a, cậu ghét mà kéo miệng của hắn, hắn đau mà rên rỉ đáng thương, tên này lớn đầu rồi mà còn làm như mấy con cún a.
Hai người nhìn nhau lại im lặng một hồi. Chỉ là cảm nhận ánh mắt của nhau, đôi mắt đầy chân thành nhìn nhau, không gian càng im lặng thì ánh nhìn càng thâm sâu, cuốn hút đối phương vào trong ánh mắt đó
Trúc Đình vươn tay ôm lấy cậu, ôm thật chặt lấy, bây giờ hắn không thể diễn tả được sự xúc động, phải nói rằng là rất xúc động, hắn vẫn còn như đang nghĩ mình sống trong mộng, nếu có đúng là mộng, hắn cũng không muốn tỉnh lại. Thân Bích cũng cảm thấy sự run run của hắn mà vòng tay ôm chặt lấy hắn, thật sự cậu lo sợ sẽ không thể được ôm như vậy, khoảnh khắc đó vô cùng đáng sợ, một cơn ác mộng thật sự, cậu chưa bao giờ có thể cảm nhận được cảm giác như sẽ mất thứ gì, không muốn.
“Trúc Đình”
“Ân?” – Hắn cúi xuống nhìn cậu.
“Cậu hứa với tôi, sẽ không bao giờ để tử thần cướp cậu đi, cậu không bao giờ được rời khỏi tôi khi chưa được tôi cho phép” – Thân Bích cương quyết nhìn lấy hắn.
Hắn cười, chỉ là một cái nhoẻn miệng thôi, nhưng Thân Bích lại thấy được trấn an vô cùng: “Tôi hứa, tôi, Đông Dương Trúc Đình này sẽ không bao giờ rời xa Liễu Thân Bích khi chưa có sự cho phép. Nếu phạm lời thề tôi sẽ bị…”
Chưa nói hết câu đã bị Thân Bích bịt miệng lại: “Thề thốt gì a, chỉ cần hứa với tôi là đủ rồi”
Hắn nhẹ hắn lên trán cậu: “Được, được, cậu nói gì tôi cũng đồng ý”
“Ân” – Cậu hài lòng mà cọ cọ vào lòng hắn, an tâm mà để cho hắn ngủ.
Sau một hồi, do tác dụng của thuốc mà hắn chìm vào giấc ngủ, hơi thở của hắn đều đều, Thân Bích khéo léo rời khỏi giường mà không đụng đến hắn làm hắn tỉnh giấc, trước khi đi còn đặt nhẹ nụ hôn lên môi hắn.
Khi ra khỏi phòng, cậu đụng phải hai nữ y tá lúc nãy, hai cô gái này làm gì ở đây vậy nhỉ. Cậu cũng không thắc mắc mà đi tìm Nhật Băng, Thiên Hàn.
“Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, phúc hắc công, là phúc hắc công a, tôi không thể kiềm chế được xúc động a, thừa cơ ăn đậu hủ tiểu thụ nha. Tiểu thụ cũng tự nguyện trao thân luôn, hôn hôn ôm ôm, a, tôi đây là muốn bung lụa” – Y tá 1 kích động vô cùng như muốn nhảy dựng lên nóc bệnh viện.
“Đã vậy còn yêu cậu, yêu nhất thế gian, ngọt chết tôi rồi, tôi đang ăn chay mà nhìn cảnh này lại muốn hoàn tục a, tội lỗi tội lỗi” – Y tá 2 còn muốn thoát y luôn a, sức mạnh của sự kích động.
“Cầu H n lần”
“Cầu SM”
“Cầu liệt giường”
“Cầu sập bệnh viện”
“…”
Hai người đứng giữa hành lang hận không thể bỏ qua bệnh nhân mà la cho tan nát cả cái bệnh viện, quá kích thích, quá xúc động. Mọi người đi ngang qua nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng kì dị, hai người là y tá, y tá a, có cần tiêm một liều không.
Thân Bích cùng Nhật Băng, Thiên Hàn rời khỏi bệnh viện, cậu cứ tủm tỉm cười, để Nhật Băng cũng cảm thấy vui vẻ: “Cậu đã đồng ý rồi à?”
“Ân”
“Tớ cũng chúc mừng, trải qua bao nhiêu chuyện bây giờ mới thể bình yên trở lại, không phải khó xử nữa” – Thiên Hàn cũng cảm thấy vui cho cậu.
“Ân, cảm ơn, thật sự thì tớ cũng không ngờ là có thể chuyển biến thành như vậy, thôi thì thoát không được phải theo vậy” – Thân Bích lúc này vẫn cảm thấy hơi ấm ở môi, tên đó là có sức hút đi.
“Vậy mỗi ngày cậu chăm sóc kĩ cho hắn để còn mau chóng về với cậu đấy” – Nhật Băng nắm tay ngoáy đầu cậu.
“Ân”
Ngày hôm sau, sau khi học ở trường về, cậu ghé ngang qua tiệm cháo gần đó, mua cho hắn một bịch cháo dinh dưỡng rồi hí hửng đến bệnh viện. Vì hắn bị gãy tay nên hiện tại không thể tự ăn được, mà cậu phải uy cho hắn, giống như em bé quá a. Nhưng em bé bự này ngoan vô cùng, uy muỗng nào là ăn hết không còn một mẩu, đã vậy còn biết nịnh bảo mẫu, cứ cọ cọ, sờ sờ, thật là không ngoan nha. Em bé thì chỉ nên vâng lời, thế nào mà lại cứ thừa lúc bảo mẫu không chú ý là lại ăn đậu hủ nhỉ. Mà bảo mẫu cũng thản nhiên để cho hắn tùy tiện mà sờ mà chạm, cuối cùng cũng là bị hắn đè ra mà hôn đến nỗi thở dốc. Cũng lại tạo điều kiện cho hai y tá cứ thỉnh thoảng đẩy cửa vào thay băng, là lại bắt gặp cảnh hai người hôn nhau, không biết là phúc hay họa mà mỗi khi y tá bắt gặp cảnh đó là lại bị Trúc Đình liếc cho lạnh cả sương sống, đang sợ thật, nhưng vì sự nghiệp rình rập thì cũng chẳng đáng là bao.
Và cứ mỗi ngày cậu lại mua đồ ăn lại cho hắn, rồi lại uy hắn ăn, cho hắn sờ, rồi bị hôn đến thở dốc. Mà càng ngày hắn hôn lại không thể chống cự được, mà hình như cũng có một chút thích nên cũng không nỡ đẩy hắn ra, thôi thì hắn muốn sao cứ chiều hắn vậy. Dù sao hắn cũng là bệnh nhân, cho hắn “ăn” thêm một chút thì cũng tốt thôi.
Thế là cứ theo chế độ ăn uống điều độ có bồi dưỡng, hắn sau một tuần có thể nói là bình phục cũng khá nhanh, có thể rời giường với sự trợ giúp của xe lăn, cũng xem như là qua cơn nguy hiểm, nhưng vấn đề là khi hắn lành khỏi thì Thân Bích cũng không thoát khỏi cơn thèm khát của hắn.
Mà cậu thì lại không thể biết được hắn đang muốn trướng đến độ xé toạc quần ra, vẫn vô cùng ngây thơ mà động động chạm chạm. Thân Bích à, em cũng thật là biết cách nuôi anh đi, nuôi đến độ muốn đè em ra mà ăn sạch. Haizz, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.