Chiết Yêu

Chương 39: Hoàng đế giá đáo (II)



Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải… Nghĩ lại lúc trước, có hối hận cũng đã muộn. Ngạn Tập là hoàng đế đời thứ bảy của Ngạn Quốc. Tương truyền rằng, thời điểm hoàng đế khai quốc đang tranh đấu giành thiên hạ, có một ngày chiến bại, bị thương chạy trốn tới một thâm sơn được một cô gái lên núi hái thảo dược cứu. Và nàng ấy là Tri Ngọc đại sư đời thứ nhất sau này. Hoàng đế khai quốc cảm kích đại ân nàng cứu mạng, trong lúc trị thương lại phát sinh tình cảm, muốn lấy nàng. Nhưng hoàng đế khai quốc đã có kết tóc chi thê, mà cô gái này lại là thầy pháp – và nàng đã không ưng thuận. Đợi hoàng đế khai quốc khỏe lại, nàng tặng hắn một cái túi, rồi đưa hắn xuống núi.

Trong cái túi ấy là bùa bảo hộ, trong quá trình hoàng đế khai quốc trải qua bao gian nguy gầy dựng giang sơn, có một công dụng phù hợp cho nó. Cho nên, sau khi hoàng đế đăng cơ, hoàng đế nhớ mãi không quên cô gái ấy, hoàng đế sai người tìm nàng khắp thế gian và cuối cùng cũng tìm được nàng.

Hoàng đế tình thâm ý thiết đối với cô gái này, liên tiếp muốn bỏ Hậu lập nàng nhưng đều bị nàng dịu dàng cự tuyệt. Đối với nàng mà nói, cứu hoàng đế và giúp hoàng đế chính là cơ duyên vô tình gặp được – vì ngày ấy vô luận là ai bị thương, nàng đều cứu. Cuối cùng, hoàng đế biết nàng phiền chán ở trong cung, nhưng luyến tiếc nàng từ nay về sau cắt đứt quan hệ mà đi, hoàng đế đau đầu nghĩ cách – và lúc này, hoàng hậu góp lời.

Đối với hoàng hậu mà nói, cô gái này có đại ân với mình. Đầu tiên là cứu phu quân của nàng – chỉ dựa vào điểm này thì đã là người có công lớn. Sau đó, ở vài lần hoàng đế muốn phế bỏ nàng, đều là cô gái ấy đứng ra bảo vệ nàng, nàng mới bảo trụ được cung vị. Hoàng hậu biết, nếu cô gái này tham quyền thì nàng đã không có ngày lành mà sống. Cho nên nàng mới góp lời.

Hoàng đế nghe xong phương pháp của hoàng hậu, hoàng đế vui mừng quá đỗi – nhìn hoàng hậu cũng là con mắt khác cùng với chờ mong. Sau đó, đầu tiên, hoàng đế thanh minh lý do trước các quan lại, và lệnh cho toàn dân biết: cô gái ấy là trời cao phái xuống cho đế vương Ngạn Quốc. Khi lời đồn đã lan rộng khắp nơi, hoàng đế ra thêm chiếu thư sắc phong nàng thành đại pháp sư, và bởi vì nàng gọi là Tri Ngọc, danh xưng cũng thành Tri Ngọc đại sư. Tri Ngọc đại sư phụ trách tế thiên hàng năm – tế lễ vì Ngạn Quốc cầu phúc an tai, cầu quốc thái dân an. Mặt khác, hoàng cung cũng cho xây cung điện hiến tế, để Tri Ngọc đại sư hàng năm làm pháp sự.

Tri Ngọc nhận được thánh chỉ, biết đã không thể tránh né đành phải nhận, nhưng nàng có ba yêu cầu. Thứ nhất, nàng chỉ phụ trách xuất hiện ở nơi nên xuất hiện, những chuyện khác nàng không cần biết. Thứ hai, hoàng cung, nàng phải được tự do xuất nhập, không có gì hạn chế nàng cho dù là hoàng đế cũng không có quyền hỏi nàng đi đâu. Thứ ba, nàng có thể làm Tri Ngọc đại sư, nhưng vẻn vẹn chỉ có như thế, hoàng đế sau này phải tự giữ thân phận.

Đối với ba yêu cầu này, hoàng đế đều nhất nhất đáp ứng; hắn biết kiếp này đã không thể cùng Tri Ngọc, nhưng muốn một đời ràng buộc cùng nàng. Và đó là nguyên do vì sao Ngạn Quốc có Tri Ngọc đại sư.

Sau đó, hoàng đế khai quốc qua đời vì bệnh, mà Tri Ngọc đại sư cũng đồng thời chết đi… Và điều này là một trong những bí ẩn lịch sử của Ngạn Quốc. Thái tử lên ngôi là lúc Hoàng thái hậutuyển ra theo trong hàng đệ tử Tri Ngọc một người kế vị đại pháp sư, cũng đem ba yêu cầu của Tri Ngọc đại sư nhất nhất chiếu truyền. Song, điều thứ ba sửa thành: Hoàng đế và Tri Ngọc đại sư tuyệt không thể phát sinh tình yêu nam nữ, bằng không dịch tả chắc chắn san bằng thiên hạ.

Cứ như thế, Hoàng đế và Tri Ngọc đại sư một thế hệ cứ truyền tiếp cho tới nay. Mà Ngạn Tập quen biết Túc Mệnh, cũng là bắt đầu trước khi đăng cơ. Đến đời này, quan hệ giữa Hoàng đế và Tri Ngọc đại sư có thể nói là có nhiều chuyện xấu, nhưng vẫn được bảo tồn – không làm đến quá mức. Nói cho cùng, đến lúc này, toàn bộ Ngạn Quốc đều biết và cũng kính trọng Tri Ngọc đại sư – danh vọng của nàng trong dân gian thậm chí còn vượt qua Hoàng hậu.

Lần đầu tiên Ngạn Tập nhìn thấy Túc Mệnh đã rất rất thích. Trong tim hắn, trong mắt hắn, phụ hoàng là Hoàng đế Ngạn Quốc – là sở hữu mọi thứ, cùng Tri Ngọc đại sư có quan hệ kỳ lạ: bọn họ có thể tùy thời gặp nhau, có thể không câu nệ lễ nghĩa – thậm chí thời điểm tiếp kiến quần thần, Tri Ngọc đại sư có thể ngồi ghế Hoàng hậu và ra mặt. Cho nên, Ngạn Tậplên làm thái tử, hắn thường xuyên tưởng tượng đến cô gái mình nhìn trúng – chính là có dung mạo như thế nào. Lần đầu tiên nhìn thấy Túc Mệnh, Túc Mệnh chậm rãi bỏ khăn che mặt, mím môi mỉm cười. Đúng thế, chính là nàng, Ngạn Tập rốt cục hiểu được duyên phận tuyệt không thể miêu tả được. Có thể gắn bó cùng người như vậy, đúng là điều hắn mong muốn từ trước đến nay. Nhưng, sau khi lên ngôi, Ngạn Tập mới biết: hóa ra khoảng cách cùng Tri Ngọc đại sư không phải gần nhất. Mà là xa nhất. Đêm hôm đó, Ngạn Tập lần đầu tiên nhìn thấy di chiếu được các Hoàng đế đời trước để lại. Và ở cùng đêm hôm đó, Túc Mệnh bị điểm thủ cung sa – một cái ấn vĩnh viễn, một cái ấn cấm kỵ. Lúc này, Ngạn Tập mới biết: Hoàng đế và Tri Ngọc đại sư không thể có tình cảm.

Tuy rằng vạn phần đáng tiếc, nhưng khi Ngạn Tập biết nếu có một ngày mình chết, Tri Ngọc đại sư phải đồng tử tuẫn táng, hắn lại bình thường. Không thể cùng sinh, lại có thể cộng tử. Tuy rằng bỏ qua một đời, nhưng quan tài cùng dựa – là vĩnh viễn cùng một chỗ.

Có điều, chuyện cho tới bây giờ, Ngạn Tập vẫn là hối hận. Một đời dài đằng đẵng mà không thể gần nhau dù sao vẫn là điều rất ăn năn. Nếu biết trước có lúc này, có lẽ Ngạn Tập sẽ không đồng ý để Túc Mệnh làm Tri Ngọc đại sư – hắn tình nguyện làm bạn cả đời chứ không nguyện chỉ có thể trơ mắt như bây giờ: khó kiếm được bóng dáng của nàng, lại còn suýt không có tung tích.

Túc Mệnh thấy Ngạn Tập uống cả vài chén rượu, nàng đoạt chén qua, nói: “Ngài chưa nói, đến Vân Điếu Bàn là để xem ta có ở nhà hay không?”

“Từ chuyện Hoành Quốc không có tin tức của nàng, thị nữ của nàng cũng tìm không thấy nàng, ta có thể nào không vội?” Ngạn Tập oán giận nói. “Nếu không phải biết thái tử phi kia đã trở về, ta còn nghĩ nàng vẫn giữ người lêu lổng ở ngoài.”

Túc Mệnh hỏi: “Làm sao ngài biết thái tử phi đã trở về?”

“Bên đó cũng không phải không có người của chúng ta.” Ngạn Tập liếc Túc Mệnh, thấy nàng như có điều suy nghĩ, đột nhiên tim đập mất một nhịp, vội hỏi: “Nàng chưa thả người?”

“Ngài nói trước chuyện dò thám được đi.” Túc Mệnh thúc giục nói.

“Mẫu thân thái tử phi qua đời, thái tử phi cực kỳ bi thương. Nàng ở một nơi khác trong Yến phủ để tang, phải thủ ba tháng mới hồi cung.” Ngạn Tập gật đầu khen, “Ừ, nàng hành xử như thế thật cũng không tệ lắm. Dựa theo lúc này tích góp chút thanh danh tốt, khi lên hậu vị rất có lợi.”

“Quả thật không tồi.” Túc Mệnh bấm tay tính toán – coi như đi chậm cũng có thể kịp quay về Hoành Quốc.

Ngạn Tập vừa thấy, biết Túc Mệnh ý nói đề tài khác, liền kỳ quái hỏi: “Nàng nói không tồi là sao?”

Túc Mệnh khẽ cười nói: “Ngạn Tập, ta không gạt ngài. Chuyện người của ngài biết chính là chuyện mọi người đều biết. Chỉ là giả tạo thôi.”

“Giả tạo?” Ngạn Tập ngạc nhiên.

“Ờ. Đến hiện tại, chưa có ai thấy qua chân diện mục thái tử phi; giữ đạo hiếu là vì che dấu tai mắt. Có điều…” Túc Mệnh nhíu mày, “Mẫu thân Lưu Quang đã chết là thật. Bọn họ chỉ lợi dụng điểm ấy mà thôi.”

“Lưu Quang… ” Ngạn Tập thấy Túc Mệnh gọi rất tự nhiên, rồi đột ngột nghĩ đến, “Nàng vẫn chưa trả thái tử phi?”

“Vâng!” Túc Mệnh nhẹ nhàng gật đầu.

“Nàng…” Ngạn Tập dừng một chút, sau đó cau mày, “Được rồi, thái tử phi ở đâu, giao người cho ta, ta đến xử lý.”

“Không cần, ta sẽ đưa người trở về.” Túc Mệnh cự tuyệt nói.

“Nàng đưa trở về?” Ngạn Tập mở to hai mắt nhìn. “Nàng cướp người ta đi, ta hiểu, nàng giúp ta vụ biên giới, hết lòng quấy rối bọn họ. Nhưng tự đem người trở về? Lẽ nào người ta không nói nàng cướp người ta, nàng không sợ đối địch với người ta?”

“Theo ý ngài, ” Túc Mệnh nhìn Ngạn Tập, hỏi, “làm sao giải quyết thỏa đáng hơn?”

Ngạn Tập nhìn trên bàn, cầm chiếc đũa bẽ đôi làm hai.

“Giết người…” Túc Mệnh lườm lườm, chậm rãi nói, “diệt khẩu?”

“Thái tử Hoành Quốc đã về Ngạn Đô, nói vậy nàng cũng biết. Mặc kệ hắn còn nghi ngờ hay không, nàng đã không còn quan hệ với chuyện này. Đưa người trở về, tuyệt đối không được. Để tránh hắn nghi ngờ, giết thái tử phi là biện pháp tốt nhất.”

“Hay. Hay cho biện pháp tốt nhất!” Túc Mệnh thở dài.

“Này, vì sao nàng ngàn dặm xa xôi mang người đến đây, rồi lại muốn tự đưa về?” Ngạn Tập đột nhiên cười nói. “Chẳng lẽ mỹ mạo thái tử phi đúng như trong truyền thuyết, ngay cả nàng cũng mê đi, không nỡ giết?”

“Như thế nào, thất đệ bảo bối của ngài chẳng phải cũng thế.” Túc Mệnh lãnh đạm nói.

“Là nó kiếm chuyện, ” Ngạn Tập cả giận. “Chờ nó tuần tra về, ta sẽ chỉ định vương phi cho nó.”

“Lưu Quang thật sự ở Vân Điếu Bàn, ngài có muốn nhìn hay không?” Túc Mệnh mỉm cười, đổi đề tài nói.

“Thật vậy?” Ngạn Tập vẫn đang nghi hoặc. Nếu không phải chuyện có nguyên nhân, việc này thật sự không giống phương thức Túc Mệnh làm việc.

“Người hiện tại ở Sơ-Chi-các, ngài dùng bữa xong đi, chúng ta đi.” Túc Mệnh chỉ chỉ đồ ăn đầy bàn, “Ngài dùng quen quỳnh trân danh hào rồi, nếm thử chút thức ăn dân dã trên núi chúng ta đi.”

“Nàng cho người khác ở Sơ-Chi-các?” Cái này, Ngạn Tập nghi ngờ thêm. “Không phải là tù binh của nàng sao?”

“Trước đó người ở Thính-Túc-các, ” Túc Mệnh nhìn Ngạn Tập. “Ngài đến, mới dọn đi.”

Ngạn Tập ngồi không yên, vỗ bàn nói: “Bây giờ ta muốn gặp, nàng gọi người mang đến.”

“Ngài là khách Vân Điếu Bàn có đúng không?” Túc Mệnh không để ý tới, hỏi ngược lại.

“Ừ, thì sao?” Ngạn Tập hỏi.

“Lưu Quang cũng là khách của ta, mà còn đến sớm hơn đi, ” Túc Mệnh vẫn bình chân như vại nói. “Muốn gặp, tự nhiên là ngài đi gặp.”

Ngạn Tập liên tục gật đầu: “Rồi rồi rồi, vậy nàng dẫn ta đi đi.”

“Nhưng chỉ cho các người gặp một lần – đừng quên ngài là hoàng đế Ngạn Quốc. Có lời gì, hãy hỏi ta sau.” Túc Mệnh đứng dậy, “Như vậy, đi thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.