Chiết Yêu

Chương 1: Chỉ nghe kỳ danh



Một tháng trước. Trên núi Trúc Sắt. Tại Vân Điếu Bàn.

Vân Điếu Bàn sở hữu ba hồ, bốn đình, năm viên, sáu các, chín đạo hành lang. Hành lang thứ tám có một tòa gọi là Yếm Đình. Trước Yếm Đình là Xu Yên Các, đi ra ba người; phía sau Yếm Đình là Sơ Chi Các cũng đi ra một vị, đều tập trung ở tại Yếm Đình.

Yếm Đình không lớn, mái bát giác tinh xảo, trên đó có phi điểu đang bay trông rất sống động, bốn người vừa đến Yếm Đình liền tự tìm lấy vị trí, hiển nhiên không phải lần đầu tập trung ở đây.

Người đi ra từ Sơ Chi Các là Túc Mệnh. Nàng là chủ nhân của Vân Điếu Bàn, và cũng là chủ nhân của ba người trước mắt. Ba người này là thuộc hạ của nàng, hay thuộc hạ của Tri Ngọc đại sư.

Hiện tại, ngồi ở bên chân Túc Mệnh đang gọt táo, là Bảo Kiều. Bảo Kiều khoảng mười sáu tuổi, còn là trẻ con, nhưng nếu ngươi xem nàng như trẻ con thì ngươi đã sai lầm rồi. Sở trường của Bảo Kiều chính là ám khí, toàn thân nàng mang mấy cái chuông kêu đinh đinh đang đang đó là vô số ám khí được che dấu.

Mỹ nhân đang nằm nghiêng đọc sách gọi là Phượng Thành, sau những trang sách đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng là người ít được nhìn thấy khi nàng xuống núi nhất, không phải vì người ta sợ nàng, mà là độc dược của nàng có thể lấy mạng người ta trong nháy mắt. Và Phượng Thành được Diễm Trì chép lưỡi xưng là một trong những nữ nhân đáng sợ nhất đại lục.

Diễm Trì chính là người hiện tại đứng ở trước mặt Túc Mệnh thao thao bất tuyệt. Tóc nàng bẩm sinh có màu đỏ, hơn nữa tính tình bạo liệt khiến ai nhìn thấy cũng phải nhượng bộ, cộng thêm cặp Tử thủy kiếm của nàng, làm những ai có chút hiểu biết nghe tên đã sợ mất mật.

Ngoại trừ Bảo Kiều, Phượng Thành và Diễm Trì ra thì còn người thứ tư gọi là Đào Khê, trước mắt đang làm nhiệm vụ ở ngoài.

Không biết Đào Khê hiện tại thế nào? Túc Mệnh đang chuyên chú, bị Diễm Trì gào to.

“Tiểu thư —— ”

Túc Mệnh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn: “Em không cần lớn tiếng như vậy, ta có thể nghe thấy.”

“Nhưng ngài rõ ràng không có nghe!” Diễm Trì thở phì phì chỉ Túc Mệnh, “Bằng không ngài nói đi, em vừa nói đến đâu?”

Một chỗ khác, Phượng Thành đang đọc sách nhìn lướt qua, lại tiếp tục đọc sách, nhưng lạnh lùng nói:

“Ngươi còn muốn giữ ngón tay không.”

Diễm Trì như chạm phải kịch độc rụt tay về.

“Nghe nói ở nước Hoành có một đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, em rất muốn đi xem?” Túc Mệnh chậm rì rì nói, sau đó nhìn Phượng Thành mỉm cười.

Vẻ mặt Diễm Trì mê mẩn: “Mỹ nhân đây…”

“Trong nhà đã có mỹ nhân, còn đi nhìn ngoại nhân làm gì?” Túc Mệnh lại liếc Phượng Thành.

“Nhưng nghe nói khi nàng mười tuổi đã bị vua nước Hoành nhìn trúng, chỉ điểm là Thái tử phi tương lai nha ” Diễm Trì vẫn đang mê mẩn, “không biết trông như thế nào…”

“Ta đi qua đô thành nước Hoành nghe nói là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.” Túc Mệnh cười nói.

“Em nghe được không phải như vậy.” Vừa gọt táo xong Bảo Kiều ngưng thở, vung tay lên, táo tự tách ra thành múi, nàng đưa một miếng cho Túc Mệnh, “Lần trước em đến nước Hoành, cách đô thành mấy quận mà đã nghe người ta nói, nam nhân có thể ngẫu nhiên nhìn thấy Lưu Quang tiểu thư đều tương tư ngày nhớ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên, nhưng không thể đoạt lại Thái tử, vì thế mỗi người đều hăm hở đi học, hi vọng tương lai vào hoàng cung lấy thân phận thần tử để được nhìn thấy nương nương tương lai, cũng vừa lúc tận trung.”

“Vậy thì đúng là việc lạ.” Phượng Thành rốt cục buông sách tham gia câu chuyện, “Tuy chưa từng đến nước Hoành, nhưng em có nghe nói, Thái tử phi tương lai của bọn họ chính là cửu thiên tiên nữ, vì thấy nước Hoành thái bình thịnh thế cho nên hạ phàm trợ quốc thịnh càng thêm thịnh.”

Người nói càng nói càng huyền hoặc, người nghe càng nghe càng giật mình.

“Xưa nay chỉ có hồng nhan hoạ thủy, hiện tại lại hâm mộ…” Túc Mệnh trầm ngâm.

“Lưu Quang, con gái Thừa Tướng nước Hoành, Lưu Quang tiểu thư.” Diễm Trì nói.

“Lưu Quang tiểu thư?” Túc Mệnh chuyển mắt nhìn Diễm Trì, “Xem ra không cho em đi xem, em sẽ không hết hy vọng.”

“Cái gì em cũng không thích, chỉ thích mỹ nhân không được sao?” Diễm Trì gièm pha.

“Em thích mỹ nhân?” Túc Mệnh cười khanh khách, “Nam nhân có đoạn tụ, Diễm Trì, sao ta lại không biết em cũng có sở thích như thế?”

“Tiểu thư ——” Diễm Trì chịu không nổi lại rống to. Tiểu thư này có đôi khi thích làm người ta chịu không nổi… “Em chỉ là thích thưởng cái đẹp thôi, không phải ngài không biết.”

“Phượng Thành đẹp như vậy sao tỷ không thưởng thức?” Bảo Kiều nhét miếng táo vào miệng Diễm Trì, cũng kỳ quái hỏi.

“Nàng?” Diễm Trì cố hết sức nhai, mồm miệng nói có chút không rõ, “Nàng là mỹ độc xà, nào so được với Lưu Quang tiểu thư người ta thuần khiết không tỳ vết.”

“Phải phải phải.” Phượng Thành cũng không thèm để ý tiếp tục xem sách, “Ngươi còn không mau đi tìm Lưu Quang tiểu thư thuần khiết không tỳ vết của ngươi đi?”

“Tiểu thư ——” Diễm Trì lập tức quay đầu.

Túc Mệnh nhìn Diễm Trì, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu muốn biết nàng có đúng như chúng ta thảo luận hay không, chính mắt thấy là tốt nhất. Chỉ cần so với Phượng Thành là biết cao hay thấp. Em nóng tính, vạn nhất tất cả đều là người ta bịa đặt thổi phồng… Vừa rồi em cũng nghe cái mà mọi người biết đều không giống nhau, vạn nhất đúng như vậy ta chỉ sợ em sẽ phá nát chiêu bài của người ta, hủy dung người ta mới giải được nỗi hận của em.”

Diễm Trì kêu oan: “Sẽ không…” mà khi nhìn lại Bảo Kiều và Phượng Thành, hai người đều liên tiếp gật đầu, Diễm Trì chỉ phải bĩu môi, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Mấy ngày trước ta nhận được tin từ hoàng thượng dùng phi cáp đưa tới, bên trong có tam căn linh… Tất cả cũng biết, vài năm nay hắn triệu ta vào cung ta cũng chưa đi. Nhưng tam căn linh đã là cực hạn. Cho nên cũng là lúc ta xuất hiện.”

Diễm Trì rùng mình: “Một khi đã như vậy, em đi theo tiểu thư vào đô thành.”

“Dĩ nhiên em phải đi theo ta, ” Túc Mệnh gật đầu, “Bất quá em đi trước, nhìn xem có chuyện gì xảy ra. Thuận tiện gặp Đào Khê, hỏi nàng hẳn là nhanh hơn. Ta sẽ cho phi cáp thông tri lại hoàng đế, sau đó sẽ chậm rãi mà đi. Dù sao đã lâu ta cũng không đến đó, muốn ngắm cảnh một chút.”

“Tiểu thư, ngài định đi đường nào?” Bảo Kiều chơi tiểu phi đao, hỏi.

“Đại khái đi theo quận này đi.” Túc Mệnh nghĩ nghĩ, rồi nói với Bảo Kiều, “Bảo Kiều, em đến Hoành Đô trước, xem xem Lưu Quang tiểu thư thế nào. Nếu đúng như lời đồn thì phi cáp đến Ngạn Đô. Đào Khê đang ở đó.” Túc Mệnh dứt lời mỉm cười với Diễm Trì, “Sau đó… nếu đúng, chờ chúng ta giải quyết xong xuôi chuyện của hoàng thượng sẽ đi nhìn xem thử.”

Diễm Trì nghe vậy nhảy dựng lên, ôm Túc Mệnh thân thiết một chút, trong miệng kêu mãi “Tiểu thư thật tốt, tiểu thư thật tốt”.

“Cứ như vậy đi!” Túc Mệnh cố sức giãy dụa ra, cuối mắt nhìn Phượng Thành, “Em ở lại đây.”

Phượng Thành gật đầu.

Vì thế, Túc Mệnh cùng Diễm Trì chuẩn bị đi Ngạn Đô, Bảo Kiều cũng cao hứng phấn chấn chuẩn bị đi Hoành Đô. Xung quanh liền yên tĩnh trở lại, Phượng Thành buông sách, nằm xuống, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.