Chiến Đội Lập Kỳ

Quyển 1 - Chương 17: Trận chiến chuyển chức (2)



Nhìn một bầy quái đông đúc phía trước, hắn vừa bắn tên, vừa cảm thấy nhụt chí:

– Má nó, kinh quá. Quái đông vật vờ ra. Chỉ có hai thằng thì khi nào mới đánh thông phó bản?

Đệ Nhất Mỹ Nam dùng tay trái vân vê bờ môi mà cười nhạt:

– Khì… Muốn nhanh thì đánh quái chăm chú vào.

Như đánh vào cục bông, hắn cảm thấy nhức hết cả nách. Thằng khỉ Đệ Nhất Mỹ Nam nó chẳng biết an ủi hay khích lệ một cái, nói năng hời hợt như vậy nên hắn chỉ càng thêm nản.

Bỗng nhiên mấy con quái “Xương Khô Chui Thùng Vỡ” co rút thân thể vào cái thùng và lăn thẳng về phía này. Cảm nhận được sự kinh khủng khi một bầy quái lao tới đánh hội đồng, hắn đau khổ thét to:

– Chạy, chạy nhanh, chạy lẹ.

Hai tên vắt giò lên cổ tháo chạy về hướng cửa vào.

“Rầm… Rầm… Rầm…”

Lũ quái Xương Khô Chui Thùng Vỡ lăn tới được 3 mét lại vùng lên đứng đậy, thò cái đầu và tứ chi và ra khỏi cái thùng trên thân thể của nó. Lúc này đây trên tay của chúng lại xuất hiện một cái xương đùi to tổ bố.

Hắn và Đệ Nhất Mỹ Nam sợ hãi tiếp tục công cuộc sử dụng kế thứ 36 mà bảo toàn tính mạng.

“Vèo… Vèo… Vèo…”

Mấy chục cái xương đùi bay ầm ầm về phía hai gã.

Đệ Nhất Mỹ Nam phát lạnh kêu rên:

– Mạng ai nấy lo, thằng nào chết thì cắn mông tự tử.

Nghe tên đó nói, hắn hừ lạnh:

– Lần này mày chết nữa thì có, còn bố thì không.

Khục khặc… Lý do là hai tên này bị đợt quái Xương Khô Chui Thùng Vỡ hành hạ mấy lần rồi. Hai tên ấy cứ thay nhau mà chết để rồi lại bắt đầu đánh phó bản lại từ đầu. Thế nên bây giờ hai thằng này không ngừng trào phúng lẫn nhau.

“-60”

“-40”

– Mém chết.

Nhìn chút máu còn sót lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ở bên kia, Đệ Nhất Mỹ Nam cười lạnh:

– Kỹ thuật quá tệ. Nhìn xem tao có trúng đòn nào không.

Hắn liếc nhìn Đệ Nhất Mỹ Nam mà cười gằn:

– Thế mày lên làm chủ công đi rồi biết. Chết mấy lần mà còn không biết phần lớn bọn quái tập trung vào chủ công à.

Đệ Nhất Mỹ Nam hừ một tiếng:

– Hừ, rảnh thì tranh thủ mà tiêu diệt bọn chúng đi. Rảnh quá nên ngồi tự sướng ta đây à.

40 phút sau, hai cái tên chuối hột cũng vượt qua rào cản đầu tiên.

Hiện giờ hai tên đó đang đứng trước một vết nứt rộng 1 mét 8, còn dài thì không nhìn thấy điểm cuối.

Hắn buồn bực hỏi:

– Làm sao bây giờ?

Gã còn lại thở dài:

– Nhảy qua chứ sao?

– Hồi cấp 3 thành tích nhảy xa tốt nhất của mày là bao nhiêu thế?

– 1 mét 72.

Nghe vậy, hắn phất tay:

– Thế mày nhảy trước đi.

Đệ Nhất Mỹ Nam khinh bỉ nhìn hắn:

– Là thằng đàn ông thì phải nhảy ra nhận nhiệm vụ gian khổ ngay lúc vừa thấy, chứ không phải đổ qua cho người khác.

– Thế mày không phải là đàn ông à?

Hắn phản pháo, đồng thời đảo ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá thân thể tên Đệ Nhất Mỹ Nam và rất đồng tình tự đáp:

– Rất xin lỗi, lời nói vừa rồi tao rút lại. Thằng ẻo lả như mày thì có thể nào là đàn ông được.

Đệ Nhất Mỹ Nam phát cáu:

– Mẹ nó, ăn nói cho cẩn thận. Tao là đàn ông chính gốc. Chỉ có lũ xấu xí mới ghen tỵ rồi đâm thọt như thế thôi.

A, đúng là gần mực thì đen, Đệ Nhất Mỹ Nam bị hắn lây nhiễm virus mắng “mẹ nó”.

Cuộc trò chuyện trở nên nhạt nhẽo và vô vị, hắn không hề chần chừ mà cắt đứt:

– Cả hai thằng cùng nhảy. Rồi, lui ra xa lấy đà đi.

Cả hai thằng cùng lui ra phía sau, khi cảm thấy mọi sự đã ổn, hắn quát to:

– Chuẩn bị. 3… 2… 1… Nhảy!

Đệ Nhất Mỹ Nam mở hết tốc lực chạy đến bờ vết nứt rồi giẫm mạnh nhảy thẳng qua bên kia.

Ở phía bên trái là tiếng cười to của tên kia:

– A ha ha… Đã quá. Đã lâu không có cảm giác Yomost như thế này.

Vừa đặt chân lên mặt đất, Đệ Nhất Mỹ Nam quay sang đá xoáy:

– Sao mày không rớt xuống dưới mà chết luôn đi.

– Hừ, nhân vật quan trọng nhất của tổ đội có thể nào chết lãng xẹt như vậy.

– Ừ, chỉ chết lãng nhách mà thôi.

– Mày thì biết cái gì, cái đó gọi là hi sinh vì đồng đội.

– Hi sinh vì đồng đội hay là vì ngu?

– Nói nhảm, là hi sinh vì đồng đội.

Hai thằng vừa đi tới vừa cãi vã ầm ĩ.

Đến cuối đường hầm, khi nhìn thấy đã tới ngõ cụt và thấy có một cái thang dẫn lên trên thì hai thằng mới dừng lại.

– Mày leo lên trước đi.

Đệ Nhất Mỹ Nam bĩu môi xem thường:

– Chủ công thì leo lên trước, mày bảo phụ trợ đi đầu à? Có biết xấu hổ không?

– Phân biệt cái mông. Chủ công lên trước gặp phải bầy quái thì có nước chết. Mày thiên về hệ khống chế thì có gặp vẫn còn có thể thả ra một chiêu quấy nhiễu chúng rồi quay xuống. An toàn là trên hết, đừng nhiều lời, lên đi.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng Đệ Nhất Mỹ Nam vẫn leo lên.

Chốc sau, có tiếng gã vọng lại:

– Không sao cả, bình yên vô sự. Lên đi thằng nhát cáy.

Khi hắn vừa ló đầu lên tầng hai.

“-70”

Hắn giật mình giậm mạnh lên bậc thang mượn lực nhảy thẳng lên dùng Bắn Hạ rồi chạy nhanh về phía khác.

– Ối vãi. Thế này mà mày bảo là bình yên vô sự.

Hắn điên tiết run rẩy chỉ về phía tên kia mà mắng to.

Đệ Nhất Mỹ Nam cười phá lên:

– Ha ha… Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.

Hắn vừa nhảy lên dùng Bắn Hạ vừa oán thán:

– Số tao thật khổ. Không biết kiếp trước nợ tình cô nào mà kiếp này tổ đội với một thằng rắm thúi như mày.

– Có liên quan gì sao?

– So sánh vậy thôi.

– Chỉ là những lời nói khập khiễng cũng bày đặt. Xấu xí như mày thì ma nó để ý.

– Mẹ nó, tao là đàn ông chính hiệu, góc cạnh rõ ràng, phong sương thấm đượm chứ không phải thứ công tử bột mặt trắng ẻo lả như mày.

– Gu thẩm mỹ của mày thật tệ hại.

– Gu của tao là gu mạnh mẽ, gu của mày là gu xăng nhớt lẫn lộn.

– Thôi đi, bốc mùi rồi kìa. Mày mà nói nữa thì chắc ruồi muỗi nó chết sạch.

Hai thằng vừa đánh quái vừa giết thời gian bằng cách xỉa xói nhau như thế này.

Đang lúc hai tên hăng say ăn miếng trả miếng thì dị biến lại phát sinh.

Bọn quái “Xác Ướp Gậy Đinh” bắt đầu nổi điên. Chúng điên cuồng dùng đôi tay đầy đinh lao tới phía hai người mà đánh loạn xạ.

“-40”

“-30”

“-40”

May mắn hắn nhảy lên dùng Bắn Hạ rồi lủi nhanh trốn về chỗ cầu thang, nếu không hắn đã toi đời.

Nhìn máu còn có 11 điểm, hắn tự ngắt một bả mồ hôi và bắt đầu cắn thuốc hồi phục máu.

Đệ Nhất Mỹ Nam thấy vậy liền lên tiếng giễu cợt:

– Gà vẫn là gà.

Thế là hai thằng bắt đầu vừa chém gió vừa đánh quái.

– Mẹ nó. Tao mà có kỹ năng khống chế như mày thì tao chẳng mất giọt máu nào đâu.

– Lại ghen ăn tức ở.

– Đó là sự thật.

– Thế thì mày xóa nhân vật đi. Sau đó tạo nhân vật mới rồi chọn chức nghiệp nhạc sĩ là được.

– Tao không có rảnh hơi như vậy.

– Thế thì im đi, nói làm cái shit gì?

– Luật nào cấm phàn nàn?

– Cần phải có luật mới được sao? Mày đang làm phiền người khác đấy. Biết lịch sự là gì không?

– Với mày thì không cần lịch sự.

– Bệnh.

45 phút sau, hai tên lại đang đứng trước một vết nứt y chang cái vết nứt trước đó.

Hắn sợ hãi than:

– Mấy thằng làm game làm biếng vãi linh hồn. Đã tạo thì tạo cái mới mẹ nó đi. Sao chép y chang cái lúc trước. Hết thuốc chữa.

Đệ Nhất Mỹ Nam gật đầu:

– Điểm này tao đồng ý với mày.

Một lúc sau, hai thằng lại tiến về cuối con đường.

Nhìn thấy một căn phòng ở đó và một cái cầu thang dẫn lên tầng trên. Hắn quay sang chém bão:

– Mày vào mở cửa đi thôi. Tao thấy trong phòng phía trước có khả năng giấu kho báu. Vì tinh thần đồng đội, tao rất hào phóng để mày vào trước rồi chọn trước.

Đệ Nhất Mỹ Nam cười đầy mỉa mai:

– Nhìn cái cầu thang thì thằng ngu cũng biết trong phòng có boss ải thứ nhất. Còn kho báu? Mày dụ con nít đấy à?

– Mày chẳng biết gì sất. Kho báu quá lớn nên không bỏ hết vào rương, thế nên phải đặt hết vào trong kho, mà cái kho chứa ấy là cái căn phòng phía trước đấy.

– Thế thì tao bỏ quyền. Mày cứ tự vào mà hưởng một mình đi.

– Ha ha ha… Vậy tao không khách khí.

Nói xong hắn đẩy cửa bước vào.

Chưa đầy hai mươi giây sau Đệ Nhất Mỹ Nam nhận được tin báo của hệ thống.

“Tích! Người chơi nhận được đề nghị trò chuyện từ người chơi Đừng Cắt Ngang. Xác nhận bắt đầu trò chuyện hay hủy bỏ?”

– Xác nhận.

[Đội] – [Đừng Cắt Ngang]: Khửa khửa… Tao lấy hết kho báu rồi nhé.

Nghe thế, Đệ Nhất Mỹ Nam đáp:

[Đội] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Nếu là kho báu thì đã không phải là trò chuyện bằng giọng nói. Mày đang đánh boss nên không trò chuyện video được chứ gì. Còn không nghĩ xem mày đang nói chuyện với ai mà xạo xạo.

Ở bên kia, hắn gầm lên:

[Đội] – [Đừng Cắt Ngang]: Biết thế thì vào phụ lẹ đi, ở đó thảnh thơi vuốt tóc à? Mẹ nó, tao mà phát hiện kho báu thật thì tao giữ làm của riêng.

Đệ Nhất Mỹ Nam cười ha ha rồi tiến vào.

Ở bên trong là hơn chục con chó sói đủ loại, nào là Sói Nâu, Sói Đen, Sói Xám, Sói Tím… Nhìn màu sắc và tên chúng cũng đủ để líu lưỡi.

Đệ Nhất Mỹ Nam quay về hướng hắn mà hỏi:

– Mày nhận được bộ sưu tập chó sói?

Hắn bực mình gầm gừ:

– Tập trung vào đi thằng này. Con boss đang đứng ở bên kia kìa. Nhanh giải quyết hết quái để còn đánh boss.

Đệ Nhất Mỹ Nam thả ra Tạp Kỹ Gây Choáng làm cả bọn sói bị choáng váng ngã xuống rồi khinh thường nói với hắn:

– Tao có chút hối hận khi kết đội với một thằng chủ công cùi bắp như mày. Chủ công của đội người ta thì lao vào giữa bầy quái đại khai sát giới. Còn mày thì chỉ biết chạy xung quanh và bay lên trốn tránh.

Hắn cũng quay đầu sang rồi trần trụi khinh bỉ Đệ Nhất Mỹ Nam:

– Như nhau cả thôi. Tao cũng rất hối hận vì tổ đội với một thằng phụ trợ củ chuối như mày.

Đệ Nhất Mỹ Nam đang định trào phúng thì boss đã lao tới. Gã chỉ có thể tránh né rồi bỏ ra một câu:

– Giết boss xong đi rồi ra ngoài chúng ta tính tiếp vấn đề vô cùng quan trọng này.

– Đồng ý.

Hắn đáp lại rồi không ngừng bắn tên về phía bầy quái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.