Không lâu sau, Lưu thị đã dẫn mọi người tới, giới thiệu với mẫu tử Liệt thị, trong Tây viện nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Nha hoàn, ma ma trong phủ cũng biết trong Ngọc phủ có thêm một vị Uyển phu nhân, và một tiểu thư, một tiểu thiếu gia.
“Tổ mẫu, tứ muội từ khi vào phủ vẫn mang sa che mặt, Oánh nhi nghe nói nàng bị thương ở mặt, chẳng lẽ là bị hủy dung thật, diện mạo xấu xí như quỷ dữ?” một giọng nói chanh chua vang lên, tựa như nhắc nhở, để mấy vị phụ nhân đều tập trung nhìn về thiếu nữ đang mang sa che mặt.
Ngọc Bảo Oánh mới từ ngoài về, thấy mẫu thân mình đang giận đến sắp ngất mà không ai thèm để ý tới, còn mẫu tử Liệt thị lại được mọi người vây quanh như sao sáng vây quanh mặt trăng, rất bất mãn, nên mới tìm cách bới móc.
Trong khoảnh khắc, Tây viện vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh lại. Lão phu nhân nhíu mày, chuyện này nói riêng thì không sao, chứ trước mặt mọi người mà nói ra thì không hay chút nào.
Ngọc Chính Hồng biết là Ngọc Bảo Oánh đang lấy lại thể diện cho mẫu thân. 4 năm trước Lý Toàn báo lại, Như Ca bị té xuống núi ở Phàn Thành, trên trán đầy vết thương, lại bị rắn độc cắn, cơ hồ là phải mất mạng. Mọi người ở Ngọc phủ ai cũng biết chuyện này, qua nhiều năm như vậy, không biết những vết thương kia như thế nào rồi.
“Muội muội, đừng nói lung tung.” Đại tiểu thư Ngọc Giai Nhàn, vẫn được mọi người khen ngợi là đoan trang hiền thục, hiểu chuyện hôm nay không phải vào cung hầu hạ công chúa, kéo tay áo muội muội mình nói.
“Muội đâu có nói lung tung, nếu không phải, tứ muội phải che mặt làm gì.” Ngọc Bảo Oánh bĩu môi, giả bộ ngây thơ.
“Tứ muội đừng để bụng, nhị muội không có ý gì đâu.” Ngọc Giai Nhàn áy náy nói.
“Tỷ tỷ đừng lo, muội mang sa che mặt là bởi vì đang bị bệnh, đại phu dặn dò phải mang để tránh gió thôi, nếu các tỷ tỷ không quen, muội sẽ lấy xuống”, nói xong, Như Ca tháo sa che mặt xuống.
Nhất thời mọi người cảm thấy trước mắt tỏa sáng, cả phòng rực rỡ hẳn lên.
Thiếu nữ có mái tóc dài đen mượt, chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản vấn lên, đôi mắt sáng long lanh, làm người ta không thể nào dời mắt được. Dưới ánh nắng nhu hòa, nàng khẽ mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, như trăm hoa nở rộ ngày xuân, như trăng sáng đêm rằm, trên trán của nàng có một ấn ký hình hoa anh đào, trông nàng cứ như tiên nữ hạ phàm.
Mọi người đều thầm nghĩ, thế này mà gọi là hủy dung, dung mạo như quỷ dữ, thì những cô nương khác chẳng phải đều là dạ xoa hết à.
“Thế này….” Trịnh lão phu nhân khó hiểu nói.
“Lúc đó Ca nhi bị thương rất nặng, đại phu nào cũng nói đừng nói là hủy dung, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng khó giữ được, thiếp thân thật sự không biết làm sao, chỉ có thể đem Ca nhi đến chùa cầu thần khấn phật. Không ngờ trong chùa gặp được cao nhân, chạy chữa hơn năm trời, Ca nhi mới khỏe lại.” Lời này mặc dù nửa thật nửa giả, nhưng nhớ tới bộ dạng máu thịt be bét ngày đó của nữ nhi, đến nay Liệt thị vẫn thấy rùng mình.
“Ngươi thật tốt số!” Ngọc Bảo Oánh thấy Như Ca dung mạo tuyệt mỹ, lầm bầm trong miệng.
“Tứ muội xinh đẹp như vậy, đúng là như tiên nữ hạ phàm” Ngọc Giai Nhàn cắt ngang lời khiêu khích của muội muội mình, cười nói, “Đều là tỷ muội, ngày sau chúng ta phải quan tâm nhau mới phải.”
“Tỷ tỷ nói phải ạ.” Nhìn đại tiểu thư Ngọc gia tươi cười dịu dàng vô cùng, Như Ca cảm thán người này quả là cao thủ trong cao thủ. Kiếp trước nàng ngu ngơ, thấy nàng ta đối xử với mình dịu dàng, liền sùng bái nàng ta như một vị phật sống. Sau này được gả vào hầu phủ vẫn tôn kính nàng ta vô cùng, có cái gì tốt cũng chia sẻ. Nhưng kiếp này, vào cái phút trước khi ngất đi bốn năm trước nàng đã thấy rất rõ ràng, người đẩy mình xuống núi chính là vị đại tỷ trông rất hiền hòa dễ gần này đây. Nếu không phải trọng sinh, sợ rằng đến chết nàng cũng không tin kẻ chủ mưu hại mình cả đời không ngóc đầu lên được chính là nàng ta đi!
“Muội muội thật là có phúc”. Giang thị ở bên xem trò vui, thấy Lý thị đang ngây người, cười nói. Thế này thì, vị tứ tiểu thư này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, Lý thị chẳng những kế hoạch nhận con thừa tự bị thất bại, mà còn tìm về cho nữ nhi của mình một chướng ngại vật cực to, thật là chết cười.
Lúc này, Lý thị cảm thấy giận và hận vô cùng, vốn nghe nói thứ nữ này vào 4 năm trước bị rắn độc cắn, đại phu trong phủ tới khám trở về báo không có thuốc chữa, dù bảo vệ được tính mạng thì dung mạo cũng bị hủy. Thế nên mình mới cho lão gia để mẫu tử bọn họ về, xấu xí như vậy chỉ có thể bị khi dễ mà thôi làm sao ngóc đầu lên được. Không ngờ, thứ nữ này lại xinh đẹp như vậy, át cả hai nữ nhi của mình. Mụ Hoa ma ma làm việc thế nào mà loại chuyện này cũng không báo cho mình biết chứ.
Ngược lại, Trịnh lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng thì đang rất vui mừng, dù sao một thứ nữ mỹ lệ hơn người tốt hơn một nữ nhi bị hủy dung rất nhiều. Với dung mạo thế này, cũng dễ dàng được làm thiếp cho các vương công quý tộc hơn.
Cuối cùng, Như Ca cũng giữ được đệ đệ bên mình và mẫu thân.
Ra khỏi Tây viện, Ngọc Chính Hồng đột nhiên xúc động dâng trào, phân phó quản gia Lý Toàn dẫn mẫu tử ba người đến chỗ ở.
Quả nhiên, giống như kiếp trước, là một nơi cực kỳ vắng vẻ sâu trong rừng trúc.
Đến “Nhàn Nguyệt Các”, Ngọc Chính Hồng nhất thời xấu hổ vô cùng, vốn nghĩ là Lý thị an bài một nơi hơi vắng vẻ chút thôi, ai ngờ lại là thế này.
Ngoài viện cỏ dại mọc đầy, trong viện mặc dù nhiều phòng, nhưng chỗ nào cũng đầy mạng nhện, trừ mấy cái giường thì không còn vật gì khác, bụi đống thành lớp dầy, vừa nhìn đã biết là một cái viện bỏ phế, không ai dọn dẹp.
Thấy vẻ mặt thất vọng của nhi tử và vẻ mặt hờ hững của Liệt thị, Ngọc Chính Hồng cảm thấy mất hết thể diện, giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Chỉ phân phó Lý Toàn đi Tây viện điều mấy gã sai vặt và nha hoàn tới dọn dẹp.
Nhìn Ngọc Chính Hồng đi xa, nhớ tới hôn thư đã bị Trịnh lão phu nhân thiêu hủy, Như Ca nhìn Liệt thị khẽ cười nói: thật là không uổng công.
Liệt thị nghe vậy, trong lòng chua xót, mình lớn thế này, lại phải nhờ nữ nhi tính toán giùm, thật là quá vô dụng.
Thật ra thì hôn thư thật đích xác đã bị thiêu hủy rồi, hôn thư hôm nay là Như Ca mô phỏng theo nét chữ của Ngọc Chính Hồng mà viết lại, tốn chút ngân lượng để có được ấn ký của phủ nha, vậy là xong, nhưng người Ngọc gia không ai nhìn ra được.
Nhờ Lý Toàn đưa tới mấy gã sai vặt và nha hoàn nhanh nhẹn, tiểu viện rực rỡ hẳn lên. Mà bên kia, Ngọc Chính Hồng về viện của Lý thị, thấy sự xa hoa ở đây lại so với tiểu viện rách nát kia, tức giận mắng Lý thị một hơi ngay trước mặt nha hoàn và ma ma, làm Lý thị giận tới mức trợn mắt.