Chỉ Riêng Mình Em

Chương 14



Dưới ánh mắt mong chờ và thúc giục của mọi người, Nghênh Niệm đành nhắm mắt bước lên.

Huấn luyện viên gọi Dịch Thận đến, “Dịch Thận, đến đây, solo với cô ấy đi!”

Dịch Thận bị điểm tên đi đến, cậu nói, “Không được đâu, để đội trưởng lên đi, em đánh lung tung thì không tốt lắm đâu.”

Mấy fan còn lại vội vàng tiếp lời, “Không có đâu!”

“Không đâu mà, anh chơi rất tốt!”

“Không hề lung tung tí nào…”

Huấn luyện viên nghe cậu nói thế, sợ cậu đặt nặng thắng thua, sẽ thắng quá nhanh, suy nghĩ rồi đồng ý với đề nghị của cậu, “Lẫm Nhiên, cậu lên đi.”

Trong một chốc, mọi người đều nhìn về Dụ Lẫm Nhiên. Ngay cả Nghênh Niệm cũng sững sờ nhìn anh, ánh mắt lơ đãng chạm nhau, cô lại vội vàng tránh né.

Tính tình Dụ Lẫm Nhiên có hơi lập dị, ngoại trừ những lúc huấn luyện hoặc thi đấu, có rất nhiều chuyện anh cảm thấy rất vô bổ, mà anh lại không bao giờ chịu lãng phí thời gian vào những chuyện như thế.

Mấy thành viên cứ nghĩ Dụ Lẫm Nhiên sẽ từ chối, không ngờ anh không lên tiếng lại nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi bước về phía trước.

Tài khoản dùng để solo đã được nhân viên công tác chuẩn bị sẵn, Nghênh Niệm thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. May mà không để cô dùng tài khoản của mình, nếu không, để mọi người nhìn thấy cái tên đó…

Trong lúc cô suy nghĩ vẩn vơ thì trò chơi đã được tải xong.

Hai người đấu solo với nhau, không cần phải quanh co lòng vòng, chủ yếu là so trình độ.

Nhưng cảnh tượng chưa bao giờ thê thảm như hôm nay.

Dụ Lẫm Nhiên tung skill, Nghênh Niệm không trốn không thoát, khó khăn lắm anh mới tung skill lệch một lần, kết quả Nghênh Niệm tự đụng vào skill, sau đó lại bắt đầu sử dụng “kỹ năng nhận đòn tự động”, từng cái từng cái vô cùng chuẩn xác.

Nếu nói xác suất né tránh kỹ năng của cô là 10% thì xác suất cô trúng đòn là 200%.

Mọi người vây xem đều ngây người, huấn luyện viên chậc chậc vài tiếng, không biết phải bình luận thế nào.

Trong nhóm fan hâm mộ có người nhỏ giọng nói, “Hình như cô ấy là fan của đội trưởng Dụ thì phải? Má ơi, dù là fan hâm mộ thì cũng không cần phải nhường thế chứ, liều mạng thật…”

“…” Tiêu Tiêu nghe thấy chỉ biết che mặt.

Cô sao quên được! Chiến tích được cap màn hình lúc trước thê thảm thế nào. Tình hình bây giờ của Nghênh Niệm… đoán chừng không phải nhường mà là trình độ thực sự của cô ấy, gà đến nỗi trình độ bằng số 0.

Dịch Thận nhức cả đầu. Trí nhớ của cậu mặc dù không tốt bằng Dụ Lẫm Nhiên, nhưng Nghênh Niệm vừa bước vào, cậu đã nhận ra cô. Vì cô là fan hâm mộ của Dụ Lẫm Nhiên, nếu được solo với anh thì chắc chắn sẽ solo một cách vui vẻ, cậu muốn cho cô có cơ hội tiếp xúc với Dụ Lẫm Nhiên, ban đầu cậu chỉ muốn làm việc tốt, ai mà ngờ…

Đã lâu thế rồi mà cô vẫn không tiến bộ chút nào, quả thực lợi hại mà.

Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước đi đến bên cạnh Dịch Thận, nhỏ giọng thầm thì, “Trình độ này…”

Lâm Sơn Khước tiếp lời, “đáng sợ quá.”

“Có nhờ cái lần mà mấy anh giật điện thoại của em không?” Dịch Thận vuốt trán, lặng lẽ nói chuyện với bọn họ.

“Lần nào…? À, cái lần cậu ngã từ trên giường xuống ấy hả?”

Dịch Thận trừng bọn họ một cái rồi mới nói, “Chiến tích trog tấm hình đó là của fan đội trưởng đó, hai người có nhớ không.”

“Ý cậu là…” Lâm Sơn Khước nhìn về hai người đang đánh nhau trước máy tính, nhíu mày, “Là cô ấy hả?”

Dịch Thận gật nhẹ đầu.

Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước nhìn nhau, không ai nói gì.

Không biết tâm trạng bây giờ của Dụ Lẫm Nhiên thế nào, tối nay phải phỏng vấn cậu ta mới được. Nếu đổi thành hai người bọn họ, chắc là cũng nhức đầu lắm.

Người ta là fan hâm mộ, xuống tay nặng quá cũng không tốt, nhưng cứ kéo dài thời gian như thế, đối với bất kỳ một tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng là một loại tra tấn tinh thần!

Lần đầu tiên bọn họ đồng cảm với Dụ Lẫm Nhiên trước giờ bất biến với mọi chuyện. Biết anh nhường mình, nhưng có làm được cái gì đâu? Ra đòn lệch rồi mà cô ấy vẫn có thể tự đâm đầu vào chỗ chết, nữ sinh này thật là thần kỳ!

Bạc Xán không biết rõ nội tình, nhưng là một người có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nhìn thao tác của nữ fan hâm mộ này giống như là một loại “tra tấn tinh thần”. Trong lúc vô tình, cậu và các thành viên còn lại đã đạt được nhận thức chung.

Dịch Thận lúc thi đấu và không thi đấu có một sự tương phản khá lớn, Bạc Xán cũng thế, trong đội cậu là một cậu bé mũm mỉm với gương mặt baby, nhưng nhìn vẻ ngoài, không ai có thể liên tưởng đến dáng vẻ hung hăng mỗi khi thi đấu của cậu.

Giờ phút này, trên gương mặt baby của Bạc Xán tràn ngập nỗi ưu sầu.

Khổ cho anh Dụ quá, thân là đội trưởng, lúc nào cũng bị đẩy lên đầu nhận các loại tra tấn.

Lòng tôn trọng dành cho anh lại tăng thêm một chút.

Mọi người được “mở rộng tầm mắt” một lần. Trước màn hình máy tính, Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên vẫn còn đang solo.

Nghênh Niệm đau cả đầu, mặt đỏ tới tận mang tai, cô không dám nhìn vẻ mặt của Dụ Lẫm Nhiên.

– – Tử hình công khai thế này khi nào mới kết thúc vậy hả!!!

Không biết có phải Dụ Lẫm Nhiên nghe được tiếng lòng của cô hay là không chịu nổi nữa, anh sử dụng thao tác né đòn mà Nghênh Niệm không thể nào học được, lại xuất ra vài kỹ năng, vài ba lần đã giết chết tướng của Nghênh Niệm.

“…”

“…”

“…”

Cả phòng trở nên yên tĩnh.

Huấn luyện viên vội khuấy động bầu không khí, bật cười ha ha, “Cô nhóc căng thăng quá nên xảy ra sai sót, không sao hết, không sao hết.”

Nghênh Niệm chột dạ đứng dậy. Cô muốn nói với huấn luyện viên, đây không phải là sai sót, đây là trình độ thực sự của bản thân cô…

Huấn luyện viên và nhân viên công tác dẫn dắt chủ đề, trêu chọc vài câu, rồi mời mọi người đến tham quan chỗ khác. Ngoại trừ phòng huấn luyện ra thì trụ sở huấn luyện còn có một phòng tập thể dục dành cho thành viên trong đội và vài nơi sinh hoạt thường ngày của họ.

Nghênh Niệm vì trình độ chơi game của mình mà hao tổn tinh thần, đứng lên một lúc rồi mà vẫn không nhúc nhích, người khác nói chuyện cô chỉ nghe câu được câu không. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên đã thấy mọi người di chuyển sang chỗ khác, còn Dụ Lẫm Nhiên vẫn còn đứng bên cạnh mình.

Tiêu Tiêu bị người khác kéo đi nói chuyện đằng trước, còn cô lại tụt ở phía sau đoàn fan hâm mộ, giống như nhập vào đội ngũ của các thành viên SF.

Nghênh Niệm suy đi nghĩ lại, cắn răng cùng đi song song với Dụ Lẫm Nhiên.

Cô đã mất mặt như thế! Thôi thì cho phép cô được ở bên cạnh Dụ Lẫm Nhiên ngửi mùi hương của anh một lát vậy!

Trong đầu Nghênh Niệm tràn ngập tính toán nho nhỏ của mình, không ngờ người bên cạnh lại mở miệng.

Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, “Trình độ chơi game của em… quá kém.”

… Đoạn giữa còn nghiêm túc dừng lại một lát nữa chứ.

Nghênh Niệm có hơi ngại ngùng, lại có chút giận dỗi, thấp giọng trả lời, “… Em biết.”

Giết cũng đã giết rồi, lại còn kéo ra ngoài đánh thêm cho vài roi nữa hả? Cái người này!!

Vốn tưởng anh chỉ muốn chê mình, không ngờ anh lại nói chuyện với cô. Suốt dọc đường tham quan trụ sở, anh nhìn thẳng phía trước, sóng lưng thẳng tấp, nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, bọn họ dùng âm lượng chỉ có bọn họ nghe được mà trò chuyện với nhau.

“Em không biết chơi game à.”

“Không biết… Mà không đúng, lúc trước em có chơi rồi, chơi giỏi lắm…” Nửa câu sau lại nhỏ giọng.

“Ví dụ?”

“Ví dụ… pokemon?”

“…”

“Còn có Tetris, Boom, Bắn trứng khủng long*…”

*Mấy trò này mình lấy tên game tiếng Việt tương tự.

Nghênh Niệm nói cũng tự cảm thấy không thích hợp cho lắm, cô dừng lại, vội vàng bào chữa, “Nhưng em chơi nhiều nhất vẫn là Sudoku, Cửu Liên Hoàn, và rubic!”

Dụ Lẫm Nhiên nhíu mày. Nói thế thì IQ cũng không thấp mấy, lẽ ra phải thông minh mới đúng. Cái trình độ chơi game kia sao lại đạt đến trình khiến người ta khiếp sợ thế này?

Chủ đề dừng tại đây, sự xấu hổ không nói nên lời ngập tràn, từ đầu đến cuối Nghênh Niệm không dám nhìn mặt Dụ Lẫm Nhiên, không dám đối mặt với anh. Người bên cạnh gần sát như thế, cánh tay chạm nhau, tay áo khẽ cọ vào nhau, mùi hương thuộc về anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi cô, thậm chí không khí xung quanh cũng ngập tràn mùi hương của anh.

Cô cảm giác như không có ai khác tồn tại nữa.

Ngoại trừ con tim loạn nhịp, gương mặt nóng bừng, không gian này như chỉ còn lại cô và anh.

Khoảnh khắc ở cạnh nhau ngắn ngủi, giống như trộm được cam lộ, tuyệt vời cứ như đang nằm mơ.

Đáng tiếc, mộng đẹp không thể tiếp tục.

Mấy phút sau, Tiêu Tiêu quay đầu tìm cô, đúng lúc đồng đội của Dụ Lẫm Nhiên cũng gọi anh, anh rời khỏi cô, quay lại chỗ đồng đội của mình.

Nghênh Niệm che giấu sự mất mát ở trong lòng, nắm chặt cánh tay đang xuyên qua đám người của Tiêu Tiêu.

Tham quan khắp nơi ở trụ sở huấn luyện, nhóm fan hâm mộ cũng phần nào hiểu rõ sinh hoạt thường ngày của các thành viên.

Mọi người nghỉ ngơi ở trong phòng, tham quan nãy giờ nên hơi mệt, còn đến hai tiếng nữa mới đến giờ cơm tối, nên mọi người quyết định uống trà chiều.

Nghênh Niệm ngồi chưa được bao lâu thì cảm thấy đau bụng, cô nhẩm tính thời gian, mấy ngày nữa là tới kỳ rồi, cô luôn đau bụng trước khi có kinh. Bình thường ráng nhịn xíu là hết đau, nhưng bây giờ đang ở trụ sở SF, chẳng may kinh nguyệt đến sớm thì phải làm sao?

Làm bẩn váy trước mặt mọi người thì cô thà đâm đầu vào tường cho rồi.

Nghĩ trái nghĩ phải, Nghênh Niệm quyết định đến cửa hàng tiện lợi mua sẵn một bịch băng vệ sinh để phòng ngừa bất trắc. Cô cầm điện thoại dò đường, thấy trên đó hiển thị có một cửa hàng tiện lợi cách đây không đến 500 mét, cô quay sang hỏi nữ nhân viên bên cạnh, “Chị ơi, em có thể ra ngoài mua một ít đồ được không chị?”

Nhân viên đó nó, “Em muốn mua gì? Chị mua giúp em.”

“Không, không cần đâu!” Nghênh Niệm khoát tay, “Không cần phiền chị, tự em đi được rồi.” Cô đưa điện thoại cho cô ấy xem, “Vị trí hiển thị trên bản đồ có đúng không ạ?”

“Đúng rồi, sau khi ra ngoài thì em rẽ trái, đi một lát là tới.”

Cô cám ơn với cô ấy rồi nói với Tiêu Tiêu một tiếng, đứng dậy đi theo nhân viên công tác ra ngoài.

Nghênh Niệm không để đối phương dẫn đường cho mình, vừa ra khỏi cửa thì nói tiếng cám ơn, không làm mất thời gian của người ta.

Đến cửa hàng tiện lợi, cô không tốn công đã tìm ra thứ mình cần, loại này mỏng, chỉ một gói nho nhỏ có thể nhét vào túi, tính tiền xong thì cô nhét vào túi.

Đang định rời khỏi thì Nghênh Niệm dừng lại, thuận tay chỉ hộp kẹo bên cạnh, “Cho em một que kẹo, vị đào.”

Sau khi thanh toán bằng ví điện tử, cô nhận lấy cây kẹo từ nhân viên, định ra ngoài thì lại gặp Dịch Thận vội vã bước vào.

“Ồ, em cũng ở đây hả?” Dịch Thận giống như đã thân với cô, giọng nói không hề khách sáo, thân thiết như thế khiến cô không chống đỡ được.

“A… chào anh!” Nghênh Niệm hoàn hồn, gật đầu chào.

Dịch Thận cười với cô một cái rồi đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra lấy một chai nước tăng lực, quay người đến chỗ thu ngân thanh toán.

Nghênh Niệm nhắc anh, “Không phải mọi người đã đặt trà chiều rồi sao?”

“Ừ, đặt rồi, nhưng anh không thích uống trà sữa nên đã dặn huấn luyện viên đừng đặt cho anh.” Dịch Thận nói, lấy ra tờ 100 tệ từ trong túi.

Nhân viên thu ngân ngập ngừng nhận lấy, hộc tiền mở ra, cô ấy tìm một lát, khó xử nói: “Xin lỗi anh, bên em không có tiền lẻ… tiền lẻ bên em vẫn chưa chuyển tới… Anh có thể thanh toán bằng điện thoại được không?”

Trong hộc tiền ngoại trừ mấy tờ 50 tệ và 20 tệ ra thì không còn gì hết.

“Hả?” Dịch Thận sờ túi, “Nhưng tôi không mang theo điện thoại, chỉ có một tờ này thôi…”

Nghênh Niệm thầm nghĩ may là cô chưa rời đi. Cô bảo, “Để em trả cho.” Nói rồi cô ấn vào ví điện tử, đưa cho nhân viên quét mã.

Dịch Thận sờ đầu, ngại ngùng nói, “Làm phiền em rồi. Đợi lát nữa quay về anh sẽ trả tiền cho em.”

“Không có gì…”

“Phải trả, phải trả!” Dịch Thận cứng rắn, không để cho cô từ chối.

Nghênh Niệm không nói gì, hai người cùng nhau quay về. Khoảng cách giữa hai người còn có thể nhét thêm vào hai người nữa.

Hai người đi vào phòng nghỉ, Nghênh Niệm đến chỗ ngồi của mình, không để chuyện này ở trong lòng.

Dịch Thận lại không muốn chiếm hời từ con gái, đối phương lại còn là fan hâm mộ của họ, cậu ngồi xuống, nhớ đến điện thoại vẫn còn sạc pin trong phòng ngủ, chậc một tiếng.

Cậu định đứng dậy đi lấy, lại sợ đi tới đi lui sẽ bị huấn luyện viên mắng nên đành huých cùi chỏ Dụ Lẫm Nhiên bên cạnh, “Anh, anh có mang tiền không? Hoặc cho em mượn điện thoại cũng được?”

Dụ Lẫm Nhiên hỏi, “Cậu muốn làm gì?”

“Lúc nãy em đến cửa hàng tiện lợi mà không mang tiền theo, có người trả dùm em nên em muốn trả lại cho người ta!” Dịch Thận nói, “Em không thể chiếm hời từ fan hâm mộ được!”

Dụ Lẫm Nhiên nhìn cậu hai giây rồi nói, “Không mang tiền, chỉ có điện thoại thôi.”

Dịch Thận gật đầu như giã tỏi, “Điện thoại cũng được!”

“Bao nhiêu?”

“Bảy tệ.”

Dụ Lẫm Nhiên lấy điện thoại ra, ấn mấy cái lên màn hình rồi đưa cho cậu, “Để cô ấy quét mã QR. Quét xong thì trả lại cho tôi.”

Dịch Thận vâng một tiếng rồi nhìn sang bên kia, thấy Nghênh Niệm đang định đứng lên đi vệ sinh, cậu lén lút khom người xuống đi ra ngoài.

“Này, chờ một chút –”

Dịch Thận thấy đuổi theo gọi Nghênh Niệm ở chỗ ngoặt, “Anh trả tiền cho em nè, em quét mã này đi!”

Nghênh Niệm thấy cậu đích thân tới, ngại từ chối nên nghe lời lấy điện thoại ra quét mã, nghe tiếng “tích” một tiếng, không nhìn kỹ đã gật đầu với Dịch Thận, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.

Dịch Thận tùy ý nhìn xuống, thấy giao diện đã chuyển đổi, cậu không làm mất thời gian nữa, cầm điện thoại về trả cho Dụ Lẫm Nhiên.

..,

Nghênh Niệm đi vệ sinh, sau khi mở khóa điện thoại thì nhìn thấy trên màn hình không hiển thị giao dịch chuyển khoản thành công mà là giao diện kết bạn.

Sao Dịch Thận không đưa cô quét trực tiếp vào mã chuyển tiền thế?

Mặc dù thấy kì lại nhưng cô vẫn bấm vào nút kết bạn.

Không bao lâu sau, bên kia cũng chấp nhận, sau đó chuyển cho cô 7 tệ. Nghênh Niệm nhận lấy, không nói nhiều với đối phương. Dù sao cũng là thành viên của SF, cô nghĩ, nếu cậu ấy không xóa cô thì cô vẫn lưu cậu là bạn bè!

Trước khi ra khỏi WC, Nghênh Niệm đặt tên cho người bạn mới add Wechat là “Y Thận*.”

*Y 慎: mình nghĩ Y ở đây là viết tắt phiên âm của Dịch trong Dịch Thận.

***

Niệm Niệm gì cũng giỏi, chỉ game là không giỏi =)) Không sao, bạn trai giỏi là được =))

Chương sau Niệm Niệm được dịp trổ tài trước mặt idol rồi nhé =))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.