Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chương 4: Thanh Mai Thiên Ẩn



Mùi máu tanh nồng xông tới, quẩn quanh nơi chóp mũi.

“Ngươi là tên thích khách đó?”

Thư Di nhất thời thế nhưng không hiểu được phát sinh chuyện gì,

Đến khi định thần lại, chỉ cố gắng tỏ ra không hoảng hốt, bình thản hỏi.

Kẻ phía sau giống như thấy nàng quá mức bình tĩnh, hơi giật mình, nhưng cũng rất thẳng thắn mà thừa nhận,

“Là ta.”

Thiếu nữ rơi vào trầm ngâm. Do dự một chút, nửa ngày sau mới cẩn thận cất giọng nói thêm,

“Ngươi cũng thật thà quá!”

Thích khách hơi tỏ ra bất đắc dĩ, nhún vai một cái,

“Thích khách thì không thể thật thà sao?”

Thư Di “…” Thiết lập này không đúng lắm người anh em à…

Thừa lúc hắc y nhân không chế mình nơi lỏng lực đạo, nàng nhanh chóng ngoạm một cái, đồng thời quay lại, dùng hết sức bình sinh cả hai tay đẩy hắn ra,

Nào ngờ, lại vô tình vướng vào, kéo rơi tấm mạng che mặt hắc y nhân kia,

Trong bóng đêm, chỉ có ánh trăng chiếu sáng, những đường nét tinh xảo trên gương mặt hiện ra thật rõ ràng.

Làn da trắng nõn như ngọc, ánh mắt sáng ngời hơn sao, tóc đen buộc cao nhẹ phất theo gió, khí chất phóng khoáng hơn người.

Thư Di sửng sốt một hồi, nheo mắt,

“Ngươi là nữ nhân?”

Hắc y nhân vành tai đỏ bừng, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén,

Tay kia lập tức ngưng tụ ra nội lực,

Thư Di “…” Toi rồi!!!

Dưới hiên,

Ánh trăng dâng lên, mây mù tản đi, chiếu trên thảm cỏ, tựa như có một tầng ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy…

Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt sau đó kết thúc,

Hiện tại, 

Trong phòng riêng,

Thư Di ngồi trên giường, nhìn chằm chằm kẻ bị trói nằm kia,

Thật không hiểu nổi?

Tại sao ta lại xách kẻ định gϊếŧ mình về chứ??? Còn băng bó cho nàng nữa!!!

Lúc đó, người kia đột nhiên ngất đi, bản thân vốn cũng định chạy trốn,

Nghĩ lại, phải chăng cùng thân phận nữ tử nên lương tâm trỗi dậy đi?

Thư Di đang tự tẩy não mình, đột nhiên,

Cạch!

Nàng khẽ rũ mi liếc về phía này, đáy mắt hiện lên một mạt trầm tư.

Cô nương y phục đen tuyền kia đã tỉnh lại, hơi gượng người ngồi lên.

Nhận ra bản thân đang bị trói, hơi cựa mình,

Nàng ta lại nhìn vết thương trên vai đã được băng lại cẩn thận, liền ném cho Thư Di một ánh mắt thâm trầm, tràn đầy nghi ngờ.

Nữ tử không chút mảy may sợ hãi, đứng dậy, bình tĩnh đối diện với tầm mắt kia. Bước chân đi đến bên cạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói lạnh giọng cất lời,

“Ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?”

Hắc y thiếu nữ cười gằn không nói, thái độ có chút lãnh đạm.

Thư Di cầm lấy chủy thủ sắc bén lấy được từ người kia, từ từ tiến đến, đặt trên cổ nàng,

Tay hơi dùng lực,

Đột ngột, nữ tử ngồi đó ngẩng đầu, mỉm cười một cái,

Thư Di cảm thấy lạnh sống lưng. Một trương diện mạo lãnh khốc cũng theo đó mà căng thẳng, cảnh giác tăng cao.

Chỉ cảm thấy ngực mát lạnh sau đó lại nóng bỏng, bị thắt chặt,

Thứ đang trói lấy nàng…

Một cái đuôi rắn!!!

Siêu bự!!!

Ngay khoảnh khắc bị đuôi mãng xà cuốn lấy, thiếu nữ  hoàn toàn hóa đá. Toàn thân giống như có một luồng điện chạy qua, tạo nên một cảm giác khó mà nói thành lời.

Phục hồi tinh thần lại, Thư Di trừng lớn mắt nhìn phía trước,

Nữ tử vừa rồi còn đang bị trói đã đứng dậy, dây thừng bị cắt đứt ném qua một bên, khí thế cường đại trên người ồ ạt triển khai.

“Chỉ là một nha hoàn mà cũng dám trói ta! Có lẽ ngươi muốn nếm thử chút nọc độc của thần thú chứ?”

Thanh âm trong trẻo của nữ tử cất lên.

Thư Di bị đuôi rắn trói lại hoàn toàn lực bất tòng tâm. Nàng thoáng đen mặt, trong lòng yên lặng tính toán biện pháp. Thế nhưng con này…

“…” Không phải rắn thường!

Là thần thú!!!

Đây chính là cường giả trong lời đồn, thực lực đáng sợ, tu vi lại cực kỳ cao đó à?

Đáy mắt hắc y nhân chợt lóe lên một tia sáng, khóe môi hơi hơi gợi lên một độ cong, há miệng định nói điều gì đó.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chân rầm rập,

Ánh đèn le lói rọi qua khe cửa, tiếng huyên náo truyền tới,

“Qua bên đó! Ta nghe thấy tiếng động!!!”

Nữ tử quay đầu, vẻ mặt bực bội,

“Chết tiệt!”

Nàng ta đưa tay về phía Thư Di, hơi cau mày gọi,

“Nga Huyễn, trở về!”

Tức khắc, cái thứ to đùng cuốn quanh người nàng liền biến mất, biến trở về thành một con rắn nhỏ vảy đen bóng, hai mắt đỏ như ngọc thạch, cuốn trên tay nữ tử.

Thư Di ngây ngẩn cả người.

Cửa sổ bật mở, ánh trăng le lói len qua, soi rõ như ban ngày, gió đêm cuốn theo vài cánh hoa lê vào trong phòng,

Nữ tử dung mạo tinh xảo, giống như điêu khắc từ ngọc thạch, thanh tú diễm lệ nở một nụ cười tà mị, rắn đen cuốn trên tay nàng hơi ngóc đầu, ánh mắt lấp lóe quỷ dị,

Một tiếng nổ lớn vang lên, người cứ như vậy mà biến mất…

Chỉ chốc lát sau, cấm vệ quân cùng binh lính bên ngoài liền chạy tán loạn thành một đoàn…

Thư Di tiến đứng bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn đến xuất thần, sau đó ánh mắt thoáng chốc lạnh đi,

Nàng nhấp môi,

“Thoát một mạng.”

Sau đó liền đưa tay đóng lại cửa sổ, buông rèm xuống, quay sang lau dọn dấu vết còn sót lại…

Đêm nay trăng tròn, sao thưa.

Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi tới, đặc biệt khiến người ta có cảm giác không an tâm, 

Bên ánh đèn le lói, Thư Di cầm cây chủy thủ sắc bén vừa lấy được kia, ngón tay chạm nhẹ vào hàng chữ khắc tỉ mỉ trên hoa văn tinh xảo,

“Thanh Mai Thiên Ẩn”

Hóa ra đó là tên nàng ta,

Một đóa hoa màu xanh ngọc, thay vì tự do nở rộ dưới ánh nắng ban mai, lại đem chính mình ẩn giấu vào bóng đêm vô tận.

Cái tên như vậy, thật khiến người ta phải lưu tâm…

Trên mái hiên,

Bạch y nam tử dáng người tiêu sái, mái tóc đen dài buông thả quá thắt lưng, quanh người chàng tản mác sự huyễn hoặc thanh khiết như thần tiên lạc trần,

Bàn tay với những ngón dài thon mềm mại đưa lên, chạm vào khung cây đàn tranh cổ, động tác ấy muốn bao nhiêu mĩ liền có bấy nhiêu.

Gương mặt yêu nghiệt khuynh tâm người nhìn dưới ánh trăng hiện ra vài phần âm nhu. Một cái khẽ cong phiến môi liền làm không khí ngưng tụ, hoa lá đều thẹn thùng, gió man mác thổi nhẹ rung động, đến thời gian cũng muốn dừng trôi lưu lại khoảnh khắc ấy,

Hắn cứ ngồi như vậy, tay mân mê dây đàn, không gảy ra tiếng.

Chỉ đến tận khi ánh đèn trong phòng biến mất, mới lẳng lặng rời đi…

———————————————–*********************************————————————-

Chuyện bên lề:

Thư Di: Tại sao đến vai phụ cũng ngầu lòi như vậy, ta lại kém sang như thế?

Mỗ tác giả: Vai phụ cũng không thể làm quá qua loa… =v=

Thư Di: Còn ta thì sao???

Mỗ tác giả: Đợi nha~!!! =v= Một ngày nào đó…

Thư Di: … 

Mỗ tác giả: Mọi người mau đến, ném ném cái vote a~!!! =v=

Thư Di: …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.