Ánh đèn kèm theo những ngọn đuốc rực cháy cấm vệ quân mang đến soi rọi một vùng,
Thiếu niên một thân áo bào màu tím, gương mặt đẹp đến cực kì loá mắt bước lên một bước, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm đóa hoa trong tay Thư Di tò mò,
“Ta có việc muốn hỏi Thư cô nương, hoa này từ đâu mà ngươi có?”
Thư Di nghiêm trang nâng vật trong tay lên, kính cẩn,
“Hoa này vốn là của chủ tử, ta chỉ được lệnh nghỉ ngơi ở đây, sao có thể rõ nguồn gốc.”
Thiếu niên nhướng mi, lại nghi hoặc nói,
“Của Tiểu Dương Kỳ? Vậy tại sao một nha hoàn như ngươi lại ngủ trên giường hắn, nằm trong lều của hắn và lại còn cầm đồ của hắn?”
“Chủ tử có lệnh ta ở trong lều nghỉ ngơi, lấy lại sức một lát rồi ra gác đêm sau. Điều này, phiền ngài không cần lo lắng, trước sau nô tì đều suy nghĩ cho an toàn của chủ tử. Giờ đã lại sức, nô tì xin phép lui ra ngoài làm việc.”
Người kia vân vê chuỗi hạt châu màu đỏ ở cổ tay, khóe môi để lộ ý cười lười biếng, nhưng thực mau thu lại biểu tình, nghiêm túc nói,
“Thật không ngờ Tiểu Dương Kỳ cũng có ngày thương hương tiếc ngọc nha!”
Ánh mắt Mặc Dương Kỳ hướng phía hắn lộ ra cái nhìn lạnh lẽo, sắc mặt ngày càng trầm xuống,
“Mặc Liên Kiều!”
Liên Kiều, vốn chính là thiếu niên khoác áo bào màu tím nổi bật kia, xòe hai tay, mắt tròn xoe vô tội nhìn Mặc Dương Kỳ,
Nam tử hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt tà khí tràn đầy ánh nhìn nguy hiểm.
Hiện trường nhất thời lặng yên không tiếng động.
Thất Nguyệt công chúa đứng ngay phía sau vốn đang không hề cam lòng, lại thấy người đó nói đỡ cho nữ nhân đáng ghét này, quả thực…
Nàng gắt gao cắn môi dưới, nhìn chằm chằm hai người kia, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy sự phẫn hận.
Nàng ta vậy mà lại cảm thấy, hàng vạn hàng nghìn giang sơn, cũng không so bì được hình ảnh hai người đó đứng cạnh nhau, hòa hòa hợp hợp…
Sau đó nghĩ tới nghĩ lui đều không phục, liền nổi lên ý niệm động thủ. Đôi mắt đẹp như rắn độc trở nên âm trầm, roi Huyết Vĩ trong tay siết càng thêm chặt.
Nhưng vào lúc này, bất thình lình một trận tiếng bước chân vang lên dồn dập ở bên cạnh, Thất Nguyệt lập tức dừng lại động tác, hướng chỗ thanh âm nhìn qua.
Động tĩnh gây ra có chút lớn, một ít binh lính khác cũng đứng bật dậy thủ thế, náo nhiệt hướng phía ngoài nhìn,
Chỉ thấy phía xa xa có ánh sáng lập lòe, ám khí từ bốn phương tám hướng phóng tới, hướng về phía bên này,
Đám người xung quanh lần lượt đổ rạp xuống, tất cả đều thủ thế phòng ngự,
Tiếp đó, có hai bóng hình to lớn, từ xa phóng đến đây,
Nhìn qua kích cỡ có lẽ là hung thú gây loạn,
Cấm vệ quân bước chân vội vàng, dè chừng khoảng cách xa một chút,
Tiếng la vọng rõ,
“Là thần thú! Những hai con liên tiếp!”
Đầu Thư Di ong một tiếng,
Cái hình dáng quen thuộc kia,
Là Nga Huyễn!!!
Còn thứ to lớn theo sau nó nữa!!!
Thanh Mai Thiên Ẩn rốt cuộc đang làm gì?
Không phải chỉ làm thích khách nữa đổi nghề đi làm khủng bố à???
Mặc Liên Kiều lười biếng dựa người vào một bên, hai tay khoanh trước ngực. Hắn câu môi liếc nhìn đám đông hỗn loạn kia, hơi rũ mắt xuống không rõ ý vị.
Trong đám người kia, không ít người là cao thủ, đều xông lên, nhưng chưa đầy hai chiêu liền ngã.
Thứ to lớn dị động phía sau hắc xà lộ rõ, một con sói cao hơn mười mét, đồng tử hổ phách sắc bén, đang vung móng vuốt sắc bén về phía này,
“Ngân lang!!! Là Ngân lang trưởng thành!!!”
Ngân lang, một loại linh thú vô cùng đặc biệt mang màu lông bạc. Nghe nói hễ là linh thú mang màu lông kia, đặc biệt còn là ở độ tuổi trưởng thành, thập phần cao quý, thực lực kinh người. Nó có thể hấp thu tinh khí thiên nhiên tinh thuần, lại kết hợp cùng linh khí trong cơ thể, sinh ra càng nhiều linh khí càng thuần tịnh, là bảo vật người người săn tìm,
Có linh thú này làm triệu hồi thú phù trợ, tốc độ tu hành liền sẽ so với bình thường nhanh hơn, luyện chế đan dược, pháp khí cùng linh phù cũng sẽ so bình thường mà luyện chế tốt hơn vượt trội,
Nghe nói nửa năm trước trong hoàng cung cũng đã thành công bồi dưỡng ra một con, nhưng lông cũng chỉ đạt ở mức xám trắng, chứ không hoàn toàn thuần khiết đến mức màu lông dát một lớp bạc óng ánh như thứ to lớn trước mặt,
Kia chính là linh thú xưa nay hiếm thấy, bảo vật thượng đẳng ngàn năm có một.
Nhưng ngân lang quý hiếm như vậy? Sao lại ở đây???
Thư Di vô cùng hoài nghi, rốt cuộc trong này có điểm gì đáng ngờ…
Thất Nguyệt công chúa không chút do dự thả ra triệu hồi thú, nhanh chóng cầm roi Huyết Vĩ trèo lên,
Chim ưng vàng to lớn sải rộng cánh, đưa nàng ta lên cao, tấn công về phía Ngân lang,
Đám người phía dưới cũng nóng lòng tranh đoạt bảo vật, đều dồn dập tung chiêu thức,
Chỉ duy có ba người còn đứng nguyên tại chỗ nhìn trận đánh,
Là Thư Di, Mặc Dương Kỳ, còn có… thiếu niên tên Liên Kiều kia…
Kỳ lạ hơn nữa, hầu như hai con thần thú kia đều rất ít tấn công, chỉ tận lực tránh né, tựa như đang nghe theo sự điều khiển của ai đó,
Ở đây cũng không thiếu kẻ nhận ra điểm bất thường này,
Chưa đầy một canh giờ, “tên thần kinh chê đồ ăn dở” luôn đi theo bên cạnh Thất Nguyệt công chúa, giờ đây đang cầm kiếm cưỡi trên lưng triệu hồi thú là một con lợn rừng lớn, cũng là kẻ hung hăng muốn bắt Ngân lang nhất, bỗng nhiên tựa như nghĩ tới cái gì, liền dừng lại động tác, la lên, hướng phía chim ưng đang chao lượn trên đầu,
“Thất Nguyệt mau dừng lại!! Là dương đông kích tây!”
Xa xa truyền tới tiếng hét,
Mỗi người đều vội đến ba chân bốn cẳng, Thất Nguyệt cũng là vẻ khẩn trương trước nay chưa từng có, điều khiển chim ưng quay đầu bay về hướng ngược lại,
“Chết tiệt! Phía lều của mẫu hậu!!!”
Ngay lúc tình thế rối rắm gà bay chó sủa,
Thư Di đứng một bên, toàn thân cứng ngắc, biểu tình có chút lãnh đạm, đôi mắt xinh đẹp trước giờ tựa hồ kết một tầng băng, cũng không chạy theo đám người đang chen lấn về phía phát ra tiếng hét…
Còn vài kẻ hám lợi ở lại, tiếp tục tìm cách bắt Ngân lang, không thì ít nhất cũng có thể đạt được Hắc Xà,
Nhưng cả hai con thần thú, trong chớp mắt, đều đồng thời biến đi, bỏ lại một đám người đứng kinh ngạc…