Trong căn phòng nóng nực, anh chàng lập trình viên quay đầu nhìn về phía Tần Sở, giọng nói run run: “Giám… giám đốc… cho tôi thêm một chút thời gian, tôi có thể làm được”.
Tần Sở cầm lấy điện thoại di động, nhàn nhã đứng dậy, Vỗ vai nhân viện lập trình nói: “Không, cậu không thể làm được đâu!”.
Môi khẽ mấp máy, rốt cuộc lại không nói ra câu “trừ hai tháng lương”. Thôi được rồi, mai là lễ Tình nhân, anh cũng nên tích đức một chút.
Vừa ra khỏi tòa cao ốc Tần Thị, tiếng chuông cứng nhắc liền vang lên. Tần Sở ưu nhã đặt điện thoại kề bên tai, thậm chí chẳng thèm nhìn màn hình xem ai gọi đến.
“Địa điểm?”
…
Trong một quán cafe nào đó.
“Từ địa chỉ IP có thể nhận thấy, cậu là người đã hack mất tài khoản của tôi?”
Đối diện Tần Sở là một người đàn ông có hàng mi dài, mặc một chiếc áo khoác đen dáng dài. Nghe anh hỏi vậy, đối phương nhấp một ngụm cafe rồi mỉm cười: “Con người tôi ấy à, mấy năm qua đã mắc phải một cái tật rất xấu. Hễ thấy ai sống tốt là lại ngứa tay muốn đi hủy hoại. Nghe nói đêm nay có người muốn lên diễn đàn tìm lại bài đăng trong game “Cùng nói dối nào” để làm quà nhân dịp lễ Tình nhân! Tôi chẳng qua chỉ nhất thời ngứa tay mà thôi! Nếu anh đã có thời gian hẹn gặp tôi thế này, thì sao không tranh thủ mà tìm cách khắc phục đi!”.
Tần Sở cười ha hả mấy tiếng: “Cô ấy mà nghe thấy cậu nói nhưng lời này thì thần tượng trong lòng sẽ sụp đổ mất!”.
Cố An Sênh cũng bật cười: “Câu nói kia hình như cũng là anh dạy tôi thì phải, gì ấy nhỉ? Ngàn vàng khó mua được niềm vui”.
Tần Sở không đáp nữa, anh đặt tách cafe trong tay xuống, đứng dậy, vừa xốc lại áo khoác vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậu một việc khác! Ngàn vàng khó mua nổi niềm vui, nhưng vạn vàng thì có thể! Vậy nên, đã khiến “Vua máy tính” cậu nhọc lòng rồi!”.
Nói xong, Tần Sở nghênh ngang rời khỏi quán.
Mười một rưỡi đêm, trên diễn đàn Intro bỗng xuất hiện hàng triệu lượt đăng ký. Cố An Sênh bấy giờ mới hiểu ý tứ của Tần Sở là gì. Tần Sở đã có dự tính từ lâu, đêm nay nhất định anh sẽ công bố một tin quan trọng trên diễn đàn. Cố An Sênh dù có năng lực hay chỉ số IQ cao đến đâu, cũng không thể đấu lại với hàng trăm hàng ngàn người cùng lúc.
Có lẽ đấu tay đôi Tần Sở, anh luôn kém một bậc.
Lúc này, Tần Sở đang bị vây giữa làn xe cộ đông nghịt trên đường đi tới đài ngắm cảnh cao nhất thành phố. Với tính tình của Tô Mạch, bắt cô đợi một mình ở nơi gió lồng lộng kia hai tiếng đồng hồ, khỏi cần nghi ngờ, chắc chắn hôm nay là ngày tận thế của anh.
“Tôi nói cho anh biết, tên họ Tần kia! Trong vòng mười phút nữa mà anh không trình diện thì mai tôi sẽ mua năm cân Alpenliepe đến công ty ném thẳng vào mặt anh!”
“…”
Tần Sở phải thừa nhận, anh rất sợ điều này.
“Đừng đừng, qua đoạn đường này là anh đến nơi rồi.”
“Nếu trước mười hai giờ mà anh vẫn chưa qua thì sao?”
“Chắc chắn qua được!”
“Nếu không?!”
“Có thể mà!”
…
Hai người cứ nói qua nói lại như thế chừng mười lăm phut, xe vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích được một phân nào. Đột nhiên, có tiếng huyên náo truyền đến. Tần Sở hạ cửa kính xuống xem. Tô Mạch cũng nghe được âm thanh ồn ào, bèn hỏi: “Có chuyện gì thế?”.
“Có người vì yêu mà phát điên.”
“… Anh ta giống như kẻ ngốc vậy!”
“Hiếm thấy chúng ta đồng quan điểm thế này!”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó, Tô Mạch hạ thấp giọng: “Nhưng anh chưa từng vì em mà làm chuyện điên rồ như vậy dù chỉ một lần”.
“Có người nào đang bình thường lại muốn bị điên không?”
“Nhưng mai là lễ Tình Nhân!”
“Không phải lễ Giáng sinh, không có ông già Noel.”
Tần Sở dứt lời, Tô Mạch cũng không thèm nói gì thêm. Nửa phút sau, cô tức giận dập máy.
Anh thở dài nhìn màn hình di động đen thui, rồi lại nhìn hàng dài những chiếc xe nối đuôi nhau đằng trước, trong đầu nhẩm tính xem lát nữa mình nên chạy trong khoảng thời gian là bao nhiêu để rời khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt, tránh sự dòm ngó của quần chúng.
…
Sau đó, 11 giờ 45 phút, Tần Sở cởi áo khoác, lấy can đảm mở cửa xe.
Cố An Sênh lúc này đang tập trung cao độ trước máy vi tính, chiến đấu với đội quân hùng hậu của Tần Sở. Đêm nay đã định trước là một đêm không thái bình mà!
Khi Tần Sở chấp nhận mất mặt xuống xe chạy được một đoạn mới phát hiện mình quá ngây thơ. Đèn đường dày đặc nối đuôi nhau nhiều hơn rất nhiều so với mức tưởng tượng của anh. Đau lòng hơn, anh chạy đến tận đầu cầu rồi mà vẫn bị phát hiện, người nọ cao giọng gọi: “Tần Sở?!”.
Là Kỷ Vân Chi.
Mặc kệ cậu ta!
Trong đầu Tần Sở lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nhanh chóng rời khỏi cây cầu và đứng trước mặt Tô Mạch trước mười hai giờ.
Đáng tiếc, tên phá đám họ Kỷ lại chặn trước mặt anh.
“Anh chạy đi đâu thế?”
“…”
“Anh đi đâu vậy? Hả?”
“…”
“Anh…”
Kết thúc cho chữ “Anh” của Kỷ Vân Chi là một cú đấm vào ngực. Đúng lúc này, tiếng chuông điểm mười hai giờ cũng vang lên.
Điện thoại của Tần Sở báo có thư đến. Anh mở ra xem, là thư từ diễn đàn Intro. Anh vừa thở phì phò vừa thốt ra một câu, không rõ là vui hay buồn: “Được lắm, chống trọi được đến tận lúc này!”.
Đúng là một ngày lễ Tình nhân đáng nhớ! Tắc đường, chạy marathon, vật lộn,… vậy mà cuối cùng vẫn không có kết quả. Tần Sở bỗng hoài nghi, không biết cuộc đời mình thế này là thật bại hay thành công?
Kỷ Vân Chi vô duyên vô cớ bị lãnh trọn một cú đấm, bây giờ mới lóc ngóc đứng dậy, đang định bổ nhào về phía Tần Sở thì lại nghe thấy từng đợt âm thanh tít tít vang lên. Vẫn là thư báo từ diễn đàn Intro, thông báo số người theo dõi bài đăng.
Tần Sở đang định cho người đính chính thông tin kia là giả thì vô tình trông thấy bài đăng trên trang đầu tiên.
Không phải dòng chữ anh từng viết trong trò chơi “Cùng nói dối nào”, mà là tấm ảnh chụp Tô Mạch đuổi theo xe anh buổi tối hôm ấy, phía dưới có thêm một bức ảnh khác. Góc chụp của bức thứ hai không có gì là nghệ thuật, hẳn là được chụp từ camera của trạm giám sát. Tuy nhiên, hình ảnh người đàn ông ngồi trong chiếc xe thể thao dừng bên sườn dốc vẫn hiện lên rõ nét. Anh đang nhìn vào gương chiếc hậu, lặng lẽ dõi theo bóng dáng nhỏ bé nơi góc đường.
Hai bức ảnh đặt cùng nhau, hàng ngàn bạn đọc trên trang Intro thoáng cái liền hiểu ra mối liên quan giữa chúng.
“Anh ấy tìm được cô ấy chưa?”
“Hai người họ đã ở bên nhau chưa?”
“Hai người họ, vẫn ổn cả chứ?”
…
Tần Sở đứng lặng người. Rốt cuộc anh đã hiểu vì sao Cố An Sênh nhất định phải giữ vững chiến tuyến đến phút cuối cùng. Những điều anh muốn nói mà không nói lên lời. Cố An Sênh đã giúp anh nói, tại thời khắc thích hợp nhất.
Lúc này trên đài ngắm cảnh, Tô Mạch đang chăm chăm nhìn vào màn hình di động. Hai hàng nước mắt chậm rãi lăn xuống. Ánh mắt cô dừng lại ở dòng cuối cùng của bài đăng.
“Xin lỗi, trong tất cả những phong cảnh kiều diễm dọc đường, tớ đã quên mất, duy nhất một mình cậu.
Nhưng tớ rất muốn cho cậu biết, sự chờ đợi của cậu, chưa bao giờ là đơn độc.”
Tô Mạch – Tần Sở, hai người họ vẫn chưa gặp nhau, một người ở trên cao, một người ở dưới thấp. Nhưng điều may mắn chính là, họ đang đứng dưới cùng một bầu trời đêm, cùng thưởng thức màn pháo hoa rạng ngời của lễ Tình nhân.