Vãn Phong khóc lóc sau đó chạy ra ngoài, Tiêu Hoành Thâm đem cửa phòng bệnh đóng lại, đập bàn một cái hướng Tiêu Cảnh Duệ nói, “Cô ta kêu cậu là Đại Sơn? Ha hả, tên này thật buồn cười.”
Tiêu Cảnh Duệ đi trở về giường bệnh nện bước chỉ hơi lơ đãng một cái chớp mắt lại nhanh chóng khôi phục bình thường, anh một lần nữa nằm xuống, khóe môi xả ra cái nụ cười trào phúng, “Đúng vậy, thật mẹ nó thô.”
“Người ta tốt xấu gì cũng chiếu cố anh một thời gian lâu như vậy, đều không cùng người ta nói một tiếng cảm ơn.” Bên cạnh nữ nhân hờn dỗi lại đây sờ mặt anh.
Tiêu Cảnh Duệ nghiêng đầu tránh né, “Đừng chạm vào mặt tôi.”
Nữ nhân xấu hổ mà không hề chạm vào anh, xoa xoa quả táo nhét vào trong miệng anh, Tiêu Cảnh Duệ một ngụm cắn lấy tay nàng, nữ nhân kia cả người đều tê dại mà hướng anh hờn dỗi nói, “Đại ca còn ở đây a.”
Tiêu Cảnh Duệ bắt lấy tay nữ nhân nhét vào phía dưới chăn, “Không có việc gì, đại ca sớm đã thành thói quen.”
Tiêu Hoành Thâm nhìn chằm chằm nhìn một lát, đứng dậy cười cười, “Đươc rồi, tôi đi là được, hai người cứ chơi.”
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tiêu Hoành Thâm còn đứng ở trước cửa.
Trong phòng nữ nhân kia đã cởϊ qυầи áo, lộ ra một thân nội y gợi cảm, nàng vạch chăn ra, đem mặt chôn ở hai chân của Tiêu Cảnh Duệ.
Tiêu Hoành Thâm cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn đến kia bóng người rời đi, Tiêu Cảnh Duệ kéo đầu nữ nhân đem nàng tránh ra, “Được rồi.”
Phùng Mạt Lị liếm liếm môi, “Làm sao vậy?”
Tiêu Cảnh Duệ cau mày nói, “Đưa di động cho tôi.”
Phùng Mạt Lị cười duyên, “Chán ghét, mỗi lần đều phải nhân gia cho ngươi khẩu thời điểm gọi điện thoại.”
Nàng đem điện thoại đưa qua, Tiêu Cảnh Duệ lấy di động hướng nàng ta nói, “Đi ra cửa đứng đi.”
Nụ cười trên mặt của Phùng Mạt Lị không thấy đâu nữa, phảng phất cho rằng chính mình đã nghe lầm, “Cái gì?”
“Đi ra cửa đứng.” Tiêu Cảnh Duệ nhíu mày nhìn nàng, “Điếc?”
Phùng Mạt Lị không dám hé răng, cúi đầu đi ra ngoài.
Thời điểm Tiêu Cảnh Duệ tính tình tốt có thể đem người ta sủng tận lên trời, thời điểm không tốt có thể một chân đem người ta dẫm chết.
Nàng ta phục vụ ở bên người Tiêu Cảnh Duệ xem như cũng rất lâu rồi, đến bây giờ đều không thể hiểu nổi tính tình này của anh.
Tiêu Cảnh Duệ gọi cuộc điện thoại, “Hàn Gia Phàm, cho ta mượn một người.”
Đầu bên kia điện thoại Hàn Gia Phàm lớn giọng kêu, “Dựa vào cái gì! Tôi bên này không có nữ nhân! Đừng nghĩ!”
“Không phải.” Tiêu Cảnh Duệ đè thấp thanh âm, “Đem thuộc hạ đắc lực của cậu Lạc Hàn Đông cho tớ mượn.”
“Tiêu Cảnh Duệ cậu, cậu có phải hay không có bệnh a?” Hàn Gia Phàm ở trong điện thoại kia đầu tạc, “Chúng tớ làm IT, theo như cậu nói bao nhiêu lần, chúng tớ làm IT!”
“ Tớ biết.” Tiêu Cảnh Duệ hít một hơi thật sâu, “Cậu ta có thể giúp tớ chữa trị camera theo dõi bị hư không? Tầm vài tháng trước.”
“Như thế có thể.” Hàn Gia Phàm thanh âm mới bình thường chút, “Bất quá cậu ta hiện tại rất bận, không rảnh.”
“Làm xong việc này, tớ đưa cho cậu ta nữ nhân.” Tiêu Cảnh Duệ nhíu lại mi nói.
“Tơ khi biết cậu ta đến bây giờ, cậu đều thanh tâm quả dục vô dục vô cầu, căn bản không thích nữ nhân.” Hàn Gia Phàm nói.
Tiêu Cảnh Duệ trầm ngâm một lát, “Vậy cậu cẩn thận.”
“Tôi mẹ nó lo lắng cái rắm a! Tớ ngày đó cởi hết đồ trước mặt cậu ta, thiếu chút nữa bị cậu ta đánh chết.”
“…”
Điện thoại sau khi bị cắt đứt, Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu nhìn cái rương trên mặt đất kia.
Cái rương bị mở ra, bên trong tất cả đều là tiền mặt.
Mặt trên có một tờ giấy.
Anh xuống giường qua đó lấy xem, mặt trên là giấy nợ được viết bằng tay.
【 Thiếu các người bảy vạn tiền mặt, coi như đây là bằng chứng.】
Phía dưới là một cái tên.
Từng nét bút, thanh thanh tú tú:
Trình Vãn Phong.
Anh đem tờ giấy nợ kia nhìn một lần lại một lần.
Cuối cùng anh đem tờ giấy nợ dán ở bên môi, nhẹ nhàng hôn hôn lên cái tên của nó.