Tới giữa trưa, Vãn Phong tỉnh mới lại, đang muốn ngồi dậy, liền thấy Đại Sơn còn ngồi ở phía trước, hai tay ôm chặt chân nàng. Đặt ở trong lồng ngực với nhiệt độ ấm áp của anh.
“ Người ngốc, anh vẫn luôn ngồi ở đây?” Vãn Phong nói chuyện còn có điểm khàn.
Đại Sơn thấy nàng tỉnh, cao hứng mà tiến đến trước mặt nàng, “Chị ơi…”
“Như thế nào vẫn luôn ngồi ở đây? Chân không tê sao?” Vãn Phong ngồi dậy, eo nàng có điểm nhức mỏi, trên người còn có chút lạnh, nàng không tự giác mà nhíu mày.
Đại Sơn tiến tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm mặt nàng xem xem, “Chị ơi, đau không?”
Vãn Phong gật gật đầu, “ Tốt hơn rất nhiều.”
Cánh tay nàng để ở cổ anh, ôm anh hơi hơi sử dụng sức lực muốn đứng lên, Đại Sơn đã đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Vãn Phong đẩy đẩy anh, “ Tôi muốn mặc quần áo.”
Đại Sơn bụng kêu lên sôi ọc ọc.
Vãn Phong sửng sốt, “Anh còn chưa ăn cơm?”
Đại Sơn gật đầu, “Em nhìn chị đi ngủ.”
“ Người ngốc, anh như thế nào không ăn cơm?” Vãn Phong từ trong lồng ngực anh đi xuống giường, đến tủ quần áo cầm áo khoác mặc vào, “Tôi đi vệ sinh trước, đợi lát nữa nấu cơm cho anh ăn.”
Đại Sơn nhắm mắt như cái đuôi nhỏ đi theo nàng.
Vãn Phong biết anh đại khái là lo lắng sẽ bị nàng bỏ rơi, cho nên hiện tại hết sức mẫn cảm lại còn hay sợ hãi.
Nàng lại không đuổi anh đi, đi vệ sinh xong, dẫn anh đi vào phòng bếp làm đồ ăn, hai người đơn giản đã ăn xong, Trình Vũ mới từ bên ngoài đem theo một thân mồ hôi trở về.
Vãn Phong lười đến giáo huấn cậu, chờ ngày hôm sau bụng tốt một chút, lúc này mới phạt Trình Vũ ở nhà làm bài tập, còn lại nàng mang Đại Sơn đi lên trên núi bắn chim sẻ.
Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như đi trong thành vài ngày chưa trở về, trong nhà đồ ăn đã nhanh hết sạch rồi, Vãn Phong không thể không đi lên trên núi kiếm ăn.
Nhưng thật ra nàng đánh giá cao thân thể của mình, chỉ mới dạo qua một vòng, Đại Sơn thu thập được 23 chỉ chim sẻ, Vãn Phong đào không đến nửa sọt rau dại liền đi không nổi, eo đau đến lợi hại.
Đại Sơn thấy nàng ngồi ở trên tảng đá, duỗi tay tới kéo nàng.
Cái trán Vãn Phong tất cả đều là mồ hôi, nàng vẫy vẫy tay, “Nghỉ ngơi một chút.”
Trên đường trở về, nàng cũng thở phì phò, mệt đến muốn chết, đi một chút nữa, thật sự mệt cực kỳ, xem chung quanh không ai, lúc này mới hướng Đại Sơn duỗi tay.
“Đại Sơn, ôm tôi.”
Đại Sơn đem ná ném tới một bên, duỗi tay liền đi ôm nàng.
“ Người ngốc, ná không thể ném.” Vãn Phong chọc anh, “Đi nhặt lên đi.”
Đại Sơn lại đi nhặt ná, đặt ở phía sau lưng sọt, lúc này mới tiến tới ôm nàng.
“Có mệt hay không?” Vãn Phong ở trong lòng ngực anh hỏi.
Đại Sơn phía sau cõng nửa sọt rau dại, sọt còn có một con thỏ hòa hảo mấy chục chỉ chim sẻ, trong lồng ngực còn ôm Vãn Phong.
Đi đường lại không có thở hổn hển.
Anh lắc đầu.
“ Người ngốc, anh có biết kêu mệt hay không a?” Vãn Phong ở trong lòng ngực anh cười khẽ, “Chính là không sức lực, muốn nằm xuống nghỉ ngơi. ”
Đại Sơn gật gật đầu.
“Muốn nằm xuống.” Anh nhìn chằm chằm trước mặt một cục đá lớn nói, “Nằm ở chỗ này, cùng chị làm.”
Vãn Phong nghe anh nói lời này da đầu tê dại, duỗi tay đánh anh một chút, “Làm cái gì làm! Mỗi ngày đều chỉ biết làm!”
Đại Sơn ủy khuất mà nhìn nàng.
“Nằm xuống chính là mệt mỏi, không sức lực, không có sức lực chính là…” Vãn Phong giải thích nửa ngày, phát hiện cái mông của mình bị một cái đồ vật chĩa vào đứng vững, lập tức ý thức được đó là cái gì, nàng trừng mắt Đại Sơn, sau một lúc lâu hít sâu một hơi, “… Về nhà, đêm nay chính mình anh ngủ.”
Đại Sơn bĩu môi không vui.
Bốn năm ngày nay tỷ tỷ đều không cùng anh làm cái kia, anh rất khó chịu, mỗi ngày đều rất khó chịu.
Vãn Phong cũng biết Đại Sơn khó chịu, kinh nguyệt sau khi chấm dứt, nàng liền tống cổ Trình Vũ đi ra ngoài chơi game.
Nấu nước nóng đi tắm rửa.
Đại Sơn liền canh giữ ở cửa, nghe bên trong tiếng nước, cả người đều khô nóng đến đổ mồ hôi.
Vãn Phong tắm rửa xong, dùng khăn lông bao lấy, đem cửa mở ra một cái khe hở Đại Sơn nói, “Tiến vào tắm rửa.”
Đại Sơn một phen kéo quần áo xuống giữa hai chân cự vật ở trong trong không khí nhảy đánh một chút.