Cậy Quân Sủng

Chương 28: Cậy quân sủng



Chương 28:
Minh Trăn vẫn còn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, nàng quay lưng về phía Kỳ Sùng, Thiên Cầm sợ Minh Trăn nằm lên tóc không thoải mái nên buộc tóc nàng lại, lúc Kỳ Sùng đi vào thấy được cần cổ trắng như ngọc.
Mềm mại lại trắng nõn, y phục cũng là màu trắng nhưng y phục cũng không trắng bằng da nàng.
Kỳ Sùng đưa tay nhéo nhéo phần gáy của Minh Trăn.
Ngón tay của hắn lành lạnh, vì trời nóng nên lúc ngủ Minh Trăn có chảy mồ hôi vậy nên theo bản năng cọ cọ vào tay Kỳ Sùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nằm mơ cũng thấy trời nóng muốn chết, A Trăn ôm một cục băng to đùng nên cảm thấy toàn thân thật dễ chịu hẳn.
Vì cảm thấy dễ chịu nên khóe môi Minh Trăn hơi nâng lên. Độ cong cánh môi của nàng rất đẹp, Kỳ Sùng cảm thấy tiểu cô nương nhà mình đúng là đáng yêu hơn nhiều so với mấy người hỗn loạn bên ngoài.
Cuối cùng Minh Trăn cũng mở mắt, nàng xoa xoa mắt: “Điện hạ, sao ngài ở chỗ này?”
Vì nằm nên nàng chỉ có thể thấy cái cằm ưu nhã của Kỳ Sùng cho nên Minh Trăn nhanh chóng bò lên ôm lấy eo Kỳ Sùng, mặt cọ cọ vào người hắn: “Ban nãy ta còn mơ thấy điện hạ đó.”
Minh Trăn thực sự không muốn rời xa Kỳ Sùng một tẹo nào.
Nàng coi Kỳ Sùng là người mà mình quý trọng yêu thương nhất, địa vị những người khác trong lòng nàng không thể sánh bằng với Kỳ Sùng được. Giống như huynh trưởng vừa giống như trưởng bối trong nhà.
Kỳ Sùng nói: “Mơ thấy cái gì?”
Minh Trăn ngửa mặt nói: “Mơ thấy điện hạ cho Minh Trăn ăn đá bào, A Trăn rất vui nha.”
Hóa ra là muốn ăn đá bào.
Kỳ Sùng đưa tay sờ trán Minh Trăn, đúng là có mồ hôi, hắn lấy khăn tay bên hông ra tỉ mỉ lau mồ hôi cho Minh Trăn sau đó lau xuống cổ nàng.
Nàng ngủ một giấc lại càng thấy nóng.
Kỳ Sùng phân phó nha hoàn bên cạnh: “Đi mở cửa sổ ra.”
Ban nãy Thiên Cầm và Tân Dạ lo lắng Minh Trăn sẽ trèo ra ngoài cửa sổ, mà chỗ này lại gần nước, trèo ra rất dễ ngã xuống nước nên mới đóng lại, vì vậy nên trong phòng mới hơi nóng bức chút.
Minh Trăn lay lay cánh tay Kỳ Sùng: “Có được không?”
Mắt phượng của Kỳ Sùng nhìn Minh Trăn: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Trăn cảm thấy có thể.” Minh Trăn nói với Lý Phúc: “Công công lấy một bát đá bào lớn cho A Trăn, phải là bát lớn nhé.”
Lý Phúc: “…” Tiểu tổ tông, tha cho ta đi!
Minh Trăn leo lên đùi Kỳ Sùng rồi ôm lấy cổ hắn: “Điện hạ ơi…”
Lý Phúc làm như không nhìn thấy, Minh cô nương rất giỏi nũng nịu, làm mười lần thì chín lần thành công rồi, y cảm thấy Tần vương chắc chắn là thích nàng làm vậy.
Nếu không thì cũng sẽ không để Minh cô nương ôm cổ thế đâu, y nhìn tiểu cô nương trong lòng điện hạ nhìn ngài ấy bằng ánh mắt khẩn cầu, ngoan ngoãn nói: “Vậy không ăn bát lớn nữa, ăn ít lại một chút, nha?”
Kỳ Sùng lấy tay của nàng xuống, nhìn Lý Phúc: “Còn không đi chuẩn bị?”
Lý Phúc mang hai nha hoàn đi ra. Mặc dù cảm thấy A Trăn bị điện hạ ăn hết thật đáng thương… Nhưng nói thật, trong khoảng thời gian Minh Trăn rời đi, Lý Phúc cảm thấy mình càng đáng thương hơn.
Thiên Cầm kinh ngạc nói: “Công công, hình như ngài ôm đi rồi này?”
Lý Phúc lắc đầu: “Đừng nói nữa, gần đây tâm trạng điện hạ không tốt, ngươi không biết có bao nhiêu người chết đâu.”
Thiên Cầm nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Lý Phúc than ngắn thở dài: “Quan viên phạm tội gần đây nhất, bình thường thì sẽ cách chức là xong nhưng gần đây điện cho giết hết. Minh cô nương không ở đó, lòng ngài ấy cũng lạnh lẽo cứng rắn luôn rồi.”
Thiên Cầm nhớ ngày bé Minh Trăn hay bị bệnh, một lần bệnh là vài ngày mới đỡ. Kỳ Sùng vì muốn cầu phúc cho Minh Trăn để nàng thêm may mắn nên rất rộng lượng với những sai lầm nhỏ.
Thiên Cầm nói: “Đối với ai điện hạ cũng lạnh lùng, chỉ coi mình cô nương là viên ngọc quý mà nâng trong lòng bàn tay, việc này cũng không lạ.”
Lý Phúc nói: “Ngày đó điện hạ bắt được tai mắt của Sở gia, ngươi không biết hình phạt nặng bao nhiêu đâu, máu chảy đẫm cả cầu thang. Vốn dĩ điện hạ nhìn xong thì nói một câu nhớ lau sạch máu, Minh cô nương nhìn thấy sẽ đổ bệnh nhưng sau đó đột nhiên nhớ ra Minh cô nương không có ở đây nên sắc mặt tự nhiên lạnh đi mấy phần. Ngài ấy cho người xử lý thi thể những người này rồi đưa về chỗ Sở đại nhân, không biết vẻ mặt của Sở đại nhân khi nhận được một hộp xương cốt lạnh lẽo sẽ như thế nào.”
Hai người vừa nói chuyện vừa cho phòng bếp ở Vũ Tiểu Trúc chuẩn bị đá bào Minh Trăn muốn ăn.
Minh Trăn đạt được nguyện vọng thì vui vẻ ôm lấy bát đá bào ăn, bên trong là vụn đá rưới nước ô mai, óng ánh long lanh, ở trên còn có mận, nho và quả phỉ thái nhỏ.
Nàng vui vẻ ăn, Kỳ Sùng ở bên cạnh nhìn Minh Trăn ăn.
Tiểu cô nương rất dễ thỏa mãn, chỉ khen nàng một câu rồi cho nàng ăn ngon thì nàng cũng có thể nở hoa được luôn rồi.
Còn chưa ăn xong thì Kỳ Sùng đã bảo Thiên Cầm bưng đi.
Minh Trăn ôm bát đá bào nên tay hơi lạnh, vì vui vẻ nên đôi mắt sáng long lanh. Ban nãy không cẩn thận nên ống tay áo Minh Trăn dính nước ô mai, bị bẩn một mảng.
Kỳ Sùng kéo Minh Trăn qua, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của nàng lên, xắn đến nửa cánh tay mới dừng lại, để lộ nửa cánh tay trắng muốt, da thịt như băng, xương cốt như ngọc.
Cảnh xuân chói mắt, lúc này đã là cuối hè nhưng dường như lại nhìn thấy cảnh xuân vô biên.
Minh Trăn dùng tay sờ chỗ bị bẩn, lành lạnh, nàng nhanh chóng dùng khăn lau tay sau đó xoa xoa lên vạt áo.
Kỳ Sùng nói: “Mèo nhỏ bừa bộn.”
Minh Trăn nghĩ Kỳ Sùng ghét bỏ mình nên vội vàng cam đoan: “Lần sau chắc chắn sẽ không thế này đâu.”
Lúc này bên ngoài có người báo tin cho Lý Phúc, Lý Phúc nghe xong thì sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng gõ cửa rồi vội vàng vào thông báo cho Kỳ Sùng.
Lúc Kỳ Sùng nghe được tin, cửa mới đóng lại đã bị bên ngoài gõ liên hồi.
Minh Trăn nghe xong hiếu kỳ hỏi: “Là ai vậy?”
Kỳ Sùng lấy cây trâm trên tóc nàng xuống, tóc đen như mực xõa ra che lấp vai, vài lọn rơi lên giường. 
Hắn ôm Minh Trăn vào lòng, thản nhiên nói: “Lát nữa không được nhúc nhích, càng không cho phép lộ mặt, A Trăn hiểu không?”
Minh Trăn lúc ngoan ngoãn vẫn cực kỳ ngoan ngoãn, nàng nhẹ gật đầu: “A Trăn hiểu rồi.”
A Trăn mới nói xong thì bị đẩy ra, có người thong thả cầm quạt đi vào: “Úi chà chà… có phải tiểu vương đã quấy rầy chuyện tốt của Tần vương không?”
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn vào trong ngực, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng: “Ngươi cảm thấy như thế nào? Giang vương, đây là địa bàn của Cô, ngươi thật to gan.”
Tác phong làm việc của Ngu Hoài Phong vẫn như vậy, Kỳ Sùng cũng biết một chút về bệnh tâm thần của nhà hắn cho nên hắn làm chuyện này cũng không lạ.
Ở nước Li, Ngu Hoài Phong là một trong hai vương, Li vương lại vô cùng ngưỡng mộ đứa cháu này của mình, có thể nói, Ngu Hoài Phong ở nước Li có đãi ngộ cũng không khác hoàng đế của triều Lăng là bao.
Nếu là hoàng đế thì tất nhiên không cần cố kỵ điều gì, từ trước đến nay đều làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm nấy thôi.
Ngu Hoài Phong vẫn mang mặt nạ, đáng lẽ nên cảm thấy xấu hổ nhưng da mặt hắn quá dày, cứ đi chậm đến, cười nói: “Thật là có lỗi. Chỉ là tiểu vương nghe Tần vương nói phải nửa tháng sau mới có thể gặp mặt nên hơi vội vàng cho người hỏi thăm ngài ở chỗ nào. Trước tiên ta muốn giải thích một chút, tiểu vương đến chậm là có nguyên nhân, không biết điện hạ có đồng ý nghe không?”
Thân phận hai người ngang nhau, Ngu Hoài Phong nhìn như bất cần đời nhưng thực ra là người thông minh rất biết tính toán.
Kỳ Sùng nói: “Rửa tai lắng nghe.”
“Việc này liên quan đến chuyện làm ăn năm ngoái của nước Yên với quý quốc, Tần vương chắc cũng biết, nước Yên chế tạo một số lượng binh khí lớn vận chuyển đến quý quốc, năm ngoái đơn hàng này đã bị cướp mất, thực ra cũng không phải như vậy…”
Những chuyện này thực ra liên quan đến triều chính của triều Lăng, Kỳ Sùng không biết Ngu Hoài Phong nghe được tin tức này ở đâu. Từ tin tức này có thể thấy được Ngu Hoài Phong tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.

Những năm gần đây mạng lưới tình báo của Ngu Hoài Phong đã rất lớn.
Nhưng tin tức này đúng là cực kỳ có lợi với Kỳ Sùng, vì cấu kết với nước bên để nuốt số tiền lớn này có cả đại gia tộc họ Sở kia.”
Kỳ Sùng nói: “Hóa ra thế lực của Giang vương đã đến biên giới của tiểu quốc.”
“Đâu có đâu có.” Ngu Hoài Phong lắc lắc cây quạt: “Không bằng một phần của Tần vương mà.”
Hai người hợp tác đôi bên cùng có lợi cũng không phải lần đầu.
Kỳ Sùng nói tiếp: “Tình báo của Giang vương không ít, không biết đã tìm được vương nữ hay vương tử của quý quốc chưa?”
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Ngu Hoài Phong trầm xuống, hắn cười khổ nói: “Có Tần vương hỗ trợ ta cũng không tìm thấy như cũ, những năm nay lại càng không phải nói. Sau khi nói chuyện với ngự y, ta càng không dám ôm hi vọng.”
Kỳ Sùng nheo mắt: “Ồ?”
“Lúc trước tiểu vương không để ý, phụ vương vì muốn khống chế bà ấy mà hạ kỳ độc cho bà ấy, lúc có tiểu vương còn may cổ độc chưa xâm nhập nhưng lúc có thai thì cổ độc đã sớm xâm nhập vào kinh mạch, chỉ sợ con cái sinh ra đã yếu ớt, trong bụng mẹ còn mang theo bệnh, căn bản là không nuôi lớn được.” Ngu Hoài Phong miễn cưỡng nói: “Có lẽ đó là lý do tiểu vương tìm mãi mà không thấy nàng.”
Kỳ Sùng cảm giác được hô hấp của người trong lồng ng.ực mình yên tĩnh kéo dài, có lẽ là nghe mấy chuyện không hiểu nên đã ngủ thiếp đi rồi,
Hắn ôm lấy bả vai Minh Trăn để nàng ngủ sâu hơn: “Giang vươngvẫn còn tìm tiếp sao?”
“Đương nhiên vẫn muốn tìm, đây là cốt nhục của nhà họ Ngu chúng ta, chỉ cần không có tin tức xấu nào thì tiểu vương vẫn sẽ cho người tìm.” Ngu Hoài Phong chăm chú nhìn cử động của Kỳ Sùng, hắn có thể nhận ra rằng Kỳ Sùng rất yêu thích nữ tử trong ngực này: “Con cái nhà họ Ngu chúng ta tiểu vương chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.”
Ngu gia là gia tộc đời đời tuyệt sắc, người một nhà lớn lên rất giống nhau. Mẫu thân Ngu Hoài Phong cũng rất đẹp, dù con cái giống ai cũng dễ dàng nhận ra được, không cần làm mấy chuyện như trích máu nhận thân.
Chuyện Ngu Hoài Phong lo nhất là đệ đệ hoặc muội muội của mình lớn lên ở một nơi hẻo lánh, không cha không mẹ rồi bị người ngoài bắt nạt, hoặc là gặp bất hạnh gì đó. Thời gian trôi qua, những năm này chỗ mà Ngu Hoài Phong cho người đi tìm nhiều nhất chính là chốn trăng hoa.
Mấy năm nay Kỳ Sùng hỗ trợ hắn không ít, hai người cũng coi như biết thành tựu của nhau, Ngu Hoài Phong biết ở triều Lăng chỉ có Kỳ Sùng mới có nhân lực để mò kim đáy biển.
Tâm trạng của hắn nhanh chóng khôi phục lại, đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía nữ tử trong ngực Kỳ Sùng.
Thân hình nữ tử này nhỏ nhắn, khung xương càng nhỏ hơn, tóc đen như mực xõa dài, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Kỳ Sùng, khuôn mặt nhỏ dán vào lồng ng.ực hắn, có lẽ hoảng sợ, hoặc là do lòng chiếm hữu của Kỳ Sùng quá mạnh nên không muốn cho nàng gặp người ngoài.
Có lẽ nguyên nhân là do Kỳ Sùng. Mấy năm nay Ngu Hoài Phong thường xuyên liên hệ với Kỳ Sùng, nam tử nắm quyền cao lại có tâm tư nặng như Kỳ Sùng, nữ nhân mà hắn trân trọng sẽ không để lộ cho người ngoài biết.
Không có người nào sẽ để lộ điểm yếu của mình ra cả.
Mùi hương trong phòng dường như đã từng ngửi qua ở đâu đó, Ngu Hoài Phong hỏi: “Lại là mùi hoa mẫu đơn, giống hệt với mùi của tiểu công chúa, các ngươi thích hương liệu này sao? Đúng là không dễ gặp mùi hương này.”
Kỳ Sùng hạ mắt che giấu sự ác ý bên trong.
Có lẽ Minh Trăn không nên là của hắn, người nàng tín nhiệm không muốn rời xa nhất cũng không nên là hắn. Ngu gia tìm Minh Trăn nhiều năm như vậy, nếu như để Minh Trăn trở về, Ngu Hoài Phong sẽ đối xử với nàng rất tốt. Minh Trăn luôn miệng gọi ca ca, cái đó nên để gọi Ngu Hoài Phong mới đúng.
Nhưng… Kỳ Sùng càng thích chiếm lấy hơn. Ngu Hoài Phong tiếc nuối cũng được, nhớ đến thân nhân của mình cũng được, tìm kiếm mệt mỏi đau khổ gì đó hắn cũng không quan tâm, Kỳ Sùng sẽ không đưa A Trăn cho hắn.
Đây là đồ của Kỳ Sùng, chỉ duy nhất Kỳ Sùng mới có được.
“Hương liệu bình thường thôi.”
“Ôi chao, đột nhiên nhận ra tiểu vương đang phá hỏng chuyện tốt của Tần vương.” Ngu Hoài Phong mỉm cười nhìn Kỳ Sùng: “Có thể lọt vào mắt xanh của Tần vương thì chắc hẳn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
Ở nơi này có hai người không thể chọc, một là Kỳ Sùng, hai, đương nhiên là nữ nhân của hắn rồi.
Đã được Kỳ Sùng coi trọng thì Ngu Hoài Phong cũng không tiện nhìn xem đó là giai nhân thế nào. Nhìn bóng lưng nho nhỏ của nữ nhân, không khó đoán ra đây là một mỹ nhân yếu đuối.
Hai người nói thêm những chuyện khác một lúc, Ngu Hoài Phong nói còn có chuyện quan trọng khác nên không có thời gian uống trà với Kỳ Sùng, đêm nay còn phải vào cung dự tiệc nên vội vàng rời đi.
Ngu Hoài Phong đi rồi Minh Trăn mới xoa mắt tỉnh lại, vốn dĩ nàng ngủ không say, chỉ mơ mơ màng màng thiếp đi mà thôi: “Giọng nói của ca ca ban nãy cực kỳ êm tai, êm tai giống như giọng điện hạ vậy.”
Hoàn toàn khác với Kỳ Sùng, không thể so sánh được, giọng Kỳ Sùng trầm thấp lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy e ngại kính trọng, giọng đối phương thì nhẹ nhàng mang theo ý cười, nghe càng dịu dàng hơn khiến lỗ tai người nghe tê dại.
Kỳ Sùng bóp cằm Minh Trăn: “Thật sao?”
Minh Trăn nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Kỳ Sùng nhéo nhéo vành tai Minh Trăn: “Lỗ hai Minh Trăn hư rồi nên mới nghe nhầm.”
Vành tai nàng màu hồng phấn, mềm mại mượt mà đáng yêu, nhìn chỉ muốn yêu thương.
Minh Trăn mới bị sờ một cái đã cảm thấy toàn thân mất sức, hơn nữa còn cảm thấy hơi ngứa.
Nàng rất mẫn cảm nên có nhiều chỗ cấm không được đụng vào.
Lòng bàn tay Kỳ Sùng có một lớp chai mỏng, đây là một đôi tay quen dùng các loại vũ khí, thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay có thể giết người vô hình, nhìn như hững hờ nhưng lại chứa sức mạnh trí mạng.
Bây giờ bàn tay này của hắn đang nắm một nửa non sông thiên hạ, nắm trọng binh đại quyền, lúc này lại nhẹ nhàng xoa vành tai của Minh Trăn, giọng nói ôn hòa mang theo cưng chiều: “A Trăn chưa xỏ lỗ tai này.”
Minh Trăn cảm thấy ngứa ngáy, muốn đẩy Kỳ Sùng ra: “Ta sợ đau, điện hạ, rất ngứa đó, ngài đừng xoa lỗ tai A Trăn nữa, A Trăn không thích.”
Đột nhiên Kỳ Sùng cắn vành tai nàng, một tay vuốt v3 mái tóc đen dài của nàng, tay còn lại ôm chặt eo Minh Trăn để phòng ngừa nàng mất cân bằng mà ngã xuống.
Minh Trăn cứng người.

Nàng cũng không biết mình đã nghe được gì, có lẽ cũng không nghe được gì hết, mà loại chuyện này, Kỳ Sùng không nói năng gì.
Điều duy nhất nàng cảm nhận được là cảm giác nhẹ nhàng bị cắn xé.
Dường như nàng biến thành một chú thỏ trắng đáng thương bị mãnh hổ cắn một cái, yếu ớt nằm trong miệng mãnh hổ, ngay cả sức để bay nhảy cũng không có, thậm chí không thể phát ra một tiếng động nào.
Đối phương không chỉ muốn uống máu mà còn muốn ăn cả nàng vào trong bụng, toàn bộ đều muốn, cả xương máu da thịt.
Lòng chiếm hữu mạnh mẽ lại đến từ người mà Minh Trăn cực kỳ tin tưởng và không muốn rời xa, căn bản nàng không thể trốn thoát được.
Vành tai đỏ thấu, đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, lại hơi sưng lên.
Kỳ Sùng cũng cảm thấy trừng phạt A Trăn như thế này không tệ, dùng cách này với nàng, tiểu gia hỏa ít nhiều cũng chịu đau, cũng có thể lưu lại trong trí nhớ nàng lâu hơn một chút.
Hắn nói: “Bên này cũng cắn.”
Điều duy nhất Minh Trăn lo là điện hạ sẽ thực sự cắn đứt lỗ tai nàng.
Sau khi Kỳ Sùng làm xong, chậm rãi chỉnh lại y phục và tóc cho Minh Trăn, lúc này Minh Trăn mới nhớ đến mình còn có tỷ tỷ, có lẽ giờ tỷ tỷ đã chơi chán muốn về nhà.
Nàng đi giày vào, bây giờ vành tai vẫn còn cảm giác đau nhức như cũ, cảm giác nóng ướt vẫn còn lưu lại trên vành tai, Minh Trăn không dám nói chuyện với Kỳ Sùng, cũng không dám khen giọng nói của ca ca kia nghe êm tai nữa.
Nàng nói: “Điện hạ, ta cũng nên đi rồi, lát nữa còn phải về nhà với tỷ tỷ nữa.”
Nàng rất tự nhiên xem phủ An Quốc công là nhà của mình, rõ ràng lúc trước phủ Tần vương mới là nhà của nàng.
Ánh mắt Kỳ Sùng tối đi, cài trâm lên tóc cho Minh Trăn: “Hai ngày này cao lên thì phải?”
Cũng không có, chỉ là Kỳ Sùng luôn cảm thấy Minh Trăn trưởng thành.
Thực tế thì A Trăn hôm nay cũng không khác gì với A Trăn hôm qua cho nên Minh Trăn lắc đầu.
Minh Trăn ra đến cửa thì vẫy vẫy tay với Kỳ Sùng: “Ta đi nha, mỗi ngày ta sẽ nhớ đến điện hạ.”
Miệng thì nói mỗi ngày nhớ đến hắn mà chân thì chạy nhanh hơn mọi người.
Minh Trăn cũng không muốn rời xa Kỳ Sùng, chỉ là lần này điện hạ cắn lỗ tai nàng, Minh Trăn theo bản năng cảm thấy điện hạ như vậy rất lạ, thái độ hoàn toàn khác với thái độ ngày trước.
Giống như… giống như thực sự muốn cắn đứt tai của nàng.
Minh Trăn vừa ra ngoài thì nghe thấy Thiên Cầm thở ra một tiếng nhẹ nhõm: “Lúc nãy ta gặp Lục tiểu thư đi tìm ngài, ta đã để Tân Dạ đưa nàng ấy đi chỗ khác, chắc giờ nàng ấy đang mua đồ ở Ngưng Hương Các, ta mang ngài đi tìm nàng ấy nhé.”
Lúc này là lúc ven hồ Ngọc náo nhiệt nhất. Các tiểu thư thích ra ngoài vào giờ này, tất nhiên trong kinh thành sầm uất hơn những nơi khác nhiều, cách đó không xa có rất nhiều nơi bán đồ ăn ngon.
Tinh thần Minh Oái phấn chấn, cầm son phấn lên khẽ ngửi, hai mắt toả sáng.
Minh Trăn đi đến gọi: “Tỷ tỷ.”
Minh Oái vẫy tay: “Muội thấy hoa văn hộp nào đẹp? Hộp Hằng Nga bay lên cung trăng hay là hồ điệp nhảy múa?”
Minh Trăn chọn một cái: “Hộp này đi.”
Minh Oái vui vẻ mua, vừa rồi nàng ấy gặp Gia Hàn trên đường, không biết Gia Hàn gặp chuyện xui xẻo gì mà dáng vẻ hồn bay phách lạc, một lát sau lại vụng trộm che miệng cười. Mặc kệ ra sao thì Gia Hàn cũng coi như là đối thủ một mất một còn của Minh Oái, nàng ấy nhìn đối thủ một mất một còn của mình ngớ ngẩn trên đường thì tất nhiên là vui vẻ rồi.
Nàng ấy vui vẻ mua hai hộp: “Cái này cho muội. Ôi… lỗ tai muội làm sao mà lại đỏ thế, sưng hết lên rồi.”
Minh Trăn: “…”
Thiên Cầm đứng bên nói: “Ở đây có nhiều muỗi, ban nãy cô nương bị muỗi cắn.”
Minh Trăn nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, con muỗi thật đáng sợ.”
Minh Oái cũng không nghĩ nhiều: “Chúng ta đi qua hàng vải nhìn một chút xem gần đây có y phục nào đẹp không.”
Minh Trăn cũng cảm thấy đi khắp nơi như thế này rất thú vị nên cũng đi theo luôn.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.