13.
Cho đến hết tiết tự học buổi sáng, chiếc ghế bên cạnh tôi vẫn trống rỗng.
Tần Ngự vẫn không xuất hiện.
Đã gần một tuần rồi, Tần Ngự không đến lớp, anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi hơi lo lắng, hoảng hốt đến mức không thể ngừng run rẩy.
Ánh mắt cô đơn ấy cứ ám ảnh tôi suốt đêm, cảm giác như bị nghẹn, không tài nào thở nổi.
Sau khi sống lại, dường như chỉ có Tần Ngự bên cạnh, tôi mới cảm nhận được rằng mình thực sự còn sống.
Tôi muốn tìm Tần Ngự nhưng tôi không biết anh ở đâu.
Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt, cảm thấy chua xót.
Tần Ngự sao có thể thích bộ dáng lúc này của tôi.
Ngu ngốc vô vị, rất tẻ nhạt.
Trong màn sương, đôi mắt đêm qua vừa nóng bỏng vừa kìm nén, tôi mở to mắt cho đến khi hình ảnh đó biến mất sau góc tường, ánh sáng duy nhất cuối cùng cũng tắt lịm, đưa tôi trở lại vực thẳm bóng tối.
Hóa ra tôi chưa từng biết rằng khoảnh khắc như vậy, anh đã âm thầm nói yêu tôi.
Có lẽ giống như bọn họ đã nói, tôi đã thay đổi.
Tôi bắt đầu lần theo dấu vết của sự việc.
Tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn nên chỉ có thể lén lút theo dõi Trần Trạch sau giờ học, nghĩ rằng có thể gặp được Tần Ngự.
Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện như vậy vì thế khi tôi lén lút đi theo Trần Trạch, vừa mới ra khỏi trường học, bọn họ đã phát hiện ra tôi.
Tôi chưa bao giờ thử cảm giác dùng cách này, tôi mới phát hiện so với việc phát điên thì cách này hiệu quả hơn nhiều.
Tôi đã gặp được Tần Ngự.
Tuy nhiên, Tần Ngự không chào đón tôi.
“Sao cậu lại đến đây?”
Tần Ngự liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đầu, vội vàng đuổi tôi đi.
Sự lạnh lùng của anh không hề khiến tôi sợ hãi mà ngược lại, tôi tiến thêm một bước lại một bước lại gần anh.
“Tần Ngự, anh không ở đó, em rất sợ.”
Đổi xưng hô từ chỗ này nha.
Tôi tủi thân mở miệng, đó là sự thật.
Mỗi ngày từ khi anh rời đi, tôi đều lo lắng việc mình sống lại chỉ là một giấc mơ.
Sau khi tỉnh dậy vẫn là ngục tù vô vọng của kiếp trước.
Trong quán bar âm thanh rất lớn, Tần Ngự vẫn như cũ không nhìn tôi.
Khi tôi tiến thêm một bước, muốn nắm lấy tay Tần Ngự, thiếu niên kinh ngạc trong chốc lát, nhanh chóng tránh đi.
Tôi kinh ngạc nhìn anh dù sao bộ dáng của anh có chút xa lạ.
“Nếu không có việc gì thì quay về đi. Đây không phải là nơi em nên đến.”
Tần Ngự châm điếu thuốc, ngẩng đầu thở ra một làn khói giống như không biết nên đặt tay ở đâu. Anh liếc nhìn Trần Trạch, đánh cậu ta một cái.
Trần Trạch ôm đầu chán nản bỏ chạy.
Không chỉ cậu ấy mà nhóm anh em đều ngầm hiểu mà tránh xa chúng tôi 5 mét, sợ bị Tần Ngự giận cá chém thớt.
Người thông minh đều có thể nhìn ra, lúc này tâm trạng Tần Ngự không tốt.
Có phải vì tôi không?
Tôi không tin, Tần Ngự là đồ nhát gan, không dám nói ra sự thật.
Tôi lấy sách vở từ trong cặp ra, trải ra trên chiếc bàn thấp trước mặt: “Tần Ngự, em ở đây làm bài tập được không? Em sẽ không làm phiền anh.”
Tần Ngự thấy không đuổi được tôi đi, cũng không thể nói lời nào hung dữ hơn, Tần Ngự tức giận vò tóc, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một ngụm.
Tôi không để ý đến anh, cúi đầu làm toán.
Đột nhiên tôi nhớ tới điều gì đó, nghiêng người giật điếu thuốc trong tay Tần Ngự, nhìn bốn phía rồi ném thẳng vào ly rượu của anh.
Tôi mở to đôi mắt đỏ hồng vì khói, giọng điệu vô tội.
Tần Ngữ không có phản ứng lúc nhận ra tôi vừa làm gì, tôi đã cúi đầu không quan tâm nữa.
Hừ, ai bảo anh hung dữ với tôi.
14.
Kim đồng hồ chỉ đến 12h, người trong quán bar càng ngày càng đông.
Tôi đóng bút, ngẩng đầu gọi Tần Ngự cùng về nhà đã thấy anh vội vàng né tránh ánh mắt của tôi.
Muốn nhìn tôi lại không dám, lại sợ tôi phát hiện.
Tôi mỉm cười nhưng lại không dám, sợ Tần Ngự bực tức mà không để ý đến tôi. Tôi cố gắng kìm nén khóe miệng đang cong lên.
“Muốn đi thì đi đi, tôi còn chưa chơi đủ, đi cái rắm.”
Tần Ngữ lúng túng chửi thề xong, giả vờ rút điếu thuốc ra, vừa định châm lửa thì liếc nhìn tôi, ném điếu thuốc sang một bên, cầm điện thoại di động lên chơi game.
Trong lòng tôi mềm nhũn, Tần Ngữ biết tôi không ngửi được mùi thuốc lá, cũng chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.
Xem ra Tần Ngự, mọi thứ đều đang bán đứng anh, anh giấu không nổi.
Tôi bước đến chỗ anh, lấy điện thoại ra, nắm lấy tay anh.
Nhìn bàn tay nhỏ bé của mình được bàn tay to của Tần Ngự bao bọc, tôi hài lòng nhắm mắt lại.
“Tần Ngự, em hơi lạnh. Chúng ta trở về đi.”
Tôi vừa nói xong, Tần Ngữ phản ứng theo bản năng, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay tôi sau đó cau mày.
Vốn dĩ tôi sợ lạnh, trong quán có điều hòa, lòng bàn tay không lạnh mới kỳ lạ.
Tần Ngữ cảm thấy đau lòng.
Vì vậy, không cần tôi nói thêm lời nào, anh đã bỏ lại nhóm anh em hay uống rượu cùng, đỡ tôi rồi sải bước ra ngoài.
Tôi biết Tần Ngự không nỡ mà.
“Tôi gọi xe cho em, em nhanh chóng về nhà.”
Đứng ở ngoài quán bar, Tần Ngự buông tôi ra, tự động giữ khoảng cách với tôi.
Bây giờ không có Tần Ngự che chắn, tôi hơi lạnh, run rẩy lại gần anh, nắm lấy quần áo của anh.
“Em lạnh.”
Tôi thật sự không nhận ra bản thân mình hôm nay.
Tuy nhiên, tôi thích tôi như thế này, một Ôn Ninh vì Tần Ngự mà chủ động, vừa chân thực vừa sống động.
Tần Ngự đứng đo, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt của tôi, đôi bàn tay phía sau lưng căng thẳng muốn ch*t.
Không phải nói cách xa cô ấy một chút sao?
Nhưng tại sao vừa nhìn thấy cô ấy, không thể kìm nén mà lại gần cô ấy, muốn véo má mềm mại của cô ấy, nhìn thấy trong đôi mắt cô ấy tràn đầy bóng hình mình.
Tần Ngự như bị thôi miên, không phát hiện tôi đang từ từ đến gần anh cho đến khi hơi ấm không thuộc về mình chạm vào môi anh, Tần Ngữ không thể tin được cúi đầu, đầu óc nổ tung.
“Tần Ngữ, anh có thể làm bạn trai em được không?”
Tần Ngữ, em không muốn làm bạn với anh một cách từ từ, em muốn ở bên cạnh anh cả đời.