Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 37: Giải quyết nốt hậu quả



Sau khi Tiêu Tiểu Nam rời đi, Ngụy Gia Lạc liền thay đổi sắc mắc trở vào phòng, mở điện thoại ra đọc lại tin nhắn vừa nhận được, người gửi, Lâm Ý Hiên:

“7h tối nay, quán bar gần trường, có được không?”

Ngụy Gia Lạc ngắn gọn đáp trả: “Được.”

Quay trở lại khoảng ba tiếng trước, Ngụy Gia Lạc vừa bước vào cổng đã gặp được Vĩ Kỳ chạy đến hỏi thăm, “Anh còn tưởng cậu còn tính nghỉ cả tuần ấy chứ, nhà có việc gì hả?”

“Không có gì.” Ngụy Gia Lạc thờ ơ đáp, đột nhiên lại nghĩ đến việc gì đó, dừng chân lại hỏi: “Vụ đánh nhau ở trường, anh biết không?

Vĩ Kỳ thân là hội trưởng, mấy việc hội đồng kỉ luật này chắc chắn sẽ có góp mặt vào đóng góp ý kiến, ít nhiều vẫn biết được tình hình, “Sao vậy?”

“Có danh sách học sinh tham gia không?”

Vĩ Kỳ gật đầu, đại khái biết được Ngụy Gia Lạc tính giở trò gì, “Có, nhưng mà tốt nhất cậu đừng tham gia vào vụ này, liên quan đến hạnh kiểm cả năm đó.”

Ngụy Gia Lạc nhướn mi, “Vậy sao, tôi sẽ cẩn thận.”

Ngụy Gia Lạc nhẩm đi nhẩm lại mấy cái tên trong đầu, trước khi chuông reo đã ghé sang một lớp, tìm Lâm Ý Hiên nói chuyện.

Lâm Ý Hiên nhìn thấy Ngụy Gia Lạc cứ như gặp quỷ, lúng túng giải thích: “Tôi không có động tới Tiêu Tiểu Nam, là cậu ta tự mình đa nghi rồi chạy đến đánh người, thật đó.”

Ngụy Gia Lạc cố ý hỏi lại: “Tự mình đa nghi?”

Lâm Ý Hiên run sợ, lắp bắp nói: “Tôi không biết gì hết, không phải tôi đánh mà, lúc xảy ra sự cố tôi đã chạy ra xa lánh nạn rồi.”

Ngụy Gia Lạc tìm Lâm Ý Hiên không phải vì muốn đe dọa, “Vậy phiền cậu nói với những tên đã đánh cậu ấy tối nay đến tìm tôi, được không?”

Lâm Ý Hiên thấy Ngụy Gia Lạc không truy cứu mình, lập tức gật đầu lia lịa, “Được, cậu muốn hẹn ở đâu, một mình cậu?”

Chuông reo, Ngụy Gia Lạc tùy ý trả lời: “Tùy, ngoài trường là được.”

Lâm Ý Hiên không dám làm phật ý Ngụy Gia Lạc, sau khi thêm QQ liền bỏ chạy vào trong lớp, nhắn tin với động bọn của mình.

Ngụy Gia Lạc buổi sáng lên lớp kiên trì được ba tiết, cảm thấy bên cạnh không có Tiêu Tiểu Nam thật nhàm chán, nghĩ giờ này cậu ấy cũng đã dậy rồi nên quyết định trở về mua đồ ăn sáng, sau đó thì mọi chuyện xảy ra như bình thường.

Buổi chiều Ngụy Gia Lạc vẫn đến lớp để học, năm tiết nhàm chán trôi qua, tiết tự học cuối cùng hắn cũng chỉ học được nửa giờ, sau đó thì xem giáo viên như là không khí bước ra khỏi lớp, mò theo địa chỉ đi đến địa điểm hẹn.

Bảng hiệu Alux, mang tiếng là quán bar nhưng phong cách lại giống một quán rượu hơn, nơi đây ra vào chủ yếu là học sinh cấp ba, hoàn toàn không có một chút quy định nào, Ngụy Gia Lạc mới vừa nhìn qua đã cảm thấy buồn nôn.

Ngụy Gia Lạc mở cửa bước vào, gương mặt sắc sảo cùng với thân hình cao lớn của hắn đã khiến không ít người phải dòm ngó tới.

Nguỵ Gia Lạc vẫn giữ nét mặt bình thãn, chậm rãi đánh giá xung quanh, sau đó dừng lại nơi một đám học sinh mặc đồng Nhất Trung đang ngồi ở quầy phục vụ rượu.

Một trong bọn họ có người lên tiếng: “Nguỵ Gia Lạc, cậu hẹn bọn tôi?”

Ngụy Gia Lạc nhẹ nhàng đi tới, nụ cười dần trở nên ngoan độc, “Ừ, giải quyết nốt hậu quả.”

“…”

Chủ quán bar nghe thấy động tĩnh đập phá dưới lầu, lúc chạy xuống đã nhìn thấy một đám học sinh đang gây chiến kịch liệt, chàng trai trẻ lập tức đi đến ngăn can.

“Đm các cậu, có đánh nhau thì ra ngoài đi chứ!”

Tên nam sinh cao lớn bị vật ngã sõng soài trên mặt đất, uất ức kêu to: “Nhìn cho kĩ đi, chỉ có bọn này là bị đập thôi!”

Ngụy Gia Lạc lạnh mặt, đạp vào mặt gã một cú trời giáng, “Nói nhiều quá.”

Chủ quán cứng người, nơi nay loạn như vậy cũng không thể gọi cảnh sát, lúc kêu người đến đem bọn họ vứt ra ngoài thì Ngụy Gia Lạc cũng chịu dừng tay, đi đến ném cho anh một tấm thẻ tín dụng, “Phí bồi thường tổn thất, chắc là đủ rồi.”

Chủ quán ngơ ngác nhận lấy, lại nhìn đến bộ dáng của Ngụy Gia Lạc, hai mắt lập tức sáng lên, “Bạn nhỏ, sau này cứ thường xuyên đến đây đi, anh sẽ giảm giá cho.”

Ngụy Gia Lạc xoa xoa cổ tay có hơi nhức, lạnh nhạt rời đi, lúc bước ra khỏi quán trên người mang theo đủ hương vị tạp chất, nhíu mày thầm nghĩ, từ nay sẽ không bao giờ đến mấy nơi loạn lạc như này nữa, đống pheromone bẩn thỉu phải tắm bao lâu mới chịu tan đây.

Bên này, Tiêu Tiểu Nam đang bất an, suy nghĩ xem có nên sang phòng Ngụy Gia Lạc kiểm tra thử không, Tô Trúc trùng hợp vừa mới tan học về, đừng trước cửa cảnh cáo cậu: “Hôm nay có lịch kiểm tra phòng, cậu vẫn là ở yên đây thì hơn.”

Tiêu Tiểu Nam chán nản, lại chui trở về giường, một lát lại chĩa đầu ra ngoài.

“Tô Trúc, nếu một người luôn đối xử tốt với một mình cậu, đột nhiên lại có người khác thì sao?”

Tô Trúc mất năm giây để tiêu hóa câu hỏi của Tiêu Tiểu Nam, sau khi ghép lại hoàn chỉnh thì bất ngờ la lên: “Ngụy Gia Lạc cắm sừng cậu?”

Tiêu Tiểu Nam suy nghĩ, theo thoả thuận ban đầu thì không có ngăn cấm đối phương tìm kiếm bạn đời thì phải, như vậy cũng không tính là phản bội.

“Thôi, không có gì.” Tiêu Tiểu Nam bất lực xua tay, lại chui mình vào trong chăn, tự an ủi bản thân bằng cách Ngụy Gia Lạc thật sự có chuyện riêng, không cố ý giấu mình đâu.

Tô Trúc đau lòng nhìn cậu, “Đừng qua thương tâm, nào, lại đây, tôi chia sẻ đồ ăn tối với cậu.”

Buổi tối ở phòng kí túc tương đối lạnh, tuy là có máy sưởi nhưng thường là vào mùa đông nhà trường mới cho phép sử dụng.

Tiêu Tiểu Nam nằm lăn lộn mấy vòng cũng không có ngủ được, tay chân lạnh lẽo thụt vào trong, thiếu đi một cái lò sưởi hình người là Ngụy Gia Lạc khiến cậu càng thêm ủy khuất, có chút muốn trở về cuộc sống như lúc trước, nếu bản thân là một Alpha thì hay rồi, có thể tùy ý ở bên hắn, không bị giới tính ngăn cách nữa.

Tô Trúc đang mơ màng ngủ thì thấy giường đối diện phát ra động tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Tiểu Nam, cậu lạnh à?”

Tiêu Tiểu Nam hừ hừ mấy tiếng trong cổ họng, đột nhiên cảm nhận được nệm giường lún xuống, từ bên trong chăn xuất hiện một con người nữa, còn mang theo chút ấm áp tự nhiên khiến cho cậu muốn lui ra ngoài cũng không nỡ.

Tô Trúc dùng giọng mũi nói nhỏ: “Ngủ đi, cậu đừng nói gì với Ngụy Gia Lạc là được.”

Tiêu Tiểu Nam không biết Tô Trúc nói vậy là có ý gì, chỉ biết rằng cả người cậu ta vừa mềm vừa ấm, tuy là đối với cái gối ôm Ngụy Gia Lạc không êm bằng nhưng vẫn rất tốt, Tiêu Tiểu Nam không nhịn được dịch sát thân thể của mình vào.

Sáng hôm sau, Tiêu Tiểu Nam được ủ ấm không có mệnh hệ gì, còn Tô Trúc vì nửa đêm đột nhiên lại lăn người ra khỏi chăn nên lúc này đã cảm lạnh rồi, cậu khàn giọng nhờ Tiêu Tiểu Nam rót giúp ly nước ấm.

Tiêu Tiểu Nam lo lắng đưa nước tới, “Có cần xin nghỉ không?”

“Không cần, tớ còn học được.” Tô Trúc khịt khịt lỗ mũi ngứa ngáy, lại chuyển hướng sang Tiêu Tiểu Nam, hỏi: “Sắp thi tháng rồi, cậu cứ nghỉ học như vậy thì làm sao ôn tập?”

Tiêu Tiểu Nam bây giờ mới nhớ việc này, ngơ ngác nhìn Tô Trúc, “Ừ nhỉ?”

Tô Trúc ngoảnh đầu, lại vô tình gợi ý cho cậu một cách rất có hiệu quả:

“Bạn trai cậu học giỏi lắm mà, bây giờ liền tận dụng đi.”

Tô Trúc là thụ, là thụ, là thụ, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần, mình sẽ ghép CP cho ẻm sau nhé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.