“Angela, mẹ tôi nói đúng đó. Cô đây thật là không đúng rồi,
kết hôn cũng không cho tôi biết. Thật uổng công chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên, hơn nữa còn học chung suốt bốn năm đại học. Tôi thật sự rất đau
lòng a~ ” Triệu Hoằng đột nhiên nhớ ra vấn đề này thì lại bắt đầu cảm
thán.
” Ách tôi… ” Tuyết Dung nhất thời không nói nên lời.
” Mẹ…. mẹ đừng ngại nữa. Không lẽ có một đứa con gái như con, làm
mẹ mất mặt lắm sao??? ” đang lúc Tuyết Dung vừa định giải thích thì
Tuyết Nhi lại chạy đến, nắm lấy tay Tuyết Dung, vẻ mặt ưu thương hỏi.
Lời của cô bé vừa ra, không chỉ khiến mọi người một trận ngạc nhiên,
mà ngay cả An Tuấn Hạo cùng Tuyết Dung đều hốt hoảng vô cùng. Không ai
ngờ cô bé lại nói ra những lời như thế.
Tuyết Dung vừa định nói gì nhưng khi nhìn đến vẻ mặt ngây thơ đầy vẻ
mong chờ của Tuyết Nhi, cùng thái độ chăm chú chờ đợi của mọi người thì
trong lòng lại không nỡ nhẫn tâm, chỉ đành ngoan ngoãn đóng một vở kịch
vậy.
” Ngoan, đương nhiên không phải như vậy. Có một đứa con như con, đối
với người làm mẹ như ta là một niềm hãnh diện thì làm sao không thích
được cơ chứ. ” Tuyết Dung nhìn Tuyết Nhi nhẹ giọng an ủi.
” Mẹ, Tuyết Nhi yêu mẹ nhất. ” Tuyết vừa nghe xong lời Tuyết Dung, không khỏi mỉm cười tươi, ôm chầm lấy Tuyết Dung.
Thậm chí còn thừa cơ nháy mắt với An Tuấn Hạo. Nhưng cái nháy mắt này thì ngoại trừ An Tuấn Hạo ra, những người khác không ai nhìn thấy. An
Tuấn Hạo nhìn con gái mình giở trò như thế, cũng không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười. Bất quá hắn phát hiện, trong lòng hắn hoàn toàn không bài
xích việc Tuyết Nhi gọi Tuyết Dung là mẹ. Thậm chí ở ẩn sâu trong lòng,
hắn còn rất mong chờ bản thân hắn cũng có thể thân mật gọi Tuyết Dung
bằng hai tiếng lão bà.
Đột nhiên, An Tuấn Hạo bị ý nghĩ này của bản thân là cho ngạc nhiên.
Vì từ khi người đó qua đời, hắn chỉ một lòng toàn tâm toàn ý chăm sóc
Tuyết Nhi, hoàn toàn không hề có ý định kết hôn. Thật không ngờ hôm nay
hắn lại vì một người quen biết chỉ có mấy ngày, mà đã thay đổi ý định
suốt bao nhiêu năm nay. Điều này quả thật làm hắn khiếp sợ không nhỏ.
” Nhìn xem, nhìn xem, hai mẹ con đứng cạnh nhau, trông thật sự rất
đẹp a~ Mẹ cũng đẹp, mà con cũng xinh, hơn nữa nhìn hai người họ quả thật rất giống nhau. Thật là không còn gì chê cho được. ” bà Triệu nhìn cảnh hai ‘mẹ con’ Tuyết Dung ôm nhau, không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Bà Hoàng cùng Hoàng Thanh, cô dâu tương lai, bên cạnh nhìn thấy cảnh
này không khỏi nghi hoặc. Từ lúc bà Triệu mời Tuyết Dung về tổ chức hôn
lễ thì họ chỉ biết Tuyết Dung đã từng là bạn học của Triệu Hoằng, ngoài
ra thứ gì bọn họ cũng không biết. Nhưng mà họ có thể thấy được vị trí
của Tuyết Dung trong nhà họ Triệu tuyệt không đơn giản, đặc biệt là
người đứng đầu nhà họ Triệu, tổng tài Triệu Chính Hào, cũng tức là bác
của Triệu Hoằng. Thái độ của người này đối với Tuyết Dung có thể nói là
sủng ái có thêm, thậm chí so với Triệu Hoằng cùng Triệu Ngọc, là cháu
ruột cũng không bằng.
Và người khó chịu nhất có lẽ là Hoàng Thanh. Vì mỗi lúc có mặt Tuyết
Dung, Triệu gia từ trên xuống dưới hoàn toàn xem cô như người tàng hình, thậm chí ngay cả Triệu Hoằng cũng không ngoại lệ. Điều này làm cho cô
khó chịu vô cùng. Nếu không phải Triệu Hoằng luôn miệng khẳng định hai
người chỉ là bạn bè và chưa từng bao giờ muốn hủy bỏ hôn lễ với cô thì e rằng cô đã nghĩ anh thay lòng, mà đi yêu người khác mất rồi.
” Mẹ, anh hai. ” lúc này bên ngoài một cô gái trẻ tuổi, cùng một
người nước ngoài bước vào. Hai người thái độ vô cùng thân mật, vừa nhìn
đã biết quan hệ hai người không hề đơn giản.
” Chị Angela. ” cô gái trẻ nhìn đến Tuyết Dung cũng có mặt thì ngay
lập tức quên đi mẹ cùng anh trai của mình, chạy đến ôm chầm lấy Tuyết
Dung.
” Jennifer, từ từ thôi, em làm chị chết vì nghẹt thở bây giờ. ” Tuyết Dung vẻ mặt bất đắc dĩ lên tiếng.
” Em xin lỗi, em không phải cố ý. ” cô gái trẻ vẻ mặt hối hận vô cùng.
” Jennifer, người này là ai thế??? ” lúc này bên cạnh bà Triệu không
khỏi nhíu mày nghi hoặc nhìn con gái hỏi. Bà mẹ nào cũng thế thôi, chỉ
cần nhìn thấy con gái mình cùng người khác phái thân mật thì ngay lập
tức sẽ không khỏi tò mò.
” Mẹ, anh ấy là bạn trai của con, tên là Marco. ” Jennifer cũng tức
là cháu gái duy nhất của Triệu gia, Triệu Ngọc, vẻ mặt hớn hở giới
thiệu.
” Marco, con trai tổng giám đốc ngân hàng Rạng Đông. ” Tuyết Dung nghi vấn nhìn người đang đứng cạnh Triệu Ngọc.
” Tưởng Tuyết Dung, con gái Tưởng Hải Nguyệt, nhà thiết kế hôn lễ
lừng danh châu Âu. ” Marco cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi Tuyết
Dung nhận ra thân phận của mình, vì lúc trước hai người họ đã từng gặp
nhau rồi.
” Hai người quen biết sao??? ” Triệu Ngọc nhìn hai người khó hiểu hỏi.
” Trước đây trong hôn lễ một người bạn, bọn anh đã từng gặp nhau. Lúc đó hôn lễ của bạn anh cũng do cô ấy tổ chức. ” Marco mỉm cười nhìn
Triệu Ngọc giải thích.
” Thì ra là vậy. ” Triệu Ngọc gật đầu tỏ vẻ hiểu.
” Hai người quen nhau từ khi nào thế??? ” Triệu Hoằng nghe xong lời
Tuyết Dung, biết được thân phận của người nam này, cũng không thắc mắc
nhiều. Dù sao nói ra hai người cũng xem như môn đăng hộ đối, nên anh tin ba anh sẽ không phản đối.
” Hai năm, lúc em còn học tại Mỹ, đã quen với anh ấy rồi. Lần này em
cố tình dẫn anh ấy về đây để ra mặt mọi người đó, đồng thời cũng để tham dự hôn lễ của anh luôn. ” Triệu Ngọc nhìn Triệu Hoằng trả lời.
” Thôi được rồi, nếu như mọi chuyện đã giải quyết xong thì chúng ta
cũng nên về thôi. Phần còn lại cứ giao cho người của khách sạn phụ trách là được rồi, mọi người hay là cùng nhau đến Triệu gia dùng bữa tối có
được không??? ” bà Triệu bên cạnh nghe xong người trẻ tuổi nói chuyện
thì lập tức nêu ra ý kiến.
” Tôi cùng tiểu Thanh về trước chuẩn bị hồi môn. Chúng tôi sẽ không
đi đâu, cô Trương, cô giúp tôi được chứ??? ” bà Hoàng nhìn bầu không khí thân mật vừa rồi thì đột nhiên cảm thấy mình và con gái cứ như người
ngoài, nên lên tiếng từ chối, đồng thời cũng lôi cả nhà thiết kế váy
cưới đi cùng.
” Dạ được. ” cô gái được gọi cô Trương gật đầu, sau đó theo sau.
Bên kia Triệu Hoằng vừa định đi cùng họ thì bị bà Hoàng ngăn cản. Bà
Triệu cũng không chịu thua, níu kéo con trai lại. Tuyết Dung cùng Triệu
Ngọc nhìn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu, xem ra những ngày tháng sau
này của Triệu Hoằng cùng Hoàng Thanh không hề yên ổn được.
” Thôi được rồi, chúng ta đi thôi. ” bà Triệu lôi kéo con trai trở
vào, sau đó mỉm cười nhìn Triệu Ngọc, Tuyết Dung đám người cười hối
thúc.
Marco không có ý kiến gì, nắm lấy tay Triệu Ngọc rời đi. Bà Triệu thì bảo Triệu Hoằng ra lấy xe trước, còn mình thì vẻ mặt hớn hở nằm lấy tay Tuyết Nhi song song bước đi, để lại phía sau Tuyết Dung vẻ mặt bất đắc
dĩ nhìn An Tuấn Hạo.
An Tuấn Hạo cũng không nói gì, chỉ là mỉm cười trấn an nhìn Tuyết
Dung. Ý bảo, ‘Yên tâm, tôi nhất định phối hợp đóng cho xong vai diễn
này.’