An Nhã, thái thượng trưởng lão Vị Minh, ải nhân tộc tộc trưởng Lỗ Đặc Tư, địa tinh bộ lạc trưởng lão Cổ Lỗ, các vị tộc trường Đức Lỗ Y, cùng với các vị cao tầng của Cầm Thành lúc này đã toàn bộ tụ tập tại Bố Luân Nạp nghị sự đại sảnh
Diệp Âm Trúc dưới sự hộ tống của hai vị thê tử và Áo Lợi Duy Lạp bước vào bên trong nghị sự thính, ngồi xuống ở ghế chính.
Không khí bên trong nghị sự thính đều có vẻ rất ngưng trọng, trên mặt mỗi người đều không thấy tươi cười, không khí chứa đựng áp lực làm cho người khác không dám thở mạnh.
“An Nhã tỷ tỷ, có chuyện gì mà triệu tập mọi người?” Diệp Âm Trúc trầm giọng hỏi.
Sắc mặt An Nhã có vẻ rất ngưng trọng, nói: “Pháp Lam sắp tới.”
Diệp Âm Trúc mặc dù đã được trước được việc này sẽ tới, nhưng khi nghe từ miệng An Nhã nói ra thì trong lòng của hắn cũng không khỏi thắt lại vài cái. Pháp Lam đúng là đã động rồi.
An Nhã nói: “chúng ta vừa mới nhận được tin tức truyền đến từ Mễ Lan đế quốc, ước chừng khoảng hai ba canh giờ trước, Pháp Lam đột nhiên phái ra số lượng lớn chiến sĩ, tiến vào trong biên giới của Mễ Lan đế quốc, toàn tốc hướng về phương hướng của chúng ta mà đi tới. Căn cứ theo tin tức từ Mễ Lan, Pháp Lam ít nhất đã phát động tới bốn quân đoàn, đại bộ phận biên chế là phi hành bộ đội, dùng tốc độ cực nhanh hướng phương bắc bay tới, trong đó có ít nhất là 3000 ma pháp sư. Căn cứ theo tính toán thời gian, khoảng ba ngày sau bọn họ sẽ tới cạnh Cầm Thành, hướng chúng ta phát động công kích.
An Nhã vừa dứt lời, toàn thể bên trong nghị sự thính không khí nhất thời càng trở nên áp lực, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Diệp Âm Trúc, cùng đợi sự lựa chọn của hắn.
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, cũng không có toát ra nửa phần ngạc nhiên. “Có hay không biết lần này bảy vị tháp chủ của Tháp Lam tới mấy vị?“
An Nhã lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm! Mễ Lan cũng chỉ có thể truyền tới đại khái tin tức mà thôi. Pháp Lam cụ thể điều động lực lượng tới mức nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm, tại chúng ta ước lượng, Pháp Lam quân đội có thể phái ra sẽ không vượt qua tổng số một nữa, vậy bảy vị tháp chủ nhiều nhất sẽ đến bốn người.”
Pháp Lam, cụm từ này tại Long Khi Nỗ Tư đại lục đại biểu cho quyền uy tuyệt đối, mặc dù nó đã không biết qua bao nhiêu năm không có tham dự vào sự tranh đấu của đại lục, nhưng không có người nào sẽ hoài nghi thực lực mà Pháp Lam sở hữu.
Đó chính là thánh địa của ma pháp sư, cho dù cộng lại số lượng ma pháp sư của tất cả các quốc gia, cũng chưa chắc có thể cùng so sánh với Pháp Lam. Huống chi, Diệp Âm Trúc cũng đã từng chứng kiến qua được thực lực cường đại của Pháp Lam mười hai thánh kỵ sĩ đoàn.
Vị Minh thái thượng trưởng lão nói: “Cầm Đế đại nhân, bây giờ Cầm Thành chúng ta trước mắt gặp tồn vong nguy cấp, mọi người đều cần sự quyết đoán của ngài.
Chậm rãi đứng lên, Diệp Âm Trúc đột nhiên nở nụ cười, thậm chí trong giọng nói mang theo vài phần khinh miệt: “Chỉ là một nửa thực lực của Pháp Lam ư? Nếu là như thế, kết quả của bọn họ sẽ không khác gì so với Thất Long Thành.
Tâm trạng dễ dàng của Diệp Âm Trúc làm mọi người sững sốt, bọn họ không nghĩ tới vị Cầm Đế đại nhân sẽ tự tin đến thế.
An Nhã nhịn không được nói: “Âm Trúc, Thất Long Thành không thể so sánh được với Pháp Lam, bất luận là về thực lực hay là về năng lực chỉ huy, đều vượt xa hơn long tộc.
Diệp Âm Trúc giơ tay lên, ngăn cản An Nhã tiếp tục nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt anh tuấn lóe ra một tầng oánh nhuận sáng bóng, vương giả uy nghiêm phiêu nhiêu hiện lên, “Từ lúc Cầm Thành của chúng ta thành lập tới nay, đã có lúc nào có được chánh thức yên lặng, khi ba mươi vạn quân tinh duệ của Mễ Lan đế quốc Bắc Phương quân đoàn tới, các vị có ai đã từng cho rằng chúng ta có thể ngăn cản? Khi Long tộc đại quân đến sát bên, chúng ta đã có chút nào yếu hèn? Cầm Thành là nhà của chúng ta, bất kỳ kẻ nào xâm phạm, giết không tha. Pháp Lam cũng không phải không thể chiến thắng được, ta có tự tin rằng chúng ta lần này chắc chắn lấy được thắng lợi.
Sự tin tưởng từ Diệp Âm Trúc từ từ ảnh hưởng mỗi người ở đây, không khí vốn đang áp lực dần dần thiêu đốt lên, biến thành chiến ý mãnh liệt, trong mắt mỗi một người cũng bắt đầu đốt lên ngọn lữa mãnh liệt, mọi người gắt gao nắm chặt hai nắm đấm.
“Đúng thế, Cầm Thành là nhà của chúng ta, không ai có thể xâm nhập mái ấm của chúng ta.” Vị Minh thái thượng trưởng lão hung hăng vung vẩy nắm tay.
“Nếu Pháp Lam muốn tới, cứ để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của ma đạo pháo. Cầm Đế đại nhân, mệnh của ba ngàn chiến sĩ ải nhân tộc ta giao cho ngươi rồi đó.
“Đức Lỗ Y các tộc thề bảo vệ gia viên.
Các tộc lần lượt biểu hiện sự trung thành của mình đối với Cầm Thành, dục vọng chiến đấu đã thay thế sự sợ hãi lúc trước, ánh mắt mọi người càng lúc càng trở nên kiên địch. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Âm Trúc gật đầu, trầm giọng nói: “thời gian gấp gáp, chúng ta phải bắt đầu bố trí từ bây giờ, An Nhã tỷ tỷ, Vị Minh trưởng lão, về bên trong Cầm Thành an bài sẽ giao cho hai người, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đem những người khác trở về, cố gắng hết mức để tăng cường thực lực quân ta.
An Nhã nói: “Được, bên này cứ việc giao cho chúng ta, Âm Trúc, có đúng hay không nên để cho tỷ phu cũng trở về?”
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, trong mắt lóe ra hàn quang, “việc này để cho ta xử lý đi, ta và mọi người nên bắt đầu hành động. Bình dân của các tộc rút lui vào bên trong núi để tránh bị ảnh hưởng, chúng ta còn có được thời gian ba ngày. Lần này sẽ làm cho các quốc gia trên Long Khi Nỗ Tư đại lục nhận thức lại Cầm Thành chúng ta.
Ánh mắt chuyển qua hai người lãnh tụ của hai tộc Lỗ Đặc Tư và Cổ Lỗ.
“Lỗ Đặc Tư đại ca, Cổ Lổ trưởng lão, ba ngày, hai người chỉ có thời gian ba ngày, ta yêu cầu hai người, nhất định tại trong vòng ngày, cần phải chuẩn bị ra được một bộ truyền tống môn. Nhớ kỹ, việc này quan hệ tới sanh tử tồn vong của Cầm Thành chúng ta, sử dụng bất kỳ tài liệu này không cần phải hà tiện, nhất định phải cam đoan chất lượng của truyền tống môn.
Cổ Lỗ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chỉ truyền tống trở về Cầm Thành mà nói, vấn đề cũng không lớn, chỉ cần chế tạo một cái đan thể truyền tống môn là được, giao cho chúng ta, trong vòng ba ngày, cam đoan hoàn thành.
Diệp Âm Trúc trên mặt hiện lên một tia lãnh ý, dùng sức nắm chặt hai nắm tay, “Tốt, ta chờ tin tức tốt của các ngươi.”
Sau khi rất nhanh thương nghị, Diệp Âm Trúc đem Áo Lợi Duy Áo ở lại Cầm Thành, tại vấn đề chiến lược chiến thuật nếu có hắn, Diệp Âm Trúc tự mình cũng có thể yên tâm mà đi làm việc của chính mình. Cả Cầm Thành như một cái dây chuyền sản xuất lớn, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, chiến sĩ các tộc không một ngoại lệ đều đầu nhập vào tình trạng chuẩn bị chiến. Bên trong Cầm Thành các loại tư nguyên được điều động lên, không cần quan tâm bất kỳ điều gì đều đổ vào cho tác chiến.
Thông qua truyền tống môn, Diệp Âm Trúc mang theo hai người vợ trước tiên phản hồi thánh quang thành.
Tô Lạp và Hải Dương phụ tránh hướng các quân đoàn trưởng thông báo để Cầm Thành đại quân nhanh chóng tập trung. Diệp Âm Trúc tự mình thì đi tới phủ nguyên soái của Bắc Phương quân đoàn.
“Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái.” Diệp Âm Trúc bước vào phủ đệ của nguyên soái Mã Nhĩ Đế Ni.
“À, Âm Trúc, sao ngươi lại tới đây?” Mã Nhĩ Đế Ni có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Âm Trúc, liền vội vàng làm ra một cái xin mời ngồi thủ thế:
“Nhanh ngồi, ta làm cho người mang trà tới cho ngươi.” Hắn đang cùng với các tướng lãnh của Bắc Phương quân đoàn nghị sự.
Diệp Âm Trúc sắc mặt ngưng trọng đi tới trước mặt Mã Nhĩ Đế Nhi: “Không cần đâu, ta có việc quan trọng muốn cùng ngài thương lượng.”
Tại lúc ở Cầm Thành, Diệp Âm Trúc mặt ngoài mặc dù buông lỏng, nhưng trân thực tế, trong lòng hắn so với bất kỳ ai cũng khẩn trương rất nhiều, nhưng mà làm cột trụ của Cầm Thành, Cầm Thành lĩnh chủ, hắn lúc đó không thể hiện ra dù chỉ một tia bối rối, chỉ có ổn định trước lòng mọi người, mới có thể thắng lợi.
Điểm này hắn làm được phi thường tốt, ít nhất bản thân Cầm Thành chiến ý đã nâng cao.
Mã Nhĩ Đế Ni nhìn Diệp Âm Trúc sắc mặt ngưng trọng, biết có chuyện lớn xảy ra, từ lúc Diệp Âm Trúc dẫn Cầm Thành chiến sĩ đi tới thánh quang thành tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt Diệp Âm Trúc khó coi như thế.
Phất phất tay, nói: “Được rồi, các người đi xuống trước đi, ta cùng Cầm Đế đại nhân có việc thảo luận.
Bắc Phương quân đoàn các tướng lĩnh đã sớm đối với Diệp Âm Trúc toàn tâm khâm phục, một điểm cũng không nghĩ rằng Mã Nhĩ Đế Ni làm như vậy có cái gì không ổn, đều đứng dậy lui ra, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người Diệp Âm Trúc và Mã Nhĩ Đế Ni.
“Âm Trúc, chuyện gì xảy ra, Thú nhân cũng không có cái gì động hướng a!”
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói: “bây giờ không có,không có nghĩa là lúc sau không có.Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, ta trịnh trọng thỉnh cầu ngài, tại tương lai năm ngày, bất luận trả giá đắt tới mức nào, nhất định phải bảo vệ cho thánh quang thành, không thể để cho thú nhân bước vào dù chỉ một bước.
Vừa nghe Diệp Âm Trúc nói vậy, Mã Nhĩ Đế Ni sắc mặt cũng trở nên trầm trọng lên. Hắn chấp chưởng Bắc phương quân đoàn đã nhiều năm, đại não vừa suy nghĩ một chút, lập tức liền ý thức được không ổn, “Âm Trúc, chẳng lẽ là…“
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: “Pháp Lam đã xuất binh rồi, mục tiêu là Cầm Thành của chúng ta, ta phải lập tức mang binh trở về. Trận đánh sắp tới, không chỉ quan hệ tới sanh tử của Cầm Thành, đồng thời cũng quan hệ tới tồn vong của Mễ Lan. Thắng, chúng ta có một cơ hội cực lớn, nếu thất bại…” nói tới mấy lời cuối, ngữ khí của hắn càng ngày càng nặng…
Mã Nhĩ Đế Ni hít vào một ngụm, trong mắt tức giận lóe ra: “Khá lắm, khá lắm một cái Pháp Lam, bọn họ dĩ nhiên cũng vi phạm pháp tắc do bọn họ chế tạo.“
Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng: “Trên thế giới này, pháp tắc, vĩnh viễn do người mạnh chế định, trách người oán trời vô dụng, biện pháp tốt nhất là chúng ta tự thân trở thành người chế định pháp tắc. Nguyên soái, bên này liền giao cho người rồi, ta phải lập tức rời đi.”
Nói xong hết những lời này, Diệp Âm Trúc hướng Mã Nhĩ Đế Ni hành lễ, xong xoay người đi ra ngoài, đối với hắn mà nói, thời gian ba ngày cực kỳ gấp gáp, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Pháp Lam, nơi nổi tiếng, địa phương mà cả đại lục tín ngưỡng, muốn chiến thắng được nó, Cầm Thành cần phải tích súc càng nhiều sức mạnh, thắng bại của việc đánh một trận này, quan hệ thật sự quá lớn, quá lớn.
“Âm Trúc.” Mã Nhĩ Đế Ni đuổi theo, giọng gấp gáp kêu lên:
Diệp Âm Trúc dừng bước quay lại. “Nguyên soái, còn có chuyện gì phải không?“
Mã Nhĩ Đế Ni nói có chút khó khăn: “Ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc có thể ngăn cản được công kích của Pháp Lam?“
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, một lần nữa lại bước tiếp, ba chữ truyền vào trong tai của Mã Nhĩ Đế Ni, “Trăm phần trâm.”
Trăm phần trăm, chỉ đơn giản ba chữ, xác thật đại biểu quyết tâm của Diệp Âm Trúc, quyết tâm của Cầm Thành.
Mã Nhĩ Đế Ni trong lòng đột nhiên thiêu đốt, hắn phát hiện máu trong thân mình đã nhiều năm chưa từng sôi trào bây giờ lại bắt đầu thiêu đốt.
Đây là một phen dốc hết sức, hắn đột nhiên hiểu được, tựa hồ thắng bại đã không còn trọng yếu nữa, chỉ cần liều mạng một cái, cho dù bại thì đã sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là chết mà thôi.
Vừa ra nguyên soái phủ, Diệp Âm Trúc nhanh chóng đi tới Cầm Thành quân doanh, các Cầm Thành quân đoàn đã chỉnh trang đợi xuất phát, trước truyền tống môn, Tô Lạp, Hải Dương cùng với các quân đoàn trưởng đều tại mà cùng đợi hắn tới.
“Âm Trúc, có thể bắt đầu truyền tống, cự long kỵ sĩ đoàn đã chuẩn bị xong, các quân đoàn khác cũng đều trong quá trình chỉnh quân, có thể không đứt đoạn tiến hành truyền tống. Chúng ta bắt đầu chưa?” Hải Dương đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc, rất nhanh mà hướng hắn báo cáo.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: “Hải Dương, ta có việc quá trọng yếu phải rời đi, bên này đành giao cho các muội, các muội thay thế ta, cùng Cầm Đế mười hai nhạc phường ma pháp sư mở ra truyền tống môn, từng đợt đem chiến sĩ chúng ta tại trong vòng ba ngày truyền tống về Cầm Thành, nếu pháp lực của ngươi không đủ thì mời Mã Đặc Lạp Kỳ đại sư tương trợ.
Nếu muốn mở ra truyền tống môn, ma pháp thực lực ít nhất phải có tử cấp mới có thể hoàn thành được. Trong các quân đoàn của Cầm Thành, ngoại trừ Diệp Âm Trúc, bây giờ chỉ có Hải Dương mới có được tử cấp ma pháp thực lực.
Hải Dương cũng không có hỏi Diệp Âm Trúc muốn đi làm gì, gật đầu, nói: “Được, giao cho muội đi, trong vòng ba ngày, muội nhất định đem mọi người trở về.”
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói: “Sau khi trở lại Cầm Thành, nói cho Áo Lợi Duy Lạp, Cầm Đế hàng không mẫu hạm chiến đấu quân đoàn do hắn chỉ huy, nếu lúc Pháp Lam đại quân tới mà ta còn không có trở về, chiến đấu với Pháp Lam liền do hắn cùng An Nhã tỷ tỷ, Vị Minh trưởng lão ba người cộng đồng chỉ huy. Truyền tống môn bên kia Cổ Lỗ trưởng lão nếu chuẩn bị xong thì đưa tới nghị sự thính, ta sẽ trở về lấy.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Âm Trúc đã đưa một đạo mạnh mẽ ma pháp lực vào bên trong truyền tống môn. Lời vừa mới dứt, hắn liền bước vào trong truyền tống môn mà đi, bằng vào lượng nguyên lực này hắn đã đưa vào, đủ để duy trì truyền tống môn truyền tống liên tục trong một giờ.
Cầm Thành đại quân bắt đầu quá trình trở về Cầm Thành. Tất cả mọi người rất nhanh bắt đầu hành động, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nhà.
Diệp Âm Trúc đi trước về tới Cầm Thành, hắn cũng không có đi tới phòng nghị sự mà trực tiếp tìm được tới Ly Sát.
Ngân Long công chúa đang nghĩ ngơi tại trong huyệt động của mình. Long tộc ngoài thích nhất các dạng lóe sáng bảo vật ra, còn lại chính là giấc ngủ, nàng cũng không có ngoại lệ, mặc dù tâm tình mấy ngày nay không tốt lắm, nhưng là nàng cũng không có lựa chọn (ngủ).
Đông đảo tộc nhân gia nhập Cầm Thành, bị ông nội vứt bỏ, làm nàng đối Thất Long Thành thất vọng tới mức cùng cực, về phần Diệp Âm Trúc, ngay cả nàng chính mình cũng không biết đến tốt cùng là một loại cảm giác như thế nào.
Nói là hận ư? Nàng căn bản không hận nổi. Chính là người này lại đem Cầm Thành chiến sĩ đã giết chết rất nhiều tộc nhân của mình, lại còn nô dịch nhiều tộc nhân như thế.
Mỗi khi nàng tiến vào trong giấc ngủ say, bất tri bất giác, bên tai cũng đều vang lên khúc nhạc khuynh thành lúc đầu Diệp Âm Trúc đã xướng. Đối nàng mà nói, có lẽ giờ phút này mới là giờ phút thỏa mãn nhất.
“Ly Sát.” Diệp Âm Trúc thân ảnh như một luồng gió nhẹ nhàng chui vào bên trong huyệt động, cơ hồ không đợi Ly Sát phản ứng, hắn đã đi tới trước mặt của Ngân Long công chúa.
Ly Sát bị hắn hù giựt mình. “Diệp Âm Trúc, không gõ cửa mà tự bước vào là một hành vi không lễ phép, chẳng lẽ ngươi không biết ư?“
Bất luận chủng tộc nào, đang ngủ mà bị quấy rầy, tâm tình chắc chắn sẽ không tốt.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng đi tới trước mặt Ly Sát, trầm giọng nói: “Ly Sát, ta cần ngươi giúp đỡ.“
Ly Sát sửng sốt, nàng đã thật lâu không thấy được Diệp Âm Trúc xuất hiện thần sắc ngưng trọng như thế, màu tím ánh mắt lóe ra, cơ thể rồng khổng lồ thu lại, biến hồi về hình người, “xảy ra chuyện gì?“
Diệp Âm Trúc thoáng do dự một chút, rồi cũng đem tin tức Pháp Lam sắp tiến công tới nói cho nàng.
Nghe xong lời của Diệp Âm Trúc, Ly Sát trên mặt toát ra một nụ cười khổ, “Cái Cầm Thành này của ngươi thật sự là một chút yên lặng cuộc sống cũng không có, trước kia là long tộc của ta, lúc này lại là Pháp Lam. Tại sao bị ngươi trêu chọc, vĩnh viễn đều là các lực lượng cường đại chứ?“
Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt toát ra một tia sát khí mạnh mẽ, “Ta, trêu chọc? Ngươi nhận các việc này là do ta khiêu khích sao? Ly Sát, thời gian của ta rất gấp gáp, ta tới tìm ngươi là muốn hỏi một việc.
Ly Sát nghi hoặc nhìn hắn, “Làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cho ta mời ông nội mang long tộc tới giúp ngươi hả? Điều đó là không có khả năng.”
Diệp Âm Trúc khinh thường hừ một tiếng. “Hoắc Hoa Đức cùng tàn dư long tộc của các ngươi, điểm thực lực này còn không nhập được vào trong mắt ta, ta tới tìm ngươi, bởi vì…” thanh âm của hắn chợt bị nén lại, dùng phương thức truyền âm hướng Ly Sát nói cái gì.
Nghe Diệp Âm Trúc truyền âm, sắc mặt Ly Sát càng ngày càng ngưng trọng.
“Diệp Âm Trúc, ngươi muốn làm gì?”
Diệp Âm Trúc không nhân nhượng, khí tức áp bách Ly Sát. “Nói cho ta biết ở nơi nào, ta không có nhiều thời gian để chờ đợi.”
Ly Sát kiên định lắc đầu. “Không, ta tuyệt sẽ không nói cho ngươi, cho dù ngươi giết ta, cho dù ngươi dụng cả long tộc tính mạng tới uy hiếp ta, ta cũng sẽ tuyệt không nói cho ngươi.”
Diệp Âm Trúc thân hình chợt phóng tới, cho dù với thực lực của Ly Sát cũng không thể nắm bắt được thân ảnh của hắn. Sau một khắc, bàn tay của Diệp Âm Trúc đã vững vàng nắm trên cổ Ly Sát, khi tức cường đại trong nháy mắt phóng ra, tự như một tấm lưới lớn buộc chặt, đem Ly Sát vững vàng trói lại ở trong đó. Với sự cường đại của Ngân Long công chúa, dĩ nhiên ngay cả động tác giãy dụa cũng không thể làm ra.
“Ngươi thật sự không nói?” Diệp Âm Trúc lạnh giọng nói.
Ly Sát kiên định lắc đầu. “Chết cũng không nói. Diệp Âm Trúc, ngươi quá hèn hạ, ngươi dĩ nhiên cũng…”
Diệp Âm Trúc kéo gần khoảng cách giữa chính mình và Ly Sát, cơ hồ mặt dán tại trên mặt nàng. “Xin lỗi! Ly Sát, nếu không quá bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không hỏi ngươi chuyện này, Cầm Thành cũng không chỉ quan hệ tới việc sinh tử của mình ta, vì Cầm Thành, vì các tộc nhân đang sanh sống bên trong Cầm Thành, ta phải biết cái địa phương kia ở chỗ nào.”
Cảm thụ hơi thở nghiêm túc của Diệp Âm Trúc, lòng của Ly Sát bất tri bất giác mềm đi vào phần, nhắm lại hai mắt. “Xin lỗi! Âm Trúc, cho dù ta đã thành một thành viên của Cầm Thành, nhưng trong cốt tủy của ta vẫn còn là một đầu Ngân Long, ta không thể phản bội tổ tiên ta, ngươi giết ta đi.”
“Ly Sát, ngươi biết không? Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, ta không muốn thương tổn ngươi, nhưng ta phải làm chuyện này. Ngươi đã quên một chuyện, ta còn là một gã tinh thần hệ ma pháp sư.”
Ly Sát chợt cả kinh, không đợi nàng kịp phản ứng. Tay kia của Diệp Âm Trúc đột nhiên giơ lên, đem thân thể thon dài đầy đặn mà mềm mại của nàng ôm vào trong chính lồng ngực của mình.
Hơi thể mạnh mẽ của nam nhân, lồng ngực ấm áp, cơ hồ lập tức làm tâm thần của Ly Sát thất thủ, sau một khắc, một trận đau nhức truyền đến từ mi tâm của nàng, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Một luồng quang mang màu vàng phun ra từ trong mi tâm của Diệp Âm Trúc, trong nháy mắt bao vây thân thể của hai người, một cái kim quang hình người dần dần trở nên rõ ràng, đúng là bản thu nhỏ của Diệp Âm Trúc, cũng là linh hồn bổn nguyên của Diệp Âm Trúc rời khỏi thân thể mà đi ra, biến thành một cầu vồng màu vàng, trực tiếp rót sâu vào bên trong óc của Ly Sát.
Không biết qua đã trải qua bao nhiêu thời gian, khi Ly Sát từ trong hôn mê mà tỉnh lại, nàng phát hiện thấy mình như trươc vẫn đang ngủ ở trong huyệt động.
“Ta đây là bị sao nhỉ?” Ly Sát có chút mờ mịt mà tự hỏi chính mình, lắc lắc đầu, nằng có chút kinh ngạc mà nhìn chung quanh hoàn cảnh vẫn không có chút gì biến hóa, đại não liền vận chuyển mà lâm vào trầm tư.
Nhưng nàng suy nghĩ một hồi lâu lại thủy chung không có phát hiện việc gì dị thường, nhưng là ở trong tiềm thức, nàng vẫn còn nghĩ rằng đã từng xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, Ly Sát thấy được trên người mình tựa hồ có hơn được vài phần hơi thở ấm áp, hơi thở này cũng không thuộc về chính nàng.
Cảm giác mệt mỏi bắt đầu xâm nhập thân tâm, hai mắt nhắm lại, nàng một lần nữa lại tiến vào giấc ngủ.
Mờ mịt mà chẳng biết trí nhớ của mình có mất đi một chút, mà cái bí mật nằm trong trí nhớ đó cũng do cái người mang đến cho nàng cảm giác ấm áp kia trộm đi.
Cực Bắc Hoang Nguyên.
Thần sắc của Tử đột nhiên vừa động, quang mang nhu hòa màu trắng trong nháy mắt phát ra từ trước ngực, trong nháy mắt một đạo thân ảnh từ thân thể hắn chia lìa ra.
“Âm Trúc.” Tử có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Âm Trúc đang đứng trước mặt, mặc dù hắn đã biết Diệp Âm Trúc đã tiến hóa, nhưng khi hắn lại thấy được bản thân Diệp Âm Trúc, hắn cảm thụ sâu sắc hơn bất kỳ kẻ nào.
Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước, sớm đã làm cho tánh mạng của bọn họ dung thành một thể, lúc này hơi thở trên người Diệp Âm Trúc để biến hóa tới mức ngay cả hắn đều không thể phán đoán, ngay cả ở sâu bên trong linh hồn cũng đã từng xảy ra biến hóa rất nhỏ.
“Ngươi thành công rồi.” Trên mặt Tử toát ra vẻ tươi cười.
Cảm nhận hơi thở của Tử, Diệp Âm Trúc tâm tình vốn đang hấp tấp dần dần khôi phục được bình tĩnh, “Tử, ta cần ngươi trợ giúp.”
Tử gật đầu, nói: “Được” Hắn không có hỏi, hắn chỉ biết là, bất luận Diệp Âm Trúc cần chính hắn làm cái gì, cho dù la buông tha cho giấc mơ của chính hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không do dự.
Sau khi nói với nhau vài câu đơn giản, thân thể của Diệp Âm Trúc lại một lần nữa dung hợp vào cơ thể Tử mà biến mất không thấy.
“Nặc vân.” Tử gọi tới Long Sư đang đứng sau lưng mình.
“Tại.” Long Sư Nặc Vân cúi đầu cung kính.
“Truyền lệnh của ta, tất cả việc khuếch trương tạm đình. Ma thú từ thất giai chỉnh quân đợi xuất phát, chúng ta sắp có một trận đánh lớn.
Tư Long lẳng lặng trôi giữa không trung, khi tới được cảnh giới này, hắn căn bản không cần tọa kỵ hỗ trợ, việc phi hành cũng không thể hình thành tiêu hao đối với hắn.
Rời đi Pháp Lam đã qua ba ngày, mắt thấy đã sắp tới được mục tiêu của chuyến đi này.
Sau khi tại thời khắc mấu chốt giết chết Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, hắn đã thật lâu sau đó không có xuất hiện trạng thái vừa khẩn trương vừa hưng phấn như bây giờ.
Kỳ thật, Tư Long cũng không chỉ có tự hỏi qua một lần, tự mình lúc đầu cắt đứt Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đánh sâu vào cảnh giới thần cấp đến tột cùng là đúng hay là sai, vào lúc đó, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là làm cho mình càng cường đại hơn.
Tư Long vẫn biết, tư chất của chính mình giữa bảy vị Pháp Lam tháp chủ của đời này không được tốt lắm. Không dám nói cùng so sánh với Quang Minh tháp chủ Áo Bố Ân, hay chính là so sánh với năm vị tháp chủ khác, hắn cũng phải thua kém không ít. Cả đời Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đều dùng tại việc nghiên cứu ma pháp, tại lúc lựa chọn đồ đệ cũng không có dùng bao nhiêu thời gian, chỉ là thấy được Tư Long tu luyện đủ cố gắng nên mới chọn hắn.
Tu luyện ám hệ ma pháp, vốn là so với các hệ ma pháp khác khó khăn hơn một chút, kiểu ám ma hệ thiên tài tới mức kinh tài tuyệt diễm như Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, cho dù cả ngàn năm cũng chưa chắc gặp được một người.
Tại lúc mới bắt đầu trở thành người thừa kế của Phi Nhi Kiệt Khắc Tốn thì Tư Long cũng đều mỗi ngày liều mạng mà tu luyện, chính là, theo thời gian dần trôi đi, hắn không cam lòng phát hiện ra rằng, mặc dù chính mình đã tư luyện khắc khổ hơn bất kỳ kẻ nào, nhưng là thực lực như trước vẫn đi theo sau sáu người thừa kế khác.
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tự nhiên cũng đã phát hiện vấn đề này, nhưng hắn lúc ấy đang cố gắng tầm cầu phương pháp để đột phá bình cảnh, nên chỉ nói cho Tư Long một câu: cần cù bù thông minh, sau đó lại đem càng nhiều hơn tâm tư đặt ở việc tu luyện, cũng không có phát hiện được kể từ lúc đó tâm của Tư Long đã phát sinh ra biến hóa.
Tư Long thiên phú mặc dù kém so với các người thừa kế khác, nhưng hắn có thứ mà các kẻ thừa kế khác không có: dã tâm, chỉ là hắn vẫn giấu rất kỹ càng.
Lúc còn sống Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đều đặt tất cả tinh lực vào việc nghiên cứu ma pháp, nhưng lại đối với nhân tính lại quá ít tìm hiểu, hắn dạy dỗ vị đệ tử này vẫn không bao giờ có giữ lại cái gì.
Cho tới bây giờ Tư Long vẫn còn nhớ rất kỹ, lúc đầu Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có nói cho hắn; mỗi người đối với tự mình đều có một điều trói buộc, đó là trói buộc của trái tim, bất luận ma pháp sư cường đại tới mức nào đều bị hai vị quân chủ nô dịch, nếu mất đi toàn bộ hai vị quân chủ này, con người cũng không thể được xưng là người.
Hai vị quân chủ này chính là đạo đức và lương tâm.
Tư Long biết, vào chính thời khắc đem ma pháp hướng Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn phóng ra, hai vị quân chủ ở trên cao của chính mình đã biến mất, khi đó, tất cả điều hắn muốn cũng chỉ là hồn châu của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Hắn biết, chỉ có như vậy mới có thể làm thực lực của mình tăng lên rất nhanh, đuổi theo tiến độ của các người thừa kế khác.
Nhưng mà, vào lúc Tư Long đã chánh thức có được hết thảy hắn muốn, hắn lại phát hiện ra, tâm của chính mình lại trở nên hư không, ít ra có mười năm thời gian, hắn đều tại thừa nhận sự đau khổ, nhưng hắn đã không còn đường để quay đầu lại.
Tại đoạn đường rất lâu sau đó, Tư Long đều vẫn suy nghĩ, nếu sư phụ của chính mình thật sự thành thần, vậy có lẽ mình sẽ có được càng nhiều, nhưng chuyện đã phát sinh, trên thế giới này cũng không có thuốc hối hận để mà uống, dù biết rõ con đường mình đi là sai lầm, hắn cũng chỉ có thể vẫn tiếp tục đi tới.
Ngay cả Diệp Âm Trúc cùng Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng không biết, khi linh hồn Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đột nhiên xuất hiện tại Lam Địch Á Tư đế đô, đốt lên linh hồn chi hỏa, lúc đó gây cho Tư Long không biết bao nhiêu chấn động, đó là một loại khủng hoảng khó có thể hình dung được, vì làm cho loại khủng hoảng này biến mất, vì làm cho lòng mình lại một lần nữa trở về yên lặng, Tư Long muốn làm cũng chỉ có đem tất cả những gì có liên quan tới sự khủng hoảng này, hoàn toàn diệt trừ ra khỏi thế giới.
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã chánh thức chết đi, nhưng truyền nhân của hắn vẫn còn đó, bất luận như thế nào, Tư Long đều không có khả năng buông tha cho Diệp Âm Trúc cùng Cầm Thành. Hắn phải đem tất cả bóp chết, để làm cho bí mật của việc tự hắn giết chết Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn được mai táng vĩnh viễn.
Cho nên, trong lần hành động này, Tư Long cũng không có mời các vị tháp chủ khác gia nhập, chỉ là tự hắn một người mang theo đại quân Pháp Lam rời đi cảnh nội của Pháp Lam, hướng Cầm Thành mà tới. Đối với thực lực của Pháp Lam, hắn có tự tin tuyệt đối, mặc dù hắn đã từng bị Diệp Âm Trúc đánh lui một lần, mặc dù hiện tại thực lực của hắn còn không có khôi phục tới đỉnh, nhưng hắn càng rõ ràng hơn, chính là Diệp Âm Trúc cũng không có khả năng tìm ra một cái linh hồn Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn khác để mà đem thiêu đốt.
“Sư phụ, ta cách Cầm Thành còn có khoảng 300 dặm” Thanh âm nhu mị cắt đứt dòng suy nghĩ của Tư Long, một vị tuyệt sắc giai nhân cưỡi một sừng thú màu đen từ xa xa bay tới, khi tới ngay trước mặt Tư Long mới dừng lại.
“An Kỳ, truyền lệnh của ta, toàn quân hạ xuống, bắt đầu mở ra gọi về ma pháp trận. Tư Long lạnh lùng ra lệnh.
An Kỳ gật nhẹ đầu, xoay người đi, nàng từng là tinh linh nữ vương, nhưng lúc này nàng chỉ là một con cờ trong tay của Tư Long, nhưng có thể làm gì được đây? Trái tim của này đã sớm được dấu ở sâu trong lòng, thân thể nàng bây giờ chỉ là con rối của Tư Long mà thôi.
Từ trên không trung, hai quân đoàn của Pháp Lam chậm rãi hạ xuống mặt đất. Lần này, Tư Long mang quân trực tiếp từ Pháp Lam tới cũng không nhiều như tình báo do Mễ Lan cấp cho Cầm Thành, chỉ có hai phi hành quân đoàn mà thôi, trong mười hai thánh kỵ sĩ đoàn ở Pháp Lam, cũng chỉ có hai cái quân đoàn này có thể bay được đường dài, phân biệt là Phi Mã kỵ sĩ đoàn cùng Ma Điêu kỵ sĩ đoàn.
Nhưng là, thực lực do Tư Long mang đến từ Pháp Lam sẽ không chỉ đơn giản như thế, hai kỵ sĩ đoàn tổng cộng hai mươi ngàn người, tại trên lưng của những tọa kỵ này, còn có ba ngàn người ma pháp sư do Tư Long chọn lựa kỹ càng, giống như sự kiêng kỵ của các quốc gia trên đại lục, số lượng ma pháp sư của riêng Pháp Lam cho dù tất cả ma pháp sư của tám quốc gia gộp lại cũng không thể so sánh được, ba ngàn danh ma pháp sư này toàn bộ đã ngoài thanh cấp, trong đó ma pháp sư lam cấp vượt qua năm trăm người, ngay cả ma đạo sư tử cấp cũng nhiều tới cỡ năm mươi người, chỉ riêng sức mạnh của chi ma pháp này là đủ để quét ngang bất kỳ quốc gia nào.
Hơn nữa, hai thánh kỵ sĩ đoàn của Pháp Lam với 20.000 chiến sĩ, mỗi người đều có lực chiến đấu kinh khủng, tuyệt đối là một chiến đấu đoàn thể thuần đấu khí, nhất là đứng hạng ba trong Pháp Lam thánh kỵ sĩ đoàn, toàn bộ cỡi ngựa của bọn họ đều là phi mã cấp bảy, dưới sự lãnh đạo của phi mã thánh kỹ sị Kiệt Lạp Đức, đội kỵ sĩ của Pháp Lam này đủ để làm bất kỳ quốc gia nào run sợ.
Công kích mạnh nhất của Phi Mã là cánh của chúng nó, làm phong hệ ma thú cao cấp, năng lực thao túng phong của chúng nó rất mạnh, hai cánh chẳng những có thể dùng để bay, đồng thời cũng là vũ khí tối lợi hại để thúc dục phong nguyên tố, mà Pháp Lam Phi Mã kỵ sĩ thực lực ít nhất cũng là lục cấp, lúc đầu nghênh đón Diệp Âm Trúc tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến chính là Phi Mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức đái lĩnh tinh duệ thanh cấp kỵ sĩ ra tiếp đón.
Hai kỵ sĩ đoàn rất nhanh đã hạ xuống mặt đất, các ma pháp sư đều từ trên lưng tọa kỵ đi xuống, dưới sự chỉ huy của An Kỳ bận rộn mà bố trí lên ma pháp trận.
Tư Long mặc dù nóng lòng đem Cầm Thành cùng Diệp Âm Trúc hủy diệp, nhưng hắn cũng không phải là một người hấp tấp, hành động lần này, hắn đã làm tốt việc chuẩn bị đầy đủ, mặc dù thực lực do hắn trực tiếp mang đến cũng mạnh mẽ, nhưng này cũng chưa phải là toàn bộ.
Rất nhanh, hai ngươi cái đại hình ma pháp truyền tống trận đã được bố trí xong, Diệp Âm Trúc chính là vẫn còn xem thường thực lực của Pháp Lam, mặc dù Pháp Lam không có tiên tiến khoa kỹ như Truyền Tống Môn, nhưng mà, các ma pháp sư cường đại của Pháp Lam lại có thể thông qua ma pháp trận mà bố trí ra được truyền tống trong một khoảng thời gian ngắn, mặc dù loại ma pháp trận này không thể tái sử dụng, nhưng đối với việc hành quân cấp tốc, như thế cũng đã là đủ rồi.
Vì không để cho Cầm Thành có thời gian chuẩn bị, Tư Long cố ý mang theo hai cái phi hành kỵ sĩ đoàn có tốc độ nhanh nhất mà xuất pháp, thẳng đến giờ phút này khi đã đến gần Cầm Thành, hắn mới đem toàn bộ thực lực phóng thích ra.
Sự mạnh mẽ của quân đội Pháp Lam từ trận hình là có thể nhìn ra rõ ràng, hai kỵ sĩ đoàn vừa chạm đất liền nhanh chóng tạo thành một đại trận phòng ngự hoàn mỹ, đêm ma pháp sư bảo vệ ở bên trong, khiến cho bọn hắn khi bố trí ma pháp trận không có bất kỳ điều nào phải lo lắng.
“Sư phụ, đã chuẩn bị xong hết rồi.” An Kỳ trở lại một lần nữa bên người Tư Long, cung kính hướng hắn hồi báo.
Tư Long phất phất tay, nói: “Bắt đầu đi, nói Kiệt Lạp Đức cho hắn phái ra trinh sát đi xem xét một chút tình huống của Cầm Thành, các kỵ sĩ khác nghỉ ngơi và khôi phục tại chỗ.
“Tuân lệnh.”
Truyền tống đã bắt đầu, nương theo âm thanh ngâm xướng trầm thấp, hai mươi cái ma pháp trận thật lớn đồng thời nổi lên ánh sáng màu bạc, không qua bao lâu, khi ma pháp trận đã hoàn toàn mở ra, từng người từng người Pháp Lam kỵ sĩ bắt đầu từ bên trong pháp trận đi ra, gia nhập vào trong quân đội của Tư Long.
Qua thời gian hai canh giờ, bốn vạn Pháp Lam kỵ sĩ đi ra từ ma pháp trận, hợp thành chính thức binh lực của lần công kích Cầm Thành này.
Sáu quân đoàn, một nửa chiến sĩ của Pháp Lam xuất hiện tại vùng đất cách Cầm Thành 300 dặm này, hơi thở mạnh mẽ của bọn họ làm tất cả sinh vật bên trong phương viên hơi mười dặm đều cũng nhanh chóng sơ tán.
Tư Long cũng không có vội vàng, nương theo các Pháp Lam kỵ sĩ vẫn đang liên tục bước ra từ truyền tống pháp trận, khuôn mặt trẻ tuổi do ma pháp hình thành của hắn toát ra một vẻ tươi cười bình thường khó có thể thấy được. Sáu Pháp Lam kỵ sĩ đoàn đầy đủ biên chế, mặc dù chỉ có sáu mươi ngàn người, nhưng chiến đấu lực kinh khủng của bọn hắn không phải thế lực một phương có thể ngăn cản được, dưới con mắt của Tư Long, Cầm Thành xem ra đã không còn tồn tại.
Theo sự chấm dứt của truyền tống pháp trận, các ma pháp sư không gian hệ đã tiêu hao không ít ma pháp lực liền nghỉ ngơi tại chỗ, khi bọn hắn chắm dứt nghĩ ngơi, đó chính là thời điểm Tư Long khởi binh.
“Tư Long đại sư.” Phi Mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức cỡi con ngựa bay màu vàng cao lớn chín giai của mình đi tới trước mặt Tư Long.
“Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ, Cầm Thành có động tĩnh gì không?“
Kiệt Lạp Đức trầm giọng nói: “Nơi đó rất im lặng, im lặng đến nỗi có chút kỳ quái.“
Tư Long cười lạnh lùng: “Im lặng hả? Từ ngày hôm nay, cái Cầm Thành này cũng chỉ có thể trở nên im lặng vĩnh viễn.
Vừa nghe như thế, An Kỳ đang đứng ở sau lưng Tư Long, thân thể tự nhiên run lên, thân ảnh màu tím lặng yên hiện lên trong óc nàng. Cúi đầu, thân thể An Kỳ có chút không chịu khống chế mà bắt đầu run rẩy, trong lòng âm thầm cầu khẩn liên tục: “Ông trời ơi! Xin làm cho hắn đừng có đang đứng ở Cầm Thành, con xin dùng tánh mạng của mình để cầu nguyện.”
Cùng lúc đó, trong Cầm Thành, tất cả cao cấp chỉ huy đều đã tụ tập tại bên trong Viễn Cổ chi thụ của Tinh Linh tộc, thông qua hệ thống “toàn phương vị giam trắc khống chế” mà vẫn liên tục quan sát bên ngoài.
An Nhã cau mày: “Âm Trúc còn chưa có trở về sao chứ?”
Vị Minh thái thượng trưởng lão lắc đầu: “Không biết hắn đã đi tới địa phương nào, hy vọng hắn có thể kịp thời mà quay trở về. Trinh sát của Pháp Lam đã xuất hiện, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm, An Nhã tiểu thư, hết thảy tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Âm Trúc vắng mặt, đại cục bên này sẽ nhờ vào chúng ta rồi.”
Âm Trúc làm gì, đi đâu đây? Hắc hắc, xin mời mọi người chờ đón chương mới: Đại chiến Pháp Lam, cao trào tới rồi, he he.