Cái Bang Thập Ác

Chương 8: HỌ Tạo Nạp Ở tả ngạn sông Phì Thủy



Phàn Nhất Chi Ở Vân Nam có lẽ đã hơn tuần. Chàng rất quan tâm đến lời nói hôm trước của tả sứ Thạch Kiếm: “Quan Thượng Cầu tuy là con hoang của Cái bang chưởng môn TỔ Ðại với một kỹ nữ nhưng lại không muốn ngôi vị chưởng môn lọt vào tay người khác nên cố đoạt Bích Lạc Cung để mong tạo thanh thế ép TỔ Ðại phải trao quyền chưởng môn nhân Cái bang cho mình.” Hừ! Tên thiếu hiệp Quan Thượng Cầu xuất thân vốn chăng cao trọng gì hơn ai nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ anh hùng hảo hán, cộng thêm âm mưu xảo trá lắt léo nên chàng không lấy gì có hảo cảm. Một ngày thượng tuần, chàng ngỏ ý với Lâm Tiểu Nương muốn lên vùng đất Hợp Phì là quê hương của Quan Thượng Cầu để tìm hiểu thêm về hành trạng của y.

Nàng nhìn chàng cười lớn đưa cao chiếc cổ dài ba ngấn với sóng mắt long lanh:

– Thiếp biết lòng công tử chưa yên vì mộng công tử là muốn chấn hưng võ học chứ gì? ôi! Biết đâu đó chỉ là ảo mộng. Nhưng thôi, nếu công tử muốn thì hãy cứ đến Hợp Phì một chuyến thử xem sao!

Tiểu Nương là người quyết định rất mau chóng nên hôm sau là chàng được phép nàng cho lên đường. Nàng cấp cho chàng một tuấn mã và ít tiền ăn dọc đường vì từ đây về Hợp Phì đường xa diệu vợi. Trước khi lên đường nàng thắm thi ất dặn dò:

– Lòng thiếp lúc nào cũng ngóng về quân tử. Mong chàng sớm xong việc trở về Yên Kinh, thiếp sẽ đợi chàng Ở đó.

Phàn Nhất Chi lên ngựa vượt khỏi trụ sở Vân Nam vào một buổi sớm sương mù còn giăng ngang trên những đỉnh núi xa.

Hầu hết con trăng Nhất Chi mới đặt chân đến địa phận Hợp Phì.

Hợp Phì từ đời Tam Quốc đã là bãi chiến trường lớn của các đạo quân Tào Tháo và Ngô Vương, Thục Hán, đến bây giờ tuy chăng để lại di tích gì nhưng rõ ràng địa thế rừng núi hiểm trở rất thuận lợi là đất dụng võ của các anh hùng tứ xứ.

Tả nga sông Phì Thủy là một dãy núi dài, hữu ngạn cũng lại là một dãy núi dài, Ở giữa có một bến đò nhỏ như cố chen giữa hai bên núi đá chập chùng kẹp vào giữa.

Phàn Nhất Chi đã đến trước bến dò tấp nập người qua lại, phần lớn là các dân tộc miền núi đeo những giỏ sản vật trống rỗ người vì vừa Ở chợ bán hàng xong trở về.

Chàng lững thững vào một tửu điếm ven đường dò hỏi nhà họ Tạo Ở bên kia tả ngạn.

Trong tửu điếm đang có một đám dân bản địa bu quanh quầy tre bày lỉnh kỉnh đủ loại trái cây, bánh kẹo, trà nước, rượn thịt. Thấy khách dừng ngựa, đám dân đưa mắt tò mò quan sát.

Chàng bước vào kêu một bình trà rồi nhân đó gợi chuyện:

– Xin hỏi các huynh đệ có biết nhà họ Tạo bên kia Phì Thủy chăng?

Một người đàn bà mặc áo chàm mau miệng:

– Nhà họ Tạo? CÓ phải Tạo Nạp Việt và Tạo Nạp Bắc chăng?

Tuy chưa bao giờ nghe tên Tạo Nạp Bắc, chàng vẫn gật đầu:

– Thưa phải, bà có biết chăng?

Người đàn bà định trả lời bỗng tên đàn ông vạm vỡ đứng cạnh gạt đi:

– Bà bà biết gì mà nói? Tạo đại nhân không thích những người lẻo mép đâu Người đàn bà im bặt. Chàng đành tìm phương cách khác:

– Tôi là người nhà của Tuệ Hồng Mao trước cũng Ở thôn này. Chăng qua thời lưu lạc giang hồ, nay có tin đưa về cho Tạo đại nhân.

Người đàn ông reo lên:

– à! Trường Viễn đảo chủ phải không? Thế thì có ái nữ của ngài Ở gần đây thôi Chàng kinh ngạc:

– ủa! ái nữ của ngài là ai?

Người đàn ông nói giọng kẻ cả:

– Sao bảo là người nhà mà không biết? Tiểu Kình Ngư Tuệ Chân cô nương đó!

Chàng hoảng kinh thầm nghĩ: “Té ra Tuệ Chân chưa chết dưới giòng Dương Tử như lời Lâm Tiểu Nương. Thật là bất ngờ?” Chàng giả lả:

– Vì tiểu cô nương bỏ nhà lâu rồi, không ngờ về đến đây…

– Hà! Thì chính đây là cố quận chứ còn gì. Tiểu cô nương Ở ngay đầu bến đò Chút nữa đò vừa qua là đến rồ i đó!

Bà kéo áo Phàn Nhất Chi ra cửa tửu quán chỉ cho chàng thấy bên kia dòng Phì Thủy mông mênh thấp thoáng một hàng cây xanh rờn. Bà nói:

– Dưới gốc cây tùng to lớn là nhà của tiểu cô nương đó. Tiểu cô nương mới làm nhà Ở đó độ hơn tháng nay, còn trước đây giang hồ những đâu thì tôi không biết.

Chàng cảm tạ, hấp tấp trả tiền nước rồi xuống đò.

Ðến tả ngạn, chàng dục ngựa đi theo cái tàn rộng của gốc tùng già. Chỉ ít phút là đã đến nơi. ÐÓ là một mái tranh mới lợp dưới nền đất chưa nện kỹ.

Chàng lặng lẽ dắt ngựa vượt qua một con lạch nhỏ vào sân.

Ðang đứng ngơ ngẩn trước sân, Phàn Nhất Chi nghe một tiếng reo thật lớn:

– Phàn ca ca! Ngọn gió nào đưa ca ca đến đây?

Quay lại thì đúng là Tuệ Chân lúng liếng những lọn tóc buông xuống tận vai và mặt đỏ bừng vì mừng rỡ.

Chàng buột miệng:

– Gặp cố nhân Ở nơi xa lạ quả là tuyệt thú. Ta vào được chứ?

Nàng nhí nhảnh đến bên dằng lấy cương ngựa dẫn chàng vào nhà, luôn miệng láu táu:

– Ca ca đi tìm tiểu muội phải không? Ði một mình hay với bà họ Lâm ác độc kia?

– Tôi đi một mình, trước đây nghe tin cô nương bị thả xuống sông Dương Tử, cứ ngỡ…

Nàng mau miệng:

– Cứ ngỡ tiểu muội làm mồi cho cá rồi chứ gì? Hà hà! Ca ca ơi, bà Lâm Tiểu Nương ấy còn thiển cận lắm, cứ tưởng tiểu muội trúng cái Hồng Hộc Tán Phi thả xuống nước là tiểu muội đi đời. Nhưng bà quên tiểu muội có ngoại hiệu Tiểu Kình Ngư, xuống nước là sống lại liền. Và thoát liền về đây vì không dám trở về Trường Viễn đảo với gia gia nữa!

– CÔ nương về đây có mục đích gì nữa không?

Nàng buồn rười rượi liền:

– Tiểu muội hết đường về Trường Viễn đảo rồi nên về lại đây. Ðây là cố hương của tiểu muội đấy. Ðịnh tạm ngụ một thời gian ngắn rồi đi tìm ca ca đấy – cô nương tìm tôi làm chi?

Hai gò má Tuệ Chân ửng hồng, nàng lắp bắp:

– Vì tiểu muội… tiểu muội… nhớ ca ca lắm. Hình như ca ca còn giữ võ kinh bí kíp của họ Tuệ?

Chàng vỗ vào ngực áo:

– Còn giữ đây! Nhưng chuyện này không hệ trọng bằng việc cô nương có biết Tư Không thiếu gia đang cho đệ tử Cái bang Nam Tông vào Hợp Phì nằm yên chờ hiệu lệnh tập kích tổng đàn Cái bang Ở trên Yên Kinh chăng?

Tuệ Chân gật đầu:

– Biết rồi, nhưng bọn chúng chưa dám xuất hiện đâu, vẫn đang quanh quẩn Ở vùng rừng núi đó!

CÓ bóng người thoáng qua ngoài cửa, Tuệ Chân la lên:

– Tạo Nạp Bắc!

Một tráng niên đi vào. Gương mặt hắn Vô hồn và khắc khổ một cách đặc biệt. Nhìn dáng đi của hắn, Nhất Chi có cảm giác rất quen thuộc song chàng chưa kịp nhận ra thì Tuệ Chân đã nói thầm vào tai chàng:

– Em ruột Tạo Nạp Việt, có rất nhiều tài lý lạ.

Tạo Nạp Bắc nhìn thấy Phàn Nhất Chi, hắn giật mình đến nảy người lên nhưng cố làm ra vẻ thản nhiên:

– Chắc quan gia là thân thích của họ Tuệ Ở Trường Viễn đảo?

Giọng nói của họ Tạo có âm gì khang khác như cố ý sứa âm sắc. Tuệ Chân vui vẻ:

– Ca ca của tôi đấy. Hôm nay Tạo thúc thúc bị cảm mạo sao mà giọng nói là lạ?

Tạo Nạp Bắc luống cuống:

– À không… không… hôm qua ta thức đêm cùng đại ca ta nên có khi trúng phong… Hắn vộ i vàng:

– Ta tạt vào nhắn cô nương vài câu thôi: chiều nay đại ca ta mời cô nương tới tệ xá!

Nói xong hắn quay ra liền, không chào cả Phàn Nhất Chi.

Ðợi hắn đi xa, chàng hỏi:

– Tạo Nạp Bắc là người như thế nào?

Tuệ Chân đáp lửng lơ:

– Nạp Bắc là người có nhiều bộ mặt lắm, chăng hiểu ra sao. Ngược hắn với người anh là Tạo Nạp Việt rất thông thạo ngôn ngữ của thiên hạ, Nạp Bắc suốt ngày chỉ ưa đùa giỡn với các ký xảo.

Chàng nói luôn:

– Tôi rất muốn gặp Tạo Nạp Việt, cô nương vui lòng cho tôi tháp tùng chiều nay chứ?

– Rất vui lòng.

Tạo Nạp Việt Ở trên gian nhà sàn rộng lớn và dài thăm thăm với cầu thang Ở hai đầu chạm trổ rất tinh xảo.

Tuệ Chân được hắn tiếp đón khá vồn vã ngay Ở chân cầu thang:

– Tiểu diệt nữ! CÓ tin của Trường Viễn đảo chủ của diệt nữ đây! Mời lên nhà!

Chợt thấy Phàn Nhất Chi, hắn hơi sững lại:

– ủa, có cả quan nhân này nữa à? Vinh hạnh, vinh hạnh, xin được đón quan nhân giá lâm!

Tuệ Chân và chàng bước lên cầu thang.

Giữa nhà, trên một tấm thảm trải suốt khách sảnh là một dãy ớ a bát đã sắp sẵn Tuệ Chân tự nhiên ngồi xuống bàn, chàng đợi Tạo Nạp Việt nghi êng mời:

– Quan nhân, xin cứ xem như Ở nhà vậy, người Mãn tộc chúng tôi không biết khách sáo!

Chàng ngồi xuống cạnh Tuệ Chân, trước mặt là một vò tướn lớn. Ngó không thấy ai, Tuệ Chân hỏi:

– Tạo Nạp Bắc thúc thúc đâu sao không thấy?

Tạo Nạp Việt vào trong phòng một lát rồi trở ra liền với một tờ giấy trong tay. Hắn giải thích:

– Nạp Bắc có ít việc bận bịu cũng sắp về tới nơi. diệt nữ đọc tin của gia gia đây!

Nàng đón lấy trải ra trước mặt cho chàng cùng đọc:

“Tuệ Chân ái nữ, Gia gia đang bệnh nặng, rất thương nhớ ái nữ. Chuyện cũ bỏ qua, Tư Không thiếu gia và cả Cái bang chưởng môn TỔ Ðại vừa cho thuyết khách đến chiêu dụ ta. Rất mong con về, nhớ rủ cả đại tỷ Tuệ Minh.

Trường Viên đảo chủ, bút” Nàng cố nén thở dài.

Tạo Nạp Việt Vô mạnh hai tay:

– Ðể ta gọi con Tạo Trúc Quỳnh ra tiếp khách cho có bạn!

Một thiếu nữ uyển chuyển từ trong phòng ra liền. Phàn Nhất Chi kinh ngạc không ngờ tên họ Tạo Ở giữa núi rừng hoang dã này lại có con gái đẹp như chim sa cá lặn. Gương mặt Trúc Quỳnh thanh tú như vẻ đẹp của một loại hoa rừng, đôi môi nhỏ nhắn tươi nhuận và cặp lông mày xanh mướt cong vút như ánh trăng trên sườn núi. Tuệ Chân không để ý đến sự xúc động nơi chàng, vui vẻ gọi Trúc Quỳnh:

– Trúc Quỳnh tỷ tỷ, ngồi đây ta nói chuyện vãn với nhau có phải không, tội gì cứ ru rú với mấy cuốn sách rách nát trong nhà?

Trúc Quỳnh kéo áo khẽ ngồi xuống, nàng đáp giọng thanh nhỏ như tiếng ve kêu:

– Tôi bận bịu với chữ nghĩa, ít có dịp gặp cô nương, xin thứ lỗi!

Nạp Bắc ha hả đỡ lời con:

– Ta chỉ có một mình ái nữ, cũng may nó rất ham mê ngôn ngữ sách vở, may ra nối chí ta được phần nào. Kinh điển Hán tộc nó làu thông còn hơn một vị tiến sĩ Ở Yên Kinh nữa đấy!

Hắn có vẻ tự hào về con gái lắm nên khi được nàng ra, hắn linh hoạt hắn lên. Tuệ Chân hỏi:

– Ta cầm đũa hay chờ thúc thúc?

– Cứ gắp đi. Hắn về tới bây giờ.

Tạo Nạp Việt đoán đúng. Tạo Nạp Bắc về tới cùng với hai thanh niên cường tráng khác.

Hắn chạy ào lên thang gác, hơi chưng lại khi thấy Phàn Nhất Chi, hắn lắp bắp lở lời:

– ủa, quan gia cũng đến đây à? Thế mà tôi cứ tưởng…

Không ai phản ứng gì, Nạp Bắc xuất kiếm xông vào chém chàng liền, miệng la lớn:

– Ðại ca! Tên này là Phàn Nhất Chi Ở Tam Dương tiêu cục…

Tạo Nạp Việt thốt lên: “ái chà! ” rồi cũng xuống hạc tấn cùng em tấn kích liền. Bị lọt giữa vòng vây một cách hết sức bất ngờ, Nhất Chi hét lên một tiếng, thân pháp chàng xuyên qua xuyên lại loang loáng giữa các đối thủ ra đến cửa.

Tà chưởng của Tạo Nạp Bắc theo sát chàng như hình với bóng, nhưng chàng xừ dụng luôn Cái Bang Di Công gạt bắn chưởng qua một bên đồng thời trảo công nhập nội bấu một thế vào giữa ngực hắn. áo trước Tạo Nạp Bắc rách toạc khi hắn lùi thân tránh vội, để lộ ra một vết sẹo dài chạy từ cổ xuống ngực. Nhất Chi sực nhớ ra mọi việc, chàng quát lên:

– CÓ phải túc hạ vừa mới xuống Vân Nam tháng trước?

Tạo Nạp Bắc không trả lời, tiếp tục hoa tả chưởng tấn kích. Ðặc biệt hắn thuận tay trái nên chỉ tấn công bằng tay tả, còn tay hữu hắn vẫn nắm kiếm nhưng chưa xừ dụng. Tạo Nạp Bắc vừa đánh vừa kêu anh:

– Ðại ca! Tên này lợi hại lắm! Trong người có võ công bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết của Tuệ gia đó, ta phải thận trọng. Hoặc đại ca cho gọi ngay Lãng Dữ chân nhân đến đây!

Hai thanh niên đi theo Tạo Nạp Bắc đều cầm đại đao xông tới vây Phàn Nhất Chi nhưng cặp yến nguyệt lưỡng đầu đao của Tuệ Chân đã chân lại.

Tạo Nạp Việt thét lên:

– Bảo Thọ, bỏ đó chạy đi kêu Lãng Dữ chân nhân mau!

Một thanh niên tách ra phóng luôn xuống thang.

Lúc ấy, hai anh em họ Tạo đã vây chặt Phàn Nhất Chi. ái nữ Trúc Quỳnh của Nạp Việt sợ xanh cả mặt, cứ quấn theo gọi cha:

– Phụ thân, quan nhân này làm gì mà phụ thân và thúc thúc động thủ thế?

Nạp Việt quát lên:

– Nữ nhân Vô nhà! Ðể ta xừ trí!

Trúc Quỳnh vội vả chạy vào trong.

VÕ công của Tạo Nạp Bắc thì Phàn Nhất Chi đã có biết nên chàng không lấy làm quan tâm, nhưng Tạo Nạp Việt mới là người đáng kể. Lão đi quyền chậm mà chắc không hoa mỹ chút nào nhưng chỉ cần trúng nhẹ một chưởng của hắn cũng đủ táng mạng.

Phàn Nhất Chi đợi hai chưởng của hai anh em họ Tạo cùng đánh tới một lúc rồi liền chuyển thế Phá Vân Kiếm Nhật vẹt ra hai chưởng hai bên như con cá đang bơi trong nước. Công phu nội lực chàng tự luyện gần hai năm theo Huyền Công kiếm môn đã rất tiến bộ nên nội lực phát ra “u, ư’ nghe rất kinh người đẩy vẹt chưởng phong của hai anh em họ Tạo ra liền.

Tạo Nạp Việt kinh sợ lùi lại hai bước, cố vận hết mười thành hỏa hầu đánh tiếp chưởng nữa nhưng ngay lúc ấy sau lưng có tiếng quát:

– Lui ra! Không áp đảo được đâu!

Một lão nhân áo bào trắng toát bước hai bước dài tới, lão có bộ râu dài bạc phơ đẹp như tiên ông trong tranh.

Ðứng cạnh lão là một thanh niên tên Bảo Thọ. Nhất Chi biết đây là Lãng Dữ chân nhân như lời gọi của họ Tạo. Chàng liền chắp song chưởng:

– Ra mắt lão tiền bối!

Chân nhân phất một phất trần màu đỏ chói và tua của nó dài đến ba thước hơn. Lão cười:

– Tiểu tử công phu tuyệt hảo! Ðệ tử thứ mấy của BỒ Ðề Lan Nhã?

Chàng buông song chưởng hơi khiêm nhượng:

– Tiểu sinh học lỏm, đáng gì bận mắt đến chân nhân.

Lão nhân quát to:

– Ðừng tự kiêu! ÐỚ phất trần đây.

Thân pháp lão như con chim ưng trắng bay chồm tới, phất trần dài lê thê như nhuộm máu quét vụt tới, kình lực toát ra rít gió đập tới.

Những tua của phất trần như hàng trăm con rắn nhỏ quẩy lộn trên không chụp xuống đầu Phàn Nhất Chi. Chàng định tràn người qua tránh đòn nhưng sực nhớ tới câu nói mỉa mai của lão là: “đừng tự kiêu’ liền định thân, hữu chưởng bất thình lình đập vào Tạo Nạp Bắc còn tả chưởng quảy ngược vươn tráo công chộp lấy phất trần.

Hành động của chàng mau không thể tả, chỉ nghe “ùm” một tiếng, Nạp Bắc dội ngược lộn ba vòng nằm yên dưới đất còn phất trần của Lãng Dữ chân nhân đột nhiên thu ngắn lại như có lò so khiến tráo chàng chộp vào khoảng không.

Phất trần chỉ thu ngắn trong nháy mắt, nó chuyển ngược xuống dưới lại bật ra rít lên vù vù tấn công tả hữu sau trước không hở một chỗ nào. Tạo Nạp Bắc đã bị thương nhưng bây giờ trong vòng vây của phất trần, tình thế chàng còn gay go hơn nhiều.

Tuệ Chân đã đập tên thanh niên còn lại một lưỡng đầu côn nát dập hắn cánh tay, nàng phóng mình đến cạnh Phàn Nhất Chi, cùng chàng liên thủ chống lại phất trần lợi hại của lão chân nhân. Thấy có thêm Tuệ Chân, Lãng Dữ chân nhân cười khan một tiếng, tay tả của lão xuất hiện một phất trần thứ hai y như phất trần thứ nhất, cùng một lúc quấn riết lấy Nhất Chi và Tuệ Chân.

Thủ pháp và kình lực của lão chân nhân này quả là hiếm có. Lão sử dụng phất trần là vật mềm rất khó điều khiển vậy mà lão dồn kình lực biến chúng thành lúc cứng lúc mềm loang loáng quay quanh hai đối thủ như đùa giỡn.

Lão đánh ra một thế quấn phất trần vào cổ Tuệ Chân, nàng ngửa người ra sau né tránh thì đột nhiên lão xoay tít phất trần khiến những tua trên đầu xoắn lại như một mũi lao phóng tới thành thế Ðộc Xà Tiến Thủ mổ vào giữa ngực nàng, xô chúi nhủi luôn ra sau. Phàn Nhất Chi hoảng hốt nghiêng người sát nàng, một tay vươn ra đỡ nàng gượng dậy còn tay kia xuất chỉ búng vào cán phất trần đẩy ra. Chỉ của chàng trúng phất trần mới phát hiện nó bằng vật mềm nhũn chứ không cứng như chàng tưởng do đó chỉ công của chàng bị nó hút vào hóa giải.

Do chàng tính sai, tưởng chỉ công sẽ làm lão chân nhân chấn động hổ khẩu chàng đi cước búng một đòn sấm sét vào mặt lão. Không ngờ cán phất trần đã hóa giải chỉ công, lão nhanh không thể tả quay phất trần thứ hai trói luôn tay chàng.

Ngay lúc ấy Tạo Nạp Việt áp sát, tráo pháp thập chỉ của hắn móc quạt luôn vào ngực áo chàng. Tà áo trước rách toát một đường dài. Cuộn giấy võ kinh bí kíp Tuệ gia rơi ra liền.

HỌ Tạo chồm tới trong lúc Phàn Nhất Chi loạng choạng lui lại vì bị dư lực của phất trần đẩy mạnh tới.

Tạo Nạp Việt đã đoạt được võ kinh. Hắn cười khà khà phóng thăng lên nhà sàn sau khi dặn với lại:

– Chân nhân dạy cho y một bài học về võ công tộc Mãn chúng ta nhé!

Cây Yến Nguyệt côn của Tuệ Chân lúng túng trong đám dây mềm của phất trần không sao phát huy được tác dụng nữa. Ðến một lúc, lão chân nhân hô to:

– Buông tay!

Chiếc côn văng tung lên trời rơi xuống, đầu của nó nhắm ngay đầu của Tuệ Chân. Nàng kinh hãi ghé người qua bên nhằm lúc đầu côn đập xuống vai nàng dội lên tiếng lớn. Nàng quị hắn xuống.

Phàn Nhất Chi hoảng sợ vì chỉ cần đập thêm một phất trần nữa là Tuệ Chân vỡ sọ liền. Chàng hú lên một tiếng dài, bảo kiếm đã nhảy vào tay, chàng phạt tới cán phất trần đập suýt tới sọ của Tuệ Chân.

Bảo kiếm của Nhất Chi rít lên vo vo tiện ngang cán phất trần rơi xuống đất Chàng cúi xuống đỡ Tuệ Chân dậy, nàng thều thào:

– Ta đi thôi ca ca. Lão chân nhân này cao cường quá, ta đánh không lại đâu Ðể dịp khác!

Chàng không còn thì giờ suy tính vì phất trần còn lại cũng đã vùn vụt lao vào chàng. Xốc Tuệ Chân trên tay, chàng hú lên một tiếng dài đẩy kiếm lui ngược lại bảo vệ hậu thân rồi bắn người ra xa.

Lão Lãng Dữ chân nhân nạt lớn:

– Hãy nhớ bài học, đừng đến đất này múa rìu qua mắt thợ nữa nhé!

Lão thu phất trần lại cười ha hả không thèm đuổi theo Phàn Nhất Chi.

Chàng theo đường núi bồng Tuệ Chân phi hành một mạch thăng về gian nhà cỏ của nàng. Thế là hôm nay chàng đã nếm mùi thất bại. Không ngờ giữa rừng núi Hợp Phì này lại có cao thủ võ công cao cường đến như vậy.

VÕ kinh bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết cũng bị Tạo Nạp Việt đoạt mất rồi.

Ðiều này khiến chàng lo lắng hơn cả vì ai cũng biết Tạo Nạp Việt bậc bác lãm ngôn ngữ thiên hạ, chắc chắn hắn sẽ mò ra cách đọc bí kíp viết bằng chữ Hồi Cương này và như vậy biết đâu chàng lại có thêm một kẻ thù lợi hại?

CÓ lần chàng nghe Tuệ Chân nói về thân thế Tạo Nạp Việt: “Họ Tạo Ở Hợp Phì đời đời hào phú nên suốt ngày hắn chúi đầu vào các ngôn ngữ lạ.

Trời đất lạ lùng đẻ ra hắn trong một giòng họ hoàn toàn mù chữ mà không hiểu tại sao hắn lại mê văn tự đến gần phát cuồng. Bất ngờ nhặt ra được bất cứ mảnh giấy nhỏ nào có chữ lạ là hắn tìm cách đọc ngay và điều lạ lùng là hắn đọc rất mau lẹ, chỉ trong vòng hơn tháng là đọc được bất cứ một thứ chữ ngoại tộc lạ lùng nào. Nghe nói thuở trẻ hắn lặn lội ròng rã mười năm sang Thiên Trúc học với Ðảo Vũ chân nhân. CÓ lẽ hắn là Văn Tinh đầu thai xuống nhà họ Tạo chăng?

Ðến tối, Tuệ Chân bắt đầu hồi phục.

Trong gian nhà chật hẹp chỉ có hai người, một nam một nữ nên Phàn Nhất Chi rất lúng túng, chàng thử đề nghị:

– Tối nay tôi sẽ ra ngoài sân ngủ tạm, xin cô nương đừng phiền.

Tuệ Chân dãy lên:

– Ca ca nói gì nhảm thế? Tôi ngủ giường còn nỡ để ca ca ngủ ngoài sân?

Ca ca có biết lam khí Ở đây độc đến thế nào không?

Nhất Chi hơi nhích xa nàng:

– Suốt đời tôi ngủ với lam khí, có gì mà cô nương phải ngại?

Nàng nhăn sống mũi nhỏ:

– Lúc nào ca ca ngủ với lam khí thì tôi không biết, nhưng Ở đây thì không được!

Chàng buột miệng:

– Thế chăng lẽ tôi nằm chung giường với cô nương à?

Tuệ Chân đỏ rần mặt hoa, nàng hơi “hứ” tiếng nhỏ rồi hơi ngơ ngẩn:

– Ờ mà nhà chỉ có một giường thì biết làm sao? Hoặc để tôi quét đất sạch rồ i ngủ cũng được.

– Việc ấy là của tôi, xin cô nương đừng phiền tới.

Giống như sự xếp đặt như vậy là đã xong, Tuệ Chân quay sang việc khác:

– Ca ca mất võ kinh bí kíp của họ Tuệ chắc lấy làm tiếc?

Chàng đùa:

– VÕ kinh bí kíp họ Tuệ thì họ Tuệ phải tiếc chứ, sao lại là tôi?

Tuệ Chân cười bí mật:

– Ca ca ơi! Ðừng tiếc làm chi. Tôi còn mừng vì võ kinh bí kíp lọt vào tay họ Tạo nữa đó.

chàng mở to mắt:

– ủa! CÔ nương nói chi lạ vậy? CÔ nương không phải là người họ Tuệ sao?

– Tôi là gái nhà họ Tuệ, chính vì vậy mà tôi mừng vì võ kinh đã lọt vào tay Tạo Nạp Việt…

– CÔ nương nói rắc rối quá, tôi không hiểu…

Nàng vẫn úp mở:

– Rồi ca ca sẽ hiểu thôi. Chỉ ít ngày nữa… Ðể tôi kể cho ca ca nghĩ: Ớ rừng núi Hợp Phì này xưa nay nổi tiếng hiểm trở, trước đây trăm năm, giới võ lâm hiệp nghĩa đã tụ tập về đây dựng nên nhóm “Phục Hưng Hội” với tôn chỉ khôi phục nhà Minh tiêu diệt nhà Thanh. Nội tổ họ Tuệ là Tuệ Bạch Lộc, người rất khăng khái và căm thù Mãn tộc đã chiếm ngôi thiên tử của dòng dõi Minh đế Hán tộc nên là người đầu tiên gia nhập Phục Hưng hội, người mang võ kinh bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết theo về. Phục Hưng hội chủ lúc đó là Lữ Nhân Thọ. Lữ Nhân Thọ là người rất đa nghi, tuy võ công xuất thế nhưng lúc nào cũng sợ bị các thuộc hạ ám toán.

Trong một đêm mê ngủ, Tuệ Bạch Lộc nằm mơ thấy mình bị một con cọp đen nuốt chửng. Hỏi ra mới biết tướng tinh Lữ Nhân Thọ là Hắc Hổ nên từ đó nội tổ tôi sinh ra hiềm khích với họ Lữ. Ðến đời cha tôi là Tuệ Hồng Mao lại càng hiềm khích nặng hơn, đến độ trước đây có lần đệ nhị hội chủ Lăng Thiếu CÔ và cha tôi xảy ra ác đấu. Lần ấy Lăng Thiếu CÔ thắng, cha tôi ôm hận rồi bỏ Hợp Phì mang theo Càn Khôn Yếu Quyết. Trong này còn có nhiều uẩn khúc mà sau này ca ca sẽ rõ…

Nàng bỏ lửng câu chuyện càng làm rối mù thêm nguồn gốc võ kinh bí kíp của họ Tuệ. Tại sao từ tay Tuệ Hồng Mao Ở Hợp Phì lại lưu lạc đến tay thân phụ chàng Ở tận Yên Kinh?

Nhìn gương mặt trẻ con của Tuệ Chân, Phàn Nhất Chi không gặng hỏi, chàng lắc đầu đi tìm chổi quét sạch khoảng đất giữa nhà.

Ðêm ấy, khi đã sắp chợp mắt, bỗng Tuệ Chân tung chăn giật giọng:

– Ca ca có muốn đi đoạt lại võ kinh không? Ðêm nay không có trăng, ta thử xem ca ca nhé!

Chàng không hiểu cô nương này nghĩ gì trong cái đầu nhỏ bé xinh xinh Một lúc sau nàng chồm dậy:

– A ca ca ơi! Hôm trước tiểu muội gặp Quan thiếu hiệp và Ðinh cô nương tại trị sở Hợp Phì đó.

chàng miễn cưỡng đáp:

– Tôi có nghe nói Quan thiếu hiệp và Ðinh cô nương đến Hợp Phì từ khi Ở Vân Nam.

– Nhưng ca ca có biết điều gì lạ không?

– Ðiều chi?

Nàng nói chuyện người mà giọng nói cứ như reo lên hớn hở:

– Hai người đó thành phu phụ với nhau rồi.

Phàn Nhất Chi b ất cười:

– Trai chưa vợ, gái chưa chồng có thành phu phụ với nhau cũng là chuyện thường thôi. Gã thiếu hiệp giang hồ này quả cũng còn chút lễ nghĩa hảo, lấy vợ mà cũng cần về quê nội mới nghe.

Ðột ngột nàng hỏi chàng một câu khó hiểu:

– Thế quên nội của ca ca Ở đâu?

Chàng hơi mỉm cười một mình trong đêm tối:

– Quê tôi Ở tận Yên Kinh…

Tuệ Chân cười rúc rích không nói gì chỉ buông thõng:

– Thôi ra ngủ đi ca ca!

Chàng vẫn trằn trọc không ngủ được. Trong đêm ấy, nhiều lần chàng nghe Tuệ Chân gọi tên chàng thảng thốt trong cơn ngủ mê. Lặng lẽ, chàng thở dài…

Trời chưa rạng sáng đã nghe tiếng ồn ào trước cửa. Thoạt đầu chàng tưởng Ở gần bến đò nên khách thương qua lại gây ồn ào nhưng chỉ một lát có tiếng kêu chát chúa:

– Tuệ cô nương! Tuệ cô nương ra đây ta hỏi!

Phàn Nhất Chi nhìn qua giường thấy Tuệ Chân còn đang ngủ say nên một mình bước ra. ÐÓ là Tạo Nạp Việt và Lãng Dữ chân nhân.

Tạo Nạp Việt mặt mũi đỏ gay còn lão chân nhân vẫn phe phẩy ngọn phất trần lãnh đạm đứng bên.

HỌ Tạo gầm lên nóng nảy:

– Tuệ cô nương có nhà không?

Nhất Chi đáp:

– CÓ nhà nhưng túc hạ muốn hỏi gì?

Hắn lồng lộn:

– chuyện này ta chỉ hỏi Tuệ cô nương mới ra lẽ. Gọi cô nương ra đây cho ta!

Tiếng gầm của hắn như sấm động đánh thức Tuệ Chân dậy. Nàng không kịp rửa mặt, Tạo Nạp Việt níu nàng lại:

– CÔ nương xem võ công bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết của họ Tuệ này thật hay giả mà lạ lùng thế này?

Hắn quăng liền tập bí kíp hôm qua mới đoạt được của Phàn Nhất Chi lên mặt bàn. Tuệ Chân nhìn thoáng qua rồi đáp:

– Thật hay giả lấy gì làm so sánh?

HỌ Tạo nóng nảy nhảy loi choi; – Ta nghiên cứu suốt đêm qua, tất cả mọi chữ đều đọc được mà không hiểu nghĩa gì cả là làm sao?

Thật tình Phàn Nhất Chi không tha thiết gì mấy đến tập bí kíp của nhà họ Tuệ nhưng nghe họ Tạo nói vậy chàng đâm ra tò mò:

– Túc hạ nói vậy là sao? Nếu túc hạ đọc được tất cả mọi chữ mà vẫn không hiểu nghĩa thì chúng tôi không đọc được chữ nào mà hiểu nghĩa chăng?

Lúc ấy lão Lãng Dữ chân nhân lên tiếng:

– Ta ngờ tiểu tử tráo đổi bí kíp rồi chăng? Chứ họ Tuệ lẽ nào…

Chàng gạt đi:

– Chân nhân hồ đồ quá. Vãn sinh tha thiết gì đến thật hay giả để mà tráo đổi?

Lãng Dữ chân nhân hỏi một câu khiến chàng gương mặt:

– HỌ Phàn Tam Dương tiêu cục năm xưa bị thảm sát trên đường tới Giang Nam, trong người mang chính bản Càn Khôn Yếu Quyết này ư?

Quả thật chàng dù Ở trong nhà Tam Dương tiêu cục nhưng chỉ nghe thân phụ chàng nói vậy thôi chứ chàng chưa bao giờ để ý tìm hiểu Càn Khôn Yếu Quyết ra sao và khi cha chàng chết ông có mang theo bản Càn Khôn Yếu Quyết trong người hay không?

Nhắc tới cái chết của thân phụ, chàng không thể không hỏi:

– Ðêm ấy có mặt chân nhân nữa ư?

Lão không trả lời có hay không mà chỉ “hừ” một tiếng Vô nghĩa.

Tạo Nạp Việt dằn dỗi:

– Ta trả Tuệ cô nương bí kíp này đỒ! Học theo bản này chắc sẽ bị tẩu hỏa nhập ma táng mạng sớm.

Tuệ Chân thò tay định chộp liền bí kíp nhưng phất trần đã đập liền vào tay nàng nhanh như điện:

– Ðể đó ta coi!

Lão vươn phất trần cuốn tập giấy giật ngược lại. Khi bí kíp đã nằm gọn trong tay áo, lão mới cười gằn:

– Ta ngờ bí kíp này còn có điều gì bí ẩn đây. Ðể ta mang về thâm cứu thêm một thời gian nữa.

Tạo Nạp Việt phản đối:

– Chân nhân! Ta muốn trao đổi với Tuệ cô nương lấy bí kíp thật chứ lấy cái của giả này mà làm gì?

Lãng Dữ chân nhân cười khanh khách:

– Vậy là đã rõ, Tuệ cô nương làm gì còn cuốn bí kíp nào khác mà trao đổi?

Thấy hành xừ của lão chân nhân ngang ngược quá, Phàn Nhất Chi tức giận tuốt kiếm. ánh thép loé lên phản chiếu ánh sáng ban mai chấp chới khiến cả lão chân nhân lẫn Tạo Nạp Việt cùng kêu lên:

– Bảo kiếm!

Phất trần của đối thủ không đứng yên. NÓ vòng ra sau lưng chàng từ lúc nào rít lên vo vo thúc mạnh vào vai chàng. Phàn Nhất Chi xoay ngang người cho mũi phất trần vượt qua người. Cùng lúc ấy lão chân nhân gầm lên:

– Ðủ rồi!

Thân ảnh của lão như một luồng bạch quang bắn vọt ra cửa, chớp mắt đã đi khá xa.

Tạo Nạp Việt ngẩn mặt:

– Thôi ta cũng về thôi!

Quay sang Tuệ Chân, hắn đau khổ:

– Tuệ cô nương! Bí kíp đúng là giả! Tôi báo tin để cô nương lưu tâm xem sao.

Hắn xoay người lại phi thân ra cửa đi luôn. Sự việc lạ lùng khiến Phàn Nhất Chi không hi êu hư thực.

Xem ra tên Tạo Nạp Việt không có vẻ gì là giả dối trá. Không lẽ bản bí kíp đó là giả? Thế còn bản thật Ở đâu? Chàng đem điều này ra hỏi Tuệ chân, nàng cũng ngẩn người rồi nói:

– Tiểu muội không hiểu đầu đuôi nguyên ủy ra sao cả. Tiểu muội vẫn đinh ninh bản để Ở Biệt Hữu Thiên Ðịa của gia gia là bản thật.

Ai ngờ…

Nàng sực nhớ ra điều gì:

– Hoặc có uẩn khúc gì mà ca ca chưa biết? Ca ca đem bí kíp võ công từ Trường Viễn đảo lang thang khắp chốn, không biết chừng trong lúc Vô tâm nào đó đã bị tráo đổi chăng?

Phàn Nhất Chi cố hồi tưởng lại quảng đường vừa rồi, chàng quả quyết:

– CÓ lẽ không! Việc này khiến tôi thêm băn khoăn chứ riêng tôi thật hay giả có hệ trọng gì?

– Nghe thân phụ ca ca thảm tử cũng vì một bản Càn Khôn Yếu Quyết, như thế ta có thể suy luận không chỉ có duy nhất một bản này. Ðối với ca ca có thể không hệ trọng nhưng đối với muội là hệ trọng vì nó có quan hệ tới cả danh dự nhà họ Tuệ nữa.

– Vậy chỉ còn một cách là ta trở về Trường Viễn đảo hỏi Tuệ Hồng Mao xem sao!

Tuệ Chân giật bắn người:

– Không được! Tiểu muội còn mặt mũi nào dám về nhìn gia gia nữa?

Nàng phát hiện một ý mới:

– Chuyện này tiểu muội ngờ Quan Thượng Cầu biết đó, hoặc ta tìm y xem, y cũng đang Ở trị sợ Hợp Phì cũng gần.

Phàn Nhất Chi vốn biết Quan Thượng Cầu là kẻ bác lãm quần thư, và y cũng đã từng lưu lạc với chàng đến Trường Viễn đảo, biết đâu đây chăng là ý kiến hay?

Trị sở Hợp Phì sầm uất và văn vật có lẽ chỉ kém thành Yên Kinh và Lạc Dương. Tìm đến trị sở Hợp Phì không phải là khó, nhưng làm sao tìm được nơi ngụ của vợ chồng Quan Thượng Cầu giữa cá biển người phức tạp hàng muôn này mới là chuyện thiên niên vạn nan.

Chiều ý Tuệ Chân, Phàn Nhất Chi đành cùng nàng ra trị sở Hợp Phì vào một buổi sáng.

Tuệ Chân cũng không hề biết Quan Thượng Cầu ngụ Ở đâu, tuy để trấn an chàng, nàng nói:

– Tất cả Ở miệng ta thôi. Ðể tiểu muội dò hỏi thế nào mà chăng ra? Vả chăng, đặc điểm của người chồng câm khá đặc biệt đó!

Rồi nàng tiếp:

– Ta hãy vào bất cứ một tửu điếm đông đúc nào, nơi hàng quán là nơi có nhiều người biết tất cả mọi chuyện.

Nàng kéo chàng vào một tửu điếm có lẽ đông khách nhất Ở dãy phố sát bên chợ.

Ngồi an vị đâu đó xong trước một ớ a thức nhắm, nàng kín đáo chỉ cho chàng Ở bàn gần bên có bốn hảo hán đang ăn uống vui đùa với nhau. Bốn hảo hán đều đeo trường kiếm.

Tuệ Chân trổ tài linh hoạt của nàng. Ðợi bốn vị khách đang đến độ tửu hứng cao nhất, nàng buông lời:

– Huynh muội chúng tôi uống rượn buồn quá. Chư anh hùng có tửu hứng xin phép được mời vò rượn ngon.

Hảo hán trẻ tuổi nhất bọn liếc thấy thiếu nữ xinh đẹp ướm lời lấy làm hứng khởi lắm. Gã đáp liền:

– Hân hạnh! Mời chư huynh qua nhập tửu!

Ba người kia chưa kịp đáp gì thì gã đứng ngay dậy bước qua bàn Tuệ Chân. Nhìn nàng không mang vũ khí, gã yên tâm:

– CÔ nương từ xa đến tìm ai?

Tuệ Chân cười rất duyên dáng, có hơi lăng lơ:

– Tiểu muội tìm một tòng huynh tàn tật về đây an dưỡng. Hà! Quả là đất Hợp Phì người như biển rừng, biết hỏi ai?

Hảo hán ngạc nhiên:

– ủa! Tòng huynh mà cô nương không biết nhà?

– Rất tiếc, xa nhau lâu quá. Tiểu muội không có dịp hỏi nhà. Y là người câm…

Hảo hán mừng rỡ:

– Người câm à? Thế thì dễ tìm vì tại hạ có bằng hữu Ở đây đã gần ba kỷ, am tường mọi con sâu cái kiến trong vùng này.

– Nhờ đại ca giúp dúm.

Gã về lại bàn đem lời Tuệ Chân ra hỏi các đồng bạn. Nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn cãi rồi một tên lên tiếng ồm ồm:

– Ớ cửa bắc có một người giống như thế, bảo tìm thử xem…

Hảo hán thanh niên quay trở lại bàn Tuệ Chân. Vừa lúc đó, Phàn Nhất Chi vụt thấy một bóng người thoáng lướt qua cửa tửu quán. Chàng đứng dậy theo liền. Bóng người đi về hướng cuối chợ, chàng dùng thuật phi hành đuổi theo.

Người bị chàng đuổi theo là Ðinh Chu Lâm. Thoáng chốc chàng đã bắt kịp cô nương họ Ðinh.

Từ đằng sau chàng vươn tráo bấu liền vào vai Ðinh Chu Lâm. Trong lúc bất ngờ giữa đường phố, Ðinh Chu Lâm không tránh kịp để chàng chụp trúng Thoạt đầu tưởng bọn nam nhân chọc ghẹo gì mình, Ðinh Chu Lâm quay ngoắt lại xuất chỉ xỉa vào mặt chàng, miệng quát:

– Làm gì bản cô nương thế?

Chỉ sắp thọc trúng mặt Phàn Nhất Chi, Ðinh Chu Lâm mới nhận ra là chàng bèn vội vàng thu chỉ, miệng há hốc:

– ái chà! Công tử Phàn Nhất Chi! Công tử làm tôi điếng hồn. Công tử đi đâu lạc tới vùng xa xăm này?

chàng hớn hở:

– Ði tìm cô nương đây, mời cô nương đến tửu quán trước mặt ta nói câu chuyện…

Ðinh Chu Lâm ngần ngại:

– Tôi phải về sớm…

Chàng nối lời, đùa cợt:

– Kẻo Quan phu quân đợi mỏi mắt phải không?

Mặt nàng ửng hồng:

– Công tử nói đúng. Quan phu quân của tôi là người tàn phế, không có tôi e răng…

Chàng chỉ quán rượn:

– Ta ghé một thoáng chốc thôi. Tôi bảo đảm với cô nương chút nữa về tới nhà mà thấy có tôi, Quan thiếu hiệp sẽ mừng lắm.

Chàng bước liền về hướng tửu quán để ép buộc nàng theo.

Trở lại tửu quán, tình thế Tuệ Chân đang biến đổi. Bốn hảo hán mà nàng mời thưởng tửu vây nàng vào giữa, cả bốn đều đã rút kiếm cầm tay. Tên có giọng ồm ồm vừa đảo thân pháp xỉa ra một trảo đánh như chớp xẹt vào mặt nàng. Tuệ Chân ném nguyên một ớ a thức ăn ra đỡ trảo rồi nhảy vọt lên mặt bàn.

Nàng xoay người như chong chóng đá liên hoàn bốn cước một lúc. Cả bốn tên đều bị trúng cước vào bả vai, người hơi lùi lại nhưng rồi bốn kiếm cùng chém tới một lúc.

Trừng mắt không còn thấy Tuệ Chân đâu nữa, nàng luồn thân ra khỏi vòng vây từ lúc nào vọt ra cửa định đi luôn, nàng đụng ngay Phàn Nhất Chi và Ðinh Chu Lâm vừa bước vào. Tuệ Chân nói hấp tấp:

– Ca ca, bọn võ sỉ Phục Hưng hội này vu khống tiểu muội là do thám triều đình nhà Thanh nên động thủ. Ca ca cho họ một bài học…

Bốn hảo hán cùng ùa ra cửa đuổi theo nàng. Thấy có cả Phàn Nhất Chi Ở đó gã trẻ tuổi nhất reo lên:

– Ðồng bọn của nữ nhân ấy đó các đại huynh, hãy bắt hết chúng về trao cho Lữ hội chủ.

Bốn lưỡi kiếm lóe lên sáng loáng. Phàn Nhất Chi thân pháp ảo diệu xuyên qua xuyên lại chỉ như một luồng sáng đã đoạt liền hai thanh kiếm.

Chàng đứng qua một bên:

– chu vị tráng sĩ chưa hiểu so sự việc đã động thủ sớm thế?

Tên có giọng ồm ồm ra lệnh chỉ huy:

– Sự việc đã sờ sờ trước mắt. Bọn bay là thám mã của triều Thanh tung vào đây định phá hoại Phục Hưng hội chứ gì?

Gã đã mất kiếm nên song quyền chập lại đánh đến một thế Ðồng Tử Kiến Trà. Kình lực như một lớp sóng tạt qua Thái Dương chàng rồi biến thành chỉ mổ ngoặt lên huyệt Thính Hội của chàng. Gã cứ tưởng biến chiêu của gã như thế là đã xuất quỷ nhập thần lắm rồi. Không ngờ Nhất Chi chỉ động thân một cái cả hau tay của gã đã bị chàng khóa chặt.

Tên thứ hai xông tới đá một cước ngang đầu Nhất Cho đồng thời quyền xỉa xuống bụng chàng mong giải cứu đồng bọn. Chàng vẫn khóa tay tên thứ nhất nhưng thân rạp xuống tránh một lúc hai đòn của gã rồi buông tên thứ nhất ra, dùng chân Ở tư thế ngồi đá ngược lên quay một vòng tròn. Gót chân của chàng không biết bằng cách nào đã móc được ngay vào xương đòn gánh của gã thanh niên thứ hai. Cứ thế Nhất Chi xoay gã như xoay chong chóng, gã cố vùng vẫy để thoát thân ra nhưng không hiểu sao người gã cứ dính chặt vào chân chàng không sao rời ra được. Gã la lên:

– Chủ nhân!

Một bóng đen phi thân Ở xa tới. Chính là Tạo Nạp Bắc, sư đệ của Tạo Nạp Việt và đệ tử của Lãng Dữ chân nhân. Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo kinh dị, nửa như sư tăng, nửa như đại sư, tóc bện thành đuôi dài phía sau như đuôi một con sư tử. Nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ của gã thanh niên, Tạo Nạp Bắc chìa ngay cuốn sách ra:

– Phàn các hạ! Các hạ buông gã ra ta xin hoàn lại!

Phàn Nhất Chi vẫn tiếp tục quay gã thanh niên như chong chóng.

– Ta nào cần đến cuốn bí kíp ấy nữa! Các hạ cứ mang cho Lãng Dữ chân nhân hoặc ai khác cũng được!

Tạo Nạp Bắc đau khổ:

– Ta có đọc được chữ nào trong này đâu mà học? Vả chăng… vả chăng…

Lãng Dữ chân nhân nói bản này là bản giả!

Tuệ Chân nhào tới, yến nguyệt lưỡng đầu côn trong tay nàng đập vào cổ tay Tạo Nạp Bắc, hắn lật cổ tay, thủ pháp chuyển mau lẹ tránh đòn rồi vọt thân ra xa đứng nhìn gã thanh niên bị quay có đến hơn trăm vòng, người hắn mềm nhũn ra và đã gần biến thành một bị thịt. Bỗng nhiên Phàn Nhất Chi búng chân một cái đứng dậy, người gã thanh niên bị văng ra xa, mép sùi bọt trắng, hắn thều thào trong miệng:

– Tạo Nạp chủ nhân! Hãy trả mối thù này cho tiểu nhân! Tiểu nhân bị trúng độc chiêu của Cái Bang Di Công!

Người gã cứ mềm nhũn đi cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Chứng kiến cái chết của thuộc hạ, Tạo Nạp Bắc trừng trừng mắt ngó Phàn Nhất Chi.

Mắt hắn lóe lên những tia hận thù tuyệt vọng. Ðột nhiên hắn đứng dậy:

– Sát nhân giả tử! Các hạ có liên hệ gì với Tư Không thiếu gia?

Tưởng hắn xông lại tấn công, nhưng không, hắn vẫn đứng yên, một tay giơ cao bản Càn Khôn Yếu Quyết lên cao, tay kia hắn vận công lực bóp vụn ra. Tuệ Chân xoay lưỡng đầu côn hấp tấp tiến lại:

– Ngươi… ngươi… không được phá võ kinh bí kíp của họ Tuệ ta.

Phàn Nhất Chi cản lại:

– Kệ hắn! CÔ nương chắc gì bản ấy là bản thật?

Tạo Nạp Bắc trợn mắt bật máu:

– Bản thật nghe rằng TÔ Tư vương Ở Yên Kinh cướp được của Phàn Huệ Chi Ở Tam Dương tiêu cục đã đem sang Tây Trúc hỏi ý kiến của Ðảo Vũ chân nhân rồ i!

Tay hữu hắn bóp vụn tờ Càn Khôn Yếu Quyết bay lả tả xuống mặt đất, hắn cười ha hả…

– Càn Khôn Yếu Quyết! Từ nay chỉ còn một mình TÔ Tử vương là giữ độc bản! Ha ha! TÔ Tử vương! Các hạ nghe rõ chứ?

Tạo Nạp Bắc xoay mình thét lớn:

– Thù này sẽ trả! Hẹn đến ngày này năm sau ta sẽ hội ngộ.

Thân pháp hắn đáng liệt vào hàng cao thủ. Một chớp mắt hắn chạy mất dạng, kéo theo lũ thủ hạ chỉ còn lại ba tên.

Phàn Nhất Chi không muốn đuổi theo bọn chúng, chàng quay lại tìm Ðinh Chu Lâm nhưng trong lúc lộn xộn, cô nương họ Ðinh đã lợi dụng cơ hội bỏ trốn mất từ lúc nào không biết, chàng thở dài thẩn thờ nhìn Tuệ Chân đang ngơ ngác lắc lư mấy bím tóc trên đầu.

Phàn Nhất Chi lặng lẽ trở vào tửu quán, chàng bèn bàn với Tuệ Chân:

Tình hình càng lúc càng mù mịt, cô nương có thể chờ tôi vài ngày để tôi tìm ra chỗ Ở của Quan Thượng Cầu và Ðinh Chu Lâm được không? Tôi ngờ bọn phu phụ này có âm mưu gì khi về ẩn dật nơi xa xăm này…

Tuệ Chân đăm chiêu:

– ca ca không dẫn tiểu muội đi cùng ư?

– CÓ lẽ không nên! Tiểu muội cứ về nhà đợi ca ca trong vòng một tuần, thế nào cũng có tin về…

Tự nhiên nghe Phàn Nhất Chi đã đổi cách xưng hô, gọi mình là tiểu muội và xưng ca ca, Tuệ Chân sung sướng lắm, nàng vui đến độ quên cả năn nỉ chàng và vì bởi nàng dư biết chàng là người quả quyết, đã nói là không đổi ý bao giờ, nàng đành miễn cưỡng gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.