Edit: Yangmimi912
Trên tầng đầu tiên của một tòa nhà nhỏ màu trắng trong thành phố cổ. Trước cửa treo một bảng hiệu bằng nhựa đề bốn chữ lớn: Phùng Đặc Tư Lạc.
Một cái tên như vậy toát lên một bầu không khí mạnh mẽ của thương hiệu đồ dùng nhà bếp mười tám tuyến trong nước. Thật ra không phải vậy, nó là một phòng tư vấn tâm lý.
Đến những ngày cuối năm, không còn nhiều phòng tư vấn tâm lý kinh doanh bình thường. Nam Phong tìm hiểu trên mạng, phát hiện phòng tâm lý này được đánh giá rất tốt. Anh đơn giản tán gẫu vài câu, đối phương hẹn anh hôm nay gặp mặt nói chuyện.
Nội thất phòng tư vấn tâm lý được trang trí rất thanh nhã, nhẹ nhàng với gam màu xanh nhạt. Rèm cửa sổ kéo xuống ngăn cách con người với thế giới bên ngoài. Hai ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng dịu nhẹ làm tinh thần con người không tự chủ được mà buông lỏng.
Bác sĩ điều trị họ Phùng, hé ra mặt dài, đeo mắt kính, cử chỉ ôn hòa. Nam Phong sau khi ngồi xuống, đơn giản nói với với ông ấy về tình hình của mình.
Bình thường khi gặp phải trường hợp này, bác sĩ Phùng trước hết là loại trừ khả năng đồng tính luyến ái.
Ông hỏi Nam Phong mấy vấn đề, Nam Phong mặt đen lại, đáp: “Tôi chắc chắn xác định mình không có xu hướng tình dục với đàn ông, tôi không phải gay”.
“Cậu cũng không có xu hướng tình dục đối với phụ nữ không phải sao?”.
“Tôi”, anh trầm mặc một giây, “Có lẽ là tôi có”.
Bác sĩ Phùng chú ý tới nét mặt của anh, tuy anh ăn nói hàm hồ nhưng chắc hẳn là không nói dối. Bác sĩ Phùng nói: “Trước hết tôi cho cậu làm một phần kiểm tra khảo nghiệm. Quá trình làm bài kiểm tra cũng tính vào thời gian tư vấn, có ý kiến gì không?”.
“Được”.
Vấn đề khảo nghiệm trong đó khá nhiều, Nam Phong hoài nghi ông ta cố ý.
Nhưng mà anh vẫn kiên nhẫn làm xong.
Bác sĩ Phùng vừa nhìn vào bảng đánh giá vừa nói: “Bây giờ người đến để được cố vấn về vấn đề này càng ngày càng nhiều, không có khả năng sẽ yêu sao?, có một số người là tự kỷ, một số người là tự ti. Còn cậu…vấn đề của cậu có chút phức tạp”.
Nam Phong mặt không biến sắc: “Tôi làm sao?”.
Bác sĩ Phùng không trả lời.Sau khi đọc xong bảng câu hỏi, ông đặt nó sang một bên, hỏi Nam Phong: “Cậu có phiền khi nói về chuyện hồi nhỏ của cậu không?”.
“Hồi nhỏ tôi rất tốt”.
Ông lắc đầu, “Tin tưởng tôi, nếu hồi nhỏ cậu rất tốt thì bây giờ cũng không gặp phải loại trường hợp này”.
Nam Phong hé miệng không lên tiếng.
Bác sĩ Phùng nói: “Nếu cậu đã đến phòng tâm lý của tôi tư vấn, xin mời cậu mở rộng lòng mình ra nói thật, nếu không tôi không thể giúp được cậu. Trước hết cậu có thể nói một chút về gia đình của cậu, bố mẹ cậu?”.
Nam Phong rũ mắt, nói: “Bố mẹ tôi xuất thân gia đình thương nhân. Bọn họ lấy nhau là do cha mẹ hai bên sắp đặt, ừm, chính là ép duyên. Trong đêm tân hôn đó mẹ tôi không muốn cùng bố tôi phát sinh quan hệ. Ừ…nhưng mà sau đó họ vẫn…”.
Nói đến đây, anh dừng lại. Bác sĩ Phùng tóm tắt dùng một câu chuẩn xác giúp anh tổng kết vấn đề, “Hôn nhân cưỡng gian”.
“Ừm”, anh gật nhẹ đầu, nhu hòa dưới ánh đèn, thần sắc của anh hơi lãnh đạm. Anh tiếp tục nói: Đêm đó, họ tạo ra tôi”.
“Về sau? Mối quan hệ giữa bố mẹ cậu thế nào?”.
Nam Phong lắc đầu: “Quan hệ rất kém. Bọn họ giống như hai người không quen biết, trải qua cuộc sống bằng mặt không bằng lòng. Bố tôi rất nhanh đã có tình nhân ở bên ngoài, còn sinh ra con gái riêng. Sau đó, vào năm tôi mười bốn tuổi thì bọn họ ly hôn”.
“Bố mẹ cậu đối với cậu thế nào?”.
“Bọn họ sinh tôi ra là vì nỗi dõi tông đường. Trong mắt bọn họ, tôi đại diện cho một quá khứ không thể chịu đựng và một cuộc hôn nhân thất bại”.
Từ vài ba câu của anh, bác sĩ Phùng đã nghe ra mấu chốt của vấn đề. Ông lại hỏi Nam Phong một vấn đề chi tiết, Nam Phong không nói nhiều, ngôn từ đơn giản, logic, rõ ràng. Hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ. Cuối cùng, bác sĩ Phùng nói: “Tình huống của cậu tôi đã hiểu”.
“Cho nên?”.
“Vì vậy, tôi nói nhiều hơn một chút. Nhiều vấn đề tâm lý chúng ta gặp phải ở tuổi trưởng thành có thể tìm thấy trong trải nghiệm thời thơ ấu. Ví dụ, một số kẻ giết người biến thái, mười người trong số họ đã bị tổn thương tâm lí khi còn nhỏ. Cậu không có khả năng yêu vì hồi nhỏ cậu sống trong một môi trường lạnh lẽo và bạo lực. Hồi nhỏ, cậu không có tình thương yêu của bố mẹ, ít nhất là trong ý thức của cậu thì cậu cho là vậy. Bởi thế mà lúc này, bộ não của cậu đang tự bảo vệ mình, khép lại tình yêu với phụ nữ, đây là một cơ chế tự bảo vệ trong tâm lý học. Giống như cậu khi không thể ăn được đường sẽ khó chịu nhưng cậu lại tự nói với chính mình “Tôi hoàn toàn không cần ăn đường”. Vì vậy mà khi đối mặt với vấn đề này cậu sẽ không cảm thấy khó chịu. Giả thiết trong trường hợp này thay thế từ “đường” thành “yêu” cũng hoàn toàn tương tự. Bộ não con người hết sức thần kỳ, khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn con người lúc nào cũng sẽ chọn một tình huống có lợi cho bản thân mình”.
Nam Phong gật đầu, anh nghe hiểu.
Bởi vậy, bác sĩ Phùng đưa ra lời tổng kết, “Tuổi thơ của cậu không có tình yêu, cậu không mong đợi nên sẽ không có hại gì”.
“Vậy, hiện tại tôi nên làm như thế nào?”.
“Cậu không cần làm gì cả”.
“Hửm?”, anh có chút không chắc chắn.
Bác sĩ Phùng đẩy mắt kính, giải thích: “Là như vậy, trong trường hợp này cậu không bị bệnh, chỉ là gặp một số vấn đề trên một vài khía cạnh. Hơn nữa cậu ngoại trừ phương diện này có chút vấn đề, những phương diện khác đều rất khỏe mạnh. Ừ, ý tôi là khỏe mạnh ở phương diện tâm lý. Cậu không cần chữa trị, ngay cả khi cậu muốn chữa trị, tôi nói bằng thái độ có trách nhiệm, tôi hoàn toàn không chắc chắn có thể thay đổi hiện trạng của cậu bây giờ, chỉ có thể thử. Lúc nhỏ tâm lý xảy ra chút vấn đề, nó thường đi cùng với con người cả đời nên khó mà thay đổi”.
“Ý của ông là? Tôi có thể sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại?”.
“Không thể nói vậy, chỉ cần về mặt sinh lý cậu không thành vấn đề thì vẫn có thể lấy vợ sinh con”.
Nam Phong lắc đầu, “Tôi sẽ không cưới người mình không yêu, tái diễn bi kịch của cha mẹ tôi”.
“Điều này”, bác sĩ Phùng gật đầu, an ủi Nam Phong: “Chỉ là cậu cũng đừng từ bỏ hi vọng. Tỉ lệ người bình thường tìm được True Love* cũng không cao đâu, xem vận khí đi”.
*Tình yêu đích thực.
Nam Phong không cảm thấy được an ủi.
Mang theo văn bản “cô đơn suốt quãng đời còn lại”, Nam Phong lặng lẽ rời khỏi phòng khám kỳ quặc. Thời tiết bên ngoài cũng không tốt. Nhưng sắp tới lễ mừng năm mới, không khí lễ hội trên đường phố vô cùng nồng hậu. Một số cửa hàng và một vài ngôi nhà được treo đừn lồng sáng rực rỡ. Vào mùa đông xám xịt, màu đỏ rực rỡ của đèn lồng sáng đến chói mắt.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ thầm, còn có bốn ngày.
***
Bốn ngày sau, vào đêm ba mươi, Nam Phong đến tỉnh đội đưa Lục Sênh trở về đón năm mới. Lục Sênh không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ mang theo một cái ba lô, trong đó đựng những vật phẩm cho thân thể và một vài cuốn sách.
Hôm nay, bọn họ đã sắp xếp đầy đủ lịch trình. Bọn họ phải mua quần áo mới, đồ dùng tết, dán câu đối xuân… Chờ đã, trước kia Lục Sênh đón năm mới còn phải lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ nhà Nam Phong đều có những người chuyên việc này đi làm.
Ngoài những việc này ra, họ còn muốn đích thân làm cơm tất niên.
Nam Phong cùng Lục Sênh đi mua quần áo trước. Quần áo đàn ông so với phụ nữ kiểu dáng cũng khá đơn giản. Nam Phong tự mình đi mua quần áo lúc nào cũng tùy tiện đối phó. Dù sao thì người đẹp trai dáng chuẩn tùy ý mặc thế nào cũng không khó coi. Đem Lục Sênh theo mua quần áo, Nam Phong lại hơi bắt bẻ.
Anh chọn từng món đồ cho cô thử. Anh muốn đứa bé nhà mình phải ăn mặc thật xinh đẹp. Mấy người bán hàng đều vây quanh khen ngợi, như vậy quá hoàn mĩ.
Nhưng hôm nay lúc mua quần áo, Lục Sênh dường như không phối hợp. Cái này không lấy, cái kia không thích, không muốn mua.
Nam Phong hỏi: “Tâm tình không tốt sao? Có phải ở trong đội bị khi dễ?”.
“Không phải đâu”, cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Những bộ quần áo này quá đắt!”.
Nam Phong cười nói:”Tiền mua quần áo chúng ta vẫn còn, không cần lo lắng”.
“Không được”, sau khi vào tỉnh đội cô mới biết, một vận động viên phải chi hết biết bao nhiêu tiền. Cô bây giờ còn chưa độc lập về kinh tế, không thể lúc nào cũng lãng phí tiền. Vì vậy Lục Sênh kiên quyết lắc đầu, “Em không cần, quần áo năm ngoái mua cũng không mặc hết”.
“Năm ngoái mua là đồ cũ”.
“Không sao”.
Thanh âm mềm mại, lại đang làm nũng.Thật là, cô càng ngày càng biết làm nũng.
Nam Phong đành phải thỏa hiệp:”Thôi được rồi, thử một bộ này thôi”.
Lục Sênh từ phòng thay quần áo đi ra, đứng trước chiếc gương to, “Đẹp không?”.
Nam Phong đột nhiên nói: “Có phải em lại cao lên rồi không?”.
“Có sao? Em không có cảm giác”.
“Xoay người lại”.
Cô xoay người, phát hiện anh đã gần ngay trước mặt cô, cô như muốn đụng vào lòng anh, nhất thời xấu hổ đỏ mặt. Hai người cách nhau gần như thế này, cô có thể cảm nhận được hơi thở sạch sẽ của anh. Cô nhìn vào yết hầu Nam Phong, trong lòng có một loại rung động khó tả.
Lục Sênh cảm thấy trong cơ thể mình có lẽ chính là một gã lưu manh. Nam Phong lập tức lấy tay đặt trên đỉnh đầu Lục Sênh, so với cằm của anh. Anh lúc nào cũng dùng phương thức này tính toán chiều cao của cô. Sau khi đo xong, anh gật đầu nói: “Cao hơn một chút, một lát nữa trở về đo lại”.
Lục Sênh đỏ mặt, sợ Nam Phong nhìn ra điểm khác thường, cô làm bộ cởi nút áo khoác, “Aizz, ở đây nóng quá!”.
Cởi áo khoác ra, bên trong là áo len màu lam. Áo len vừa người ôm sát cơ thể cô, vẽ ra một đường cong uyển chuyển trước ngực. Hình ảnh này đập vào mắt Nam Phong, anh lập tức di chuyển ánh mắt. Sau đó bọn họ đến siêu thị sắm đồ tết. Nam Phong đẩy xe mua sắm để cho Lục Sênh chọn đồ. Cô vừa ý cái gì liền ném cái đó vào trong xe. Lúc đi qua khu thực phẩm thì thấy nhân viên ở đấy đang đẩy mạnh tiêu thụ một thương hiệu nồi lẩu nổi tiếng trong nước cùng với nguyên liệu nấu lẩu.
Lục Sênh ánh mắt sáng lên, “Nam huấn luyện viên, đêm nay chúng ta ăn lẩu đi?”
Tuy nói là hai người làm cơm tất niên cùng nhau nhưng tài nấu nướng của họ cộng lại gần như bằng không. Làm lẩu là tốt nhất, tỉ lệ thất bại sẽ bằng không.
Nam Phong cứ vậy mà làm theo cô.
Nguyên liệu nấu lẩu có rất nhiều loại. Nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ nhìn họ chọn lựa liền đưa một túi bóng màu đỏ cho Lục Sênh, “Đây là cà chua mới nhất, ăn ngon dưỡng nhan, có thể trắng đẹp nha!”. Nhân viên nhỏ này vừa nhìn liền biết là mới tới, trong lúc vô tình đem hai chữ “trắng đẹp” này cường điệu lên một chút.
Lục Sênh có chút tức ngực, cô đen rõ ràng như thế sao?
Nam Phong thấy Lục Sênh trầm mặc, cho rằng cô vừa ý loại này, vì vậy nói: “Lấy một túi đi”.
“Được, tiên sinh, ngài còn cần gì nữa không? Loại cà chua này không tồi, ở đây chúng tôi bán chạy nhất”.
Cuối cùng bọn họ lấy một túi cà chua, một túi ớt rồi trở về nấu lẩu. Sau khi rời khỏi đó, Lục Sênh vừa đi vừa nghĩ, anh sao lại muốn mua cà chua? Có phải anh cũng thấy cô lớn lên đen nên ghét bỏ?
Đàn ông luôn thích phụ nữ trắng đẹp như chim nhỏ nép vào lòng mình. Nhưng cô lớn lên đen như thế này…cô không phải là chim nhỏ, cô là đại quạ đen a!!! (┬_┬)
Nam Phong phát hiện, sau khi mua nguyên liệu nấu lẩu, tinh thần Lục Sênh hơi uể oải, anh kì lạ hỏi: “Như thế nào? Không muốn ăn lẩu?”.
“Không phải vậy”, Lục Sênh nhìn anh một cái, dè dặt hỏi: “Anh nói đi, em thực sự đen như thế sao?”.
Hóa ra lúc nãy đến giờ rối rắm vấn đề này sao? Nam nhịn không được cười ra tiếng.
“Anh còn cười”.
“Anh không cười, không cười…”, anh giữ khóe miệng, nói:
“Em không đen, màu da của em là màu da lúa mạch khỏe mạnh”.
Lục Sênh miết khóe miệng, hỏi: “Đàn ông không phải là đều thích phụ nữ trắng nõn gầy yếu sao?”.
Nam Phong nở nụ cười, đưa tay lên vuốt ve đầu cô: “Lục Sênh, Strong beautiful”.
Lúc anh nói lời này giọng nói hạ thấp xuống, rất nghiêm túc, làm cho cô có chút si mê.
Nhìn ánh mắt thâm trầm sạch sẽ của anh, trái tim Lục Sênh như muốn rụng ra ngoài. Chao ôi! Tại sao phải câu dẫn người khác như vậy chứ! Cô đã không còn áp chế nổi con người lưu manh trong cơ thể mình nữa rồi.
Hết chương 45…
__________*
Spoil chương 46:
“A, em là con thỏ, ” Lục Sênh vừa sung sướng gặm cà rốt vừa nói, “Vậy anh là gì?”
“Anh là người”.
“Người ăn cái gì?”.
“Người cái gì cũng đều ăn”.
“Người ăn con thỏ sao?”
“Đương nhiên ăn. Đi, chính mình ngồi vào bên trong nồi đi.”