Đường Lê Viện mà Cố Hoài Du ở đã được dọn dẹp xong từ lâu, vẫn là nơi mà nàng đã ở hơn nửa đời người ở kiếp trước. Các xa các chủ viện lớn, ở trong một góc hẻo lánh của Vương phủ, bình thường cũng không có ai đến. Sân viện rất lớn, bên trong trồng một vài cây hoa lê, nhìn kỹ thì là một nơi thanh tĩnh.
Trong viện đã có sẵn nha hoàn và tay sai vặt đang làm việc, Trương Thị còn đặc biệt sắp xếp cho nàng hai nha hoàn hầu hạ bên người, một người gọi là Hồng Ngọc lớn hơn nàng một chút, kiếp trước cũng từng hầu hạ qua Cố Hoài Du một khoảng thời gian. Hồng Ngọc là một nha hoàn trung thành với chủ. Còn một người khác gọi là Lục Chi, tuổi có vẻ nhỏ nhìn mặt cũng lạ, vừa mới vào Vương phủ chưa lâu, hóa ra chỉ là một nha hoàn làm việc nặng, Trương Thị tùy ý chỉ đại, liền chọn trúng nàng.
Sau khi vội càng tắm rửa rồi thay quần áo, nhìn vào gương chỉnh chu lại, búi tóc lên. Lục Chi tuy tuổi còn nhỏ nhưng thủ nghệ lại rất tinh xảo, sau khi trang điểm xong, nhanh chóng búi cho nàng kiểu tóc Phi Tiên, lại chỉnh tới chỉnh lui, rồi lại chọn một Bộ Dao nạm vàng đội lên cho nàng.
Cố Hoài Du nhìn mình trong gương sau khi chải chuốt xong, vô cùng vừa ý.
Nàng biết con người Lâm Tương, không thích nhất chính là có người đẹp hơn mình. Nàng cũng biết tâm lý mình như vậy là có chút vặn vẹo, nhưng mà tóm lại, nàng ta không vui thì nàng liền vui vẻ.
“Đa tạ.” Nàng cười rực rỡ với Lục Chi.
Lục Chi bỗng chốc ngây người, nhịp tim đập nhanh hơn vài nhịp, gương mặt non nớt hồng lên. Cũng không biết là do bàn tay mình khéo léo hay là do tiểu thư quá đẹp, quyến rũ đến mức cho dù nàng là nữ tử cũng muốn nhìn thêm vài lần.
Sau khi thu dọn xong, Cố Hoài Du đi theo Diệu Ngôn quay về Định Sơn Đường, trong phòng nhiều thêm vài người. Cố Hoài Du hít sâu một hơi, đặt hai tay ở ngay eo, tiêu sái bước vào.
Lão phu nhân Ngu Thị ngồi trên vị trí chủ vị, vẫn không khác gì với kiếp trước, tóc đã có chút bạc, nhưng ánh mắt sáng như sao mang theo uy nghi, trên người mặc bộ cẩm phụ thêu hoa tứ hỷ như ý, trên đầu cài một cây trâm Hoa Thắng Phỉ Thúy trơn bóng, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, khi nhìn thấy Cố Hoài Du thì đánh giá một lượt từ trên xuống dới.
Lão phu nhân xuất thân từ nhà võ, phong cách hành sự quyết đoán, có lẽ là người duy nhất bình thường trong cái Vương phủ này. Tốt thì có tốt, nhưng không tốt cũng có, sẽ không vì là người nhà mà bao che bất chấp quy tắc.
Kiếp trước lúc Cố Hoài Du vừa trở về, bà cũng từng thật lòng đối đãi với nàng. Nhưng tiếc là lúc Lâm Tu Duệ nháo nhào đòi cưới Lâm Tương bị tức đến nỗi trúng gió, nằm trên giường dưỡng bệnh không bao lâu thì qua đời.
Phía dưới đang nhắm mắt ngủ gật là Lâm Khiếu và Trương Thị vàng ngọc lấp lánh. Đối với Lâm Tiêu, Cố Hoài Du không có ấn tượng đặc biệt gì. Trong phủ tự có người làm chủ, con trai vực dậy Vương phủ, ông liền trở thành một Vương gia nhàn tản, cả ngày cầm lồng gà đi ra ngoài dạo chơi, không quản bất cứ chuyện gì.
Lâm Tương đã đến từ lâu, ngồi ở vị trí bên cạnh cửa, cười rạng rỡ nói chuyện với Lâm Tu Duệ.
Lâm Tu Duệ vừa cầm tay nàng ta chơi đùa một cách thân mất, thỉnh thoảng đưa đến bên miệng thổi, đau lòng mà vuốt ve chỗ bị chim mổ đến tím bầm của nàng ta. Người trong phủ nhìn riết thành quen, tình cảm của hai huynh muội này từ nhỏ đã thân mật như vậy rồi.
Nhưng Cố Hoài Du lại nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm Tu Duệ có một tia dục vọng được giấu kỹ. Đây là ánh mắt của một người nam nhân trưởng thành muốn ăn tươi nuốt sống người nữ nhân mình yêu vào trong bụng, tuyệt đối không phải huynh muội.
Lâm ma ma đã chuẩn bị trà xong từ lâu, Cố Hoài Du nhận lấy một ly quỳ đến trước mặt lão phu nhân, “Cháu gái Cố Hoài Du tham kiến tổ mẫu. Chúc tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô song.”
Lão phu nhân Ngu Thị gật gật đầu, dừng động tác xoay chuỗi Phật trong tay lại, nhận lấy ly trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”
Vốn dĩ bà còn có chút lo lắng, sự dày vò biết bao nhiêu năm qua của Cố Thị e là sẽ dạy dỗ Cố Hoài Du không nên người, âm thầm nghĩ sau này có phải là nên hai ma ma giáo dưỡng đến dạy dỗ một phen, để khỏi làm nhục cái danh Vương phủ. Hiện nay xem ra, không hổ là máu mủ nhà mình, lời nói cử chỉ như này, không ai có thể bắt bẻ được gì.
Cũng giống như vừa này, Cố Hoài Du lần lượt kính trà cho mọi người trong phòng, những người ngang hàng thì không cần phải kính trà, chỉ cần chào hỏi một tiếng, chuyện nhận thân này cũng coi như xong.
Lúc đến Lâm Tương, nụ cười của nàng ta cứng lại. Lúc nãy nàng ta đã biết là Cố Hoài Du xinh đẹp hơn mình, bây giờ xong sửa soạn quần áo, trang điểm thêm trang sức làm nền, làm gì còn chút dáng vẻ của con nhà nghèo nữa chứ? Khí chất khắp người này khiến nàng giống như là quý nữ được nuôi lớn ở Vương phủ vậy, so với chính mình, nàng ta quả thực là thua kém xa!
Trong lòng rất khó chịu, nàng ta bất giác nắm chặt lòng bàn tay lại.
Lâm Tu Duệ đang nhìn mặt nàng ta đến ngây người, cho đến lúc cảm nhận được sự siết chặt trong lòng bàn tay, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Lâm Tương hai cái tỏ ý an ủi, kề bên tai nàng ta thấp giọng nói: “Muội cứ yên tâm.”
Trong lòng chỉ cho rằng là bởi vì mấy ngày trước hắn không nhịn được mà nói với nàng về thân thế của Lâm Tương cho nàng. Bây giờ nàng thấy Cố Hoài Du trở về lại cho rằng là Lâm gia muốn đuổi nàng đi.
Đối diện với ý cười của trưởng bối, Lâm Tu Duệ chỉ không mặn không nhạt mà gọi tiếng muội muội. Nhưng nhìn thấy Lâm Tương bĩu môi không hài lòng, hắn liền đổi thành tiểu muội.
Trương Thị bực bội liếc Lâm Tương một cái, lại nói với Cố Hoài Du: “Con đừng thấy lạ, tỷ tỷ con bị ca ca con chiều hư rồi, không thích hắn thân thiết với người khác. Thậm chí còn ghen với cả cha và nương, đúng là vua ăn giấm mà.”
Lâm Tương khẽ chạy lên trước, nắm lấy tay Trương Thị mềm mại mà than vãn: “Làm gì có! Muội muội mới về nhà, đừng để muội ấy chê cười con!”
Trương Thị vuốt cánh mũi nàng ta, mắng yêu: “Đồ quỷ nhỏ!”
Lâm Tương lập tức dựa qua, gác đầu lên vai Trương Thị: “Con không phải là đồ quỷ nhỏ, con là chiếc áo ấm của nương.”
Cố Hoài Du đứng thẳng ở một bên, trên mặt vẫn mang ý cười như cữ, trong lòng không một gợn sóng, đừng nói là kiếp trước, kiếp này nàng không có chút cảm tình nào với người của Lâm gia, Lâm Tương chắc là nghĩ làm sao để nàng cảm thấy ghen tị đây.
Lão phu nhân đột nhiên vỗ bàn, lớn giọng nói: “Hoài Du nếu như đã về nhà thì phải đổi họ thôi, sau này con tên là Lâm Hoài Du, xếp thứ năm, là Nhị tiểu thư của Vương phủ.
Lâm Tương ngồi về chỗ, âm thầm nắm chặt góc tay áo, kìm nén tâm trạng đang bay bổng của mình. Lão phu nhân nói như vậy có nghĩa là muốn che giấu thân phận của nàng.
Nàng vẫn là đích nữ cao cao tại thượng của Vương phủ, cũng không vì sự trở về của Cố Hoài Du mà có gì thay đổi. Chỉ là, nghĩ đến tương lai Cố Hoài Du sẽ tranh cha nương, sự yêu thương của ca ca với nàng nàng, sợi dây ghen tỵ trong lòng càng ngày càng căng, từ từ thắt chặt lấy cổ họng nàng, cứa vào da thịt của nàng.
Lâm Tu Duệ nhìn một hồi lâu, như có điều gì suy nghĩ, đột nhiên mở miệng nói: “Không được!”
Lão phu nhân thấy có người phản bác, có chút không vui, khi thấy rõ là Lâm Tu Duệ thì ngây ra một lát, rồi mới mở miệng: “Có gì không được? Con nói cho ta nghe xem?”
Lâm Tu Duệ biết Lâm Tương không vui, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng ta, dịu dàng nói: “Lúc này chuẩn bị giải thích thân thế của tiểu muội như thế nào?”
Lão phu nhân nhíu mày, lại vuốt ve chuỗi vòng phật trong tay, trong lòng suy nghĩ không biết cháu trai mình lại có ý định gì nữa đây? Mọi thứ về thân thế của Cố Hoài Du không phải đã chuẩn bị sẵn rồi sao?
Cũng may mụ đàn bà Cố Thị sau khi tráo đổi hai đứa cũng không dám huênh hoang khắp nơi, không để lộ chút dấu vết gì, lại nhốt Cố Hoài Du không được ra khỏi cửa, gần như là không có ai đã từng gặp nàng.
“Thì nói với người ngoài là Hoài Du bát tự yếu, từ khi ra đời thì không tốt, lúc nào cũng có thể chết nên Vương phủ mới gửi con bé vào trong miếu nuôi, bây giờ cũng sắp cập kê thân thể lại tốt hơn nên mới đón về Vương phủ.”
Bà không định vạch trần thân thế của Lâm Tương, bây giờ nàng là Quận chúa do đích thân Hoàng thượng sắc phong, đó chỉ có thể là đích nữ của Lâm gia, chuyện này nếu như đã thành sự thực, thì không được phép thay đổi!
Lâm Tu Duệ cố gắng chỉnh lại thần thái, cố gắng khiến cho mình giống như là vì suy nghĩ cho Cố Hoài Du: “Nhưng mà cũng không lí nào vừa đón về liền đổi họ. Theo như cháu trai biết, Đại Lý Tự Khanh và Bình Khuê Hầu phủ cũng có con cái được gửi vào chùa miếu, sau khi đón về thì cũng qua vài năm, đợi đến lúc thành thân mới đổi lại họ tên cũ.”
Bàn tay vuốt ve chuỗi phật của lão phu nhân ngừng lại, thời này chuyện gửi con cái vào chùa miếu cầu phúc mong Phật tổ che chở là chuyện thường tình, nhưng dân gian còn có một cách nói khác, theo họ Phật thì không thể tùy tiện đổi lại, chỉ sợ Diêm Vương dưới địa phủ nghe thấy thì sẽ thu lại số mệnh. Nếu như là tuổi thọ lén lút ăn cắp được, vậy thì phải đợi vài năm, đợi khi nào hết hương Phật khắp người, Diêm Vương quên đi, thì mới có thể bình yên.
Vừa mới đón Cố Hoài Du trở về liền đổi họ, người ngoài sẽ nói gì chứ. Nhưng nếu như không đổi, trong lòng lại thấy không yên, rõ ràng là tiểu thư của Vương phủ lại mang họ của người hầu.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân thở dài một hơi, bèn quay đầu nói với Cố Hoài Du: “Thôi, cứ như vậy trước đi, đợi qua hai năm nữa rồi tính.”
Cố Hoài Du cũng không có ý kiến gì. Kiếp trước dù nàng đã đổi họ cũng không có được kết cục tốt, không bằng khỏi đổi, bản thân nàng cũng quen hơn.
Nàng gật đầu, vô cùng hợp tác: “Vâng, đa tạ tổ mẫu lo lắng.”
Lâm Tương cúi đầu, híp mắt cười. Một ngày chưa đổi họ, Cố Hoài Du vẫn xa cách với Vương phủ, nghĩ đến mỗi lần cha nương gọi nàng, trong lòng chắc chắn sẽ có vướng mắc với cái tên của nàng! Còn mình, nàng ta có lòng tin, nàng ta sẽ nắm được được lòng của mọi người.