Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 23: Tâm trạng không vui



Editor: D Ẹ O
Lâm Khiển lại nơi ít người chú ý, khẽ hỏi Trịnh Bằng Khinh: “Anh sao vậy?”
Y hỏi có vẻ không đầu không đuôi, nhưng y biết, Trịnh Bằng Khinh sẽ hiểu.
Quả nhiên Trịnh Bằng Khinh cũng không hỏi ngược lại, chỉ trầm mặc một lúc, vuốt ve bàn tay y rồi buông ra, nói: “Nhớ tới chuyện lúc trước.”
Hắn không nói rõ, nhưng cũng không giấu diếm, bởi vì hắn biết, Lâm Khiển sẽ hiểu.
Hắn im lặng, nghiêm túc bổ sung thêm: “Nhưng không sao, hồi nãy được bế em, để anh trải nghiệm lại ‘màn dạo đầu’ nên giờ tâm trạng anh ổn lắm.”
Lâm Khiển: “…” Nể tình hắn đang buồn bực, không phun hắn.
Không chỉ không phun bạn trai, còn chủ động hiến thân dỗ hắn: “Vậy về cho anh trải nghiệm thêm hồi nữa.” Xứng chức bạn trai tri kỷ thân thiết của năm, cảm ơn.
“Không muốn.” Trịnh Bằng Khinh lại cực kỳ có cốt khí mà cự tuyệt, Lâm Khiển thiếu chút nữa đã tưởng mình nghe lầm, nhưng sau lại nghe hắn không cam lòng nói tiếp, “Chỉ dạo đầu chứ không có chính kịch, anh đây mười bảy tuổi thanh xuân tràn trề, thân thể rất dễ kích động.”
Lâm Khiển tỉnh táo cự tuyệt: “Em mười bảy tuổi thanh xuân, thân thể không đồng ý.”
Trịnh Bằng Khinh: “Anh lại không vui.”
Lâm Khiển xoa đầu hắn, cũng không hỏi thêm nữa, giữa y và Trịnh Bằng Khinh không nhất thiết phải gặn hỏi kỹ càng.
Lâm Khiển sờ sờ cổ tay áo của Trịnh Bằng Khinh: “Đồ dơ thật?”
“Ừ.” Trịnh Bằng Khinh gật đầu, hắn giải thích, “Không đánh nhau, không nổi nóng, anh chỉ sơ ý làm dơ.”
Sau khi nghe Trần Thi Dật nói câu xin lỗi, hắn hồn bay phách lạc, lúc ra về vô ý đụng phải nhân viên đang bưng bát mì trộn tương đen, dính một thân toàn sốt tương, hắn buồn bã nói: “Vốn định đi mua một bộ giống vậy, không ngờ lại hết hàng.”
Hãng đó bây giờ không nổi, nên hàng tồn trong kho cũng không nhiều.
Lâm Khiển xoa đầu hắn: “Vậy sao anh không mua hai bộ mới, em thay cũng được mà.”
Trịnh Bằng Khinh sửng sốt, tức giận muốn tát mình một cái: “Mẹ kiếp, sao lúc đó anh lại không nghĩ ra.”
Lâm Khiển dăm ba câu thành công dời được lực chú ý của Trịnh Bằng Khinh, xem tâm trạng hắn đã hơi khá hơn đôi chút, mới lôi kéo hắn trở về góc nhỏ, lại không ngờ Kha Mộc Tử vẫn đang ngồi ở đó, ngóng ngóng chờ bọn họ.
Kha Mộc Tử hâm mộ nhìn Trịnh Bằng Khinh: “Vị bạn học này khỏe thật đấy, lúc thường có tập tạ không…”
Người thường thường bị bế – Lâm Khiển: Tạ??!
Trịnh Bằng Khinh cũng hắc tuyến: “… Không.”
“Ra là trời sinh thần lực.” Bạn nhỏ Kha Mộc Tử lập trình lợi hại nhưng thể năng gà luộc lại càng ước ao, “Tố chất này mà ngồi viết code chắc sẽ không bị mỏi eo đau vai mà đổ bệnh đâu ha.”
Lâm Khiển: “…” Ông chủ Kha đúng yêu code đến sâu nặng.
Trịnh Bằng Khinh bình tĩnh trả lời: “Dù là làm gì nếu kiệt sức đều sẽ ngã bệnh, cứ cho là làm chuyện ân ái cũng vậy, thế nên mọi thứ đều chỉ nên dừng ở mức chừng mực mới tốt.”
“Có lý.” Kha Mộc Tử gật đầu, song lại vẫn xoắn xuýt, “Nhưng tôi không thể dứt bỏ nó được!”
Trịnh Bằng Khinh cảm động lây: “Tôi cũng vậy.”
Lâm Khiển: “…” Này này, anh không biết xấu hổ bắt nạt trẻ vị thành niên tâm hồn trong trắng vậy mà coi được à!
Lâm Khiển ho nhẹ, thân là bạn mới của đại boss tương lai, y giới thiệu một chút về Trịnh Bằng Khinh cho Kha Mộc Tử, sau đó quay qua cười hiểu ngầm với Trịnh Bằng Khinh: “Vị này chắc không cần em giới thiệu nữa đâu nhỉ, anh biết mà.”
Trịnh Bằng Khinh nhướng mi: “Lão… đồng học Kha Mộc Tử, chào cậu.” Hắn cũng giống bạn trai, thiếu chút nữa đã nhanh mồm gọi người ta là ông (lão) chủ (bản).
Kha Mộc Tử lại thật cao hứng: “Cậu cũng biết tôi là người đứng nhất toàn thành phố đúng không!”
Trịnh Bằng Khinh: “…” Chưa nói đến chuyện đã qua mấy chục năm sao hắn nhớ, khi đó hắn cũng có quan tâm đến thành tích đâu.
Bất quá nhìn hai mắt Kha Mộc Tử tỏa sáng như đèn pha, Trịnh Bằng Khinh vẫn nể tình cho cậu chút mặt mũi mà gật đầu: “Có nhớ.”
Bạn nhỏ Kha Mộc Tử cực kỳ yêu thích hai người bạn mới quen này, cũng không cảm thấy tiệc sinh nhật nhàm chán nữa, đặc biệt vui vẻ tán gẫu cùng bọn họ: “Mẹ tôi cứ lo tôi cắm đầu vào lập trình nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến thành tích, thực sự là chẳng hiểu bà ấy bận tâm mấy cái đâu đâu ấy để làm gì, tôi là người đứng nhất toàn thành phố kia mà, đã vậy bà ấy còn bắt tôi uống canh tẩm bổ nữa chứ, tôi ghét nhất cái mùi đấy, chẳng nhẽ mẹ nào cũng thích bắt ép con mình làm những điều nó không thích sao…”
Trịnh Bằng Khinh vừa nghe “Mẹ” “Mẹ” lại như nghe những thứ thô tục, không khỏi buồn bực, hắn đứng dậy: “Tôi đi lấy chút đồ ăn.”
Lâm Khiển đã đoán được đại khái, y không nói gì, chỉ cười: “Lúc về nhớ lấy xoài cho em.”
Trịnh Bằng Khinh vuốt tóc y: “Ừm.”
Chờ khi Trịnh Bằng Khinh đi xa, Lâm Khiển ngắt lời Kha Mộc Tử còn đang oán giận về mẹ: “Kha đồng học, chúng ta đừng nói chuyện về mẹ nữa, đổi sang chuyện khác đi.”
Trạch nam Kha Mộc Tử EQ thấp kinh người, không hề hay biết không khí có điều gì bất thường, chỉ lưu loát đổi đề tài: “Vậy chúng ta bàn về mã lập trình mà gần đây tôi tâm đắc nhất đi…”
Lâm Khiển: “…” Ok, giờ y biết cuộc sống hằng ngày của trạch nam ngành công nghệ cằn cỗi thế nào rồi đấy.
“Gần đây tôi đang muốn lập một hệ thống thử sức xem sao, nhưng chưa quyết định được loại nào mới tốt…”

Trịnh Bằng Khinh nói là đi lấy đồ ăn, nhưng bước chân lại hướng ra ngoài cửa, hắn cần hít thở chút không khí để ổn định tâm trạng, song mới đi được một nửa đã có người cản đường.
Hoắc Nghiệp Thụy chắn trước mặt hắn, cười nói: “Bạn học Trịnh, hôm nay sao cậu đến muộn vậy.”
Trịnh Bằng Khinh vẫn còn canh cánh chuyện cậu ta tính ép Lâm Khiển ôm một bạn học nữ, vô cảm nói: “Ăn cơm xong mới đến.”
Hoắc Nghiệp Thụy: “…” Ăn cơm no rồi còn buffet gì nữa…
Hoắc Nghiệp Thụy không hổ là người đời trước có mạng lưới quan hệ rộng rãi, vẫn duy trì được nụ cười: “Tôi mượn chút thời gian để chúng ta nói chuyện được không?”
Trịnh Bằng Khinh bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng thấy bộ dạng cậu ta rõ ràng không có ý tốt, liền nán lại nói: “Nói đi.”
Hoắc Nghiệp Thụy như lơ đãng nói: “Thật không ngờ, cậu và Lâm Khiển lại có ngày sẽ hóa thù thành bạn.”
Trịnh Bằng Khinh sao còn không rõ ý đồ của cậu ta, hắn cố ý cười lạnh, thái độ mập mờ hỏi lại: “Cậu nghĩ tôi và Lâm Khiển rất giống bạn của nhau?”
Hoắc Nghiệp Thụy nghe vậy thì bắt đầu mừng thầm, chỉ giả vờ kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Trịnh Bằng Khinh đáp không chút do dự: “Không phải.” Nội tâm lại điên cuồng cười to: Là bạn trai nha oắt con.
Song vì nghĩ Hoắc Nghiệp Thụy sẽ không muốn nghe sự thật, Trịnh Bằng Khinh cũng rất tri kỷ, không nói ra.
Hoắc Nghiệp Thụy thở phào nhẹ nhõm, không giấu được vẻ mừng thầm: “Vất vả cho cậu rồi, suốt ngày phải đọ sức với Lâm Khiển.”
Trịnh Bằng Khinh nhướng mi, thằng oắt này đang nói tiếng gì vậy?
Xác nhận được nghi vấn trong đáy lòng, Hoắc Nghiệp Thụy mới yên tâm đổi đề tài: “Tính ra thì, sang năm cha tôi sẽ thăng chức thành hiệu trưởng, ông ấy muốn nâng cao chất lượng giảng dạy của Thập Nhị Trung, nên tôi cũng muốn cố gắng san sẻ chút áp lực cho ông ấy.”
Trịnh Bằng Khinh nhìn Hoắc Nghiệp Thụy, một học sinh trung học, mà lại đi nói những lời không hề hợp tuổi, hắn không khỏi buồn cười.
Không biết tại sao, rõ đều là bạn học, nhưng lúc Trịnh Bằng Khinh im lặng lại khiến Hoắc Nghiệp Thụy có cảm giác mình thấp bé hơn người ta đến khó hiểu, đáy lòng cậu ta bắt đầu chột dạ, thu liễm chút đắc ý, như chân thành nói: “Tôi nghe nói cậu và bạn mình gần đây đều đang cố gắng ôn tập, nếu cậu không ngại, tôi cũng có thể dạy các cậu.”
Trịnh Bằng Khinh nhìn cậu ta chăm chú, chậm rãi nói: “Tôi ngại.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Nghiệp Thụy cứng đờ.
Trịnh Bằng Khinh ung dung nói: “Cậu cũng không được tuyển thẳng vào đại học, vẫn nên tự cố gắng ôn tập đi thì hơn.”
Lời Trịnh Bằng Khinh nói đã giẫm thẳng vào nỗi đau của Hoắc Nghiệp Thụy, Hoắc Nghiệp Thụy đến cùng vẫn còn non dại, chưa biết cách khống chế cảm xúc, cậu ta hừ lạnh: “Danh cử còn chưa được phê chuẩn, ai biết được cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.”
Trịnh Bằng Khinh ngầm hiểu, hỏi ngược lại: “Vậy là cậu vẫn còn cơ hội?”
Hoắc Nghiệp Thụy rất cảnh giác, nói: “Ai cũng có cơ hội.”
Trịnh Bằng Khinh thiếu chút nữa đã bật cười, Hoắc Nghiệp Thụy tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng học sinh cấp ba mà solo với anh già xã hội, kinh nghiệm sao đọ được.
“Không nói chuyện ấy nữa.” Hoắc Nghiệp Thụy vội vàng bỏ qua đề tài này, cậu ta đánh trống lảng, “Cha tôi vẫn luôn quan tâm đến thành tích của học sinh, lớp Tám mặc dù là lớp yếu nhưng ông ấy vẫn muốn giúp mọi người cải thiện.”
Trịnh Bằng Khinh: “…” Thật ngại quá, hắn biết rõ sau khi lên đài Hoắc Bình Xuyên sẽ làm những gì.
Trịnh Bằng Khinh lẳng lặng nhìn cậu ta tinh tướng, không nói năng gì, chỉ nhìn Hoắc Nghiệp Thụy tự biên tự diễn.
Hoắc Nghiệp Thụy quả không phụ lòng hắn, tiếp tục nói: “Nhưng mà quan hệ giữa lớp Tám và giáo viên lại quá kém, đặc biệt là giáo viên dạy toán, thầy Lâm Nhã Chí thường hay than với cha tôi là lớp Tám quá khó bảo, như vậy thì làm sao mà thành tích các cậu khá lên được.”
Hoắc Nghiệp Thụy nhìn Trịnh Bằng Khinh, dụ dỗ từng bước: “Cậu coi như cũng rất có uy tín trong lớp Tám, tôi nghe nói cả lớp Tám đều rất nghe lời cậu.”
Trịnh Bằng Khinh giả bộ tỉnh ngộ, nói: “Vậy nên cậu đến tìm tôi, là muốn khuyên cả lớp hãy chăm chỉ nghe thầy Lâm giảng bài?”
Hoắc Nghiệp Thụy: “…” Tại sao cậu lại đưa ra cái kết luận này?
Hoắc Nghiệp Thụy vội nói: “Sao mà chuyện đơn giản vậy được, với cả, thầy Lâm cũng thường than vãn ông ấy không dạy được các cậu.”
Trịnh Bằng Khinh nhìn cậu ta đầy ẩn ý, nhún vai: “Vậy tôi cũng chịu thôi.”
Hoắc Nghiệp Thụy thầm rủa đúng lớp yếu đầu óc chậm tiêu, nói tới vậy rồi còn không hiểu, cậu ta cắn răng tiết lộ thêm chút thông tin: “Cha tôi đã xin phép bên sở giáo dục, chuẩn bị làm một bài khảo sát mức độ hài lòng của học sinh về trình độ giảng dạy của giáo viên Thập Nhị Trung, nếu học sinh không hài lòng, lớp đó có thể đổi giáo viên.”
Hoắc Nghiệp Thụy đặc biệt chân thành nói: “Cái này cũng vì nghĩ cho cả hai bên, thân là giáo viên thì phải thỏa mãn được học sinh thì mới có thể khiến học sinh tin tưởng, chỉ có vậy thành tích của mọi người mới tăng lên được, cậu thấy có đúng không?”
“Đúng.” Trịnh Bằng Khinh cuối cùng cũng moi ra được mục đích cuối cùng của Hoắc Nghiệp Thụy, hắn có hơi bất ngờ, theo lời của Hoắc Nghiệp Thụy thì có nghĩa là bài khảo sát kia đã được thông qua?
Trong đầu Trịnh Bằng Khinh lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Hoắc Nghiệp Thụy cho rằng mình đã thành công thuyết phục được Trịnh Bằng Khinh, cậu ta vui sướng: “Nếu có thể có được một giáo viên khiến cả lớp đều tin phục, tôi tin rằng thành tích lớp Tám sẽ khá lên nhanh thôi.”
“Hẳn vậy.” Trịnh Bằng Khinh ý vị thâm trường nhìn cậu ta, “Tôi rất tin tưởng thầy Lâm Nhã Chí, đến lúc đó tôi sẽ để mọi người cho thầy ấy điểm tối đa.”
Hắn nói rồi không màng đến Hoắc Nghiệp Thụy nữa, trực tiếp nghênh ngang đi.
Hoắc Nghiệp Thụy: ? ? ? ? ?
Không đúng, đây đâu phải nội dung kịch bản của cậu ta!
.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Khiển: Báo cáo Trịnh Bằng Khinh không có bằng lái xe.
Dẹo said: Chắc ý tác giả là đang nói Trình lưu manh cua gắt đấy :V


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.