Lam Diệc Nhiên viết xong báo cáo, hảo hảo xem xét, cảm thấy không có sai lầm liền phát ra, đợi tổng công ty hồi đáp, lúc này phục hồi tinh thần lại, xem ngoài cửa sổ, trời cũng đã đen, Diêu Phỉ Vũ trở về phòng, không có tới tìm mình, ngược lại là mình tưởng niệm em ấy.
Lam Diệc Nhiên là như thế, đối với cảm tình luôn đầu nhập rất nhiều, phía trước đối với Lý Thục Thiến cũng vậy, chỉ là rất nhiều thứ Lý Thục Thiến muốn, nàng không cấp được, hiện tại thì sao? Lam Diệc Nhiên vẫn không thể. Thân phận là một thanh kiếm hai lưỡi, nó có thể giúp bạn đạt tới thành tựu, đồng dạng bạn phải trả giá thật nhiều, ít nhất bạn cho người ta biểu tượng ở bên ngoài, hở một chút là lại bắt bạn đại biểu này nọ, không tự do.
Gia Cát Vi Vũ thật biết chọn thời gian, lúc này gọi điện đến, Lam Diệc Nhiên bắt máy: “Vi Vũ.”
“Diệc Nhiên, qua Ai Cập có quen không?”
“Không tệ, đều tốt lắm.” Lam Diệc Nhiên lần này thu hoạch không nhỏ, có thể chiếm được Diêu Phỉ Vũ vị giai nhân này, xem như rất may mắn.
“Diệc Nhiên, lúc trước cậu phái người qua Ai Cập kiểm kê, hiện giờ tình huống như thế nào?”
“Không kém bao nhiêu đâu, cơ bản có thể tiến hành kế hoạch.”
“Diệc Nhiên, mình quay về H thị đã có một khoảng thời gian, từ Z thị, điều động một bộ phận tài chính lại đây, chuẩn bị qua một thời gian ngắn là đấu thầu.”
“Ừ, mình biết, việc này có chút khó khăn, chờ mình trở về rồi bàn thảo lại.”
“Ừ, việc này cần nhanh chóng.”
Sau khi Diêu Phỉ Vũ tiếp nhận cuộc gọi của Nạp Lan Nhược Thấm liền tĩnh tọa trong phòng, nhớ lại đối thoại giữa cô và Diêu Thanh trước khi về nước.
Lúc ấy Diêu Thanh nói với cô: “Phỉ Vũ, con là ta nhận nuôi, điều này rất rõ ràng, cho tới bây giờ ta đều không nghĩ giấu giếm con, muốn lừa cũng lừa không được, bất kể như thế nào, con đều có quyền biết thân thế của mình. Phụ thân con, Mục Phong, là một lão bản có chút thành tựu, sau đó kinh doanh không tốt mà phá sản, hai nhà xưởng cũng bị Lam thị thu mua, lúc sau không có khởi sắc, cho nên tự sát thân vong, mẫu thân con, cũng bởi vì chứng hậm hực mà tự sát, con được đưa đến cô nhi viện. Lúc sau, ta và Yên ở H thị làm việc, trên đường về gặp con, còn vì sao con ở đó, ta không thể thuyết minh, năm đó ta tra được chỉ có bấy nhiêu. Con muốn về nước, vì ác mộng?”
“Đúng vậy, thưa mẹ. Con cảm thấy con sắp điên rồi, giấc mộng triền con mười mấy năm, không hề gián đoạn, từ nhỏ đến lớn nó luôn luôn ở, nó đuổi theo con, giống như Tu La địa ngục, tiểu cô nương kia lúc bị xe đánh bay, hát một ca khúc gì đó, con không có biện pháp nghe rõ, con không muốn chịu đựng nữa, con phải về, con cần biết rõ mọi chuyện cần thiết.” Thời điểm Diêu Phỉ Vũ nói điều này, bộ dạng như bệnh tâm thần, tiểu cô nương Hồ Điệp mãi quấn quanh mình là ác ma.
Diêu Thanh nhíu mày, lắc lắc đầu: “Nghiệp chướng, con muốn điều tra sự tình, ta sẽ không ngăn đón. Ta cảm thấy, chuyện của con có chút quan hệ với Lam thị, hãy chú ý Lam thị Lam Chí Bảo, lúc trước ta điều tra, phụ thân con phá sản cùng mẫu thân con tự sát, trong đó tựa hồ cũng có một ít tay chân của người này, nhưng kể lại cũng đã không rõ ràng, có lẽ có một ngày con sẽ tìm thấy đáp án. Trước khi con về, đi nói chuyện với mẹ nhỏ của con, bên kia bà ấy có quan hệ, luôn luôn chiếu ứng, chỉ là, quan hệ của bà ấy đều là bạch đạo, muốn làm chuyện khác, sẽ bị chế ước ngay. Nếu con không giải quyết được, gọi điện thoại cho ta, nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng không cần tự gánh vác.”
…
Dựa theo lời Diêu Thanh nói cùng trí nhớ hỗn loạn đi phân tích, lúc ấy ở cô nhi viện, mình chẳng biết vì sao lại chạy ra ngoài, gặp được một tiểu cô nương đang lưu lạc, đoạt y phục trên người và búp bê, có lẽ bởi vì vậy Diêu Phỉ Vũ thoát được một kiếp, nữ tử bất hạnh thay cô chết đi, ai sẽ có thù hằn sâu, đi đụng một tiểu cô nương? Nhiều khả năng có liên quan đến Lam thị Lam Chí Bảo.
Suy đoán nửa thật nửa giả, tuy rằng cảm giác không sai biệt lắm là cái dạng này, nhưng sâu trong lòng tổng có một cảm giác khác biệt, chuyện này không đơn giản như vậy, như bao phủ một tầng sương mù, thủy chung không thể thấy rõ. Còn tiểu cô nương kia, vì sao luôn xuất hiện trong giấc mộng? Nếu thế giới này thật sự có quỷ có thần, tiểu cô nương kia, phải chăng là Quỷ Hồn, muốn mình giúp nàng báo thù? Hay là hận mình vì đã trở thành kẻ chết thay?
Vì thế Diêu Phỉ Vũ về H thị, cô chỉ liên hệ Đạm Đài Yên, chưa đến mức không thể giải quyết cô sẽ không liên hệ Diêu Thanh.
Một trận đập cửa cắt đứt suy nghĩ của Diêu Phỉ Vũ, lấy lại tinh thần, mở cửa là Lam Diệc Nhiên.
“Lam tỷ, bận đến hiện tại sao?”
“Ừ, thư ký không làm tròn bổn phận nha. Chị đang bận, em đang làm gì?” Lam Diệc Nhiên vào.
“Em… Em đang ngẩn người, chán quá hà.”
“Sao em không tới tìm chị?”
“Không phải chị đang bận sao?” Diêu Phỉ Vũ ôn nhu nói.
Lam Diệc Nhiên cười cười, đi vào phòng Diêu Phỉ Vũ ngồi xuống. “Phỉ Vũ, nếu không ngày mai chúng ta đến sông Niles? Nghe nói có lịch sử sáu nghìn năm, là con sông dài nhất thế giới.”
“Được, đi với Lam tỷ, chỗ nào cũng được.” Diêu Phỉ Vũ ngồi vào bên cạnh Lam Diệc Nhiên, tựa đầu lên bả vai nàng.
“Ừ, chúng ta ra ngoài chơi một ngày, dù sao vẫn không hạ quyết sách sớm. Thời gian nên chơi là phải chơi, bằng không sẽ luôn mệt nhọc.” Lam Diệc Nhiên thở dài.
Diêu Phỉ Vũ ngồi thẳng thân mình nói: “Em tin tưởng, tính cách của một người, hình thành trong hoàn cảnh người đó trưởng thành, có nhân ắt có quả. Hoàn cảnh sống tạo ra một người đồng thời cũng phá hủy một người, mà năng lực phá hủy còn mạnh hơn năng lực bồi dưỡng. Lam tỷ là một mầm cây tốt, cho nên bồi dưỡng một người như chị, không tệ chút nào.”
“Aha, xem em nói kìa. Vậy dạng hoàn cảnh gì mới bồi dưỡng ra em hôm nay?”
Diêu Phỉ Vũ nằm xuống, đầu gác trên đùi Lam Diệc Nhiên. “Em ở M quốc, áo cơm không lo, tự do tự tại.”
“A, hoàn cảnh không sai, chị nhớ lúc trước, em bảo muốn về nước xử lý một sự tình, bây giờ em có thể nói cho chị biết là chuyện gì không?” Lam Diệc Nhiên cúi đầu, ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo của Diêu Phỉ Vũ, giúp cô đẩy ra tóc hai bên trán, hỏi.
“Hở, không phải em đã nói cho chị biết rồi sao? Em về tìm Lam tỷ, em nói nha, kiếp trước chúng ta có tên trên Tam Sinh Thạch*, cho nên em muốn trở về tìm chị.”
*đá Tam Sinh
Lam Diệc Nhiên nghe xong cười cười xoa bóp chóp mũi Diêu Phỉ Vũ. “Chị không tin, quá huyền ảo, em không nói cũng không sao, dù sao đến lúc đó, có gì khó xử cứ nói với chị, chị sẽ giúp em, tẫn hết khả năng. Biết chưa?” Mỗi người đều có riêng tư, không cần truy vấn, phải biết, thời gian sẽ trả lời, Lam Diệc Nhiên học quản lý hiện đại, tinh túy lớn nhất, chính là hóa phồn thành giản*, có nhiều thứ ở nước nhà rất phức tạp, tự nhiên khiến người ta mỏi mệt.
*ý nói làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn
“Ừ, em biết. Để em nằm, mệt chết em.” Diêu Phỉ Vũ dùng âm mũi nói, nhắm mắt lại.
“Không phải em ngẩn người đến quá trưa sao? Mệt cái gì nha?”
“Em nghĩ sự tình.” Diêu Phỉ Vũ trả lời, nằm trên đùi Lam Diệc Nhiên, xoa xoa, ấm áp, thoải mái.
“Muốn cái gì?” Lam Diệc Nhiên luôn cúi đầu, lúc nàng nói chuyện, từng đợt khí thể phất lên mặt Diêu Phỉ Vũ, Diêu Phỉ Vũ chỉ cảm thấy mặt và tâm đều ngứa, tựa hồ có vài thứ cũng bị vạch lên.
Diêu Phỉ Vũ mở to mắt, nhìn Lam Diệc Nhiên. “Nhớ chị! Em muốn chị!” Nói xong, Diêu Phỉ Vũ vươn tay ôm lấy cổ Lam Diệc Nhiên, kéo xuống, hai người hôn nhau thật sâu.
“Ui, cổ chị mỏi quá.” Lam Diệc Nhiên kháng nghị sau khi hôn.
“A… Vậy Lam tỷ nằm xuống đi.” Diêu Phỉ Vũ nói.
“Haha…” Khi Diêu Phỉ Vũ làm việc này, luôn nghiêm túc, nhìn thấy diễn cảm Diêu Phỉ Vũ nhận chân, thật sự là đáng yêu đã chết, Lam Diệc Nhiên không chịu nổi cười ha hả.
“A, Lam tỷ cười rộ lên thật đẹp mắt mà, cười! Tiếp tục cười, cười nữa đi.” Diêu Phỉ Vũ biết Lam Diệc Nhiên lại giễu cợt mình, cố ý sẵng giọng.
Lam Diệc Nhiên lặng đi, đây là lời kịch gì, không phải lời kịch trong phim truyền hình cẩu huyết sao, trải qua giọng Diêu Phỉ Vũ thật đặc sắc a.
…
Hai người chấm dứt, một thân toàn mồ hôi, đêm đã hoàn toàn đen. “Đói bụng không?” Lam Diệc Nhiên xuống giường, hỏi.
“Một chút.” Còn nằm ở trên giường Diêu Phỉ Vũ vẫn lười.
“Vậy đi ăn cái gì?” Lam Diệc Nhiên đi đến trước bàn trang điểm, đeo kính sát tròng.
“Vâng, tốt.” Diêu Phỉ Vũ lúc này mới nhảy xuống giường, cả người trống trơn, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Vừa đeo kính sát tròng Lam Diệc Nhiên quay đầu, chỉ thấy Diêu Phỉ Vũ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vào phòng tắm, xem tấm lưng kia, mông nhỏ kiều cử, trong lòng lại gõ lên tiếng trống.
Chờ đợi Diêu Phỉ Vũ ra, Lam Diệc Nhiên mặc qυầи ɭóŧ đen, vóc dáng tinh tế, vào phòng tắm, trải qua việc này đều hồ đồ, vì sao lại đeo kính sát tròng trước, mới tắm sau, đều do Diêu Phỉ Vũ làm mình ý thức mơ hồ.
Chờ hai người đều chuẩn bị tốt, lúc này mới đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Hai người đến nhà ăn, điểm vài thứ, đương nhiên không thể thiếu cà phê. “Ôi chao, Lam tỷ, ngày mai chúng ta xuất môn mấy giờ?” Diêu Phỉ Vũ uống một ngụm cà phê, hỏi.
“Tỉnh ngủ thì xuất phát, tự chúng ta đi, du ngoạn ở sông Niles.” Lam Diệc Nhiên đẩy một cái đĩa lần trước Diêu Phỉ Vũ thích ăn lên trước mặt Diêu Phỉ Vũ, nói.
“Ừ, tốt.” Diêu Phỉ Vũ dùng nĩa ăn thức ăn trên đĩa Lam Diệc Nhiên mới đẩy qua.
“Ừ…, ngày mai em mang camera đi, khó được đến đây một lần.”
“Ai, em rất ít chụp ảnh.” Diêu Phỉ Vũ quả thật rất ít chụp ảnh, Diêu Thanh không thích, Đạm Đài Yên cũng vậy, cho nên Diêu Phỉ Vũ cũng rất ít chụp ảnh, trước đây cô bị anh họ Đạm Đài Lượng lôi kéo, khi trưởng thành Đạm Đài Lượng cũng kéo không nổi, từ đó về sau không còn chụp qua.
“Ngày mai chị sẽ giúp em chụp, tại… Quốc gia lãng mạn thần kỳ này.” Lam Diệc Nhiên nhớ đến lời Diêu Phỉ Vũ nói lúc hình dung Ai Cập.
“Được rồi, nếu chị chụp đẹp, em sẽ đổi tấm ảnh ở phòng khách.”
Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói, nhớ tới bức họa thật to, còn có lời Diêu Phỉ Vũ: “Dù sao, khi tôi đọc sách, thường xuyên nghĩ đến, chờ tôi tốt nghiệp, có lẽ còn có thể nhận thức chị, có thể cùng chị trở thành bằng hữu hoặc quan hệ càng tiến thêm một bước. Đến khi tốt nghiệp thì tôi lại cảm thấy, hết thảy đều không thực tế, Lam tỷ là Tổng Giám Đốc Lam thị, tôi chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp, giữa tôi và chị, vẫn còn ổ hồng câu rất lớn, có lẽ tôi cần cố gắng phấn đấu mười năm, hai mươi năm mới có thể đạt tới độ cao, may mắn nhận thức chị, may mắn cùng chị uống cà phê. Chỉ là, tôi cố gắng mười năm, chỉ vì cùng chị uống một ly cà phê sao? Tôi không cam lòng, cũng bởi vì vậy, tôi vào Lam thị trở thành thư ký của chị. Chị xem, tôi không cần phấn đấu mười năm, đã tại nơi này, cùng chị uống cà phê tôi pha, tôi thật cao hứng.” Cảm động, dùng sức gật gật đầu, trả lời: “Ừ, ngày mai nhất định sẽ chụp đẹp cho em.”