Bên ngoài mưa rất lớn, tiếng sấm chớp liên hồi.
Hoắc Tôn Đình cứ thế mà đến Uất Trì phủ ăn cơm, ngoài ra còn có Phi Yến. Làm nàng đứng dưới mái hiên thấy hắn cũng không bung dù, ngược lại trên người chỉ khoác thêm áo đơn giản, mang theo mũ rộng, tuy thân hình cao lớn nhưng cũng không mập mạp, bộ dáng như vừa đánh cá từ sông lên.
sự thật đúng là như thế, cứ tưởng hắn sẽ cầm thức ăn từ tiệc cưới về, nhưng bọn thị nữ nói trong hộp đựng thức ăn là thịt cá vẫn còn tươi, còn có một chút trái cây, một gã sai vặt mang hai giỏ cá vào phòng bếp, để cho đầu bếp của Uất Trì phủ chế biến các món.
“ Hôm nay mưa to, bên ngoại ô có một hồ cá, kéo được không ít, nhân tiện đang mưa nên nướng cá ăn”. Kiêu vương cởi áo, cười nói với Phi Yến.
Sao nói vị đại gia này đến tiệc cưới mà lại ra hồ vậy? Phi Yến có chút khó hiểu, sau đó liền hỏi
Kiêu vương cúi đầu suy nghĩ nói : “ Sau khi tiệc xong, mượn say rượu rời đi, xưa nay ta không thích náo nhiệt, nên trốn ra hồ cho thanh tịnh”.
Trực giác mách bảo Phi Yến nhất định trong tiệc có chuyện, nhưng hắn không nói mà nàng cũng lười hỏi. Theo tự nhiên cầm khăn mặt từ thị nữ lau gương mặt tuấn tú của Kiêu vương.
Nếu là ngày thường, cô gái nhỏ này tuyệt đối sẽ không cung kính như thế, Kiêu vương chú ý thấy nàng có chút mệt mỏi, hình như có tâm sự. không khỏi thầm nghĩ: không phải vị hôn phu vô duyên kia thành hôn cho nên tinh thần uể oải sao?
Đúng lúc này, Kính Hiền cùng Kính Nhu đến bái kiến Kiêu vương, nhìn Kính Nhu rất tốt nhưng Kính Hiền cũng có bộ dáng không tốt như vậy, thường ngày cứ nhìn thấy Kiêu vương thì trừng mắt nhưng bây giờ lại thất thần nhìn mưa rơi ngoài hiên.
Kiêu vương làm bộ như không để ý đến bộ dáng của hai huynh muội, nói chuyện với họ là vừa đi câu cá. Lúc đầu Kính Nhu có chút sợ hãi, dù sao ở Đại Lý Tự cũng gặp qua, trong lòng e ngại chồng của tỷ tỷ- hoàng tử của đại Tề.
Nhưng nàng thấy Kiêu vương thật sự hiền hòa, cũng không giống với những gì nàng tưởng tượng là người vênh váo hung hăng, càng không giống Thẩm Khang ngang tang, cũng dần thả lỏng.
Lúc này phòng bếp mang ra một bếp nướng bằng gỗ, mọi thứ ở Uất Trì phủ đều do phủ Kiêu vương cung ứng, cho nên có bếp nướng bằng củi khô, cũng thuộc đồ trong cung, đều được do phía Tây cống nạp, dùng nó để chế biến thức ăn, chẳng những không có khói nhiều, cũng đượm hương trúc nên rất thơm.
Phi Yến không đói bụng, con cá này vừa rồi mới giãy dụa thì bây giờ đã lạnh tanh rồi. Nàng lại cảm thấy rùng mình.
Lúc ở Bạch Lộ Sơn thì trời rất lạnh, hai bên đầu gối bị phong hàn, bệnh không dứt. Lúc mưa dầm sẽ hơi đau. đang tính ngủ tạm ở phủ, muốn về giường sớm, để Uyên Ương dùng hai tay nhỏ làm ấm chân. Nhưng từ đâu lại nhảy ra một Kiêu vương, không khác nào một con thiêu thân, cũng không muốn gió lạnh xâm nhập vào chân, nhưng đành phải nhịn rồi.
Kiêu vương tự mình gắp cá nheo vào bếp, cá đã không có mang cùng nội tạng, rượu vàng cùng muối tẩm ướp ở mặt sau, các khúc cá được cắt tinh xảo. Có vài đĩa thịt thỏ.
Cùng với đồ ăn thì Kiêu vương có mang tới một vò rượu. Phi Yến nghĩ không uống, nhưng Kiêu vương lại cười nói: “ Tuy rượu Kim Kết không thể sánh bằng “ con lừa đảo ngược”, rượu cũng không mạnh, nữ nhân đều uống được”.
Kính Nhu đã sớm uống một ngụm, ánh mắt tỏa sáng thuyết phục: “ Tỷ tỷ, rượu này uống được, ngọt ngọt”.
Phi Yến cảm thấy không còn lý do nào để thoái thác, liền nhợt nhạt uống một ngụm, quả nhiên là hương vị ngọt ngào, có chút bất động với các loại rượu khác, chỉ uống một chén nhỏ, lại thấy cả người nóng lên, hơi hơi có mồ hôi, rất thoải mái.
“ Rượu này chính là được làm từ các loại thuốc chống hàn phong, ngoại trừ mấy vị còn có nhiều loại thuốc quý, rất thích hợp vào những ngày mưa lạnh này”. Kiêu vương dâng rượu hướng Phi Yến, chậm rãi nói.
Phi Yến kinh ngạc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ sẽ làm dịu cơn đau, nhưng hắn làm sao mà biết được? Chắc hắn gặp may thôi! Trong lòng có tâm sự, nhưng thực chất chỉ là thiếu niên, một lúc sau, Kính Hiền và Kính Nhu cùng nhau ăn, vì thế cũng vui vẻ lên.
Xuất thân của Hoắc Tôn Đình là quan võ, không cần câu nệ, cũng giống như với các tướng lĩnh ngày xưa, tự thân tự lực, cũng không cần thị nữ làm việc vặt, nhìn than lửa dần hết, liền cầm đũa gắp củi vào. Sau khi đồ ăn đã được nướng chin, liền gắp cho Kính Hiền Kính Nhu, sau đó lại gắp cho Phi Yến, chính mình lại ăn ít nhất.
Dần dần, Kính Hiền Kính Nhu cũng buông cảnh giác, cùng uống rượu nói chuyện phiếm với nhị hoàng tử. Phi Yến không hỏi nhớ tới vị nhị hoàng tử ngày xưa từng xông vào chiến trường thì càng khác biệt với tam hoàng tử Hoắc Quảng Vân chuyên giết người, hắn kéo rất nhiều quân Lương về phe mình, được xưng là tướng nhiều thuộc hạ nhất. Quả nhiên là người giỏi mua chuộc lòng người.
Đến lúc ăn cũng no thì mưa cũng ngừng rơi. Mọi người đều đứng dậy, nha hoàn liền thu dọn bàn ăn. Lúc đi ra hành lang dài, Kiêu Vương thuận tay cầm áo choàng nhung vắt bên cạnh, khoác lên người Phi Yến: “ Ra ngoài rất lạnh, còn có gió”. Dáng vẻ chăm sóc, làm cho Kính Nhu cười nhìn mấy lần.
Kính Hiền muốn về đọc sách, Kính Nhu cũng vòng vo muốn về khuê phòng của mình.
Phi Yến không còn cách nào, chỉ có thể mời nhị điện hạ đến phòng khách uống trà nghỉ ngơi. Nhìn Kiêu vương uống nước, Phi Yến nghĩ nghĩ, chậm rãi nửa ngày mới nói : “ không biết cái ngày gặp nạn ấy, có bắt được thích khách không?”
Chén trà trong tay Hoắc Tôn Đình dừng lại, giọng nói hời hợt nói : “ Cái này thuộc về điều tra của Đại Lý Tự, bổn vương cũng không muốn hỏi, chẳng qua là do bộ tộc cổ của phương Bắc làm loạn, trước mắt là việc của nước, phụ hoàng lấy việc bài trừ nội giám là việc chính, không nên xuất binh, sau đó thẩm vấn quan lại ở bãi săn, tìm ra vài tay chân nội giám trước”.
Phi Yến im lặng một lúc, nói tiếp: “ Tuy rằng quan viên ở bãi săn rất khả nghi, nhưng nếu trong cung không hề có nội giám, chuyện mai phục cũng không thể thuận lợi như thế, không điều tra bên người công chúa sao?”
Kiêu vương chậm rãi buông chén trà xuống nói : “ Chẳng lẽ tiểu thư phát hiện ra điều gì không đúng sao?”
Làm sao Uất Trì Phi Yến dám nói chuyện tình cũ cho nhị hoàng tử nghe, nếu không phải tình huống bắt buộc, Phàn Cảnh lại đem thư cho đệ đệ nhỏ bé, nàng sợ tai họa sẽ ập đến người nhà mình, trăm lần không muốn nói trong đó có ẩn tình, nay vì kế hoạch đó, chỉ chờ mong anh chị em cùng cha khác mẹ chấn hổ, Đại Lý Tự điều tra rõ ràng, khiến cho Phàn Cảnh rút lui, cách mình càng xa, chớ để tự nhiên lại đâm vào, vì thế mở miệng nói : “ Ta thấy có gì đó rất kì lạ, chỉ cảm thấy vụ đánh lén ngày đó bố trí không phải một sớm một chiều, Nhạc Bình công chúa tùy lúc thì tới, nếu không phải người bên cạnh nàng thì làm sao biết được?”
Kiêu vương nghe xong, khuông mặt tuấn tú chậm rãi mang ý cười, Phi Yến ở chung với hắn khá lâu, liền nhận ra, lúc vị nhị hoàng tử này có chuyện thì gặp không chút thay đổi hoặc lộ nụ cười yếu ớt. Nhưng lúc hắn thật sự cao hứng thì khóe mắt nhăn thành một đường.
Giống như lúc này, chẳng biết tại sao, việc muội muội bị ám sát, hắn có thể cười như thế, đúng là người không bình thường.
“ Việc này cũng không có gì, sẽ có người xử lý, chẳng qua hiện tại Uất Trì tiểu thư đã có bộ dáng của con dâu Hoắc gia rồi……. Bổn vương rất vui đấy……”
nói xong, Kiêu vương ra hiệu cho thị nữ lui ra, đứng trước mặt Phi Yến, cầm đôi tay mềm mại của nàng.
Phi Yến không nghĩ tới hắn sẽ hiểu lầm là mình lo lắng cho an nguy của em chồng, vừa muốn lui xuống, sau đó thu tay, vội vàng nói : “ Là Phi Yến uống nhiều rượu, nói linh tinh rồi”.
Nhưng Kiêu vương cầm chặt tay nàng nói : “ Hôm nay phụ vương có đề cập đến việc của hai ta, tháng sau là ngày tốt, ta sẽ bảo Ngụy tổng quả sửa lại phía Tây của vương phủ, thiết kế theo kiểu Giang Nam mới nhất, tính toán sao cho vừa là phòng ngủ vừa là phòng làm việc, về danh sách sính lễ, ta cùng Ngụy tổng quản đã sớm chuẩn bị hết, ngày mai nàng nhìn một chút, còn cái gì muốn không?”
Tuy rằng Phi Yến đã chuẩn bị sớm về việc gả vào vương phủ, nhưng nghe nói đã định ngày cưới, trong lòng rất căng thẳng, cố gắng bình tĩnh nói : “ Ta chỉ là một vị trắc phi vào phủ, hôn lễ cũng làm quá rồi, cũng không muốn làm điện hạ lo lắng, nếu vượt qua quy định, ngược lại không ổn”.
Kiêu Vương nắm bàn tay trắng nõn của nàng, đương nhiên có thể thấy thân mình nàng cứng ngắc, vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, đem nàng ôm vào lòng: “ Trải qua một thời gian, tuy tiểu thư không biết hoạt động của bổn vương, lúc trước nàng vào phủ dưỡng bệnh, cũng biết được hoạt động của nàng, không muốn khi vào phủ rồi vẫn còn bỡ ngỡ không thích ứng được, cho dù sau khi thành hôn, bổn vương cũng sẽ không câu nệ với nàng, ngoài lúc nàng muốn cùng bổn vương sớm chiều ở với nhau, cái khác không thay đổi, cũng không phải quá mức khẩn trương như thế”.
Phi Yến bị hắn ôm vào ngực, nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể để mặc hắn hôi, cảm nhận sức mạnh của hắn.
Nam nhân này có lẽ bị đè nén quá lâu, mỗi lần hôn đều không bình thường, chỉ hận không đem nàng nuốt vào bụng. Cái này không khỏi làm cho người ta sợ hãi,tuy mũi tên năm đó của hắn rất tốt, nhưng không bằng cái câu “ sớm chiều ở chung” làm người ta đau đầu!
Trong lúc nhất thời bị hắn hôn một lúc lâu, hơi thở hắn gấp gáp, đôi mắt màu lam sắc bén nhìn giai nhân: “ Trời cũng tối rồi, đường cũng trơn, nàng ở lại Uất Trì phủ, ngày mai bổn vương đến thăm nàng”.
nói xong hắn mới chỉnh sửa quần áo, rời hầu phủ.
Bị nhị hoàng tử quấn quýt nên có chút mệt mỏi, Phi Yến dùng khăn che đôi môi có chút sưng đỏ, quay lại khuê phòng của mình. Uyên Ương hầu hạ thay quần áo ngủ cho nàng, lại cầm lò sưởi ấm đôi tay đặt lên đầu gối của nàng, Phi Yến đã sớm ngủ đi.
Những tưởng Kính Nhu uống rượu nên có chút say, hẳn là sẽ đi ngủ sớm, nhưng lại khoác thêm áo khoác, kích động gõ cửa phòng Phi Yến, đầu nhỏ chui vào: “ Tỷ tỷ, đêm nay muội ngủ với tỷ được không?”
Phi Yến mỉm cười nhìn muội muội nhỏ, sau đó kéo chăm, để làm chui vào.
Kính Nhu vừa rồi mới từ sân vào, trên người còn mang theo khí lạnh, Phi Yến không nhịn được giật mình, nói : “ Quả nhiên là mượn rượu để đùa sao? Trời đang lạnh như thế, ngay cả áo khoác cũng không mặc mà chạy lung tung, sau này công tử nào dám đến phủ mà hỏi cưới muội chứ!”
Kính Nhu chu chu cái miệng nhỏ, chui thẳng vào lòng của tỷ tỷ: “ Quả nhiên tỷ tỷ sắp lập gia đình, miệng cũng chẳng che đậy gì, chỉ lấy muội để châm chọc! Kính Nhu không lấy chồng, cả đời ở đây!”
Hai tỷ muội liền nở nụ cười, Kính Nhu mới thần bí nói : “ Tỷ tỷ, mọi người nói là đúng là thật, Kiêu vương kia đối với tỷ là nhất kiến chung tình đó! Hôm nay ăn cơm, muội đã để ý rồi, Kiêu vương kia rất để ý tỷ tỷ ăn gì, trong bát tỷ tỷ không có gì, hắn liền gắp bổ sung đó!”
Sau khi Uất Trì Phi Yến gặp nhị hoàng tử, mỗi lần đối mặt với hắn, tinh thần đều buộc chặt, tuy rằng biết hắn vẫn luôn chỉ nhìn mỗi nàng, nàng cũng không tìm được sự giả dối nào trên người hắn. Nhưng hôm nay qua lời của Kính Nhu, cái dáng vẻ cùng hành động chính là bằng chứng của sự thâm tình, quả nhiên làm cho Phi Yến dở khóc dở cười.
Nhớ tới cái ngày nàng ở trong cung xem kịch, nàng nghĩ muốn giải thích cho muội muội nhìn đời chưa sâu này: “ Đó chỉ là lời đồn, quả nhiên là làm mọi người chú ý. Người đang ở địa vị cao đó, đứng trênvạn người, làm gì có chuyện sẽ để ý đến ta chứ? Khuôn mặt này làm sao khiến người ta mất ngủ chứ? Tỷ tỷ ta cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhị hoàng tử cao cao tại thương kia làm sao chê mê chết mệt được?
Kính Nhu vẫn không phục như cũ, nói : “ Sao tỷ tỷ lại tự khinh thường mình như thế? Sao tỷ tỷ lại khôngthu hút được chứ? Nếu hiểu rõ tính tình của tỷ tỷ thì nhất định coi tỷ như bảo bối, các nữ nhân khác đều không vào trong mắt!”
Phi Yến có chút mệt mỏi, cũng lười tranh cãi cùng cô gái nhỏ này xem nhị hoàng tử yêu mình bao nhiêu, sau đó nhắm mắt không nói, Kính Nhu vẫn trẻ con nên không suy nghĩ nhiều, vừa rối mới líu ríu nóikhông ngừng, chỉ một lát sau, liền nghe thấy tiếng ngáy, chắc là đã ngủ say.
Nếu biết sự thật, sẽ bảo vệ như bảo vật sao?
Chỉ trong nàng mới biết, đây là câu nói buồn cười cỡ nào. Nàng từng nghĩ tới, thế gian cũng không còn nam nhân nào như Phàn Cảnh hiểu rõ nàng nữa, hai người từng chiến đấu bên nhau, nháy mắt liền biết đối phương nghĩ gì.
Nhưng sự thật đã chứng minh, nàng đã sai nhiều như thế nào, lúc quân đội nhiều lên, phát triển thành một tiểu quân lớn mạnh, đôi mắt thâm tình hắn từng nhìn nàng ngày càng ít đi, mà ánh mắt nóng bỏng nhìn rất lâu về núi sông biển nước, nàng mới mơ hồ phát hiện hắn đã cách nàng rất xa.
Buồn cười nhất là trong lòng nàng còn kiếm lý do biện hộ cho hắn. Thẳng đến lúc cha nàng qua đời, lần đầu tiên trong đời nàng mới cãi nhau với Phàn đại ca. Nàng giận hắn giấu diếm bộ mặt thật, nàng giận hắn lợi dụng uy danh của cha nàng mà chiêu mộ binh lính. Nhưng chỉ khi đó, trong lòng nàng vẫn như cũ tìm một lý do khuyên giải chính mình, một lần nữa tha thứ cho hắn.
Như thế nào lại cứ mù quáng như thế? Cho dù lúc lúc công chúa của cổ tộc luôn tới doanh trại, nàng làm như không thấy việc hắn thân mặt với công chúa………..
Tận đến lúc nàng đến doanh trại phương Bắc lấy lương thực, trong lòng nổi lên nghi ngờ, vụng trộm cùng Uyên Ương đến trại của công chúa, mới thấy toàn bộ trại treo hoa kết đèn, một chữ “ Hỷ” đỏ chói, đâm thẳng vào tim nàng.
Chọn ngày lành tháng tốt, nàng đứng bên núi nhỏ ngày xưa đã từng cùng hắn, nhìn cảnh ca múa vui vẻ, nhìn hắn mỉm cười ôm tân nương đang thẹn thùng vào vào lều vải, sắc đỏ nhiễm cả mộtkhoảng…….
Đêm hôm đó, gió rất lạnh, hai chân đau buốt như tim nàng, nàng cứ đứng đến khi ngọn đèn trong lều vải đó tắt, cũng không rời đi. Đến tận lúc Uyên Ương đang lo cho nàng, nàng mới phát hiện ra, gương mặt lạnh như băng này chẳng còn nước mắt.
Bốn năm cố chấp như đều tan biến. Uyên Ương tức giận muốn đến chỗ Phàn Cảnh hỏi lý do. Nhưng nàng lắc lắc đầu, bởi vì trong lòng nàng biết, tuy rằng chính mình bày mưu kế, nhưng điều hắn muốn, cả đời nàng cũng không thỏa mãn được hắn.
Từ đó về sau, dây tình đã đứt. Cả đời Uất Trì Phi Yến nàng cũng không thể yêu được ai khác. Bởi vì cái hôm gió lạnh tan nát cõi lòng, đau đến tận xương tủy……
Bởi vì ăn nhiều thịt nai, lại uống rượu, ngày thứ hai chân cũng không còn đau nữa.
Còn chưa chải đầu, gia đình liền tới báo, Long Trân tới phủ.
Lâu lâu đúng là không gặp lại Long Trân, cũng không biết nàng đến đây, là có chuyện gì nhỉ?
Mắt Long Trân hơi hơi tỏa sáng, thấy bộ dáng chưa chải đầu của Phi Yến, liền hưng phấn nói : “ Sao có thể ngủ được vậy, hôm qua xảy ra chuyện lớn, muội không biết gì sao?”