Bình An

Chương 34



Sáng hôm sau, bọn tôi vẫn ngồi ăn sáng với nhau như bình thường, chuyện đêm qua… Đông Quân không có nhắc lại. Mà anh đã không nhắc lại thì tôi cũng sẽ không nói đến. Mặc dù cảm thấy anh có gì đó lạ lắm nhưng cụ thể thế nào thì tôi lại không nói được.

Định ăn sáng rồi đến công ty thì điện thoại Đông Quân lại reo lên, tôi ngồi nhìn anh, thần sắc anh khi nghe điện thoại chuyển đổi từ bình thường đến sửng sốt…

Tắt máy, anh nhìn tôi, nói khẽ:

– Dì… mẹ của Tú… dì ấy chết rồi.

Mẹ của Tú… chết rồi!

Đừng nói là Đông Quân mà ngay cả tôi cũng cảm thấy không thể chấp nhận được. Tức tốc, tôi quên đi hết những chuyện tối qua, bọn tôi liền chạy như bay tới bệnh viện phụ giúp hậu sự với Tú.

Tang lễ diễn ra trong sự thương tiếc của gia đình người thân và bạn bè, tôi thì gần như bận rộn cả ngày. Ngày nào cũng tranh thủ đi đi về về từ nhà tang lễ về nhà, rồi từ nhà tới công ty để sắp xếp lịch trình cho Đông Quân. Còn Đông Quân thì túc trực bên cạnh Tú, anh không dám rời đi đâu.

Nhà của Tú khá là neo người, lúc dì bệnh cũng chỉ có Tú và em gái ở bệnh viện chăm nôm, may là có Đông Quân lo giúp chuyện tang lễ nên mọi chuyện mới được suôn sẻ thuận lợi. Chôn cất cho dì xong, tên Tú xin nghỉ một tuần, đúng một tuần làm bạn với rượu và thuốc lá thì mãi đến đêm ngày thứ bảy, anh ta mới chạy tới tìm bọn tôi…

Hôm nay tôi nấu cơm, Đông Quân thì bận rộn giải quyết công việc chất đống của công ty trong một tuần Tú vắng mặt. Dọn thức ăn lên bàn xong xuôi, tôi khẽ gọi Đông Quân:

– Anh, dừng tay đi, vào ăn cơm thôi.

Nghe tiếng tôi gọi, Đông Quân liền buông bút đặt xuống bàn, anh đi đến bàn ăn, khẽ ôm lấy tôi vào lòng, giọng anh nỉ non:

– Thời gian qua vất vả cho em rồi.

Tôi ôm lấy eo anh, khẽ cười:

– Không vất vả, ngược lại em thấy anh mới là người vất vả. Dạo này nhìn anh có chút mệt mỏi, anh… anh thật sự không sao đúng không?

Đông Quân lắc đầu, mặc dù anh đã cố giấu nhưng tôi vẫn nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của anh:

– Không sao, sức khoẻ của anh, anh hiểu mà.

Tôi nhìn anh, tôi thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ nữa. Huyết thần… tới bây giờ tôi vẫn chưa biết hình thù của nó ra sao thì làm sao mà tìm ra được để cứu anh… Nhìn sức khỏe của anh ngày một giảm sút mà khiến tôi đau lòng vô cùng… Ước gì máu của tôi có thể cứu được anh nhỉ?

Bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ lo âu trong lòng, tôi nhìn Đông Quân, ngó ngiêng hỏi:

– Giờ này ai đến anh nhỉ?

Anh cũng nhìn lại tôi:

– Anh không biết nữa, để anh ra mở cửa.

– Vâng.

Đông Quân ra mở cửa, tôi lại tiếp tục dọn chén đũa ra bàn. Ngó nghiêng ra ngoài cửa, tôi nghe được tiếng nói chuyện xì xào xì xào… à thì ra là Tú đến.

Thấy anh ta đến, tôi nhanh tay lấy thêm một bộ chén đũa nữa. Đợi anh ta đi đến bàn ăn, tôi liền cười nói:

– Tú, anh ngồi xuống ăn luôn đi.

Tên Tú cũng không từ chối, tôi nhìn nhìn anh ta, gương mặt anh ta hốc hác, râu ria thì dài ngoằn ra không chịu cạo. Thật sự, phải suy sụp tới mức nào thì một người chú trọng vẻ bề ngoài như tên Tú mới chịu để bản thân mình thảm hại thành ra tới như vậy…

Đông Quân đi lại ngồi kế bên tôi, anh nói với tên Tú:

– Cậu ăn đi, Bình An vừa nấu xong đấy.

Tên Tú gật đầu, anh ta ngồi xuống ghế, giọng hơi khàn:

– Cảm ơn cô.

Tôi với Đông Quân khẽ nhìn nhau, xem ra tình trạng của Tú cũng không khá hơn là bao nhiêu. Nhìn anh ta cứ như cái xác không hồn, gật gù gật gù trông rất thiếu sức sống.

Ăn gần hết bữa cơm, tên Tú vốn im lặng nãy giờ, giờ bỗng dưng lại cất tiếng khàn khàn phá tan đi bầu không khí đang vui vẻ.

– Quân, cậu… cậu biết là tôi lừa cậu… đúng không?

Tôi buông đũa xuống, Đông Quân thì vẫn tiếp tục gắp cá trong đĩa đưa lên miệng, anh trả lời với vẻ bình thản:

– Ừ.

Tên Tú cau mày, anh ta ngồi thẳng dậy, hết nhìn Đông Quân rồi lại nhìn sang tôi:

– Bình An, cô có gì muốn hỏi tôi không?

Tôi nhìn anh ta, nhìn gương mặt tiều tụy thiếu sức sống kia, bao nhiêu giận dữ trước đây đều như vơi đi hơn nửa. Tôi nhìn anh ta, giọng cũng nhạt đi nhiều:

– Có, chuyện của bác Khang… là anh biết người hại bác ấy, đúng không?

Tú nhìn chăm chăm về phía tôi, giọng anh ta chua chát:

– Vì sao cô biết tôi bao che cho họ mà cô vẫn để yên?

Tôi dịch ghế ra xa một chút, khẽ cười trả lời:

– Là vì Đông Quân, anh có một người bạn rất tốt.

Tên Tú đang yên lành thì đột nhiên phá lên cười, anh ta gào lên trong sự hoảng loạn:

– Quân, cậu bao che cho tôi hết lần này tới lần khác cậu không mệt à? Tại sao cậu lại bao che cho tôi… tại sao lại bao che cho tôi?

Tôi mím môi, hít một hơi để kìm lại sự khó chịu trong lòng mình. Tên Tú… hắn điên rồi, hắn thật sự điên rồi.

Đông Quân bị tên Tú kích động, anh buông đũa xuống bàn, giọng cao hơn bình thường rất nhiều:

– Vậy cậu nói đi, tôi phải làm sao? Tôi vạch trần cậu à? Tôi vạch trần mặc cho sống chết của mẹ cậu à?

Tên Tú nhìn Đông Quân với vẻ ngạc nhiên:

– Quân… cậu biết Huy Lập dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi… cậu biết sao?

Gì cơ? Huy Lập???

Đông Quân cũng nhìn tên Tú với vẻ ngạc nhiên, anh lắc đầu:

– Không, tôi không biết là Huy Lập… tôi chỉ đoán…

Đông Quân chưa kịp dứt lời, tôi đã nhào sang chỗ của tên Tú, tôi hỏi gấp:

– Tú, anh trả lời cho tôi biết… Huy Lập… Huy Lập làm sao? Huy Lập bắt anh làm gì?

Tên Tú vẫn còn giữ được bình tĩnh:

– Huy Lập lấy mẹ tôi ra để uy hiếp… bắt tôi phải làm việc cho anh ta… Tôi… tôi…

Tôi nắm lấy cổ áo của tên Tú, tôi gào lên trong giận dữ:

– Nói, nói… là ai giết bác Khang? Là ai?

Tên Tú có chút hoảng loạn, anh ta bắt đầu lúng túng:

– Người của Huy Lập… bác Khang vì giành lấy quyển nhật ký mà bị té ngã đập đầu… tôi… tôi không giết bác Khang… tôi không hề giết bác ấy…

Tôi nghe mà thấy điếng người, tôi không tin là Huy Lập… không thể tin người đứng sau chuyện bác Khang lại chính là Huy Lập.

Trời ơi!

Cơ thể tôi lảo đảo muốn ngã nhào ra đất, may là có Đông Quân đỡ lại kịp thời. Ôm lấy tôi, anh lo lắng cực độ:

– An, có sao không em?

Tôi đau lòng, tôi phẫn uất… tôi… tôi… tôi giận tới nghẹn lòng, giận tới không thể rơi nước mắt được nữa…

Tại sao lại là Huy Lập? Tại sao lại là cậu ấy? Tại sao?

– Anh, buông em ra, để em đi tìm Huy Lập… buông em ra.

Đông Quân ôm lấy tôi, anh gằng giọng:

– An, bình tĩnh… sáng mai anh sẽ đưa em tới gặp nó, bây giờ muộn rồi… để mai đi được không?

Tôi không chịu, tôi kéo tay anh ra muốn chạy thật nhanh về phía cửa. Nhưng khi chưa kịp chạy đã thấy bản thân mình được thả lỏng, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của tên Tú:

– Quân… cậu sao vậy Quân? Sao vậy?

Quay người lại, Đông Quân đang từ từ ngã khụy xuống dưới sàn nhà, mặt anh trắng bệch không còn giọt máu… Vội quỳ xuống ôm lấy anh, tôi hét lên trong hoảng loạn:

– Quân, anh… anh… mau tỉnh dậy đi anh…

Tôi ôm lấy Đông Quân khóc tới nghẹn, vừa khóc tôi vừa phụ tên Tú đưa Đông Quân ra xe để đến bệnh viện. Ngồi phía sau ôm lấy anh, tôi sợ tới mức tái hết người đi, giờ phút này tôi không còn nghĩ được gì ngoài chuyện cầu mong cho mau mau tới bệnh viện… mau mau tới…

__________

Bệnh viện quốc tế K.

Tên Tú đã liên lạc trước với bệnh viện nên khi xe vừa tới, các y bác sĩ đã nhanh tay nhanh chân đưa Đông Quân lên băng ca rồi đẩy thẳng vào trong phòng cấp cứu.

Tôi với tên Tú ngồi bên ngoài đợi, tôi thì ngồi ỳ trên ghế không dám nhúc nhích, còn tên Tú thì cứ đi đi lại lại không ngừng.

– Đông Quân… cậu phải cố lên nhé Đông Quân…

Tôi ngước mắt lên nhìn tên Tú rồi lại nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, trong lòng xót xa lắm nhưng tuyệt nhiên lại không dám rơi nước mắt. Đông Quân không thích tôi khóc… anh ấy chả thích tôi khóc chút nào đâu.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tôi cất giọng hỏi:

– Tú, Đông Quân… tình trạng của anh ấy như thế nào vậy?

Nghe tôi hỏi, tên Tú liền dừng lại, anh ta lặng lẽ ngồi xuống ghế, giọng cũng trầm đi:

– Cô không biết?

Tôi dịu giọng:

– Tôi có nghe cậu Tuấn nói nhưng không rõ lắm, anh có thể nói cho tôi nghe được không?

Tú nghiêng mặt sang nhìn tôi, giọng anh ta nghiêm túc hơn hẳn:

– Tôi nghe Đông Quân nói, cậu ấy có bệnh về máu, đại loại là thiếu máu… lý do mà cậu ấy tìm Huyết thần là để truyền loại máu đó vào cơ thể để tiếp tục sống.

– Nếu… nếu không có Huyết thần thì…

Giọng tên Tú lạnh lẽo cắt ngang câu hỏi run rẩy của tôi:

– Sẽ chết, cậu ấy sẽ chết. Mẹ cậu ấy cũng chết vì không có Huyết thần để truyền…

Tim tôi vô thức thắt chặt lại, cảm giác đau đớn nó xâm lấn từng hồi từng hồi…

Chết? Đông Quân chết thế nào được chứ… buồn cười!

Dừng một chút, tên Tú lại nói:

– Cậu Tuấn đã lục tung khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy cái gọi là Huyết thần. Đông Quân kể từ khi biết chuyện cũng gắt gao tìm kiếm nhưng chỉ toàn trong vô vọng…

Nói tới đây, tên Tú điên loạn đấm một phát vào tường, cú đấm rất mạnh khiến tay anh ta cũng phải rỉ máu.

– Vậy mà thằng chó chết Huy Lập còn uy hiếp tôi, nó lấy mạng sống của mẹ tôi và em gái tôi ra để uy hiếp tôi bắt tôi phải phản bội lại Đông Quân… chó chết… nó là thứ chó chết…

Tôi hít một hơi, cố ngăn lại sự tức giận trong lòng, tôi gằng giọng:

– Anh… nói đi, anh đã làm những gì?

Tên Tú cúi đầu, hắn ta khai báo không thiếu một chi tiết nào. Thì ra cái tiếng động tôi nghe được ở căn phòng mà bọn tôi thuê trong vụ tên Trí chính là do tên Tú tạo ra. Hèn gì tôi cứ chắc chắn là có tiếng kéo đồ vật nhưng hỏi tên Tú thì anh ta nói không biết. Ngay cả vụ của bác Khang, cũng do tên Tú đứng sau thao túng kết quả điều tra. Còn thêm mấy việc tên Tú làm lén lút sau lưng Đông Quân nữa… tạm thời một lời không kể hết…

Nén cơn tức trong lồng ngực, tôi nặng tiếng, hỏi to:

– Huy Lập kêu anh làm thế để làm gì?

Tên Tú ngồi trên ghế xoa xoa đầu, anh ta khó khăn mở miệng:

– Huy Lập biết Đông Quân đang tìm Huyết thần, nó năm lần bảy lượt tìm cách phá không cho Đông Quân tìm được loại máu thần đó. Chính nó cũng biết Huyết thần là gì, vì chuyện năm xưa… chắc chắn bà Liên đã từng kể với nó. Nhưng cô biết đó, tộc Huyết hay Huyết thần gì đều là thứ nghe thấy nhưng chưa tìm thấy. Huy Lập muốn vịn vào khả năng đặc biệt của cô để tìm ra được Huyết thần trước Đông Quân. Mục đích của nó là muốn triệt con đường sống cuối cùng của cậu ấy…

– Di ảnh cô gái xinh đẹp mà cô đã thấy ở phòng kho trong căn hộ mà chúng ta thuê là do Huy Lập bắt tôi phải đưa cô và Đông Quân đến đó để thuê nhà. Nó biết đó chính là manh mối để tìm ra Huyết thần nên muốn cô biết và tiếp tục điều tra. Nó cũng biết lão K, nó muốn tìm được lão nhanh hơn chúng ta một bước…

Tôi nghe mà cảm thấy giận điên người, tôi quát:

– Anh biết Huy Lập muốn hại Đông Quân mà anh vẫn nghe theo anh ta? Anh có còn là con người không vậy? Đông Quân đã hết lòng vì anh biết là bao nhiêu… não anh bị chó tha rồi hả?

Tên Tú hoảng loạn:

– Tôi… tôi bất đắc dĩ phải làm như vậy. Nhưng tôi chưa từng làm việc gì có hại trực tiếp đến cậu ấy. Tôi cũng chưa cho Huy Lập biết cái gì quá nhiều, kể cả chuyện tên Tiền còn sống… Tôi… tôi không cố ý, tôi là bị ép… tôi không hề muốn hại cậu ấy, không hề.

Tôi dằn lại lòng mình, hỏi thêm một câu:

– Quyển nhật ký của bác Khang có gì mà Huy Lập phải giết bác ấy?

Tên Tú mếu máo:

– Tôi không biết, tôi không biết, nó không nói cho tôi biết… tôi không giết bác Khang của cô… tôi cũng không hại Đông Quân… tôi không có.

Tên Tú khóc trong đau khổ dằn vặt, tôi biết anh ta chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy… nhưng mà… Đông Quân đã quá tốt với anh ta, anh ta làm vậy khác nào là đang bán đứng Đông Quân? Chữ phản bội dễ viết lắm… thật sự rất dễ viết…

Hít một hơi thật sâu, mặc kệ cho tên Tú đang tự dằn vặt chính mình, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu. Đông Quân của tôi, Mặt Trời của tôi… anh rồi sẽ không sao… nhất định không sao!

________

Sau khi cậu Tuấn tới được một lát thì Đông Quân cũng tỉnh dậy, thấy anh đã tỉnh tôi mừng như điên cứ loay hoay ngồi bên cạnh anh hết nói cái này tới nói cái kia. Líu ríu tới tận khuya, thấy anh mệt mỏi muốn đi ngủ nên tôi không pha trò nữa mà ngồi nhìn anh ngủ.

Nắm lấy tay anh, xoa xoa má anh, tôi cười nhẹ, nỉ non vớ vẩn:

– Em ước gì… em có máu thần để cứu được anh nhỉ?

Đông Quân vốn đã nhắm mắt, nghe tôi nói hai mắt anh từ từ khẽ mở. Nắm lấy tay tôi thật chặt, giọng anh khàn khàn hơi khó nghe.

– Nói linh tinh.

Tôi nhìn anh, nghiêm túc trả lời:

– Ớ em nói thật, ước gì em có thể cứu được anh… nhìn anh thế này… em khó chịu quá.

Đông Quân xoa xoa tay tôi, ánh mắt anh nhu mì dịu dàng:

– Đừng lo cho anh, anh không sao đâu. Chỉ cần em sống tốt là được… dù thế nào cũng phải sống tốt, hứa với anh đi?

Tôi không hiểu ý anh lắm… tại sao lại bắt tôi hứa chứ? À hay là do tâm lý người bệnh hay bi quan như thế nhỉ?

Nghĩ nghĩ tôi liền gật gật đầu, tôi mà không hứa chắc anh sẽ không yên tâm đâu.

– Vâng, em hứa mà, em phải sống tốt để còn đợi ngày được rước vào cửa lớn Đông gia nữa chứ?

Đông Quân nhìn tôi, môi anh hơi mím lại, nụ cười nhợt nhạt từ từ loang ra:

– Ừ ngoan.

Tôi gật gật đầu, trong lòng cảm thấy đau đau khó tả, cũng không hiểu sao khi nghe anh nói chữ “ngoan” lòng tôi lại có chút chua chua xót xót… Cảm giác nhoi nhói này… thật là khó chịu.

________

Đông Quân nằm viện một đêm, qua ngày hôm sau đã bình phục như thường. Cậu Tuấn có nói, mỗi lần Đông Quân bị ngất thì chỉ cần vào viện truyền máu là anh ấy sẽ bình phục trở lại. Nhưng mà điều quan trọng nhất là dạo gần đây anh ấy bắt đầu có biểu hiện bài xích với máu được truyền, nếu việc này cứ tiếp diễn mà không có Huyết thần để truyền thì nhất định anh ấy sẽ chết. Nhưng mà Huyết thần… nó là hữu danh mà vô thực?

Cậu Tuấn đến bệnh viện xem tình hình của Đông Quân được một chút, thấy Đông Quân đã ổn định trở lại, cậu ấy cũng liền về Đông gia vì có chuyện gấp. Tôi vốn định hỏi thêm về bệnh tình của Đông Quân nhưng chưa có cơ hội. Tôi có chút không hiểu lắm về việc truyền máu kia… Tại sao Đông Quân bắt buộc phải cần Huyết thần để giữ mạng sống? Tại sao lại có chuyện cùng một nhóm máu mà lại sinh ra sự bài xích với nhau?

Thật là lạ!

__________

Sáng của hai ngày sau.

Sau khi làm giấy xuất viện thì bọn tôi được về nhà, sức khỏe của Đông Quân hiện tại đã không còn gì đáng lo ngại nữa. Đỡ Đông Quân ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tên Tú khẽ cất tiếng:

– Cậu ổn rồi… vậy tôi về trước đây.

Đông Quân nhìn về phía tên Tú, anh hỏi:

– Cậu định đi đâu? Về công ty à?

Tên Tú lắc đầu, giọng anh ta sầu thảm:

– Không… tôi…

Tôi cũng cất tiếng hỏi:

– Anh định đi đâu? Công ty bao việc, anh không lo ai lo?

Tên Tú vẫn đứng đần ra đấy, trên gương mặt của anh ta hiện ra sự lúng túng:

– Tôi không có mặt mũi nào nhìn hai người… tôi…

Nghe anh ta nói thế, tôi liền đứng dậy, đi tới chỗ anh ta, tôi kéo hai má tên Tú một phát, làu bàu nói:

– Tôi thấy anh vẫn còn mặt mũi chứ có gì mà không còn mặt mũi? Có điều hơi xấu xí chút thôi, anh về cạo râu là được.

Tên Tú ủ rũ:

– Cô không hiểu à? Tôi làm sai bao nhiêu việc…

Tên Tú chưa dứt câu thì Đông Quân đã tiếp lời:

– Cậu làm sai việc gì, sao tôi không biết?

Hiểu ý của Đông Quân, tôi cười toe toét vỗ vai tên Tú:

– Đúng đó, tôi không hiểu anh đang nói cái gì luôn đó Tú. Anh làm sai cái gì?

Tên Tú nhìn bọn tôi với vẻ lơ ngơ ngờ nghệch, giọng anh ta ấp úng:

– Hai người… hai người…

Đông Quân khẽ cười, anh đứng dậy, đi tới chỗ tên Tú, vỗ vai anh ta, anh nói với giọng nghiêm túc:

– Tôi không còn nhớ gì hết, cậu là bạn của tôi, trước giờ là bạn, sau này cũng là bạn. Tôi tin cậu.

Hai mắt tên Tú đỏ ửng, anh ta nở nụ cười thật tươi:

– Quân… cảm ơn cậu… cảm ơn.

Tôi nhìn hai người bọn họ vui vẻ hóa giải gút mắc mà khiến tôi cũng vui vẻ theo. Trên đời này, tìm được một người bạn tri kỷ của nhau rất là khó… Tú… anh ta là một người bạn tốt.

Chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, quan trọng là tương lai sau này, chứ dăm ba cái quá khứ cố chấp mãi được gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.