37. Khát khao một liều thuốc
Nhận được tin nhắn của bạn fan nọ là khi Đồng Ngôn vừa tắm ra, đang ngồi trên thảm lướt điện thoại. Free chui tọt vào lòng hắn, mớ lông mềm bị thấm ướt bởi mái tóc còn đang nhỏ giọt.
“Em bám anh quá, làm thế này cũng bị ướt đấy.” Đồng Ngôn ngả người ra đẩy trán nó, cực chẳng đã phải đứng dậy sấy tóc.
Phần mềm đang mở, trên trang tin nhắn riêng hiện một dòng tiếng Anh được gieo vần và có âm điệu mang hơi hướm những bản tình thơ trong các vở kịch của Shakespeare chứ không theo phong cách của dòng (thơ) tự do hiện đại.
Card: Xin thứ lỗi cho tôi vì đến bây giờ mới trả lời em. Cũng mong em thứ tha cho sự lỗ m ãng và thiếu khiêm nhường này. Em hãy chấp nhận tình cảm của tôi nhé, thứ tình cảm nghèo nàn nông cạn mà tôi chỉ có thể diễn dịch bằng tiền. Đây đã là cách duy nhất của tôi rồi, thưa em.
Thật là một sự lãng mạn kỳ quặc.
Hmm… Có lẽ đây chỉ là chút lòng thành nhưng nếu khăng khăng từ chối e rằng sẽ làm người ta tổn thương và hơn cả, chức năng Reward đã được tắt, sau này hẳn sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Đồng Ngôn bấm theo dõi bạn fan này, trả lời.
No taboos: Một lần nữa, cảm ơn bạn đã thích. Tôi tắt chức năng Reward rồi. Nếu sau nay đổi ý và cần trợ giúp, bạn có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào nhé.
Hắn thoát khỏi phần mềm, vừa ôm Free vừa nhắn tin với nhóm kịch.
Cái đuôi to của Free phe phẩy một hồi mà Đồng Ngôn vẫn không đoái hoài tới. Nó buồn, tuột xuống khỏi người hắn luôn.
Là vầy, tuần diễn tập đã kết thúc thành công tốt đẹp. Các thành viên vắng mặt lần trước cũng trở lại rồi, Aisa đang đề nghị mọi người đến quán bar tổ chức tiệc ăn mừng trước buổi biểu diễn chính thức; thời gian được ấn định là tối mai.
Nhìn họ nôn nao, Đồng Ngôn cũng lờ mờ đoán được Aisa đây là vì mình. Dù sao nói trước bước không qua, chẳng ai sẽ tổ chức tiệc ăn mừng trước khi biểu diễn chính thức cả. Hắn gần như có thể mường tượng Hyman và Aisa sẽ chuẩn bị chiếc bánh kem như thế nào, sẽ xuất hiện trong thời điểm nào và sẽ nói những câu từ lời văn nào. Dầu gì họ đã cùng trôi qua ba năm với nhau trong ngày này mà.
Đúng vậy, ngày kia là sinh nhật của Đồng Ngôn.
Hắn chẳng chủ động nói với ai; họ biết, âu cũng do hoàn cảnh đưa đẩy. Ngày nhập học phải điền cơ man là chứng từ hồ sơ, sinh nhật cũng không còn bí mật nữa. Aisa tính sôi nổi ưa náo nhiệt, hàng năm đều cùng Hyman lên kế hoạch cho ngày này. Đồng Ngôn thì chiều bạn, lần nào cũng vờ như ngạc nhiên lắm.
Nhưng cũng tốt. Nó vẫn tốt hơn hắn ở nhà một mình, nằm dài trên sàn hoặc trên giường từ sáng đến tối cốt chỉ giết thời gian. Xem đi, trút hết thảy năng lượng và làm cạn kiệt thể lực cũng là một cách ứng phó không tồi đấy.
Vờ không nhớ sinh nhật mình, hắn theo mọi người điểm danh tham gia.
Một loạt tin nhắn WeChat oanh tạc phía trên màn hình điện thoại. Đồng Ngôn nghĩ, chết dở.
Và đấy, Funk có màn tái xuất hoành tráng với loạt meme và kho biểu tượng cảm xúc phong phú, trong đó có hình một quỷ mèo kiểu ta đây thông thái, đang nắm cành hồng, được cậu gửi – à không, spam liên tiếp mười bông. Funk thuộc tuýp dễ tính cởi mở, sau khi xin lỗi vì ly rượu lần đó thì quên béng mọi sự, xem Đồng Ngôn như một người bạn tán chuyện.
Đồng Ngôn gửi lại dấu hỏi chấm.
Funk: What’s up man! Bạn yêu dấu của tôi ơi, tôi đến Anh lưu diễn rồi đây! Ngày mai có rảnh đi chơi với tôi không nè?
Đồng Ngôn ngạc nhiên, hoá ra lời có cánh dành cho ban nhạc của cậu không hẳn là khoe khoang nói quá, chỉ do vẻ cà chớn của Funk làm lu mờ sự thật đi thôi.
No taboos: Cậu diễn ở đâu? Tối mai bạn tôi tổ chức party, ban nhạc của cậu có muốn đến góp vui không?
Funk: Đến, đến chứ! Chúng tôi đang ở một hidden bar ở East End của London. Buổi biểu diễn sẽ kết thúc vào tối nay. Các gringos ở đây sung sức quá, bầu không khí sôi động lắm!
Funk: Kìa, nổ địa chỉ đi chứ! Với cả không cần lo cho tôi đâu, thời gian còn lại chúng tôi dự định đi du lịch bằng chi phí chung của cả nhóm. Chắc tôi chỉ gặp anh một lát đó thôi, sẽ không ở đấy lâu.
Đồng Ngôn gửi địa chỉ cho cậu và hỏi ý kiến của mọi người trong nhóm, đa phần đều nói càng đông càng vui, cũng kỳ vọng rất nhiều về tay guitar tên Funk này.
Ruỳnh! Tiếng chai chai lọ lọ rơi rầm rập cắt ngang cuộc bàn tán rôm rả.
Đồng Ngôn đứng phắt dậy, “Free!”
Aish, lại tê chân. Hắn gõ mũi chân vào mạn giường, đi khập khiễng tới phòng tắm.
Free ngoạm vịt cao su chạy ra, kéo theo một day rít rít réc réc ấu trĩ. Đồng Ngôn lách sang một bên chạy ngược vào trong, gom hết dầu gội dầu tắm lại… Hửm? Vịt đâu, trên bậu cửa sổ sao thiếu mất một con?
Còn ai vào đây nữa, thủ phạm của phi vụ bắt cóc vịt mẹ là chú Free ta rồi. Eo ôi, hắn bó tay luôn đấy.
Ra khỏi phòng tắm thì thấy Free chui vào ổ ôm vịt mẹ. Nó nghiêng đầu lắng tai nghe, có vẻ lấy làm rất tò mò về vật-biết-kêu này. Đồng Ngôn liếc nhìn sọt đồ chơi bên cạnh, thở dài: “Uncle mua cho em cả tá thứ em không thích, mà cứ khăng khăng chơi cái này là sao hử?”
Hừm, không nhắc thì thôi, chứ nhắc rồi mới hay, hắn đã không nghe được giọng anh độ chừng một tuần kể từ cuộc gọi cuối cùng rồi.
Em có nên gọi cho chú không. Đồng Ngôn tắt đèn, ngồi lên giường.
Yên Hồi Nam chừng như luôn là người chủ động. Có lẽ hắn cũng nên chủ động một lần đi nhỉ. Đồng Ngôn bèn gửi một tin nhắn: Uncle có đang bận không ạ?
Hắn nằm nghiêng trên giường cầm điện thoại, chờ một lời hồi âm. Hắn thầm đếm từng giây trong đầu, một, hai, ba, bốn, rồi năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi, tròn một phút. Hắn nghe được nhiều điều trong mình chầm chậm rạn nứt. Hắn biết mình đang không ổn, biết tuần này tâm trạng mình tệ hại như thế nào. Hắn cũng biết lắm lúc mình ngờ nghệch nhưng làm ơn, hãy thứ tha cho hắn vì quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc đã dồn nén bao tức giận, ghen tỵ và buồn hận. Rồi người có biết rằng tin nhắn gửi đi bặt vô âm tín, dù sớm dù muộn, thì đối với những bộ óc overthinking, đã là một điều gì ấy tựa khoảng trống, để hắn phóng đại muôn lần mặt tối của mình cho đến khi thực sự lấp đầy.
Với những đợt lo âu dai dẳng không sao dừng được, hắn cấp thiết phải làm gì đó nhằm giải toả cơn trống ngực. Mà mọi điều cồn lên trong đầu nay đã bị lý trí gạt phăng đi ngay tức khắc.
Không được phép cắn móng tay, chú phát hiện là nhừ đòn mất;
Không được phép hút thuốc, Free ở trong phòng kia kìa;
Ngày mai còn phải dự party;
Chiều nay không có mưa bay…
Cơn lũ cảm xúc cuốn đi những gì đang hiện hữu, thứ ngự trị còn lại trong hắn là rối ren bồn chồn, là hoảng loạn bứt rứt. Hắn là kẻ nghiện ngập hèn hạ đi vái lạy tứ phương, khao khát bất kỳ “liều thuốc” nào có thể mang lại cho mình sự yên bình ổn định.
Hắn bắt đầu mơ về chất giọng trầm ấm của Yên Hồi Nam. Anh gọi hắn là baby, là thỏ con, là my little laurel. Anh nói, gọi cho anh mỗi khi em cảm thấy lo lắng được không.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi hắn đã bấm quay số. Chú à, sao vẫn không trả lời em?
Hắn bỏ cuộc, xin chính thức bỏ cuộc tại đây. Đó là những cảm xúc tiêu cực của riêng hắn, cớ sao lại đem nó ra như một lý do để giày vò anh. Hắn vốn không nên làm vậy, dù cho anh đã là vị hôn phu của mình. Là lỗi của hắn. Là hắn sai. Phải có cách nào đấy ứng phó cho những chuyện này chứ nhỉ?
Đứng chần vần trước tủ quần áo, hắn nghĩ mình điên thật rồi. Áo choàng tắm ngoại cỡ còn lưu hương nước hoa, và mặc dù chỉ thoang thoảng nhưng cũng đủ lấp đầy hắn. Hắn trở lại giường vùi mình trong chăn, chặn đứng một thế giới bẽ bàng bên ngoài.
Đỏ rực của chăn, trắng ngần của áo. Một đêm khát tình như đêm Lễ hội Đuốc. Hắn kẹp chặt áo choàng tắm giữa hai ch@n, khăng khít không rời, như cách hắn ôm lấy người đã cho mình trải nghiệm đê mê ấy. Hắn bắt chước anh mà m ơn trớn cơ thể, lướt qua dấu hôn tươi mới trên eo rồi đi thẳng xuống. Hắn ngơ ngác nhưng không kém phần táo bạo. Hắn mạnh dạn thả mình vào sóng.
Một cuộc rong chơi đầy gian nan, một giấc mơ màu tính d*c hỗn loạn. Hắn ngửi được mùi của Yên Hồi Nam trên áo choàng tắm. Hắn nghe được tiếng anh. Hắn thấy anh ve vuốt mình. Hắn thấy mình ca thán dưới anh.
Hắn thiếu kinh nghiệm, kh0ái cảm đến quá lâu kéo quá dài làm chóp mũi ướt rượt mồ hôi. Có vẻ như hắn đã thoa thuốc không đúng cách, những chấm đỏ li ti ở hai đùi trong đóng vảy rồi. Hắn thử véo nhẹ nó, bắt chước cách Yên Hồi Nam đã “trừng phạt” mình.
Hắn thở một hơi dài và dần thả lỏng tứ chi. Hắn nghĩ mình là dây cung, căng thật chặt để rồi trở về với hình hài ban đầu. Hắn còn nghĩ mình là kẻ đuối nước, đang hổn hển xua tan sương trắng trèo lên bờ.
Nhưng hắn không có được sự thoả mãn như mình tưởng tượng, thay vào đó, trái tim hắn trở nên trống rỗng và ao ước được khoả lấp. Hắn bỗng nghĩ về những thước phim quái đản mình từng xem. Vì kh0ái cảm nhục thể và khát khao cảm giác tồn tại, hai nhân vật chính đã chọn cách vùi mình vào tình d*c và rồi mắc kẹt trong cơn ác mộng vĩnh cửu.
Hắn rốt cục cũng cảm nhận được cái cảm giác vô lý này.
Màn hình điện thoại sáng lên. Hắn nằm im thin thít.
Yên Hồi Nam đã gửi tin nhắn trả lời cách đây hai mươi phút và có lẽ không nhận được hồi âm, anh gửi thêm một tin chúc ngủ ngon.
Uncle: Bé ơi, sao vậy?
Uncle: Chúc em bé của anh ngủ ngoan.
Hắn vùi mặt vào gối, mặt đỏ tai đỏ cổ đỏ. Hắn giận lắm đấy, thế thôi vẫn chưa đủ đâu. Chưa đủ chưa đủ chưa đủ! Hắn bật dậy rút giấy lau qua loa, tắt luôn màn hình điện thoại. Làm ra chuyện nực cười như vậy hắn còn mặt mũi nào trả lời anh.
Đồng Ngôn đánh một giấc rất sâu, ngay cả máy sưởi ngừng hoạt động lúc nào cũng chẳng biết.
Nửa đêm sực tỉnh vì lạnh, hắn lờ mờ trông thấy một đôi mắt đen sáng nhìn mình chằm chằm. Free chừng như cóng rồi, nhảy phốc lên giường nằm cạnh Đồng Ngôn, vị trí của Yên Hồi Nam, sau khi được cho phép.
Bữa tiệc được tổ chức tại một quán bar sinh viên trên đường Lothian, lối vào nổi tiếng với phong vị cổ kính. Đồng Ngôn nay mặc set sơ mi axetat hàng thiết kế và áo khoác cotton, phối với dải lụa cùng màu điểm xuyết quanh cổ. Dù sao hôm nay cũng là một dịp đặc biệt, hắn không đeo chiếc khuyên Yên Hồi Nam tặng mà chọn một khuyên tai đính ngôi sao màu bạc cá tính.
Aisa gọi điện thoại giục tới tấp. Đồng Ngôn đành vội ra cửa, mặc xác chú Free đang gầm gừ với tua rua thảm.
Hộp đêm bật nhạc xập xình. Người trong nhóm đã tràn lên sàn nhảy, bầu không khí đang hừng hực hơn bao giờ hết.
Dương Doanh vắng mặt, Aisa không có ai tán tỉnh bèn rúc vào góc tán dóc cùng Đồng Ngôn. DJ chơi một cú drop trong bản nhạc boombap, tiếng trống dồn hoà trong tiếng hey hey át hết giọng cô. Aisa tặc lưỡi, gào rách họng bên tai Đồng Ngôn. “Yang hình như còn ngại hay sao đó,” cô bảo. “Casey thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi cậu ấy luôn cơ.”
Đồng Ngôn nhìn về phía Casey, cô đang ngồi ở quầy bar cười nói với một bạn nữ cùng lớp trong tổ đạo cụ, trông đã có tinh thần hơn. “Eric cứ lạ thế nào đấy, nếu có thể, tôi mong các cậu đừng tiếp xúc quá nhiều với gã,” hắn chọn một ly Tanqueray, thứ rượu mạnh nhất hiện có trên bàn.
“Uống vừa thôi, đừng có say đó! Hyman còn chưa tới đâu,” Aisa dặn.
À, vậy chắc Hyman đang ở tiệm bánh. Hắn vốn muốn chuốc say mình đặng về nhà ngả giường là ngủ ngay nhưng để không phụ lòng bạn hiền, thôi thì từ từ say cũng được, chả mất gì. Đồng Ngôn chọn một ly cocktail màu kẹo khác, trông có vẻ nguyên liệu chính là trái cây, sau khi uống nhẵn ly Tanqueray thanh mát.
Được nửa ly thì hắn cau mày, từ từ… Hơi cồn xộc thẳng lên não, đây là lần đầu tiên hắn chuếnh choáng sớm tới vậy. “Ly này làm từ gì thế,” hắn hỏi Aisa.
“Quán này nổi tiếng với những ly custom cocktail, đặc biệt là nó, Lose Virginity Liquor. Đa phần người ta đến là vì nó,” cô tròn mắt nhìn Đồng Ngôn. “Ôi chúa ơi, ghê gớm vậy sao? Này, tôi cứ tưởng đó là chiêu trò marketing!”
Đồng Ngôn giữ tay cô lại, Aisa đang muốn cầm một ly Lose Virginity lên. “Đừng uống, cậu hẳn không muốn tàn tiệc về sớm đâu.”
Chết tiệt, ai say chứ mình không thể, họ còn việc chưa làm nữa đấy. Aisa mím môi.
Hắn đứng dậy nói với Aisa, sau khi đã ngồi một lúc mà vẫn không thấy khá hơn: “Tôi đi vệ sinh.”
“Ừ rồi,” cô nhìn điện thoại. “Đi mau về mau đó.”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Lời tác giả:
Vị sếp Yên nào đấy tranh thủ tìm đọc trọn bộ các bài thơ của Shakespeare để giữ vững hình tượng fan trung thành, nhân lúc Văn Phong đã uống say bất tỉnh. Nên anh ta không biết, vị trí của mình đã bị một chú chó tên Free ngang nhiên chiếm đoạt và thay thế…