“Tử Uyển?” Cố Yên Nhiên mở cửa, thấy bạn tốt kinh hồn bạt vía, cô giật mình, vội vàng kéo vào nhà, “Xảy ra chuyện gì sao? Sao mặt cậu lại sưng lên như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Bị Phương Nam đánh?”
Gia cảnh Cố Yên Nhiên cũng không tệ lắm, cho nên sau khi lên đại học liền một mình thuê phòng trọ ở bên ngoài ở, vui vẻ, phấn khởi cuộc sống quý tộc độc thân.
Dương Tử Uyển nhào vào trong ngực của cô, không trả lời mà khóc nức nở.
Cố Yên Nhiên đột nhiên trợn tròn mắt, một phen kéo cô ra, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhếch nhác không chịu nổi. “Thật sự là tại anh ta? Khốn kiếp! Lại dám khi dễ cậu, bản tiểu thư đi chặt đứt chân chó của anh ta!”
Cặp mắt của cô phun lửa, trong nháy mắt từ nữ sinh thanh thuần xinh đẹp biến thân thành Godzilla, chạy tới cửa lấy giày chuẩn bị mang vào.
Dương Tử Uyển vội vàng kéo cô lại, “Đừng đi! Không phải anh ta đánh tớ. Chỉ là tớ không muốn cùng anh ta có bất kỳ dính líu gì nữa.”
“Vậy là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đó, các cậu không phải là cùng nhau đi ăn cơm sao?” Cố Yên Nhiên thấy thái độ kiên quyết của cô, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại tìm hiểu nguyên nhân.
“Anh ta đánh Thái Xa Luân khiến tay phải ông ta bị tàn phế.” Dương Tử Uyển cau chặt chân mày, lẩm bẩm.
“Gì? Thiệt hay giả?” Cố Yên Nhiên đang thay cô bôi thuốc, nghe được cô nói như vậy, không khỏi thét lên, không không cẩn thận dùng sức ấn mạnh miếng bông lớn lên mặt cô nói, “Là Phương Nam làm?”
Dương Tử Uyển đau đến muốn nhảy dựng lên, vẫn gật đầu đáp lại, “Ừ.”
“Ha ha ha. . . . . .” Cố Yên Nhiên chợt cất tiếng cười to, “Thật là quá tuyệt vời! Tớ quả nhiên không có nhìn nhầm, họ Phương kia chính là một người đàn ông!”
“Cậu nói cái gì vậy?” Dương Tử Uyển càng thêm buồn bực, “Anh ta dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ? Anh ta như vậy chẳng khác nào phá hủy cuộc đời Thái Xa Luân, cậu hiểu không?”
“Tớ hiểu! Tớ dĩ nhiên hiểu! Nhưng mà nếu tớ là anh ta, tớ sẽ còn làm tuyệt tình hơn, chẳng những phá hủy tay phải của ông ta coi như trừng phạt, còn có thể thẳng thừng phá hủy tay trái của ông ta, để cho ông ta hoàn toàn không thể chụp hình được! Tên đó là một tên già háo sắc, hạ lưu, đê tiện, nên đi đầu thai làm thái giám, tên đạo đức giả, lại dám động vào cậu, hủy tay của ông ta, coi như là dễ dãi với ông ta rồi, tớ muốn nói là cắt luôn cái dâm của ông ta mới hết chuyện được.”
Dương Tử Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Yên Nhiên.
Tại sao mọi người bên cạnh cô lại ác như vậy?
Đúng rồi, bây giờ cô mới nhớ ra, Thái Xa Luân thuận tay trái, vì vậy hủy đi tay phải của ông ta là Phương Nam đã nể tình rồi sao?
Chuyện này chẳng qua đây chỉ là một sự trừng phạt nhỏ?
” Nhưng mà coi như vậy đi, Phương Nam cũng không thể làm như vậy được! Thái Xa Luân mặc dù đối với tớ có ý muốn không tốt, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng mà.” Dương Tử Uyển rù rì nói.
” Ai biết ông ta còn chuyện đê tiện gì chưa kịp làm?” Cố Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, cô tin Phương Nam không vô cớ dạy dỗ Thái Xa Luân như vậy.
“Trước khi Phương Nam quyết định làm như vậy cũng nên cùng tớ thương lượng một chút chứ? Chuyện này dù sao cũng liên quan đến tớ.”
“Có lẽ anh ấy nghĩ nếu để cậu biết sẽ làm cậu bị tổn thương?”
“Phải sao? Tớ không tin.” Dương Tử Uyển lắc đầu một cái.”Yên Nhiên, tối hôm nay để cho tớ ở lại đây với cậu được không? Tớ không muốn về.”
“Không được.” Cố Yên Nhiên lập tức cự tuyệt.
“Yên Nhiên ——” Dương Tử Uyển đau khổ cầu xin, “Tớ cũng không thể về nhà, nếu không mẹ sẽ lo lắng. . . . .. “
“Cậu cũng đã kết hôn, coi như có tranh chấp với anh ta, cũng phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng, không gặp anh ta mọi chuyện sẽ không giải quyết được.”
“Nhưng mà. . .. .. ..” Cô thật sự không muốn gặp Phương Nam, vừa nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của anh ta cô liền bực bội.
“Tớ không tài nào chứa chập nổi một cô dâu mới cưới bỏ nhà ra đi.” Cố Yên Nhiên hoàn toàn không nể mặt.
Dương Tử Uyển bi ai đứng lên, u oán mà nhìn cô.
“Được rồi, được rồi, coi như tớ thua cậu.” Vừa nhìn thấy cặp mắt ướt át của cô, giống như một con cún nhỏ có linh tính vậy, Cố Yên Nhiên cũng không có cách nào mềm lòng, bất đắc dĩ nhận thua, có điều là, cô căm hậm mà nói thêm một câu, “Nhưng trước tiên nói cho rõ, chỉ được một đêm nay thôi, ngày mai bò trở về cho tớ.”
※ ※ ※
Bên trong phòng ăn Nghê gia, bên cạnh bàn ăn đá cẩm thạch giống như tối hôm qua ngồi đầy người.
“Phương phu nhân hôm nay sẽ lại không có ở đây chứ?” Trần Sunny quái gở nói.
“Quả thật không coi chúng ta ra gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Xem ra sau này cái nhà này cũng không cần những người như chúng ta đặt chân tới rồi.”
“Đúng vậy, cô ta tự cao tự đại còn hơn cả Hoàng thái hậu, sợ rằng chúng ta ba quỳ chín gõ cũng không mời nổi.”
Mỗi người một câu chậm chọc khiêu khích, chê cười nói.
Vậy mà Phương Nam vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, mặt không biến sắc.
Một lát sau, mọi người thấy anh không có phản ứng, vì vậy dần dần im lặng.
Đợi bọn họ không lên tiếng nữa, Phương Nam coi như không có chuyện gì xảy ra nói: “Hứa tẩu, ăn cơm.”
“Vâng.” Hứa tẩu xoay người phân phó phòng bếp mang thức ăn lên.
“Phương Nam. . . . . .” Em rể Nghê Vạn Hùng lại cậy già lên mặt, nhưng mà chưa có nói hết câu, liền bị Phương Nam lạnh lùng trừng mắt, khiến ông ta tức giận chỉ có thể nắm chặt cây gậy.
” Thân thể Tử Uyển không thoải mái, hôm nào sẽ cùng các vị ăn cơm sau.” Phương Nam nhàn nhạt nói.
Mọi người im lặng không nói gì.
Thời điểm Phương Nam lấy khăn giấy lau miệng, mỉm cười một cái. Lần này, mặt Tử Uyển thật sự đã sưng lên, như vậy cũng tốt, anh đang lo Tử Uyển làm sao xuất hiện ở trước mặt mấy người này với bộ dáng như vậy. Muốn trở thành người thừa kế Nghê gia cùng Phương phu nhân, tuyệt không phải chuyện đơn giản như vậy.
※ ※ ※
Tâm tình Dương Tử Uyển đang không tốt.
Theo bản năng cô viết vô số tên Phương Nam lên giấy, sau đó lại đếm từng chữ từng chữ.
Tên đàn ông xấu xa, ghê tởm! Tại sao nhiều ngày như vậy không liên lạc với cô? Chẳng nhẽ anh ta không quan tâm một chút nào tới cô nữa sao?
Đã như vậy, anh ta trước kia nói những lời đó với cô làm gì, làm những chuyện đó làm gì, hại cô tự mình đa tình, cho là anh ta có thể, có lẽ, hay là, đại khái là anh ta có chút thích cô, mặc dù tỷ số so với có tuyết mùa hè còn thấp hơn.
Kiêu căng ngạo mạn, lộng quyền độc hành, tham tiền háo sắc, coi sinh mạng người khác như trò đùa, Phương Nam là tên đàn ông cực kỳ thối, cực kỳ cực kỳ thối, thối thối thối nhất trên thế giới này.
“Này, cậu muốn bẻ gãy bút.” Cố Yên Nhiên ngồi ở đối diện ôm sách có ý tốt nhắc nhở cô.
Dương Tử Uyển chu mỏ một cái, buồn bực cắn chặc đôi môi.
Đã qua năm ngày, ngay cả cái bóng của Phương Nam cũng không xuất hiện, lẽ nào lại như vậy.
Tuần này là cuối kỳ thi.
Nhưng trừ thi ra, hiện tại lại thêm một bóng người ghê tởm nhiễu loạn lòng của cô, khiến cô đã phiền càng thêm phiền.
“Nếu như lo lắng, làm sao không về nhà đi?” Cố Yên Nhiên thật không chịu nổi cô, rõ ràng nhớ đối phương, lại chết cũng không chịu nhượng bộ nửa bước, nói chỉ ở nhờ nhà cô có một đêm, kết quả lại biến thành đổ thừa không chịu đi.
“Không được.” Dương Tử Uyển quả quyết cự tuyệt.
Nếu như vì vậy mà cùng Phương Nam đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì thật là tốt, dù sao cô ước gì sớm một chút thoát khỏi ma chưởng của anh ta.
Sau khi bắt đầu nghỉ hè, Dương Tử Uyển liền cùng Lão sư và học trưởng lên máy bay đi Châu Phi.
Đến tận một phút trước khi cô lên máy bay, Phương Nam vẫn không có xuất hiện ở trước mặt cô.
“Tổng giám đốc, có vị Cố tiểu thư nói muốn gặp ngài, không gặp là không được.” Điện thoại nội tuyến truyền đến thanh âm thư ký.
Đang vùi đầu vào đống tài liệu, Phương Nam nhíu mày một cái.
“Ai vậy? Cậu lại chọc hoa hoa thảo thảo nào vậy?” Âu Dương Lâm Phong ưu nhã ngồi ở một bên, rảnh rỗi thổi trà hỏi.
“Bạn học của Tử Uyển.” Tiếp lời, Phương Nam nói với thư ký: “Để cho cô ấy vào đi.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Yên Nhiên nổi giận đùng đùng xông tới, đi đến trước bàn làm việc của Phương Nam, một chưởng vỗ vào trên mặt bàn “ba” một tiếng. “Phương Nam, anh cho tôi một cái giải thích, tại sao ngay cả khi cậu ấy rời khỏi nước anh cũng không có hỏi tới?”
Âu Dương Lâm Phong thổi tiếng huýt gió. Phụ nữ có cá tính, anh thích!
“Cô ấy đi Châu Phi, có Lão sư cùng học trưởng đi cùng, đi trong nửa tháng.” Phương Nam bình tĩnh nói.
“Anh biết?” Cố Yên Nhiên nhíu nhíu mày, “Anh biết mà cũng không đến tiễn, không nói với cậu ấy câu nào? Anh rốt cuộc có phải chồng của cô ấy không?”
“Đương nhiên phải.”
“Vậy loại thái độ này của anh bây giờ được coi là cái gì? Vợ rời nhà mười ngày nửa tháng cũng coi không biết, không hỏi thăm?”
Âu Dương Lâm Phong cười Mimi (meo meo =))) chen miệng nói: “Ngay cả việc cô ấy mấy giờ thức dậy cậu ta cũng rõ, làm sao lại không quan tâm?”
“Không nói chuyện với anh! Câm miệng!” Cố Yên Nhiên nghiêng đầu hét lớn với anh.
Âu Dương Lâm Phong nhún nhún vai.
“Anh gần đây rất nhiều việc cần giải quyết.” Phương Nam thở dài, “Tập đoàn đang trong nội chiến, tất cả mọi người muốn thừa dịp lão gia bệnh tình nguy kịch mà đòi phân chia tài sản.”
Cố Yên Nhiên không nói lời gì nữa, suy nghĩ nghe anh giải thích.
“Khi không biết trước tình hình, anh không hy vọng cô ấy bị liên lụy, chiến tranh kim tiền sẽ chỉ khiến cô ấy bị tổn thương.”
Mấy ngày nay, em rể Nghê Vạn Hùng cầm đầu phe chống đối đã công khai đối nghịch với anh, hoàn toàn chống lại anh, khiến nửa công ty lâm vào tình trạng tê liệt.
Anh vốn dự định chờ sau khi Nghê Vạn Hùng qua đời rồi mới quyết định, nhưng tình thế diễn biến đến bước này, bức anh không thể không giải quyết trước thời gian.
Anh nhất định phải làm việc cẩn thận, bởi vì nhầm một bước, anh có thể thua tất cả.
“Tại sao không cho cậu ấy biết anh vì cậu ấy mà làm tất cả?” Lửa giận của Cố Yên Nhiên đã hoàn toàn dập tắt, ngược lại có chút đồng tình với người đàn ông có bộ mặt mệt mỏi trước mắt này. Tập đoàn Trường Phong hết sức khổng lồ, một khi Nghê Vạn Hùng bệnh tình nguy kịch, tập đoàn trở nên có nhiều khó khăn mà một người quản lý có thể giải quyết hết được.
“Cậu ta rất xấu hổ, muốn cậu ta mở miệng nói yêu, còn không bằng giết cậu ta đi.” Âu Dương Lâm Phong nhàn rỗi chen miệng.
Tuy bị Phương Nam trợn mắt nhìn một cái, anh vẫn như cũ vô tội nhún nhún vai.
“Thái Xa Luân luân lại làm cái gì? Để cho anh nổi giận như vậy?” Cố Yên Nhiên còn nhớ rõ hai người bọn họ cãi nhau cũng là bởi vì Thái Xa Luân.
“Ông ta chụp ảnh Tử Uyển, ghép ảnh khỏa thân, ý đồ uy hiếp cô ấy tuân theo chi phối.” Đáy mắt Phương Nam thoáng qua một tia tức giận.
Vừa nghĩ tới những hình kia, anh liền hận không thể băm thây tên kia ra thành ngàn mảnh. Hạng người gì anh cũng đều đã gặp, nhưng vẫn chưa thấy qua một tên nghệ thuật gia ti tiện như vậy.
“Đây là thư Thái Xa Luân nhờ chuyển đến nhà anh.” Phương Nam lấy ra một phong thư, vẫn còn nguyên chưa mở. “Anh chưa có mở ra xem, chỉ là cảm thấy kỳ quái, cho nên nhờ bạn điều tra, mới biết người đàn ông này có bao nhiêu xấu xa.”
Cố Yên Nhiên cầm lá thư lên, nặng trình trịch, bên trong hiển nhiên là hình.
“Anh nghĩ muốn cho Tử Uyển có quyền được biết chân tướng, phiền em sau này chuyển cho cô ấy đi.” Phương Nam thở dài.”Yên tâm, Thái Xa Luân bên kia đã hoàn toàn giải quyết, sẽ không để lại hậu quả.”
Cố Yên Nhiên gật đầu một cái, chợt nhìn thẳng Phương Nam nói: “Em có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng được không?”
“Có thể.”
“Anh vì sao lại muốn cưới cậu ấy?”
“Có rất nhiều nguyên nhân.”
“Em muốn nghe nguyên nhân quan trọng nhất.”
Âu Dương Lâm Phong cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú vễnh tai chuẩn bị nghe cẩn thận.
Ánh mắt Phương Nam dừng ở bức tranh vẽ chiều tà trên tường, trầm tư một hồi mới nói xa xôi: “Bởi vì, cô ấy cho anh ước mơ.”
※ ※ ※
Sau khi đến Nam Phi, Dương Tử Uyển tin tưởng là mình trước khi xa nhà đã nhớ lạy thần, hơn nữa đầu năm nay một là đã sờ sờ cây chổi, vì vậy cũng có thể được coi là phù điêu lớn.
Bởi vì Tần lão sư cùng Lâm Yến Nam vừa tới Châu Phi liền bị bệnh, ở trong quán trọ nghỉ ngơi bốn, năm ngày, không chịu được buồn bực Dương Tử Uyển quyết định một mình đi xung quanh khu bảo vệ động vật hoang dã chụp hình.
Sau khi được Tần lão sư đồng ý, cô đi cùng một người da đen dẫn đường, mở cửa xe Jeep tiến về phía trước khu bảo vệ động vật.
Trên xe Jeep có thiết bị truyền tin vô tuyến, có thể cùng bên ngoài giữ liên lạc, điều này làm cho Dương Tử Uyển hết sức yên tâm.
Trái với mùa ở Bắc bán cầu, Nam Phi hiện tại chính là mùa đông. Sáng sớm và xế chiều là thời gian quan sát động vật sinh thái tốt nhất, mà trong bốn mùa thì mùa đông là tốt nhất. Mùa đông ở Nam Phi là mùa khô, nước ngọt ít, nguồn nước tập trung, động vật thường tụ tập ở nguồn nước phụ cận, chỉ cần phương tiện đi vòng ở nơi có nước rất dễ dàng nhìn thấy động vật.
Khi bọn họ tiến vào khu bảo vệ đã là buổi trưa, phần lớn động vật đều ở đây nghỉ ngơi, Dương Tử Uyển ăn xong bữa trưa mang theo, liền chuẩn bị bắt đầu công việc.
Người dẫn đường đợi ở trong xe nghỉ ngơi, dặn dò Dương Tử Uyển chụp hình xung quanh xe Jeep là được rồi, không được đi quá xa, nếu không sẽ có nguy hiểm.
Dương Tử Uyển gật đầu đáp ứng, tiện tay mang theo bình nước suối liền lên đường.
Hai, ba giờ sau, cô nhìn qua ống nhòm phát hiện hai cái đầu sư tử, sư tử mẹ lười biếng lim dim, sư tử con thì chơi đùa xung quanh sư tử mẹ, lúc nó phát hiện cách đó không xa có một con thỏ, lập tức hưng phấn chạy qua đuổi theo nó.
Dương Tử Uyển bò đến gần trên một thân cây, giơ máy ảnh lên ngắm sư tử, đang đợi khoảnh khắc lướt qua, cô chợt cảm giác lỗ tai bị thứ gì đâm một cái, cảm thấy một trận tê dại, ngay sau đó trước mắt cô tối sầm, thân thể đột nhiên mất đi thăng bằng, từ trên cây rơi xuống. Cô liều mạng che máy ảnh ở trước ngực, sau đó liền mất đi ý thức.
Khi cô tỉnh lại, thì đã ở thành phố Thái Dương Nam Phi.
Thành phố Thái Dương cũng không phải là một tòa thành thị, mà là một làng du lịch có thanh sơn lục thủy, siêu cấp phô trương.
Nơi này có bãi biển nhân tạo, động đất nhân tạo giống như thật, sân golf xinh đẹp cùng hồ nhân tạo đẳng cấp, là cảnh điểm du lịch của Nam Phi, tồn tại chốn yên vui thế giới thần tiên, địa danh xinh đẹp.
Thành phố Thái Dương có một nơi khác nổi danh chính là sòng bạc. Nơi này có một trong những sòng bạc lớn nhất, hàng năm đều cử hành định kỳ các cuộc thi đánh bạc. Bên trong sòng bạc có đủ loại máy Casino slot, ngoài ra còn có đủ loại bài, roulette, Đua ngựa điện tử, vân vân, mà tất cả người dự thi cũng có thể miễn phí ở trong khách sạn của thành phố Thái Dương.
Khi Dương Tử Uyển hiểu được cô là bị người dùng súng bắn thuốc gây mê bắn trúng sau bắt đi, hơn nữa trở thành chiến lợi phẩm đánh bạc giữa thành phố Thái Dương, đối với tương lai mình đã tuyệt vọng.
Cô ngay cả năng lực khóc thút thít cũng mất đi, suy nghĩ trong đầu cũng chỉ có. . . . . .người đàn ông kia.
Ở nơi này vào thời khắc cực kỳ sợ hãi, cô lại chỉ nhớ tới duy nhất tên đàn ông thối đã khi dễ cô đó.
Chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến anh ta.
Cô tại sao lại muốn giận dỗi với anh ta? Tại sao lại muốn chạy đến cái địa phương dã man này?
Coi như anh ta có ý xấu với cô, cũng sẽ không đến nỗi bán cô vào sòng bạc, kỹ viện.
Trái tim của cô gần như co rút lại, trong đầu lại một lần nữa kêu lên cái tên khiến cô vừa hận, vừa muốn nhớ tới đó.
Phương Nam, Phương Nam, Phương Nam. . .. . . . .. .
Anh có biết không, tôi đang gặp nguy hiểm. . . . . . . .